【Đánh giá: Tia sáng chính đạo! Phần thưởng 120.000 tệ 】
【Số mạng đã dùng: 3 lần (1 lần 100 tệ), trừ 300 tệ, phần thưởng còn lại 119.700 tệ.
Đã gửi, mời kiểm tra! 】
【Chỉ số cống hiến đã tính gộp, hệ thống kiểm tra chỉ số cống hiến chưa mở, xin hãy chờ đợi! 】
【Thế giới tiếp theo sẽ tiến hành dịch chuyển vào hai mươi ngày sau.
《Chúa cứu thế 》 chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc!】
Á!
Cô quên nói cho Tiểu Hải chuyện cô sẽ rời đi.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Vân Thiển đã trở về thế giới hiện thực.
Thiếu niên màu da trắng muốt trước mặt ngượng ngùng mỉm cười dịu dàng với cô.
Vân Thiển mệt lả người, bộ dạng cá muối dán lên bàn: “Tôi về rồi.”
Tống Hành Chỉ: “Mệt lắm không?”
Cậu xem đồng hồ, 09:00:05.
Cậu buông bút bi đang viết xuống, bóc vỏ viên kẹo cứng trên tay, giấy bóng trong suốt rơi xuống sách bài tập.
Cậu đặt viên kẹo bên mép môi Vân Thiển.
Vân Thiển ngậm kẹo, lấy lại một chút sức lực, lầm bầm nói: “Tôi chính là con cá muối du lịch ở thế giới khác.”
“【 Ngân hàng Dân Thương】Tài khoản 7699 cộng thêm 119.700 tệ vào ngày 3 tháng 9, số dư hiện tại là 212.504,03 tệ.”
“【 Trò chơi Noah】Chúc mừng bạn thành công hoàn thành trò chơi giải cứu tận thế lần nữa.
Bạn sẽ bước vào trò chơi tiếp theo vào đúng 15:00:01 ngày 3 tháng 10, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!”
Lướt nhanh qua điện thoại, Vân Thiển ngồi thẳng người.
Có tiền có thể cởi vạn nỗi sầu, lời này thật không sai.
09:01:00, chỗ phía sau Vân Thiển ngồi nứt ra một khe hở.
…
Vân Thiển biến mất bất thình lình, Ô Tề Hải rất tức giận.
Thần Chiến Tranh và Phù thủy biển nhìn thấy dưới lửa giận của cậu, nước biển giống như bị nhuộm mực, đen kịt một vùng, có ý đồ nuốt chửng tất cả d.ục vọng giống như vực thẳm, lan tràn xung quanh.
Thần Chiến Tranh kịp thời ngăn cản, nhờ đó mới không biến thành đại họa.
Thần Chiến Tranh: “Ngươi còn cơ hội gặp lại cô ta, cô ta chỉ trở lại thế giới ban đầu của mình mà thôi.”
Bất kể là Giới hay phân thân của Giới đều rất nguy hiểm, nhanh chóng tống khứ thứ này khỏi địa bàn của ngài mới là chuyện quan trọng.
Nhờ Thần Chiến Tranh nói, Ô Tề Hải biết được làm sao mở đường liên thông thế giới, lợi dụng sức mạnh của bản thân đi tới một thế giới khác.
Để làm vậy cần số lượng nguyên vật liệu rất lớn, trong phút chốc Ô Tề Hải không thể thu gom đầy đủ.
Lúc cậu bôn ba cực khổ thu gom nguyên vật liệu khắp nơi, Thần Chiến Tranh bắt tay chuẩn bị mang bội kiếm và Phù thủy biển đi, nhưng ngài cần có điểm đất liền mới.
Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An trở thành tín đồ trung thành của Thần Chiến Tranh, bọn họ vốn được Thần Chiến Tranh cứu nên càng mang lòng cảm kích với ngài.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, bọn họ đã kính trọng Thần Chiến Tranh, nên có thể trở thành tín đồ thật sự của ngài đúng là vừa mừng vừa sợ.
Thần Chiến Tranh ban thưởng cho Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An một thần khí.
Thần khí được sử dụng dưới danh nghĩa của họ tạo nên vùng đất mới trong thế giới này.
Ngoài ra, ngài cũng ban cho hai người sức chiến đấu vô địch tại đây.
Như ngài mong muốn, Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An dấy lên chiến tranh ở bộ tộc cả hai.
Thế nhưng trái với mong muốn của ngài, hai người áp dụng khí thế sấm sét chiếm được sự tin phục của vô số tộc Người và tộc Biển, chưa đến một tháng đã kết thúc chiến tranh.
Ngài chẳng hấp thụ được bao nhiêu hơi thở chiến tranh.
Cái mà Bạch Kỳ Niên và Lôi Hoài An muốn thành lập là đất nước hòa bình.
Bọn họ sử dụng vũ lực mạnh mẽ trấn áp, bắt đầu từ bản thân thay đổi thù hận giữa tộc Biển và tộc Người, khiến bi kịch bọn họ không còn tái diễn.
Tạm thời Thần Chiến Tranh không có thời gian để ý hai người, ngài bị Phù thủy biển đeo bám, không thể thoát thân.
Có vài nguyên vật liệu mà Ô Tề Hải không thể thu gom được, cậu bèn đến tìm Phù thủy biển giao dịch, đúng lúc gặp Thần Chiến Tranh đi ra khỏi phòng Phù thủy biển.
Mặt ngài mang vẻ hờn giận: “Ngay từ đầu, nàng đã muốn toan tính ta, nàng vốn không thấy vui mừng khi gặp ta!”
Phù thủy biển đứng yên tại chỗ, không hề có ý đuổi theo, chỉ quan tâm độ cong đuôi tóc có đẹp hay chưa.
Thần Chiến Tranh phất tay áo bỏ đi.
Ô Tề Hải hỏi: “Tên đó tức giận rồi, cô không giải thích chút à?”
Phù thủy biển: “Tại sao phải giải thích, ta cũng chẳng thích y.
Ta đã lấy được thần lực trên người y, chẳng bao lâu sau đã có thể trở thành thần linh.
Dù không có y, ta cũng có thể tự mình rời khỏi nơi này, đi lên Thần giới.”
Ô Tề Hải: “Sao?”
Nhưng thái độ biểu hiện lúc trước của Phù thủy biển rõ ràng là có tình cảm sâu đậm với Thần Chiến Tranh mà, nếu không vì sao lại cố chấp như thế…
“Ai thèm thích một tên thần linh? Bọn họ mãi mãi chỉ là đối tượng được người đời ngưỡng vọng, căn bản không thể dựa dẫm.” Phù thủy biển cười: “Lúc y còn là tộc Viêm, ta từng thích y, nhưng khi y trở thàn thần linh, tình cảm đó đã không còn.”
Ô Tề Hải trầm mặc.
Phù thủy biển liếc xéo Ô Tề Hải: “Mặc dù tên kia không nói, nhưng nhìn thái độ của y đối với ngươi, hẳn ngươi cũng liên quan đến thần linh nào đó, hoặc ngươi là thần linh tương lai.
Thừa dịp ngươi còn chưa trở thành thần linh, mau chóng tìm người mình thích, sống một kiếp với cô ta rồi quên đoạn tình cảm ấy đi.”
“Sau khi trở thành thần linh, ngươi sẽ chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì.”
“Bọn họ luôn nói thần yêu vạn vật, nhưng thần chỉ thích bản thân, không có sinh vật nào tàn nhẫn hơn bọn họ.”
“Ngươi tưởng y đang giúp ngươi sao, y đang kiêng kỵ ngươi, không muốn ngươi hủy hoại thế giới của y, cho nên mới đề xuất ý kiến để ngươi đi tìm cô ta.
Y vốn không nghĩ nếu ngươi mất khống chế sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với thế giới không có thần linh cai quản kia.”
Ô Tề Hải bất giác hỏi: “Sao cô biết thế giới kia không có thần linh? Không phải nhóm người chị gái có thể đi đến đây sao?”
“Đám người họ có thể đến đây đều là nhờ sự trợ giúp của thần linh khác.
Nếu như thế giới kia là địa bàn của một vị thần nào đó, làm sao vị thần ấy cho phép một sinh vật bán thần tự tiện mở đường liên thông?”
“Muốn nguyên vật liệu gì, tự ngươi đến kho báu lấy đi, ta không cần những thứ đó nữa.”
Phù thủy biển cười to rời đi.
Chưa đến mấy ngày sau, Ô Tề Hải mở ra đường liên thông thế giới.
Thông qua định vị thế giới mà Thần Chiến Tranh cung cấp, rốt cuộc cậu cũng tìm được nơi Vân Thiển đang ở.
Cậu không tin lời Phù thủy biển.
Mặc dù cậu trở thành thần linh, cậu cũng sẽ chỉ là thần linh của một mình chị gái.
Liệu chị gái có nhớ cậu không?
Ôm tâm trạng như vậy đi đến thế giới Vân Thiển, thế nhưng Ô Tề Hải lại trông thấy cô đang “liếc mắt đưa tình” với mặt trắng nhỏ (Tống Hành Chỉ).
Trong nháy mắt, cậu phồng má như cá nóc.
Cậu vì gặp chị gái mà lao tâm lao lực ở thế giới kia, kết quả chị gái lại ở đây cười nói với tên đàn ông ất ơ nào đó, không thể nhịn được!
Ô Tề Hải bước tới, ôm lấy cơ thể mềm mại ngày nhớ đêm mong, cắn cổ cô.
Cơ thể này càng mềm mại hơn cậu nghĩ, rõ ràng cậu chỉ cọ răng nhẹ, da chị gái đã bị thương rồi.
Vị máu tanh từ từ lan tràn trong miệng Ô Tề Hải, cậu nói bằng giọng điệu ngọt lịm: “Chị gái —— lén chạy đi mà không cho Tiểu Hải biết sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”
Tống Hành Chỉ nheo mắt, nguy hiểm nhìn về phía thằng nhóc đen đúa đáng ghét đột nhiên xuất hiện này.
Chỉ từ gương mặt và mùi của đối phương, cậu đã có thể chắc chắn cậu ta cũng là phân thân của Giới, thậm chí lười hỏi đối phương là ai.
Dây xích xuất hiện từ hư không, Ô Tề Hải nghiêng người tránh né đòn tấn công.
Cậu vốn định ôm cả Vân Thiển đi, nhưng cô lại bị dây xích trói trên ghế.
Dây xích kia mang theo sức mạnh rất lớn, khiến cậu không thể nào dịch chuyển đối phương.
Nếu cậu không trốn, cậu dám khẳng định dây xích kia sẽ không hề do dự đâm xuyên cơ thể cậu .
Vân Thiển đau đầu, dây xích đã rút khỏi người cô.
Cô nhìn Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đấu đá trong phạm vi nhỏ của căn phòng.
Hai người bận tâm về cô nên không quá mạnh tay.
Nhưng cũng vì vậy mà tình cảnh rơi vào thế giằng co.
Bỗng dưng giữa đường Văn Nhân Du trở về nhà lấy hồ sơ công ty, khiến thế giằng co không thể tiếp tục.
Chẳng biết sao anh kiếm được khoản đầu tư từ anh trai Văn Tư Thành, tự mình mở công ty.
Văn Nhân Du nhìn trong phòng lại xuất hiện thêm một tên nhóc, anh bình tĩnh thản nhiên bước vào phòng lấy giấy tờ.
Lúc đi ngang phòng khách, khóe mắt lướt nhanh qua Vân Thiển đang ngồi cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Động tác Văn Nhân Du khựng lại, anh đứng bên tay trái Vân Thiển, khom lưng.
Đầu ngón tay đeo găng gạt tóc cô, vòng xuống dưới, hơi nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn lên trán.
Văn Nhân Du: “Trông sắc mặt tiều tụy thế này, cực khổ cho em rồi.
Trông trẻ dễ mệt, bọn chúng vốn không nghĩ đến cảm nhận của em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.”
Lời nói của anh ẩn chứa sự trào phúng.
“Chúng ta đi làm… chút chuyện người lớn nên làm, thế nào?”
Anh thấp giọng, phà hơi lên tay cô, cố ý nhả chữ mập mờ, hơi thở ấm áp ám muội.
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển thoắt đỏ rực.
Văn Nhân Du mỉm cười nhìn hai người kia, thong thả nói “Hai người các cậu tiếp tục đánh đi, ai đánh thắng thì tới tìm chúng tôi.” Sau đó ôm Vân Thiển bỏ đi.
Tống Hành Chỉ: “?”
Ô Tề Hải: “!”
Tức thật, đây là đòn đánh hạ chiều(*) đến từ lão cáo già hay sao?
(*) Một phương thức tấn công xuất phát từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng Tam Thể của Lưu Từ Hân, biến không gian ba chiều thành không gian hai chiều, để đối phương sống trong chiều không gian thấp, nhằm đánh hoặc tiêu diệt đối phương.
Hiện nay được dùng để chỉ thủ đoạn chiến lược làm thay đổi môi trường và vị trí của đối phương, khiến cho đối phương không thể thích ứng, từ đó làm nổi trội lên tính ưu việt của mình..
Danh Sách Chương: