Chuyển ngữ: Wanhoo
Trong khi thần linh giáo huấn Bạch Trạch Kính không trung thực, Thanh Hòa đang hiển linh trước mặt mọi người.
Hải Thương Lãng biết về sự tồn tại của Phất Thần hơn tất cả những người có mặt, vậy nên lập tức chuyển thái độ khiêm nhường, kính cẩn.
Thấy Thanh Hòa hơi lạnh lùng, dứt khoát quỳ phịch xuống đất.
"Không nghênh đón tiên tử ngọc giá quả là thiếu sót của Hải Thị chúng tôi!" Hải Thương Lãng nhìn chằm chằm mặt đất, cung kính: "Xin tiên tử châm chước tạm thời nghỉ ở đình giữa hồ, đợi tôi bẩm với gia chủ mở từ đường gia tộc, triệu tập toàn bộ gia tộc chào đón."
Ấy ấy ấy.
Không nhìn lầm chứ?
Mọi người trợn mắt câm nín.
Đây là Hải Thương Lãng kiêu ngạo, cậy là con rể tự cho mình là gia chủ kế nhiệm của Hải Thị ư?
Hầu hết mọi người đều nghĩ, hắn ta gọi là tiên tử, lẽ nào thiếu nữ này là tiên nhân biến thành dáng vẻ của thiếu nữ?
Nếu là tiên nhân, vậy có thể hiểu tại sao Hải Thương Lãng cung kính nhường này.
Nhưng còn tiên nhân Phất Thần thì sao?
Chỉ có một phần nhỏ hiểu tại sao Hải Thương Lãng quỳ vội.
Trước mặt vị ấy...!đúng thật là không cần giữ lòng tự ái.
Thanh Hòa cũng cạn lời nhìn thanh niên quỳ bằng tốc độ ánh sáng.
Định làm khó vài câu mà không nói được.
Cô vẫn cần thể diện, không thể mặt dày như những con người vô sỉ.
Cô than khẽ.
"Tiên tử có ưu phiền gì chăng?" Hải Thương Lãng quan tâm hỏi han ngay.
Thanh Hòa nói: "Ta chỉ có một băn khoăn cần Hải quản gia giải đáp."
"Xin tiên tử cứ hỏi."
Nàng không hiểu thật: "Ngươi nói xem, thần linh hiển linh các ngươi quỳ lanh lẹ thế này, tại sao bình thường làm xằng làm bậy khinh nhờn thần linh?"
"Đó là các đại gia tộc khác ở Bắc Hoang, xưa nay Hải Thị tôi luôn tôn sùng Thiên Đạo đại nhân."
Hải Thương Lãng hơi sợ khi nhắc đến hai chữ Thiên Đạo.
Nhưng nói xong không bị Huyền Vũ Di Chú giết, hắn có dũng cảm bôi nhọ các đại gia tộc, tông môn khác, phủi sạch quan hệ với Hải Thị.
Kể cả hắn biết Bắc Hoang đã làm gì, biết thái độ của gia chủ, thì Hải Thị vẫn sẽ là tay sai trung thành của thần linh, treo cổ tất cả phản đồ.
Hắn không cần hỏi ý của Hải Thanh Minh.
Ý của người phàm không đáng nhắc đến trước mặt thần linh.
Thanh Hòa nghe mà cười khúc khích: "Không cần, chỉ cần tìm nơi cho ta dừng chân thôi."
Hải Thương Lãng lắc đầu nghiêm túc: "Tiên tử tôn sư nhiễm bụi trần đã là tổn thương.
Để ngài bị thiệt thòi há chẳng phải chúng tôi đáng chết vạn lần?"
Mọi người xung quanh như bước vào thế giới mới.
Tại sao họ không biết Hải Thương Lãng nịnh giỏi vậy nhỉ?
Rốt cuộc thiếu nữ này là ai?
Mọi người càng câm nín vì câu trả lời của Thanh Hòa.
Thiếu nữ mỉm cười: "Chưa bàn thiệt thòi, các ngươi đã đáng chết vạn lần."
Hải Thương Lãng: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Hải Thương Lãng cười khan: "Ý của tiên tử là..."
"Ý của ta là ngươi miễn bàn dông dài.
Ta đến để chữa bệnh cho Hải tiểu thư, chỉ vậy thôi."
Điều kiện này không hề quá đáng.
Thậm chí có thể nói là bình thường đến không bình thường.
Không ai tin thiếu nữ có lai lịch bí ẩn chỉ đến để chữa bệnh nan y cho tiểu thư.
Hải Thương Lãng ngập ngừng, cảm kích rớt nước mắt: "Tôi thay mặt tiểu thư cảm ơn tấm lòng từ bi của tiên tử!"
"Ừ." Thanh Hòa sờ cằm, nói: "Đúng rồi, nhân đây nhớ lan truyền tin tức của ta, nói cho họ biết không một ai ưu phiền về Thiên Đạo chạy thoát."
Hải Thương Lãng cười trừ.
Nhà họ gieo họa lớn nhất Thủy Di Đảo, khó mà không nghi ngờ câu nói này dành cho hắn.
Nhưng hắn vẫn gật đầu kính cẩn rồi dẫn đường, đưa Thanh Hòa đến biệt quán mới xây khang trang đẹp đẽ của phủ đệ Hải Thị.
Biệt quán mới xây xong trong năm nay, nằm ở phía sau đất của gia tộc Hải Thị, được đặt tên là Quỳnh Trạch Cung, là biệt cung giải nóng.
Quỳnh Trạch Cung nguy nga tráng lệ, cây cối quý giá đếm không xuể, lưng tựa núi non có suối chảy quanh.
Hải Thanh Minh còn tiêu tốn ngàn vàng và nguồn nhân lực lớn để nuôi thần loan điểu được mệnh danh là phượng hoàng dưới biển.
Hải Thanh Minh xây xong biệt cung này chưa cả vào ở, chỉ đợi ngày mở tiệc trọng đại mới tổ chức ở đây để vang danh đảo chủ Thủy Di Đảo.
Hiện giờ khoanh tay nhường cho Thanh Hòa sử dụng.
Thanh Hòa được dẫn vào cung điện với tà lụa dập dờn, sóng nước xanh biếc nhẹ nhàng.
Bọn cô vừa vào đến cửa cung, hơi nước mát dịu phả thẳng vào mặt.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy nước chảy băng băng bên ngoài khung cửa lưu ly bán trong suốt.
Cung điện như long cung huyền bí dưới đáy biển.
Cô thôi không nhìn lên, thay vào đó nhìn đại điện.
Rõ ràng, gây chú ý nhất là ngai vàng trên cao.
Ghế Long Vương cao khoảnh mấy trượng được thợ lành nghề mài giũa từ san hô và sò biển.
Xung quanh là các rặng san hô Nam Hải, dạ minh châu to cỡ cái đấu choáng ngợp người xem.
Chỉ có giới tu tiên, mà phải là người tu tiên tài giỏi mới tạo ra được tiên cảnh chốn trần gian đầy màu sắc sặc sỡ như thế này.
Trong khi giới thiệu cảnh đẹp trong cung điện, Hải Thương Lãng lén nhìn trộm vẻ mặt Thanh Hòa.
Quỳnh Trạch Cung được nhiều bên công nhận là cung điện đệ nhất thiên hạ, không ai không chấn động trước ngọc ngà châu báu bảo vật trong đây.
Cho nên nếu tân nương của thần linh được hắn tôn xưng một tiếng tiên tử cũng hài lòng thì...
"Sao chật chội thế này?" Thanh Hòa chau mày coi thường: "Nhỏ, chật, bức bối, thiếu ánh sáng.
Các ngươi sống ở đây không bị bí bách?"
"Bí bách?" Hải Thương Lãng ngây người: "Chuyện này...!Cột trụ lớn này phải nhờ ba tu sĩ Hóa Thần tu vi cực kỳ cao liên thủ mới dựng được, không thể dựng cao hơn."
"Vậy à? Chỗ của ta cao hơn chỗ này ít nhất mười lần...!Thôi vậy, coi như ta đã đánh giá cao năng lực của các ngươi."
Thanh Hòa xua tay: "Ở tạm vậy."
Nhìn nét mặt, giọng điệu của Thanh Hòa không giống giả vờ, Hải Thương Lãng chấn động.
Hắn tự nhận mình giỏi quan sát sắc mặt nhưng lại không tìm thấy dấu hiệu giả vờ từ thiếu nữ.
Cô ta thật sự cảm thấy như vậy...
Gấp mười lần...
Hải Thương Lãng không tưởng tượng được miền đất lành thiếu nữ sinh sống là nơi thế nào.
"Tiên tử nghỉ ngơi ở đây một lát, sau khi tôi bẩm với tiểu thư chuẩn bị nghênh đón sẽ qua mời tiên tử khám bệnh."
"Ừ, đi đi."
Hải Thương Lãng không đoán được thái độ của Thanh Hòa.
Vì vậy vừa ra khỏi cửa hắn liền đi tìm Hải Lăng La nhưng cùng với đó cũng sai tâm phúc nhất định phải nói rõ ràng, tỉ mỉ chuyện xảy ra khi nãy và phán đoán của hắn cho Hải Thanh Minh.
Hải Thương Lãng không biết sau khi bóng dáng hắn biến mất khỏi Quỳnh Trạch Cung, thiếu nữ đang ngồi chống cằm trên ghế san hô bỗng bật dậy, lén lút bám theo hắn ta.
Cô phải xem xem Hải Thị che giấu bí mật gì về Hải Lăng La mà kể cả thần linh hiển linh cũng phải đợi giấu xong mới cho cô gặp.
*
Thanh Hòa đi theo Hải Thương Lãng, cứ tưởng đi một lát sẽ gặp Hải Lăng La, không ngờ càng đi càng xa.
Nửa canh giờ sau mới đến phía đông phủ.
Nhìn từ xa thấy cái sân nhỏ giấu mình bên trong rừng trúc.
Hải Lăng La sống trong biệt viện phía đông phủ Hải Thị.
Nhắc đến cũng lạ, ngoài kia đồn rằng Hải Thanh Minh rất yêu thương con gái, không tiếc của cải mời lương y khắp thiên hạ, từng mời cả cốc chủ của Dược Vương Cốc đến chữa bệnh cho con.
Nhưng Hải Lăng La lại sống ở nơi hẻo lánh, không biết người cha này giở trò gì.
Thanh Hòa thấy Hải Thương Lãng rảo bước vội vàng, nghe thấy tiếng gì đó nên sầm mặt xông thẳng vào biệt viện.
Chuyện gì vậy, tiếng gì vậy?
Thanh Hòa tai thính mắt tinh, nghe như tiếng mèo kêu.
Cô gái đang học tiếng mèo?
Nhưng không phải tiếng meo meo bình thường, nghe hơi đau đớn như đang...
Cô đang định lắng tai nghe thì gió nổi quanh người.
Gió thổi bay làn váy mỏng, đụng chạm lành lạnh như thần linh bịt tai cô.
Bỗng dưng cô chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù.
Thần linh nói khẽ: "Không được nghe.".
Danh Sách Chương: