Hắn thật ra tin lý do thoái thác của An Vô Dạng, nhưng cũng không phải chỉ số thông minh hắn không đủ, nhìn không ra An Vô Dạng đang " tích cóp " tiền trinh.
Cho dù hắn nhìn ra được, nên cho hay không nên cho, vẫn phải nhanh lẹ mà đưa.
Vì thế sau một phen suy nghĩ, Hoắc Vân Xuyên vẻ mặt nghiêm túc chuyển khoản cho đối phương.
Tài khoản Alipay của hai người, đã sớm thêm vào.
Ảnh chân dung tài khoản Alipay của An Vô Dạng, là hình một con thỏ ôm cà rốt.
Vừa thấy phong cách, đã biết tính cách người này đặc biệt bảo vệ đồ ăn......
"Đinh......" Một tiếng, tin nhắn chuyển khoản thực mau đã đến.
Di động An Vô Dạng, cài đặt âm thanh nhắc nhở thập phần tao bao mà báo: "Alipay vừa được nhận thêm 5000."
"!!!"
Khoản tiền tài đầu tiên có được từ lúc sinh ra, nhận đến đơn giản như thế.
An Vô Dạng không chịu nỗi có hơi lâng lâng.
Thật không nói giỡn, lòng bàn tay đều nóng lên.
Trước tiên ở cọ xuống hai cái trên quần.
Sau đó cầm lấy di động, click mở tin nhắn cẩn thận đếm đếm, xác thật là đúng 5000 ngàn không sai.
Cảm xúc giờ phút này của An Vô Dạng, vui vẻ cùng chột dạ đều có, cậu hai mắt sùng bái mà nhìn Hoắc Vân Xuyên, nói tiếng: "Cảm ơn." Thiệt tình.
Trong lòng vui sướng nói không nên lời, đối phương còn cho mình số hoàn chỉnh, thế này cũng thật tốt quá rồi..
Không hổ là người đàn ông mình thích.
"Không cần khách sáo." Hoắc Vân Xuyên cũng nhìn An Vô Dạng vài lần.
Đừng nói chỉ 5000 tệ của kẻ hèn, cho dù là muốn mạng già của hắn, hắn cũng không có đạo lý không cho.
Cũng may, giai đoạn hiện nay của An Vô Dạng, chỉ muốn mạng hắn ở một vài phương diện, thời gian còn lại đều là thiên sứ nghe lời đáng yêu, Hoắc tổng nghĩ thầm.
"Ừm, rất thích anh." An Vô Dạng nói ngọt, đột nhiên có loại cảm giác chột dạ, rốt cuộc quang minh chính đại được 5000, đây là khái niệm gì?
Con số chân thật rơi vào túi mình, tự nhiên so với mấy tấm thẻ cao cấp kia càng làm cậu vui hơn rất nhiều.
"Ừm." Hoắc tổng trong lòng hơi giật mình, khẽ hừ một tiếng.
Thiên sứ đáng yêu muốn chết lại đang nói lời câu dẫn mình.
Thật là.
Hắn ở trong lòng nhắc nhở chính mình, Durex sắp dùng hết rồi, lúc tan tầm trở về nhớ rõ phải mua hai hộp.
Dù sao dùng thật sự nhanh, chưa bao giờ lo lắng hết hạn sử dụng.
Hai người mang tâm sự của riêng mình, vụng trộm vui vẻ mà cùng nhau hưởng thụ một buổi sáng sớm đầu mùa đông
Sau đó ai ở nhà thì ở nhà, ai đi làm thì ra cửa đi làm.
Lại nói chuyện mời bảo mẫu, hoặc là nói mời một người giúp đỡ trông đứa nhỏ, ở nhà đã có một dì Trường thận trọng khéo tay làm cơ sở, Hoắc Vân Xuyên hy vọng có thể tìm một cô gái trẻ tuổi có văn hóa cùng kiến thức giữ Đôn Đôn.
Giai đoạn trưởng thành của một đứa nhỏ, ảnh hưởng rất lớn từ người lớn bên cạnh bé.
Mặc kệ là từ người đàn ông tính cách mạnh mẽ, hay là người phụ nữ tính cách dịu dàng, đều không thể thiếu một phần nào.
Trong lòng Hoắc tổng có kế hoạch thực rõ ràng, giao chuyện này cho đội nhân mạch khổng lồ của mình đi giúp đỡ tìm kiếm chọn người thích hợp.
Tin tức tới rất nhanh.
Một thạc sĩ vừa mới về nước nửa năm, điều kiện bằng cấp cùng cá nhân thập phần xuất sắc, ở trong số đông đảo các người được chọn cố ý tranh thủ trổ hết tài năng để nhận công việc này.
Hoắc Vân Xuyên xem xong lý lịch sơ lược cùng thư giới thiệu của người đề cử, muốn gặp vị tiểu thư này một lần.
"Em cũng đi?" An Vô Dạng nhìn người đột nhiên thông báo mình sẽ ra cửa xã giao, có chút phản ứng không kịp.
"Ừm." Hoắc Vân Xuyên nói: "Em là ba ba Đôn Đôn, chuyện này em có quyền quyết định."
Nếu An Vô Dạng thật sự không thích cô Dương tiểu thư sắp gặp mặt kia, hắn còn có thể mang người về không? Chắc chắn không thể.
Nghe xong Hoắc Vân Xuyên giải thích, An Vô Dạng cảm thấy rất là có lý: "Anh nói rất đúng, vậy khi nào đi?"
Hoắc Vân Xuyên mắt nhìn đồng hồ, hết sức bình tĩnh mà nói: "Còn hơn một giờ, gặp mặt ở nhà hàng XX."
An Vô Dạng phản ứng đầu tiên chính là, nhà hàng đó làm đồ ăn rất ngon, phản ứng thứ hai chính là, đường đi có chút xa!
Dựa theo tình huống giao thông ở Bắc Kinh, hơn một giờ có khả năng không đi được bao xa: "Ui......"
Lên gội đầu tắm rửa, mặc vào một bộ quần áo mới trước nay chưa hề mặc, cũng chưa kịp cẩn thận soi gương chải tóc, cứ như vậy thanh xuân vô địch mang một đầu tóc rối bời, lên xe của Hoắc tổng.
Cô gái tới nhận lời mời dạy Đôn Đôn, họ Dương, tên đầy đủ gọi là Dương San.
Ảnh chụp có trên tư liệu của đối phương, từ tấm hình đã có thể nhìn ra người thật khẳng định lớn lên không tồi.
Nhưng là An Vô Dạng không có dự đoán được, đối phương lớn lên đẹp như vậy, quả thực như là minh tinh bước ra từ trên màn ảnh, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, còn có bằng cấp.
Một chị gái như vậy làm cô dạy vỡ lòng cho Đôn Đôn không còn gì tốt hơn.
"Xin chào hai vị." Dương San tươi cười đứng lên chào hỏi, cô gái này đã đến từ sớm.
Dáng vẻ xinh đẹp hào phóng, lúc mới vừa tiến vào cũng khiến cho chung quanh chú ý.
Ở chỗ của Hoắc Vân Xuyên thì ngược lại không có vẻ gì khác thường, gật đầu nói với cô: "Ngồi đi." Tiếp theo kéo ra ghế dựa để cho An Vô Dạng ngồi xuống, tên nhóc này đang ngẩn người nghĩ gì?
Như thế cũng không trách An Vô Dạng được, sống mới hai mươi năm, gặp người rất ít.
Lần đầu nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như vậy, nhìn nhiều hai mắt về tình cảm có thể tha thứ.
"Nga, cảm ơn." Cậu phục hồi tinh thần lại, ngồi xuống ghế.
Dương San dĩ nhiên là không có ngồi xuống, mà là hơi hơi cúi người, tươi cười rất là đẹp: "Tôi tên Dương San, thực vinh hạnh hôm nay có thể nhìn thấy hai vị, xin chỉ bảo nhiều hơn."
Không biết người khác là nghĩ như thế nào, dù sao An Vô Dạng đang xem đến sửng sốt, thưởng thức từ trong lòng khí chất xuất chúng lại có học thức như vậy, chị gái còn lớn lên ôn hòa dịu dàng.
"Khách sáo khách sáo," Cậu vươn tay: "Tôi là An Vô Dạng."
Dương San cầm cái tay kia: "Chào An tiên sinh."
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm lấy nhau, biểu tình cao thâm khó đoán mà dừng một chút, lại tỉnh bơ mà tỏa khí lạnh, chịu đựng.
"Đều ngồi xuống đi." Lúc có người ngoài, hắn nói chuyện luôn luôn lạnh nhạt, không có một chút độ ấm: "Dương tiểu thư, cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ, nếu lý lịch của cô không viết sai, đây là công việc đầu tiên cô nhận lời phỏng vấn?"
"Đúng vậy." Dương San vừa thấy chính là người thông minh, cách nói năng cử chỉ đúng mực: "Tôi là người rất thích trẻ con, vô cùng vui lòng tiếp nhận công việc này."
Ở trên phương diện dạy dỗ đứa trẻ, phải suy xét nhiều thứ.
Hoắc Vân Xuyên nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi, định làm công việc này trong bao lâu?"
Nói đến thật là quá trực tiếp, toàn bộ hành trình không có một câu vô nghĩa.
Lâu lắm không có cùng Hoắc Vân Xuyên đối mặt với người ngoài, thiếu chút nữa làm An Vô Dạng không quen, nhưng là không thể không bội phục, ở trên cái nhìn toàn cục, Hoắc Vân Xuyên cách ca cậu mấy con phố. Edit: HuynhJJ
Dương San suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Trừ những nhân tố tôi không thể khống chế, tôi nghĩ tôi có 5 năm thời gian để tự do an bài."
Vậy khá dài, An Vô Dạng nghĩ thầm.
Nhưng cậu không xác định, cái kỳ hạn này ở trong đánh giá của Hoắc Vân Xuyên là nhiều hay ít?
Theo bản năng, An Vô Dạng đang đợi quyết định của Hoắc Vân Xuyên.
Cậu cảm thấy bản thân mình trước đây không có tích lũy kiến thức cùng năng lực nhất định, vẫn không cần tùy tiện phát biểu ý kiến tương đối tốt hơn.
Trước mắt duy nhất có thể khẳng định chính là, chị gái trước mắt này lớn lên thật sự xinh đẹp nha.
Nghĩ như vậy An Vô Dạng, không nhịn xuống lại khẽ cười, còn nhìn thêm hai mắt.
Đều nói đầy mặt đào hoa, thanh niên ít gặp, hôm nay xem như đã lĩnh hội một hồi cái gì gọi là vẻ mặt đào hoa.
Những phản ứng đó, Hoắc Vân Xuyên ở bên cạnh không có khả năng nhìn không thấy, nhưng mà trong lòng hắn không có ý gì, vậy cũng quá bình thường, An Vô Dạng là một thanh niên mười tám hai mươi, thấy mỹ nữ nhìn nhiều hai lần mới là thái độ bình thường.
"5 năm, vẫn quá ngắn." Hoắc tổng nói như vậy, tầm mắt ở trên mặt Dương San quét một vòng, trong lòng cho một cái đánh giá " bình thường không có gì đẹp ", nói: "Chúng tôi muốn thời gian là mười năm, thậm chí là mười mấy năm, cho đến khi tính cách bé ổn định, không cần phải cân bằng."
Như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng, cũng không phải ước nguyện ban đầu lúc trước khi tới gặp Dương San, chủ yếu là tìm người làm một đoạn thời gian qua loa đại khái trước.
"Hoắc tiên sinh suy xét rất có đạo lý." Dương San không phải không có tiếc nuối mà nói: "Tình huống tổ hợp của gia đình ngài, cần có người bảo mẫu thế nào tham dự, tôi có lý giải nhất định, nhưng là mười năm thậm chí mười mấy năm, tôi chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm."
Hơn nữa cô rất khẳng định, chọn người như vậy rất khó tìm, nếu đối phương chịu phóng khoáng điều kiện hơn......
"Cô nói đúng, nếu cô cảm thấy không thể đảm nhiệm, chúng tôi sẽ tìm người thích hợp để chọn." Hoắc Vân Xuyên nói.
Một câu làm cho Dương San trở tay không kịp, cười khổ: "Tốt, chúc thuận lợi......" Cô nghĩ thầm, không hổ danh là tổng tài xí nghiệp lớn, phong cách cá nhân sắc bén quả quyết như thế, không có đường sống để trao đổi.
Đồng thời còn có An Vô Dạng ngốc nghếch ở bên cạnh: "???"
Cứ như vậy nói xong rồi? Thật vậy chăng?
Cậu rơi vào tự hỏi nho nhỏ, nếu Hoắc Vân Xuyên sớm đã nghĩ kỹ điều kiện rồi, vì cái gì không có lựa chọn nói cho đối phương trước tiên?
"Cảm ơn, cùng với làm chậm trễ thời gian của cô thực xin lỗi, Dương tiểu thư." Hoắc Vân Xuyên nói như vậy, bưng lên cái ly nhấp một ngụm nước ấm: "Dạng Dạng, chúng ta đi thôi."
"Nga, nga......" An Vô Dạng ngây ngốc mà đáp, trước khi theo phía sau, còn nhìn về phía Dương San với biểu tình hết sức đáng tiếc: "Thực xin lỗi, Dương tiểu thư, chúng tôi đi trước."
"Ngài quá khách sáo, An tiên sinh." Dương San có chút giật mình mà nói: "Có duyên gặp lại."
"Được, có duyên gặp lại." An Vô Dạng gật gật đầu với cô.
Không phải không phát hiện biểu cảm không kiên nhẫn của Hoắc Vân Xuyên, chỉ là thập phần khó hiểu, cảm xúc hôm nay của đối phương làm sao vậy......
"Ốc sên còn đi nhanh hơn em." Hoắc Vân Xuyên ở cửa chờ cậu.
"Cô Dương tiểu thư kia thật đáng thương, lần đầu tiên đi xin việc đã bị từ chối," An Vô Dạng hơi hơi cau mày nói: "Có ảnh hưởng tới lòng tin tiếp tục tìm việc của cô ấy không?"
"Ai biết." Hoắc Vân Xuyên cũng không để ý chuyện của người khác, Dương San và hắn không thân chẳng quen, tự nhiên phân chia ở trong phạm vi người lạ.
Hắn kéo tay An Vô Dạng, lôi đi.
" Anh thật đúng là cái gì cũng không quan tâm " An Vô Dạng nói ở trong miệng như vậy, bình thản mà nuốt xuống. Edit: HuynhJJ
Càng lớn càng rõ ràng, tính cách cùng quan điểm của mỗi người luôn khác nhau.
Cậu không thể yêu cầu Hoắc Vân Xuyên suy nghĩ giống như mình, đi suy xét một số thứ đối phương căn bản khinh thường nhìn đến.
"Bên kia có người kéo đàn violon," An Vô Dạng nghe được có người kéo đàn, mặt lộ vẻ bất ngờ: "Chúng ta qua nghe một chút." Nói xong thì đi qua.
Bên kia người có hơi nhiều.
Hoắc Vân Xuyên cau mày, đối với đàn violon linh tinh gì đó không có hứng thú, nhưng vẫn đuổi kịp, đến trước một màn hình ở gần đó thì dừng lại bá đạo mà quyết định nói: "Được rồi, không nên đi đến phía trước."
Chỗ trước mặt rất nhiều người, lấy tâm trạng hiện tại của hắn, làm không tốt sẽ bùng nổ.
"Cũng được." An Vô Dạng không muốn đối nghịch với hắn.
Nhìn thấy bên cạnh có chậu hoa, khom lưng thổi thổi tro bụi không hề tồn tại cũng thổi, rồi ngồi xuống.
Hoắc tổng đứng ở bên cạnh trong chốc lát, cũng ngồi xuống.
"......" Nơi này ánh sáng tối tăm, hắn nghĩ nghĩ, giơ tay khoác lên sau gáy An Vô Dạng......
Nụ hôn này so với khí thế trầm mặc nội liễm của hắn hoàn toàn không giống nhau, rất táo bạo cuồng dã.
...... giống như con hổ bị sờ soạng mông, ùm không khác lắm.
"Tôi nói cho em biết, tôi ghen." Hoắc Vân Xuyên cắn răng nói ra những lời làm người đỏ mặt, môi An Vô Dạng bị lăn lộn một lần, dùng ngón cái ấn chúng nó.
Hèn chi cảm xúc của hắn cứ không đúng như thế nào ấy.
Ra là ghen......
"Không cần như thế." An Vô Dạng vừa nói xong liền nắm lấy ngón tay kia, cái động tác này làm người rất xấu hổ buồn bực, nhưng cậu vẫn muốn nói rõ ràng: "Em chỉ thích anh."
Hoắc Vân Xuyên đối với An Vô Dạng luôn không có cách nào, người này tùy thời tùy chỗ đều có thể nói mấy trăm câu âu yếm ngọt ngào tới dỗ hắn.
"Hừ, vậy quên đi."
Không tức giận nữa.