Thứ nhất là chính mình một ba ba ngốc manh, lúc không cẩn thận ném mất thẻ sẽ không đáng.
Thứ hai là mang nhiều tiền ở trên người như vậy, bước đi cũng sẽ nguy hiểm hơn.
Hoắc Vân Xuyên không có miễn cưỡng, hoặc có thể nói đã sớm biết An Vô Dạng là người như thế, không yêu danh cũng không yêu lợi, đơn thuần quá mức.
Hắn yêu thích, bên cạnh đó cũng rất lo lắng, lỡ như An Vô Dạng gặp phải người xấu, trong vòng vài phút đã bị người ăn sạch sành sanh.
May mà thiên sứ số hên, gặp được người ở quán bar vào buổi tối ngày hôm ấy, là chính mình, bằng không...
Chuyện về sau, Hoắc Vân Xuyên lắc đầu một chút cũng không muốn nghĩ, bởi vì chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Cũng giống như những năm trước, từ nửa tháng đầu năm đến nguyên tiêu, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh chóng.
Trong lúc người khác thu dọn valy hành lý trở lại trường học, An Vô Dạng sinh hoạt vẫn cứ không có gì khác như lúc ăn tết.
Tiết Tễ Dương: Anh em tốt của cậu ngày mai trở lại trường, cậu có ở trường học không? Đưa địa chỉ cho tớ, tớ gửi cho cậu chút đồ ăn ngon.
An Vô Dạng đau đầu, trả lời cậu: "Đừng gửi, tớ gần đây đang giảm béo".
Tiết Tễ Dương:???
Tiết Tễ Dương:...
An Vô Dạng giảm béo?
Ôi trời ạ.
Tiết Tễ Dương nhớ tới, thằng nhóc này gầy gò đến mức chỉ còn lại một bộ xương khô.
Mới bao nhiêu tháng không gặp, mình đã gầy xuống đối phương lại mập lên.
An Vô Dạng yên lặng mà không nói gì, chỉ là gửi cho bạn tốt một tấm ảnh chụp đôi chân của mình.
Chỉ nhìn thấy hai bàn chân mập mạp của cậu, mười đầu ngón chân tròn vo mà nhét chung một chỗ.
Phía trước là một con số làm người khiếp sợ.
Tiết Tễ Dương đôi mắt trợn thật lớn: "Con mẹ nó, 153, cậu ở trường học ăn thức ăn cho heo hay là Jinkela(*)?"
(*) Jinkela là một hãng phân bón của Mỹ
An Vô Dạng: "..."
Tiểu Béo cũng là từ mập mạp mà ra, tự nhiên rõ ràng tâm trạng của người béo.
Cậu sợ sệt đụng vào vết thương đau đớn của bạn tốt, liền không hề nói gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Tễ Dương thu dọn xong hành lý của mình, được tài xế trong nhà đưa đi trường học.
Chính mình hự hự mà nhấc theo một cái valy đồ đạc gần 26 tấc, bò lên trên lầu ba.
Tiết Tễ Dương mở ra cửa phòng 303, người ở bên trong kinh ngạc mà nói: "Sớm như vậy đã trở về trường?" Sau đó nhìn thấy valy trong tay cậu, chau mày: "Tại sao không gọi tôi giúp cậu xách?"
"Lầu ba mà thôi, chút chuyện nhỏ..." Tiết Tễ Dương thở hồng hộc, vừa nói: "Chỉ với cánh tay gầy gò đôi chân gầy gò kia của cậu..."
Lời còn chưa nói xong, Tạ Nhiễm lại đây, một tay dễ dàng mà nhấc lên valy, giúp cậu dời vào trong phòng.
"..." Tiết Tễ Dương nuốt một ngụm nước bọt, không dám tiếp tục nói bạn học Tạ Nhiễm nhà người ta cánh tay gầy chân gầy nữa.
"Còn hai ngày mới khai giảng, cậu về trường học sớm như vậy?" Tạ Nhiễm kỳ quái, dù sao Tiết địa chủ là người địa phương mà.
Y thuận tiện ngựa quen đường cũ mở ra valy, giúp đối phương sắp xếp đồ đạt.
Đây là chuyện trong phận sự của Tạ Nhiễm, bởi vì Tiết Tễ Dương bỏ tiền mời y chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, một tháng hai ngàn.
"Ừm..." Tiết Tễ Dương không được tự nhiên, ngồi xuống ở trước mặt bàn học của mình, mở máy vi tính ra chơi trò chơi.
Tạ Nhiễm thu dọn xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu.
Nói thật Tiết Tễ Dương là loại con cháu có tiền mà Tạ Nhiễm ghét nhất, tay chân không chuyên cần ngũ cốc không phân biệt được, trừ ăn uống chơi bời ra, thành tích không có trở ngại, cơ hồ không còn gì khác.
"Tôi đem theo rất nhiều đồ ăn, cậu đói bụng có thể ăn, không cần khách sáo với tôi." Tiết Tễ Dương đeo tai nghe lên trước khi chém giết, nói một câu.
Tạ Nhiễm biết cậu nói chuyện với chính mình: "Ồ."
Nhìn thấy còn có trái cây tươi rói, rửa sạch sẽ dùng nước nóng ngâm qua, đưa tới trong tay đối phương.
Tiết Tễ Dương ăn một quả nho mang nhiệt độ: "Fuck..." Khiếp sợ xong cậu ăn liền mấy quả: "Ai, lại còn có cách như thế này, cậu thực sự là nhân tài a, Tạ Nhiễm."
"... Quần này tại sao còn ướt?" Tạ Nhiễm nâng một bao quần lên hỏi.
Người kia lại đang chơi game không có phản ứng.
Y mím môi một cái, chính mình cầm đi giặt một lần nữa mới phơi lên.
Bạn học Tạ Nhiễm có thói quen chăm sóc một người, ước chừng bắt đầu từ năm còn là sinh viên đại học năm nhất.
~
Ngày sinh dự tính của An Vô Dạng là vào trung tuần tháng tư, bất quá bác sĩ đề nghị, thai nhi được ba mươi tám tuần người nhà có thể chọn ngày sinh mổ (c-section).
Sau khi Hoắc gia mọi người thương lượng xong, nhất trí cho rằng tình huống bảo bảo tốt đẹp, cần phải chờ bé con tự mình đòi ra.
Khi thật sự tiến vào tuần thứ ba mươi tám, bọn họ quyết định kiên trì chờ đợi, nhưng lại có vẻ đặc biệt sốt ruột.
Hôm nay là ngày mang thai thứ 265, đã xác thật tiến vào tuần ba mươi tám.
Bụng An Vô Dạng vẫn không có động tĩnh gì, bảo bảo bên trong lại giống như lúc thường, lúc nên đá cái bụng thì đá cái bụng, lúc nên vươn mình thì vươn mình.
Cậu ngày hôm nay mới cân, cân nặng mới nhất ghi chép là gần 155 cân (75.25k).
So với trước khi mang thai mập thêm hơn ba mươi cân.
Bất quá trên mặt vẫn gầy, thịt toàn bộ lớn thêm ở trên bụng, trên cái mông.
Dự kiến có thể sau khi An Vô Dạng dỡ hàng, vẫn là vóc người gầy gò mảnh khảnh.
"Ừm, ngày hôm nay vẫn như cũ, mới vừa cho em ấy ăn một cái bánh pudding..." Hoắc Vân Xuyên đang nghe điện thoại của Chương Nhược Kỳ, mấy ngày gần đây ba mẹ nhiều lần gọi điện thoại lại đây dò hỏi.
Hắn và mẹ đồng thời trò chuyện, đôi mắt một giây không rời, nghiêng đầu nhìn thiếu niên ngồi ở trên ghế sa lon ăn đồ ăn.
"Vân Xuyên, bụng Dạng Dạng lâu như vậy còn không có động tĩnh, không bằng phẫu thuật đi." Giọng nói Chương Nhược Kỳ nghiêm nghị, nói: "Dạng Dạng dù sao cũng là tình huống đặc thù, bác sĩ không thể dự đoán như trường hợp thông thường."
Nếu như bảo bảo vẫn luôn không muốn ra, bà sợ hãi nán lại lâu sẽ gặp nguy hiểm.
Hoắc Vân Xuyên trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời: "Ngày hôm qua con hỏi Thiếu Phi, hắn đề nghị hãy quan sát thêm hai ngày."
Chương Nhược Kỳ hỏi: "Nếu như hai ngày nữa lại không có động tĩnh thì phẫu thuật?"
Hoắc Vân Xuyên lúc này không lo lắng nhiều: "Ừm, hai ngày nữa không có động tĩnh thì phẫu thuật."
Lúc bọn họ thương lượng vấn đề, An Vô Dạng vểnh tai lên nghe một chút.
Xác thực, bảo bảo đã được ba mươi tám tuần, coi như hiện tại phẫu thuật cũng là một đứa nhỏ đủ tháng.
Cậu lẩm bẩm nói: "Con làm sao còn không muốn đi ra chứ?"
An Vô Dạng ăn xong pudding caramel trong tay, nhẫn nhịn khổ cực khi bị đau lưng cùng tê chân, lén lút ở trong phòng đi nhiều thêm hai bước.
Trên mạng nói như vậy có lợi khi sinh con.
Hoắc tổng tài phát hiện An Vô Dạng đi dọc theo chân tường, rõ ràng mặt mày khó chịu còn không chịu ngồi xuống.
Tim hắn bị đâm đến nhói đau, lập tức đi tới dìu An Vô Dạng: "Đừng lộn xộn, lên trên ghế salông ngồi."
"Không sao, tôi đi mà." An Vô Dạng không chịu ngừng, cậu vô cùng quật cường mím môi: "Bảo bảo còn trong bụng lười biếng đây, tôi phải nhắc nhở bé nên đi ra rồi."
Hoắc Vân Xuyên nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó nhíu mày nói: "Chớ ngu ngốc, mau ngồi xuống."
Tay hắn sức lực lớn, lại không dám dùng sức.
Tốt xấu khuyên một hồi, mới đem An Vô Dạng khuyên trở lại.
"Bảo bảo quá lười biếng rồi, "An Vô Dạng nhìn hắn nói: "Không bằng nhũ danh gọi là Đại Lãn đi?"
Hoắc lão nam nhân giật giật khóe miệng, mỗi khi lúc này liền có thể cảm giác được khoảng cách nhỏ hơn một con giáp so với mình, là chân thật tồn tại.
Thế nhưng đối phương yêu thích, hắn cũng chìu theo: "Tốt, em cao hứng là được."
Nhưng mà An Vô Dạng chỉ nói đùa, cũng không phải thật sự coi trọng cái tên "Đại Lãn" này: "Không tốt, gọi bảo bảo là Đôn Đôn đi, đôn hậu thành thật, giống như tôi."
Hoắc Vân Xuyên chung quy không làm mặt nghiêm túc được, thở phì một tiếng, hạ giọng bật cười.
Hắn cười xong sau đó sờ sờ mặt: "Tốt lắm, gọi Đôn Đôn."
Mấy tháng này vui sướng, khiến Hoắc đại thiếu cảm giác ba mươi năm đầu đời cơm ngon áo đẹp, đều là vô nghĩa.
Mãi đến khi gặp được thiên sứ, tất cả mọi thứ mới trở nên rộng rãi sáng sủa.
"Dạng Dạng." Hoắc Vân Xuyên chân thành nói: "Chúng ta nhất trí rằng, nếu như hai ngày sau bảo bảo vẫn không có động tĩnh, liền bắt đầu phẫu thuật, em có ý kiến gì hay không?"
"Không có." An Vô Dạng nói: "Tôi nghe lời anh, anh quyết định là được rồi."
Buổi tối ngày 15 tháng 4, trong buồng tắm.
An Vô Dạng không kể là cúi đầu nhìn hay là nhón chân nhìn, đều không thấy chân của mình, đã sớm bị Hoắc Vân Xuyên tước đoạt quyền lợi tự mình tắm rửa.
Mỗi lần ở trước mặt Hoắc Vân Xuyên cởi sạch, An Vô Dạng liền coi mình là một con heo...
Ừm, mỗi cái giơ tay nhấc chân là khiêng xuống một cái móng heo!
"Nước ấm thế nào?" Hoắc Vân Xuyên khống chế cho hô hấp đều đều, trên mặt một mảnh bình tĩnh tự nhiên.
"Có thể." Thiếu niên trả lời âm thanh nhỏ giống như con muỗi kêu.
Hoắc Vân Xuyên giúp An Vô Dạng lau xong mặt cùng các nơi trên người, trong tay cầm khăn mặt, đi đến vị trí tư mật.
Mặt thiên sứ ửng hồng mịt mờ trong sương mù, nóng bừng bừng.
Nam nhân giúp đỡ tắm rửa coi tình huống mà xác định, thỉnh thoảng trong quá trình tắm rửa thiếu niên có phản ứng sẽ giúp đỡ phóng thích.
Nhưng không có trải qua nhiều lần, số lần khống chế khoảng một tuần một lần.
Hoắc Vân Xuyên tuần này đã chạm vào đối phương một lần, trước mắt nhìn thấy tiểu khả ái bị chính mình cọ đứng lên, chỉ là dời ánh mắt.
"Vân Xuyên..." An Vô Dạng nắm lấy tay vịn trên vách tường chuyên lắp đặt dành cho cậu, run rẩy mà kêu một câu.
Người đàn ông thấp giọng nói: "Nhịn một chút."
An Vô Dạng bám trên ngạch tường, âm thanh run rẩy mà nói: "Không phải a..."
Hoắc Vân Xuyên phát hiện chân cậu run rẩy, trong lòng đặc biệt không biết làm sao: "Ừm, vậy đợi thêm một chút, đi lên trên giường."
Hắn rất nhanh liền mềm lòng, vô cùng không có nguyên tắc.
"Không thể chờ được nữa" An Vô Dạng khóc chít chít mà nói: "Tôi đau bụng..."
Hoắc Vân Xuyên: "..."
Hoắc Vân Xuyên hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy kéo xuống một cái khăn tắm, không nói hai lời bọc lấy phía trước thiếu niên, trước tiên đưa lên giường.
"Dạng Dạng, rất đau phải không?"
An Vô Dạng chỉ là đau đớn, bây giờ còn không phải đặc biệt khó chịu.
Cậu nằm ở trên giường nói: "Bây giờ còn chưa có quá đau, anh nhanh lên chuẩn bị một chút."
Hoắc Vân Xuyên coi như bình tĩnh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bệnh viện, liên hệ với bác sĩ chính mình đã hẹn trước.
Sau đó hắn tìm ra quần áo mặc vào cho An Vô Dạng, quần, vớ, mũ, bao đến chặt chẽ, chỉ còn lại hai con mắt.
Bên ngoài trời còn tối, khí trời có hơi lạnh.
Hoắc Vân Xuyên qua lại hai chuyến, trước tiên thu dọn xong đồ dùng của An Vô Dạng chuyển xuống trước, một chuyến cuối cùng lại đến ôm An Vô Dạng.
Trước khi khởi động xe, điện thoại Hoắc Vân Xuyên vang lên.
"Mẹ, Dạng Dạng đau bụng, con bây giờ cùng em ấy đi bệnh viện."
Hoắc Vân Xuyên một trận binh hoang mã loạn, dốc hết toàn lực.
Sau nửa giờ, đã đến bệnh viện.
Bên này đã sắp xếp người đợi sẵn, bọn họ vừa đến sẽ đưa vào phòng bệnh đặc biệt, bác sĩ lại đây quan sát.
An Vô Dạng đang rơi vào trạng thái đau đớn, chưa có xuất huyết, tình huống tạm thời không nghiêm trọng lắm.
Bác sĩ sau khi xem nói: "Hai vị xin chờ một chút, ký xong tài liệu, chúng ta là có thể bắt đầu giải phẫu."
Quá trình chờ đợi chuẩn bị tư liệu, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hoắc Vân Xuyên bàn tay siết chặt tay An Vô Dạng: "Đừng sợ, một lát ngủ một giấc dậy là xong rồi, sẽ không đau."
An Vô Dạng sau khi nhẫn nhịn một làn sóng đau đớn, trên mặt chung quy có chút tái nhợt: "Ừm." Lại là không muốn nói chuyện nhiều.
Trong phòng bệnh, rất nhanh liền đi vào mấy người, là ba mẹ Hoắc Vân Xuyên, còn có ông cụ Hoắc.
"Dạng Dạng." Bọn họ hạ thấp giọng, hết sức cẩn thận kêu tên cậu.
Nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, họ đau lòng vô cùng.
An Vô Dạng nhìn từng người bọn họ kêu lên một lần, vốn là trên mặt còn cười rất vui, kết quả đau đớn lại bắt đầu.
"Này, bác sĩ đâu?" Hoắc Kiêu hỏi.
"Đi chuẩn bị cam kết phẫu thuật" Hoắc Vân Xuyên nói, ngồi ở chỗ đó quýnh quáng, cũng không dám chạm vào bụng An Vô Dạng.
Cũng may, bác sĩ lập tức tới rồi, cầm trong tay một xấp tư liệu: "Hoắc tiên sinh, tôi nói với anh một chút về cam kết này..."
"Tốt." Hoắc Vân Xuyên đứng lên.
Bọn họ đến bên cạnh ký cam đoan, ba cha con Hoắc gia ngồi ở bên giường.
Mọi người quá đau lòng, trái lại không biết nói lời gì cho phải, chỉ là nói An Vô Dạng đừng sợ, tất cả mọi người đều ở đây.
Lúc này An Vô Dạng tâm tình căng thẳng, vẫn luôn mím môi, đặc biệt hiện ra yên tĩnh.
Ký xong thỏa thuận, cậu lập tức được đẩy tới phòng mổ.
Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn đi cùng, nắm chặt tay An Vô Dạng không buông ra.
Sau khi đi vào còn phải gây mê, qua một quãng thời gian rất dài.
An Vô Dạng nhìn bác sĩ ở bên cạnh bận đến bận đi, từ từ cũng không khẩn trương nữa, quay đầu dùng đôi mắt cực kỳ tỉnh táo nhìn Hoắc Vân Xuyên.
Dáng dấp lặng thầm như vậy, Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy trong lòng nhói nhói ê ẩm đau.
"Không sao, đừng sợ." Hắn nói như vậy, ôm đầu An Vô Dạng, lén lút chớp chớp đôi mắt chua xót.
An Vô Dạng giơ tay lên, sờ sờ mặt Hoắc Vân Xuyên.
Bắt đầu gây mê thân thể một chút, cậu nhịn không được nước mắt lưng tròng, ai nha kêu một tiếng.
Hoắc tổng: "..."
Sau đó thuốc mê tiêm vào xương cột sống có hiệu lực, bác sĩ để cho An Vô Dạng ngủ một giấc.
Hoắc Vân Xuyên chính mắt thấy toàn bộ quá trình, trên mặt đặc biệt khó chịu.
May là, quá trình giải phẫu thập phần thuận lợi, nửa giờ sau, bảo bảo cất tiếng khóc vang dội trong phòng mổ.
Ba cha con Hoắc gia canh giữ ở ngoài cửa chờ đợi, thần kinh căng thẳng nháy mắt buông ra.
Ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói: "Nhất định cha con phải bình an nha."
Hai vợ chồng Hoắc Kiêu nhìn nhau, từng người trên mặt vui buồn trộn lẫn, dù sao trước mắt còn chưa biết tình huống.
Tiếp tục nóng lòng mà đợi khoảng hai mươi mấy phút sau, bác sĩ cùng y tá đẩy giường bệnh đi ra, phía trên là An Vô Dạng đang nằm cùng bảo bảo nhỏ vừa ra đời.
Bây giờ phải chuyển đến phòng bệnh.
Hoắc Vân Xuyên sau khi gật gật đầu với ba mẹ ông nội, mọi người lặng lẽ mà theo ở phía sau, không ồn ào cũng không cản đường.
Bác sĩ cùng y tá sắp xếp cho hai cha con An Vô Dạng cẩn thận xong, đứng ở bên giường tỉ mĩ dặn gia đình, bệnh nhân mới vừa làm xong giải phẫu, có rất nhiều thứ cần chú ý.
An Vô Dạng mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên tai nghe thấy chính là giọng nói của bác sĩ.
Sau đó cậu trong lòng dường như có linh cảm, xoay đầu đến bên cạnh, liền thấy một khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng, thịt thịt, xấu xấu...
An Vô Dạng lại lập tức cong cong con ngươi nở nụ cười.
"Đôn Đôn a..."
Ông cháu Hoắc gia bốn người ở bên cạnh nhìn, có chút không nhịn được, trong nháy mắt cúi đầu lau nước mắt.
Bởi vì họ nhìn thấy bản thân An Vô Dạng rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.