• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dịch: Wanhoo
Thanh Hòa nhanh mắt nhìn một vòng xung quanh, rung hồi chuông cảnh giác lên mức cao nhất.
Cô thấy các tu sĩ dày dặn kinh nghiệm đi rèn luyện đều cảnh giác cao thế này.

Chẳng qua là cô không duy trì trạng thái tập trung cao độ được bao lâu đã lại lười biếng.
Mệt quá, thôi vậy, đình công!
Thanh Hòa cọ má vào phần lông cổ áo ấm áp, tiếp tục tìm kiếm phía trước.
Phất Thần lạnh lùng hỏi: "Em lười biếng thế này vì nghĩ rằng ta luôn cứu em kịp lúc ư?"
Thanh Hòa lười cả việc làm màu cho có, rõ ràng là đang khiêu chiến giới hạn nhẫn nại cuối cùng của thần linh.
"Tại em muốn nghịch tuyết ấy mà...!Bây giờ em sẽ chấn chỉnh lại! Bắt đầu nghiêm túc! Đợi xử lý xong việc sẽ nghịch tuyết tiếp, được không ạ?"
Thanh Hòa luôn nhận lỗi rất nhanh.
Cuối cùng cô cũng ra vẻ chú tâm vào công việc, và rồi...
"Hửm? Ở đây có cái gì vậy?"
Cô giơ tay, sờ sờ không gian trống phía trước.
Không nhìn thấy gì nhưng lại sờ thấy rõ ràng có kết giới.
Trực giác mách bảo, cô lập tức truyền linh lực vào kết giới.
Đất trời đảo lộn, đột nhiên xung quanh ồn ào hẳn lên.
Tầm mắt bừng sáng, trước mắt cô làm gì còn con đường dài đằng đặc lạnh lẽo và u ám nữa?
Bộ mặt tĩnh lặng giả dối bị phá vỡ.


Gió lạnh biến thành hơi ấm ngày xuân.

Bên tai cô là tiếng mắng chửi, tiếng pháp thuật va chạm bắn ra linh khí đập vào kết giới.
Trước mắt cô hiện giờ chính là Hắc Trường hốt vàng đẫm máu!
Cột đá to sơn màu vàng cao chọc trời chống cả không gian rộng lớn, khung gỗ sơn đỏ bao xung quanh tạo thành một chiếc tháp cao khoảng chín mươi chín tầng.

Nhìn đâu cũng thấy chạm trổ cầu kỳ, đồ trang trí vô cùng xa hoa.

Thị nữ và thị nam đi tới đi lui đều là các cô gái chàng trai trẻ trung xinh đẹp.

Họ mặc trang phục hở hang, cười dụ hoặc, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo mấy tên lưu manh và đám phú hộ có quen biết trước.
Luôn có tiếng thông báo người chiến thắng trong võ đài, hoặc là tiếng hò reo khi quý nhân nào đó vung tiền như rác.
Mà đây mới chỉ là tầng một bình thường nhất.
Vừa vào đây, Thanh Hòa đã hơi hoa mắt.
Xung quanh có nam có nữ, đa số là đàn ông.
Thanh Hòa rất bực bội khi nhìn thấy nhiều vị khách sộp cậy thân phận để uống say làm loạn, chưa kể rất nhiều kẻ thò tay vào nơi riêng tư của thị nam và thị nữ, sau đó...!Hử?
Thanh Hòa chớp chớp mắt cái rồi lại lắc cái đầu.
Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Tại sao mới chớp mắt một cái mà tất cả những người ăn mặc hở hang, bao gồm cả trai lẫn gái, khách quý hay lưu manh, tất cả đều bị quấn một tấm vải trắng?
Không phải cô bị hoa mắt đấy chứ?
"Tiên sư chúng bay, quản sự ở đây đâu rồi? Ra đây cho ta!" Đây là tiếng hét của một kẻ đang tính làm chuyện đồi bại nhưng lại bị tấm vải bắt dừng lại.

"Quần áo gì thế này? Sao lại cắt tay của ta! Mau truyền y sĩ đến đây!" Đây là lời của kẻ có bàn tay bất chấp, bị tấm vải kiên quyết cắt đứt.
"Hê hê hê, mỹ nhân, váy này của nàng phải mở bằng chìa khóa à?" Đây là lời của một kẻ say quắc cần câu, không cả nhận ra điều kỳ lạ.
Thanh Hòa: "..."
Đúng là không phải do cô bị hoa mắt.
Bỗng nhiên có khung cảnh này, chỉ có thể là vì người ấy.
"Phất Thần đại nhân, ngài làm gì vậy ạ?" Cô đến chịu thua: "Em lớn rồi mà!"
"Tiện cho việc điều tra của em." Thần linh buông lời hờ hững.
Thanh Hòa nghẹn lời.
Đúng thật là có một giây phút thoáng qua cô đã đỏ lựng mặt, không biết nên nhìn vào đâu.
"Nhưng, nhưng mà..."
"Không còn làm phiền mắt em nữa, không phải lo lắng."
"Em thấy vấn đề không nằm ở mắt."
Dù gì cô cũng đã đủ tuổi trưởng thành, Phất Thần đâu cần làm quá đến mức làm mờ tầm nhìn của cô?
Mặc dù lần này khá hơn lần trước, không chủ động che mắt cô, nhưng mà...
Cô thầm lắc đầu ngao ngán, giả vờ bình tĩnh đi ngang qua các phòng khách nhộn nhịp để lên tầng hai.
Mặc dù Hắc Trường giấu trong kết giới nhưng đương gia đứng sau rất tự tin, thế nên không hề kiểm tra người vào trong.

Chỉ cần truyền linh lực xác minh thân phận là có thể đi vào.
Toàn bộ Hắc Trường là một tháp cao được chia thành chín mươi chín tầng, mỗi tầng một đãi ngộ khác nhau, nhưng muốn leo lên cũng rất đơn giản.
Một là chi tiền, ra giá mà người phàm không tưởng.


Hai là thi đấu, cho thấy bạn có thực lực không ai bì được.
Chọn một trong hai, đều sẽ nhận được được đãi ngộ cao ở cái kho hốt vàng này.
Thanh Hòa nhìn chằm chằm lối đi không bị chặn đường trước mặt nhưng rõ ràng là có kết giới vô hình, cô đang nghĩ xem có nên nói chuyện trang phục bị đổi là do mình làm ra hay không.
Cô cứ cảm thấy nói ra hơi mất mặt, nhưng biết đâu chừng nói ra lại được mời đi lên tầng trên vì tưởng rằng cô là kẻ mạnh có tính cách kỳ lạ nào đó?
"Này, cô bé đứng đực ở đây làm gì thế? Đừng có chắn đường!"
Cô mới ngẩn người suy tư có xíu mà đã bị giục.
Ngoảnh lại nhìn thì thấy là một thể tu[1] có cơ thể vạm vỡ, mặt mày hung hãn.
[1.

Thể tu: tu sĩ chuyên tu luyện về sức mạnh cơ thể.]
Nhìn thấy mặt Thanh Hòa, gã đó tỏ rõ kinh ngạc rồi thèm khát ra mặt.
"Mỹ nhân, nàng ở tầng mấy?"
Thanh Hòa mặc đồ mặc đỏ hiếm thấy ở Vĩnh Tuyết Thành, đồng tử màu đen, mái tóc màu đen, tất cả càng làm tôn lên làn da trắng hồng thu hút mọi ánh nhìn.
Cô bị ánh mắt dung tục làm cho khó chịu, chau mày định lùi lại né tránh mà gã ta đã tiến lại gần, định nắm đôi vai nhỏ gầy của cô.
Trong Hắc Trường, chỉ cần đủ mạnh, đủ tiền là có thể muốn làm gì thì làm.
Gã ta cảm thấy kiểu gì mình cũng mạnh hơn thiếu nữ mảnh mai yếu ớt này...
"Á á á!!!"
Gã ta gào thét đau đớn.
Tia sét dữ tợn phóng từ trên trời xuống phá vỡ từ tầng mái thứ một trăm của tháp cao.

Điện quang lập lòe trong không khí, tỏa ra uy lực khiến người ta giật thót.
Hắc Trường cho phép tùy ý đi vào lại cũng chẳng buồn che giấu, dễ thấy Hắc Trường có trận pháp bảo vệ và đương gia còn rất tự tin về trận pháp ấy.
Thế nhưng, trận pháp mạnh đến mức có thể đỡ được một đòn của tiên nhân, vậy mà lại mỏng tang như tờ giấy khi đối diện với tia sét vừa rồi.

Dưới chân người đàn ông thủng một lỗ lớn, gã ta nằm ở giữa hố bị sét đánh cháy đen sì, thỉnh thoảng cơ thể co giật đáng thương, không biết còn sống hay không.
Xung quanh mới nãy còn ồn ào thì giờ im phăng phắc.
Gã đàn ông háo sắc này cậy thực lực mạnh đã tác oai tác quái, trêu nam ghẹo nữ từ tầng mười đổ xuống nhưng không một ai làm gì được gã.
Thế mà hiện giờ, gã ta bị thiếu nữ này xử lý dễ dàng như vậy?
Rất nhiều người đổ dồn con mắt vào Thanh Hòa rồi lại nhìn cái lỗ hổng to đùng trên trời, nhất thời sợ hãi vô cùng.
Thanh Hòa bình tĩnh nói: "Thiên Đạo sáng tỏ, kẻ này làm việc ác nên bị trời phạt."
Có người lẩm bẩm: "Nhưng mà...!ngài ấy đang ở Thủy Di Đảo mà?"
Thanh Hòa hừ khẽ, không buồn tốn nước bọt với những người này.
Cô không còn hứng trải nghiệm và quan sát tình hình chung, thay vào đó bắt đầu có tâm trạng thi đấu để leo tháp từ tầng một.
Trước mấy con yêu ma quỷ quái và mảnh đất ô uế này, cần phải đánh để qua cửa!
Cô nhìn tên quản sự khi nãy dửng dưng đứng trên bục cao, lạnh lùng nhìn cô bị kẻ xấu trêu ghẹo.

Hiện giờ, quản sự mặc áo choàng dài đã toát mồ hôi hột, đứng trước mặt cô cúi gập người xin lỗi.
"Quản sự cảm thấy ta lên được tầng thứ bao nhiêu?"
Quản sự túa mùa hôi như mưa nhưng không dám lau.

Nghe vậy thì thưa lễ phép: "Tầng chín mươi chín! Người có thể khiêu chiến chủ võ đài ở tầng thứ một trăm!"
Thanh Hòa có được đánh giá nhưng chỉ đứng im tại chỗ.
Quản sự ngây người, sau đó cung kính đi trước dẫn đường cho cô, nom dáng vẻ chỉ thiếu nước xách váy hộ tống cô lên tầng.
Mọi người ở tầng một tạm bỏ qua chuyện bỗng dưng bị mặc thêm áo, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ ung dung đi lên tầng trên.
Đã bao lâu rồi Hắc Trường chưa xuất hiện kẻ mạnh một bước lên tầng cao nhất như thế này ấy nhỉ?
Ngoài ra, có người kinh ngạc phát hiện thiếu nữ đó mới nhắc đến cái tên bị cấm, vậy mà không bị trúng lời nguyền Huyền Vũ Di Chú.
Rốt cuộc thì nàng là ai?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK