Mục lục
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiết Trụ đi trấn trên tìm, dự tính mua một con dê mẹ có sữa về. Nhưng tìm hỏi cả một vòng mà không được.

Trong lòng hắn cũng biết thường dê mà đang có sữa thì là vừa sinh dê con. Nhà nào ăn no rửng mỡ mới mang bán con dê mẹ vừa mới sinh con đi. Không có biện pháp, Dương Thiết Trụ đành phải về hỏi thăm trong thôn nhà ai có dê mẹ đang có sữa không, hoặc là trong thôn phụ cận nhà ai có cũng được.

Sự tình phi thường đúng dịp, có người nói nhà Điền thẩm tử trong thôn có dê mẹ đang nuôi con, con dê cái nhà họ nuôi mới sinh con được mấy ngày.

Dương Thiết Trụ trong lòng rất gấp bất chấp chuyện xấu hổ trước kia, đi tới nhà Điền thẩm tử xin sữa dê.

Đến Điền gia, nam nhân Điền thẩm tử Điền lão hán ở nhà, vừa nghe Dương Thiết Trụ nói vợ hắn không có sữa muốn xin sữa dê cho con trai uống, không nói hai lời quay người cầm bát lấy cho Dương Thiết Trụ một ít về xem nó có uống hay không.

Dương Thiết Trụ cảm tạ định đưa tiền cho Điền lão hán. Điền lão hán không tiếp, nói một chút sữa dê mà thôi, dù sao con dê này của nhà hắn lần này chỉ đẻ có một con, sữa dê có nhiều.

Dương Thiết Trụ bưng sữa dê về nhà chuẩn bị đút cho Nặc Nặc, Dương thị ôm Nặc Nặc về thấy vậy thì bảo hắn đi đun sôi rồi mới đút cho nó.

Mã thẩm nhi cầm sữa dê đi nấu sôi, Tiểu Nặc Nặc lúc này ngừng khóc, nằm trong ngực Dương thị rất ngoan ngoãn, chỉ là đôi mắt nhỏ thì nhìn chằm chằm mẹ mình. Bộ dáng tội nghiệp, đôi mắt còn hơi hồng.

Lâm Thanh Uyển lúc này đã không còn khó chịu nữa, mặc quần áo vào xuống giường lò, rửa mặt chải đầu và quấn tóc lên.

Nhìn bộ dáng con trai đáng thương thì đau lòng ghê gớm. Nhận Tiểu Nặc Nặc từ Dương thị về ôm hôn.

Dương thị giao đứa bé cho Lâm Thanh Uyển, thấy sữa dê đã được mang trở lại liền vội vàng đi vào phân xưởng làm tiếp.

“Ngoan, Nặc Nặc, cha đi lấy sữa dê cho con, con đợi một chút. Đều tại cha không tốt, hại mẹ không có sữa cho con ngoan của ta uống.” Lâm Thanh Uyển vừa nói vừa nhịn không được trừng mắt nhìn Dương Thiết Trụ.

Nàng đã nghe Dương thị nói phụ nhân đang cho bú sữa mà mang thai sẽ mất sữa. Mệt nàng còn tưởng rằng là thân thể mình không cố gắng, mang thai không ăn được cái gì, dinh dưỡng không đầy đủ mới khiến con trai không có sữa uống. Náo loạn nửa ngày đều là lỗi của man hán tử này.

Dương Thiết Trụ cười hì hì ngây ngô gãi đầu. Hắn làm sao mà biết cái này, huống chi chuyện mang thai hắn đâu có khống chế được.

Mã thẩm nhi bưng tới sữa dê nấu sôi, Tiểu Nặc Nặc ngửi được mùi sữa trong không khí liền chui cái mũi ra, một bộ dáng rất nóng lòng.

Sữa dê nấu sôi rất nóng, vì để cho con trai mau chóng được ăn. Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Trụ đi lấy một chậu nước lạnh nhỏ tới, bỏ bát sữa dê cho vào chậu nước lạnh.

Đợi đến khi sữa dê không còn nóng, Lâm Thanh Uyển mới cầm cái thìa nhỏ đút cho nó.

Kết quả thực khả quan, Nặc Nặc vậy mà không bài xích sữa dê. Còn phảng phất thực thích sữa dê, uống rất hăng say. Lâm Thanh Uyển thì không ngửi được cái mùi này, đút cho con được mấy miếng là không nhịn được nữa phải đưa Nặc Nặc cho Dương Thiết Trụ đút, bản thân đi sang bên cạnh lại làm một trận phun.

Buổi sáng ăn được mấy miếng lại trả lại rồi, còn lại phun toàn nước không thôi.

Lâm Thanh Uyển đợi đến khi hết mùi ghê tởm trong cổ họng mới đứng thẳng lưng. Cầm khăn lau miệng, lại lấy một cốc nước súc miệng.

Những ngày nôn ọe thế này bão giờ mới kết thúc đây!

Mã thẩm nhi thấy Lâm Thanh Uyển lại phun ra vội vàng đi phòng bếp làm đồ ăn cho nàng. Mã thẩm nhi bây giờ đã thành ‘bảo tiêu cơ động’ của Lâm Thanh Uyển, gần như lúc nào cũng đợi lệnh, tùy thời lại đi làm đồ ăn cho Lâm Thanh Uyển.

Đây là chuyện không có cách nào khác, Lâm Thanh Uyển gần đây gầy rất nhiều, lại có thai, dinh dưỡng không đầy đủ nghiêm trọng. Mọi người không có cách nào đành phải nàng phun trước sau đó lại đi làm đồ ăn cho nàng.

Dương Thiết Trụ lấy bát sữa dê đút cho con trai, Tiểu Nặc Nặc ăn no sau, tâm tình tựa hồ cũng khá hơn. Thấy mẹ đang nhìn nó, nó còn biết cười với Lâm Thanh Uyển.

Lập tức làm tâm Lâm Thanh Uyển mềm nhũn ra.

Nhìn con trai trước mắt, nghĩ về sau lại sẽ có một đứa nhỏ động lòng người, nàng nhất thời cảm thấy trên người tràn đầy lực lượng.

Không phải là phun sao? Phun nhiều thành quen, kiếp trước là ai đã nói lời này.

******

Dương Thiết Trụ thấy Nặc Nặc thích uống sữa dê, lại đi tới nhà Điền lão Hán thương lượng mỗi ngày tới nhà hắn mua sữa dê.

Lúc tới đây dường như người Điền gia đã trở lại hết. Con trai cả Điền Tráng, con trai thứ Điền Đại Xương của Điền lão hán, vợ lão Điền thẩm tử và Điền Thúy Lan cũng có ở nhà.

Điền Đại Xương khi còn bé chơi với Dương Thiết Trụ không tệ, tuy nói sau khi lớn lên có thút xa lạ, nhưng dù sao cũng là cùng thôn, quan hệ khi còn bé vẫn còn đấy, vừa thấy Dương Thiết Trụ vào cổng, Điền Đại Xương liền tiến lên nghênh đón.

“Thiết Trụ, tiểu tử ngươi hôm nay sao lại tới nhà ta?” Điền Đại Xương mở miệng nói, tay thì thân cận đập bả vai đối phương một phát. Hắn còn không biết chuyện buổi sáng Dương Thiết Trụ tới nhà xin sữa dê.

Dương Thiết Trụ nhìn thấy bạn chơi khi còn bé Điền Đại Xương, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, nói với hắn chuyện con hắn không có sữa uống.

Điền Đại Xương nghe việc này xong không hỏi kỹ, lại nghe Dương Thiết Trụ nói mỗi ngày đến mua một ít sữa dê về, nếu như con dê mẹ của Điền gia có thể bán thì bán cho hắn cũng tốt.

Dương Thiết Trụ mỗi lần tới Điền gia sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, buổi sáng lúc ấy còn hơi tốt chút ít, lúc này Điền Thúy Lan ở trong phòng ánh mắt luôn phiêu trên người hắn, làm hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Hắn vốn tính là mỗi ngày lại đây một ít sữa dê, nhưng sau khi đến mới nhớ tới Điền gia bây giờ còn có một cái Điền Thúy Lan, Uyển Uyển lần đó ghen hắn còn không quên đâu, hắn có tâm tư mua con dê mẹ về. Dù sao nhà hắn bây giờ không thiếu chút tiền ấy, mua dê về, đến lúc lấy sữa cho con uống cũng tiện hơn.

“Mua dê ư?” Điền Đại Xương mặt lộ vẻ do dự, tuy nói dê không đáng giá bao nhiêu tiền, mấu chốt là con dê này vừa sinh một con dê con, bán dê mẹ đi thì dê con làm thế nào?

Chung quy không phải người ngoài, Điền Đại Xương nói do dự của hắn một lần.

Dương Thiết Trụ nghe xong cười nói hay là bán cả con dê con cho hắn, hắn sẽ trả bạc cả hai con.

Điền Đại Xương biết Dương Thiết Trụ buôn bán lời được nhiều tiền, bây giờ ở trong thôn ai chẳng biết, thảo nào hắn nói mua hai con dê về mà mắt không chớp cái nào.

Nhưng vấn đề không phải ở con dê con, mà là con dê này là ngày thường tiểu muội Điền Thúy Lan của hắn chăm sóc.

Điền Thúy Lan sau khi bỏ nhà chồng trở về đây, Điền gia hai cụ đau lòng khuê nữ chịu tội lớn, bình thường không cho ả làm cái gì cả, lại thấy nữ nhi suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt nên đã mang con dê cái này giao cho Điền Thúy Lan trông nom, miễn cho ả suốt ngày tưởng nhớ chuyện xưa mà đau lòng.

Điền Thúy Lan tiếp nhận việc nuôi con dê mẹ này còn có chút việc làm, dẫn dắt rời đi sự chú ý của ả, tinh thần dần dần khá hơn, sau dần dần đi ra ngoài dạo lòng vòng quanh thôn, người cả nhà đều nhìn ở trong mắt vui vẻ ở trong lòng.

Sự tình liên quan đến tiểu muội, Điền Đại Xương không biết nói với Dương Thiết Trụ như thế nào.

Dương Thiết Trụ thấy đối phương mặt lộ vẻ do dự, nghĩ rằng có phải sợ hắn trả tiền ít quá hay là nguyên nhân khác. Hắn suy nghĩ ở trong lòng, nói lấy 5 lượng bạc mua hai con dê của Điền gia.

Ở đây dê không đáng giá bằng heo, giá thịt dê tuy rằng đắt hơn thịt heo một chút, nhưng một con dê không nặng bằng con heo, cho nên tổng thể mà nói không đắt bằng heo.

Điền gia sở dĩ nuôi dê là vì gia cảnh trong nhà khó khăn nên mới nuôi, muốn tăng thêm thu nhập trong nhà. Dê cho ăn cỏ khô cũng được, không phải cẩn thận chăm sóc như nuôi heo, cho ăn không tốt là sụt cân. Một con dê một trăm cân ở trên thị trường bán không vượt qua 2 lượng bạc, dê nhỏ thì không đáng bao nhiêu tiền.

Dương Thiết Trụ có thể trả 5 lượng bạc là nghĩ dù sao cũng là Điền gia người ta đang nuôi dưỡng tốt, hắn đột nhiên nói mua nên có ý bồi thường một chút.

Trong lúc nhất thời tâm tư dị biệt, vợ Điền Đại Xương là Cao thị mặt lộ vẻ vui sướng đang định lên tiếng đáp ứng bán.

Điền Thúy Lan đột nhiên vọt ra: “Thiết Trụ ca, dê nhà ta không bán.”

Thế tới rất gấp, lời nói cũng rất gấp, làm Dương Thiết Trụ nhìn ả có chút kinh ngạc.

Trời biết, ả có thể kêu lên câu Thiết Trụ ca này khó khăn thế nào. Kỳ thật lúc buổi sáng Điền Thúy Lan cũng ở nhà, chỉ là hắn đột nhiên xuất hiện trong nhà ả, làm cho ả nhất thời không biết đối mặt như thế nào mà thôi, ả vẫn trốn ở trong phòng không dám đi ra nhưng nghe được phía ngoài nói chuyện.

Bây giờ nghe Thiết Trụ ca muốn mua dê nhà nàng, người trong nhà tựa hồ muốn bán, ả làm sao có thể bán dê cho Thiết Trụ ca chứ?

Điền Thúy Lan cũng ý thức được mình không thỏa đáng, cúi đầu đỏ mặt, mở miệng giải thích: “Con dê này ta chăm nó rất lâu rồi nên có cảm tình.” Lại nghĩ tới chuyện con trai Thiết Trụ ca không có sữa uống, ả lại bổ sung: “Nếu con ngươi không có sữa ăn thì mỗi ngày lại đây lấy sữa, dù sao, dù sao thì sữa dê này có nhiều.”

Điền Thúy Lan nói xong vẫn cúi đầu đứng tại chỗ không đi.

Dương Thiết Trụ không muốn ép buộc, gật đầu rồi nói mấy lời cảm ơn Điền Đại Xương, nói buổi sáng mỗi ngày sẽ đến lấy một ít sữa dê, sau đó chào hỏi vợ chồng Điền lão Hán đi về.

Đợi đến khi Dương Thiết Trụ đi về rồi, người Điền gia sôi nổi lên tiếng.

“Tiểu muội, đây là 5 lượng bạc đấy, sao ngươi lại không bán?” Người đầu tiên mở miệng là Cao thị.

Cao thị này thường ngày lòng dạ hẹp hòi thích so đo hơn thiệt, nhưng tổng thể mà nói không có tật xấu lớn gì.

Bao gồm Điền Thúy Lan được Điền gia hai cụ lĩnh về, nàng cũng chưa từng có biểu hiện ra cảm xúc không thích. Nàng biết rõ trên dưới Điền gia đều muốn tiếp Điền Thúy Lan về, một mình nàng phản đối cũng vô dụng. Nếu không thể phản đối, người cũng đã trở lại, vậy thì tội gì phải lộ ra không thích, cũng chẳng có lợi ích gì.

Điền Thúy Lan sau khi trở về, tuy nói nàng cảm thấy có chút chướng mắt, nhưng không tới mức không thể nhìn được. Điền Đại Xương vốn còn lo lắng vợ mình lòng dạ hẹp hòi sẽ khiến tiểu muội khó chịu, ai biết biểu hiện Cao thị rất tốt, không khỏi vui vẻ đối xử với Cao thị càng thêm tốt. Cao thị được ăn ngon ngọt, đơn giản liền coi như nhà mình không có Điền Thúy Lan này, thường ngày có phụ nhân trong thôn nghị luận chuyện Điền Thúy Lan, nàng cũng chỉ là trong lòng tức giận thì oán giận với nam nhân mình vài câu thôi, còn trước mặt người khác thì nàng không nói gì.

Không thể không nói, Cao thị là một phụ nhân thông minh. Một đám người sinh hoạt chung một chỗ, rất nhiều việc khi không ảnh hưởng toàn cục thì sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nếu cảm thấy chướng mắt vậy coi như không nhìn thấy. Như vậy mới không chọc vào quả tim của hai cụ, nam nhân mình mới kính trọng, gia đình mới hòa thuận.

Là phụ nhân dù thông minh thế nào nhưng khi liên quan đến tiền bạc, Cao thị này vốn tâm nhãn không lớn, lần này là mấy lượng tiền bạc khó tránh khỏi cảm thấy thịt đau.

Những người khác trong Điền gia cũng cảm thấy hơn mấy lượng tiền bạc có chút đau lòng, nông hộ người ta kiếm ăn không dễ. Hai người con trai của Điền gia không có tay nghề khác, suốt ngày kiếm ăn trong đất, quanh năm suốt tháng cũng không được mấy lượng bạc.

Nhưng nhớ đến Điền Thúy Lan, mọi người không đành lòng mở miệng răn dạy.

Điền Đại Xương cũng có chút thịt đau, lúc ấy nếu không phải là tiểu muội lao tới nói không bán, hắn đã đáp ứng bán rồi. Chung quy nhà mình có thể kiếm chút tiền, còn có thể tiện lợi cho người bạn chơi thuở bé. Ai ngờ Điền Thúy Lan nói không bán, ở trước mặt Dương Thiết Trụ hắn khó mà nói gì được. Chung quy trước mặt người ngoài không thể để người ta chê cười.

Lúc này nghe vợ mình nói như vậy, Điền Đại Xương miệng khiển trách bảo nàng bớt tranh cãi, kỳ thật trong lòng vẫn nghi hoặc Điền Thúy Lan vì sao nói không bán.

Nhưng dù sao hắn cũng là đại nam nhân, nghi hoặc thì nghi hoặc, trong lòng không có ý tứ oán trách tiểu muội.

Điền Thúy Lan cúi đầu không biết trả lời như thế nào, trong lòng vừa thẹn càng thẹn. Ấp úng nói một câu: “Con dê này ta nuôi lâu như vậy, luyến tiếc bán nó đi.” Nói xong ôm mặt chạy ra.

Cao thị còn định nói điều gì đó nhưng Điền Đại Xương lôi lại.

Điền gia hai cụ đầy mặt lo lắng nhìn bóng dáng tiểu nữ nhi, không biết nên nói cái gì.

Điền lão hán ho khan hai tiếng mở miệng nói: “Nếu Thúy Lan luyến tiếc vậy thì không bán, con dê này cũng nuôi 2 năm rồi, không chỉ có giá 5 lượng bạc ấy.”

Nhưng ai nghe cũng hiểu được đây là ông giải vây cho Điền Thúy Lan, bọn họ làm tiểu bối không thể nói gì.

Cao thị nuốt nước miếng áp chế lời muốn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK