Giới hoàn hồn, hỏi Thần Bùn Vàng thêm những chuyện liên quan đến thế giới tận thế của Vân Thiển.
Thần Bùn Vàng không biết nhiều thông tin có ít lắm.
Qua một hồi tự suy diễn, bây giờ ngài rất sợ Giới, không cần đối phương uy hiếp cũng chủ động cung khai: “Nếu nói ai biết tin tức nhiều nhất, chắc chắn là Thần Hải Vu.”
Mất một lúc, Giới mới nhớ ra Thần Hải Vu là ai.
Chính là tộc Phù thủy biển ăn nói kỳ quặc, từng ở cùng một thế giới với với Tham ăn.
Giới nói: “Dẫn ta đi tìm cô ta.”
“Ta sẽ dẫn ngài đi tìm cô ta… nhưng muốn gặp cô ta phải có điều kiện.” Thần Bùn Vàng cười khổ: “Bắt buộc phải mang lễ vật hợp ý cô ta.”
Dứt lời, Thần Bùn Vàng thấy tầm mắt Giới dời xuống, nhìn thanh kiếm treo bên hông, hờ hững hỏi: “Lễ vật thế nào?”
Thần Bùn Vàng: “…”
Đây là thần linh xấu tính nhất mà ngài từng gặp, hở ra là đòi đánh đòi giết, thật khiến thần sợ hãi mà!
Trên đường, Thần Bùn Vàng giới thiệu Thần Hải Vu cho Giới.
Thần Hải Vu thăng cấp từ sinh vật bán thần thành thần linh chưa được bao lâu, sống ở Thần điện Ánh Sáng như cá gặp nước.
Nghe nói quan hệ với thần linh Thần điện Bóng Tối không tệ, có thể nói là bông hoa xã giao(*) trong giới thần linh.
(*) Thời xưa dùng để chỉ những người phụ nữ năng động và nổi tiếng trong các tình huống xã giao, cụm từ chứa đựng sự khinh thường, ngày nay dùng để chỉ gái bao cao cấp
Bởi vì bộ tộc Phù thủy biển giỏi mê hoặc lòng người, lúc nói chuyện với thần linh khác thường lấy được vài tin tức bí mật.
Đi kèm với lòng tham, miệng cô ta cũng kín như bưng, chỉ cần những vị thần kia trả cái giá lớn, cô sẽ để tin tức mục nát trong bụng.
Trừ khi có người bằng lòng trả giá lớn hơn để mua tin tức.
“Cô ta như vậy mà còn sống à?” Giới vừa mở miệng đã móc họng, ngài nghớ hình như cô ta có liên quan đến tên kia.
Thần Bùn Vàng gật đầu, ánh mắt lộ ra đôi chút hâm mộ: “Thần Hải Vu từng là thú cưng của Thần Chiến Tranh.
Vốn dĩ mọi người chỉ nghĩ đó là mối quan hệ xưa cũ, nhưng lần nọ Thần Hải Vu bán ra tin tức mối quan hệ bất chính của thần bộc Nữ Thần Được Mùa, bị thần linh muốn lấy lòng Nữ Thần Được Mùa tìm tới tính sổ.”
Giới hơi nhướng mày, hành vi của những thần linh này có khác gì loài người mà bọn họ khinh thường.
Thần Bùn Vàng nói tiếp: “Dù sao Thần Hải Vu cũng là thần linh mới, cho dù từng nhận được thần lực từ Thần Chiến Tranh thì thần lực cũng không đấu lại những vị thành thần lâu năm.
Ngay lúc cô sắp bị ép đến xin lỗi Nữ Thần Được Mùa, Thần Chiến Tranh ra tay cứu cô ta.”
“Còn tàn nhẫn cảnh cáo những thần linh kia.”
Giới: “Thần Chiến Tranh và cô ta có quan hệ gì?”
Thần Bùn Vàng lắc đầu: “Không rõ lắm… Sau lần đó, Thần Hải Vu càng thêm hống hách.
Ngài cũng biết Thần Chiến Tranh là thần linh có sức chiến đấu mạnh nhất sau thần tối cao ——”
Thấy mặt Giới không cảm xúc, ngài bèn bổ sung: “Thần linh có sức chiến đấu mạnh nhất thuộc Thần điện Ánh Sáng sau thần tối cao.”
“Ngươi biết không ít nhỉ.” Giới dời mắt: “Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Đằng trước là tới rồi.” Thần Bùn Vàng trả lời.
Thần Hải Vu lựa chọn nơi ở vô cùng hẻo lánh, gần như ở rìa Thần giới, có điều cảnh vật khá đẹp, môi trường trong lành.
Nếu như không có thần linh xốn mắt nào đó chỉ mặc độc một chiếc qu.ần lót…
Thần Chiến Tranh Diệc liếc xéo người tới: “Giới, ngươi tới đây làm gì?”
Giới: “Liên quan gì ngươi… Ngươi ăn mặc kiểu gì vậy, cách thức tu luyện mới à?”
Đúng lúc ngài đang định tìm Thần Chiến Tranh, tên khốn này lại ở đây, đỡ mắc công ngài đi tìm.
Thần Chiến Tranh Diệc nhếch môi, ánh sáng thần thuật lóe lên trên tay, một cây búa xuất hiện trong tay ngài.
Thần linh tóc trắng đối diện ngài cũng không cam chịu yếu thế, cầm chặt trường kiếm trên tay.
Mắt thấy bầu không khí căng như dây đàn, Thần Bùn Vàng vội vã giảng hòa.
Ngài nhỏ giọng nói: “Ngài Giới đến đây tìm Thần Hải Vu hỏi thăm một vài chuyện về sự kiện thế giới người chơi sắp gặp tận thế…”
Thần Chiến Tranh Diệc “Ồ” lên, buồn cười nhìn sang Giới: “Chẳng lẽ là vì tín đồ thú vị kia, lần trước ta không giành được cô ta thật đáng tiếc.”
Gió sắc lướt ngang gò má, ngón cái Thần Chiến Tranh lau vệt máu màu vàng đỏ chảy ra trên mặt, quái gở khen ngợi: “Bị Thần Bóng Tối nhốt lâu ngày, chắc là dồn hết thời gian cấm túc để tu luyện nhỉ?”
Đồng thời Thần Chiến Tranh dồn sức dưới chân, mặt đất lõm xuống, cơ thể biến thành luồng sáng màu đỏ xông tới!
Nơi lưỡi búa và kiếm giao nhau xẹt ra tia lửa.
Thần Bùn Vàng vô cùng sợ hãi, co rụt thành một cục, chỉ sợ luồng khí tấn công kia quét trúng mình.
Giới nheo mắt nhìn chằm chằm mái tóc đỏ của Thần Chiến Tranh, đột nhiên bật cười: “Một con tôm chân mềm bị ép khô.
Hôm nay, ta không đánh với ngươi, đổi ngày khác ngươi bình phục lại tái chiến.”
Thần Chiến Tranh Diệc: “…”
Sắc mặt vô cùng khó coi, không muốn nói chuyện.
Giới khí thế hừng hực đứng yên tại chỗ giống như một con khổng tước chiến thắng.
Thần Chiến Tranh Diệc cảm nhận được khí của Giới, bỗng phát hiện gì đó, quan sát Giới bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Thì ra ngươi…”
Ngài hơi đồng cảm mà vỗ vỗ Giới: “Tu luyện bằng cách này, khó trách thực lực ngươi tăng lên nhanh như vậy…”
Lần này đổi thành sắc mặt Giới cực kỳ khó coi.
Thần Bùn Vàng không hiểu vì sao hai người bỗng nhiên ngừng đấu, Thần Chiến Tranh tỏ vẻ đồng cảm đồng thời cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cần hai người không đánh lộn thì sao cũng được.
“Ngài Thần Chiến Tranh, ngài không về thần điện xử lý sự vụ sao?”
Giọng nói cực kỳ quyến rũ kia là của Thần Hải Vu bất chợt xuất hiện, vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp hơn lúc ở thế giới tận thế nhiều.
Sóng mắt lóng lánh, tầm mắt dừng trên người thần linh tóc trắng.
“Ồ, đây không phải ngài Giới sao? Từ buổi tiệc hôm đó, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên thần lực của ngài, bây giờ xem ra mất cơ hội rồi.
Đàn ông có người trong lòng rất khó xuống tay thành công, thần linh cũng vậy.”
Thần Chiến Tranh Diệc nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt dần khôi phục bình thường, bày ra dáng vẻ nam chủ nhân.
“Giới, ngươi tới đây làm gì, nói nhanh rồi đi đi.”
Thần Hải Vu nở nụ cười trong trẻo nhìn sang thần linh tóc đỏ, hé mở cánh môi: “Cút, chỗ của ta không tới lượt ngài làm chủ.”
Giới: “…”
Thần Bùn Vàng: “…”
Thần Chiến Tranh lửa giận ngút trời: “Sao nàng dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó!”
Thần Hải Vu hơi hất hàm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ngài muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tưởng ta còn là thú cưng năm đó ngài nuôi à?”
Bọn họ cứ nghĩ giây tiếp theo Thần Hải Vu sẽ phun máu ba thước, không ngờ vẻ mặt Thần Chiến Tranh đổi sắc trước.
Lần đầu tiên Giới nhìn thấy Thần Chiến Tranh lộ ra vẻ mặt khúm núm như vậy, thái độ gần như hèn mọn: “Đó là chuyện đã qua rồi.”
Thần Hải Vu giơ tay chỉ nơi xa: “Cút, đừng để ta nói lại lần thứ ba, bằng không từ nay về sau, nơi này không hoan nghênh ngài.”
Thần Chiến Tranh ảo não rời đi.
Giới do dự muốn nói lại thôi, ngài còn có vài chuyện muốn hỏi đối phương.
“Mời vào, tín đồ của ngài gián tiếp thúc đẩy tốc độ kế hoạch của ta, khiến ta thành thần trước thời hạn mấy trăm năm, bái phỏng hôm nay không cần lễ vật.
Ngài tìm ta muốn hỏi chuyện gì?”
Nơi ở của Thần Hải Vu không khác cung điện dưới đáy biển là bao, chỉ là lộng lẫy hơn.
Thần Bùn Vàng đi theo sau lưng Giới, cố gắng thu nhỏ cảm giác hiện diện hết mức.
Giới mở miệng: “Hình như Thần Chiến Tranh rất thích cô, có vẻ cô cũng có tình cảm với y, vì sao còn từ chối?”
Thần Hải Vu kinh ngạc nhìn Giới, cười khẽ: “Hẳn ngài đã nghe Diệc làm thế nào trở thành Thần Chiến Tranh?”
Giới gật đầu, Thần Chiến Tranh vốn là bán thần tộc Viêm.
Trong cuộc chiến các vị thần, ngài bất ngờ lấy được mảnh vỡ Thần cách của Thần Chiến Tranh đời trước, nhờ đó có cơ hội vượt cấp trở thành thượng thần.
Thần Hải Vu nói: “Y vốn là người bình thường tộc Viêm, chúng ta tâm ý tương thông, ta bèn cho y biết cách trở thành bán thần, giúp y giành lấy cơ hội trong cuộc chiến các vị thần… Đến khi y trở thành Thần Chiến Tranh thì vứt bỏ ta.”
“Sau khi y thành khẩn xin lỗi, bội kiếm của y tha thứ cho y nhưng ta thì không.”
Giới buột miệng hỏi: “Vì sao?”
Lúc này bọn họ đã đến đại sảnh, thần bộc dâng trà lên, Thần Hải Vu tán tỉnh với y một hồi đột nhiên đập vỡ ly trà, cầm mảnh vỡ cắt một nhát lên cánh tay.
Giới cảnh giác.
Thần Bùn Vàng: “Ấy ấy ấy!”
“Đừng căng thẳng.” Thần Hải Vu thi triển thần thuật trị thương, đợi sau khi cánh tay cô ta láng mịn như lúc đầu, cô ta liền nói: “Thần thuật có thể trị được vết thương bên ngoài cơ thể, nhưng lại không trị được vết thương tâm hồn.”
“Cha mẹ ta vì trợ giúp y thành thần mà chết trong cuộc chiến các vị thần, tộc của ta bởi vì y mà bị kẻ thù gần như diệt tộc.
Lời xin lỗi của y, thật lòng của y có thể đổi lại cha mẹ và tộc của ta sao?”
Giới trầm mặc không nói.
“Nếu như thế giới đảo ngược, ta không hối hận vì gặp y, nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm hại tộc của ta.”
Thần Bùn Vàng không hiểu vì sao sau khi nghe xong lời của Thần Hải Vu thì tâm trạng của Giới lại nặng nề như vậy, chắc không phải ngài cố ý tới đây tìm Thần Hải Vu để nghe chuyện xưa đó chứ.
Thần Bùn Vàng tốt bụng nhắc nhở: “Ngài Giới, ngài còn chưa hỏi chuyện thế giới người chơi!
Giới trừng mắt, cần ngươi nói chắc!
Thần Hải Vu bày ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
Lúc đó, cô ta cảm giác quan hệ giữa Vân Thiển và Giới không đơn giản, chắc chắn không chỉ quan hệ giữa thần linh và tín đồ.
Khi ấy, cô ta không có cách nào khiến thị lực Vân Thiển khôi phục hoàn toàn, thần thuật trên mắt Vân Thiển hẳn là Giới làm…
Thần Hải Vu che miệng, khẽ cười: “Ngài Giới muốn biết sau khi mình làm chuyện đó có được tha thứ hay không à? Nếu ngài bằng lòng kể rõ sự tình cho ta, ta có thể giải đáp cho ngài.”
Giới ngập ngừng: “Ta không nhớ mình từng làm chuyện gì.”
Lời ngài nói là thật.
Sau khi thi triển Tái hiện hôm qua, ngài không nhớ rõ chuyện giữa mình và Vân Thiển.
Thần Hải Vu chỉ xem như Giới viện cớ không chịu nói.
Cô ta vẫn cười như cũ: “Nói mới nhớ, thần bộc của ngài từng bái phỏng ta đấy, hỏi thăm ta về chuyện Vân Thiển.”
“Răng rắc ——”
Thần Bùn Vàng lại hoảng hốt.
Nơi cánh tay Giới tiếp xúc với mặt bàn xuất hiện khe nứt, cả cái bàn biến thành bột vụn, ly trà rơi xuống.
Giọng Giới rất khẽ, mở miệng nói: “Vương Lâm hỏi cái gì?”
“Mấy thông tin không quan trọng lắm.” Thần Hải Vu cau mày ầu sầu nhìn bột phấn dưới đất, lại phải đổi bàn mới rồi.
“Không ngoài mấy chuyện như tính cách cô ta thế nào, biểu hiện ở thế giới tận thế có cầu tiến hay không.
Ta nghĩ y đang kiểm tra tín đồ, dù sao thì đây cũng là chuyện thần bộc nên làm.”
Giới hơi thả lỏng: “Ta sẽ đền cho cô chiếc bàn được làm từ thần mộc ở hậu viện Thần Bóng Tối.”
“Thế thì tốt quá.” Thần Hải Vu mặt mày hớn hở nói: “Đúng rồi, hình như y rất muốn biết Vân Thiển quan tâm cái gì…”
“Cô đáp thế nào?”
“Ta vừa nhìn đã biết Vân Thiển quan tâm cái gì, không ngoài thế giới cô ta ở, bạn bè và người nhà.”
…
“Ầm!”
Nơi nào đó của Thần giới vang lên tiếng nổ.
Thần Hải Vu nhìn đống cung điện hoang tàn, dở khóc dở cười: “Ngươi mang ôn thần đó đến đây làm gì vậy hả?”
Vẻ mặt Thần Bùn Vàng ngu ngơ: “Ngài… ngài Giới đi đâu rồi?”
Thần Hải Vu nhặt mảnh vụn dưới đất lên, lật hai mặt xem: “Chắc là đi xác nhận an toàn người nhà cô gái kia, dù gì phân thân cũng chẳng thể đến ngay lập tức được.”
Bây giờ Thần Bùn Vàng mới hiểu đoạn đối thoại lúc nãy, ngài ngớ người nói: “Thần bộc không thể nào phản bội thần linh, trừ khi ban đầu y đã có tín ngưỡng khác…”
Vương Lâm là thần bộc mà Thần Bóng Tối yêu thương Giới nhất tặng cho.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thần Bùn Vàng, ánh mắt Thần Hải Vu không còn quyến rũ mà chứa đầy cảnh cáo: “Không được nghĩ tiếp, đây không phải là chuyện thần linh cấp thấp có thể cuốn vào.”
Nhưng cô cũng là thần linh cấp thấp, Thần Bùn Vàng nhìn Thần Hải Vu nghĩ như vậy.
Thần Hải Vu nói: “Lúc tộc Phù thủy biển chỉ còn lại một mình ta, ta đã chết rồi.
Ngươi thì còn sống.”
Thần Bùn Vàng cúi đầu: “Hôm nay ngài Giới nói ‘Các vị thần lớn lên từ cơ thể Thần Mẫu đáng lý phải lấy mình làm gương, sử dụng thần lực duy trì sự vận hành các thế giới nhỏ, bảo vệ sinh linh thế gian’.
Ta chỉ muốn thu gom tín ngưỡng từ tín đồ, cho rằng đó là lẽ đương nhiên, chưa từng nghĩ sẽ chủ động bảo vệ họ.”
Thần Hải Vu nhướng mày nhìn ngài: “Sự tình càng trở nên thú vị rồi.”
…
Thủ đô, cuối tháng mười một.
Vân Kiến Quốc đang nghỉ phép.
Ông bị cấp trên yêu cầu nghỉ phép bắt buộc, vụ án điều tra dở cũng bị ép buông bỏ.
Vân Kiến Quốc mặc áo gió, ngồi ngay ngắn trong cửa tiệm ăn sáng đợi bánh canh và bánh nướng hầu bao(*), mày kiếm nhăn lại, nhìn chằm chằm di động giống như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng.
(*) Bánh nướng hầu bao: một món đặc sản ở Bắc Kinh
Trên màn hình điện thoại là cửa sổ trò chuyện WeChat.
Người liên lạc: Vân Thiển (con gái)
Nội dung đang nhập vào bên trong khung trò chuyện:
“Gần đây, con có thiếu tiền không? Vật giá Hải Thành tăng cao, tiền không đủ thì nói thật với ba, đừng có giấu.” Xóa tin.
“Có bạn trai chưa? Nếu có, mang về cho ba gặp một lần.” Xóa tin.
“Qua Tết trở về muốn ăn gì? #Mỉm cười.” Gửi đi.
Gửi xong tin nhắn, đồ ăn cũng bưng lên.
Vân Kiến Quốc ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một thanh niên chẳng biết từ đâu tới ngồi xuống đối diện ông.
Âm thầm không một tiếng động, ngay cả ông cũng không nhận ra!
Ông nhìn cửa tiệm, chỗ ngồi chưa đầy, hẳn không cần ghép bàn mới đúng.
Vân Kiến Quốc âm thầm quan sát người kia.
Mái tóc ngắn màu bạc, kính áp tròng màu vàng, bộ dạng không nguy hiểm, không phải tội phạm cố ý tìm ông báo thù.
Xác nhận người kia an toàn, Vân Kiến Quốc vừa ăn vừa suy nghĩ lan man.
Đây hẳn là thanh niên Kill Matt(*) nhỉ?
(*) Là môt loại phong cách kết hợp giữa thẩm mỹ Nhật Bản những năm 80 và Rock and Roll, được thanh thiếu niên Trung Quốc bắt chước.
Đặc điểm là tóc dài đủ màu, trang điểm đậm, mặc một vài trang phục cá tính, kỳ quặc
------oOo------
Danh Sách Chương: