Một đám người chen chúc trên bậc cầu thang, La Văn Cường chạy rớt cả dép lê, phải nhảy lò cò xuống dưới nhặt.
Hạ Triều dựa vào lan can, thừa dịp mấy đứa kia không để ý, làm khẩu hình với bạn trai nhà mình, ba chữ "Cứu anh với".
"Chơi đủ chưa hả."
Tạ Du cười nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Có định lên lớp nữa không đây?"
Lão Đường cho phép bọn họ về dọn dẹp qua đồ đạc trước, đến chiều sẽ lên lớp tập trung, đoán chừng không phải phát sách mới thì cũng là nói về kết quả thi cuối kỳ.
Nghe cậu nói thế, Lưu Tồn Hạo mới buông tay, cúi đầu lướt nhìn đồng hồ: "Trời má, muộn thế rồi cơ à."
Hạ Triều chỉ dùng hai ba bước là đi xuống cầu thang, ôm lấy cổ Tạ Du ghé sát lại gần nhỏ giọng nói: "Em có lương tâm không vậy... Anh bị chúng nó rượt cả buổi, còn em thì đứng đây xem kịch vui."
Tạ Du nhìn hắn, không hề e dè cọ cọ bên tai người ta: "Thỏa lòng hết sức luôn, thực ra em cũng muốn đánh anh mà."
"..."
Một đám người đi ra khỏi khu ký túc, trên đường có lác đác mấy bóng cây xanh, chẳng thể nào che nắng hiệu quả.
Luồng gió oi nóng phả vào mặt.
Chỉ lớp mười hai mới có kế hoạch học bù trong kỳ nghỉ hè, các tòa nhà khác đều vắng lặng không một bóng người, yên tĩnh đến mức khiến lòng ai cũng cảm thấy lạ lẫm.
Chưa tới cửa lớp học, từ ngoài cửa sổ đã nghe thấy tiếng Lão Đường đang văng vẳng diễn thuyết: "Các em không được chuyển chỗ ngồi nữa đâu nhé, vẫn theo vị trí trước kia, trời rất nóng, mọi người cố gắng kiên trì. Chúng ta tranh thủ ôn tập xong lượt đầu tiên cho sớm, thì các em cũng được nghỉ thêm mấy ngày."
Trong lớp đã đến hơn phân nửa, đều đang quét dọn vệ sinh phòng học.
Tạ Du đi tới cửa, thoáng nhìn vào trong, rồi ngẩng đầu nhìn bảng tên lớp:
Lớp 12-3.
Phân công trực nhật đã gần xong hết, lúc Tạ Du đi vào thì hầu như không còn gì phải làm nữa, cuối cùng cậu lên lau bảng đen cùng với Hạ Triều: "Nửa bên này là của em, anh lăn sang bên kia."
Dù đã phân công rõ ràng, lúc Tạ Du giặt khăn lau quay về mới phát hiện ra nửa giang sơn bên này của mình đã bị Hạ Triều chiếm đóng.
"Cướp địa bàn của em hả?"
Hạ Triều: "Thế giới ỷ mạnh hiếp yếu là vậy đó."
Tay Tạ Du hãy còn dính ướt, thiếu chút nữa là đáp khăn lau lên đầu tên này.
Cả hai cậu thiếu niên đều có vóc dáng cao ráo, chen chúc xô đẩy trước bảng đen mãi chưa xong. Tạ Du vươn tay giật cái khăn lau Hạ Triều đang cầm, Hạ Triều nghiêng người sang, cúi đầu nhìn cậu: "Được rồi, không đùa với em nữa."
Lão Đường đã nói gần hết những điều cần thông báo, đứng một bên uống nước, buồn cười nhìn hai đứa học trò, lắc lắc đầu, rồi dời mắt nhìn về phía cửa sổ.
Mặc dù đang lau khung cửa sổ, nhưng rõ ràng Hứa Tình Tình đang như người mất hồn mất vía.
Chỉ biết lau chùi máy móc theo phản xạ, mãi lâu sau mới hoàn hồn.
"Thầy biết các em đang rất mong đợi thành tích thi cuối kỳ, điểm thi đã được tổng hợp xong rồi, lần này thành tích của lớp chúng ta không tệ lắm, tốt hơn dự kiến. Mọi người nên có lòng tin vào bản thân hơn nhé."
Lão Đường mang phiếu điểm từ phòng giáo vụ tới, chuẩn bị phân tích bài thi kỹ lưỡng cho cả lớp, trước khi phân tích, không khỏi đề cập đến chuyện khác.
Toàn thể lớp 3 chỉ nghe thấy Lão Đường chậm rãi từ tốn nói: "Trường chúng ta lần này, chiếm hai vị trí trong top 5 của thành phố."
"..."
Cả phòng lặng như tờ.
Dù rằng hai đại ca trong lớp có thể coi như đụng hư đầu óc mà lên sân khấu hót một tiếng kinh người trong kỳ thi kết hợp giữa bốn trường, nhưng suy cho cùng cũng chỉ có bốn trường trung học bình thường mà thôi, so với trường chuyên trọng điểm vẫn là khoảng cách quá lớn.
Nhưng giờ đây tin thức về top 5 vị trí đầu vừa tuôn ra, tất cả đều bị chấn động đến hồn phi phách tán, thật lâu vẫn chưa thể thốt nên lời.
Không riêng gì tập thể lớp 3 không thể tiêu hóa kịp.
Ngày hôm ấy khi Lão Đường chép xong phiếu điểm, suốt một buổi chiều, điện thoại trong phòng giáo vụ không ngừng reo, chưa nói đến lãnh đạo trường gọi tới hỏi, ngay cả các trường chuyên trọng điểm khác cũng không khỏi kinh ngạc không hiểu hai cậu học sinh kia đã dùng cách gì mà làm được như vậy.
Lưu Tồn Hạo là người đầu tiên hoàn hồn, mò mẫm túi quần một hồi, cuối cùng lấy ra một đồng năm xu, đập lên mặt bàn: "Tôi cược vị trí cao hơn là Du ca."
Vạn Đạt: "Tui... tui cũng cược Du ca. Triều ca phiêu quá, căn bản không phải người tui có thể nắm bắt được."
La Văn Cường: "Hôm nay tôi sẽ cược với tất cả lòng tôn nghiêm này, tôi cũng chọn Tạ đại ca!"
Lúc đầu Tạ Du không mấy để ý vụ xếp hạng này, tiện tay giở mấy trang tài liệu mới, phát hiện đám người này đã bắt đầu đánh cược với nhau, mà cục diện nghiêng hẳn về một bên, có hơi buồn cười: "Cái này mà cũng đánh cược hả?"
Khả năng mấy đứa này chỉ muốn tìm kiếm chút cảm giác lễ nghi mà thôi.
Hạ Triều đợi mãi mà không có ai cược cho mình, đứng ngồi không yên: "Tụi bây có còn là người không hả, dù gì cũng phải nể nang tình nghĩa anh em nữa chứ, chẳng hiểu chuyện tí nào hết."
Lưu Tồn Hạo: "Ngại quá, tụi này không định nể nang luôn á."
"..."
Hạ Triều đứng dậy đi lên bàn trên, tính cược cho chính mình, nhưng sờ soạng mãi cũng không có tiền lẻ, hắn cúi người gõ gõ bàn Vạn Đạt: "Này, cho mượn tiền lẻ đi?"
Vạn Đạt chưa kịp nói không, Hạ Triều đã thêm vào: "Đây là cơ hội phát tài của cậu đó, nghĩ cho kỹ đi, cơ hội chỉ có một lần, hôm nay cậu cho tôi mượn mười đồng, ngày mai tôi -- "
Vạn Đạt: "Tui không! Tui cự tuyệt!"
Tạ Du ngả người ra cười.
Nhưng mà vượt qua dự kiến của tất cả mọi người, mặt hàng kém chất lượng "thích làm màu, múa bút một cái liền rớt hai điểm trình bày" mà không ai thèm cược, ấy vậy mà lần này lại đòi được về một ván.
Lão Đường cúi đầu, vừa nhìn phiếu điểm vừa nói: "Lần này bạn Hạ Triều với tổng điểm 743 xếp hạng hai toàn thành phố, chỉ kém hạng nhất hai điểm..."
Vạn Đạt suýt nữa hất tung xấp tiền trong tay, lòng nghĩ thầm hóa ra lần này bị vuột mất cơ hội phát tài thật rồi.
Tất cả đều đã từng được chứng kiến năng lực đám học sinh khá giỏi của trường chuyên, vô cùng khủng khiếp, chỉ cần nhìn phiếu điểm thôi mà lần nào cũng khiến lòng người run sợ.
Nói là năm vị trí đầu, nhưng giữa năm người này chỉ chênh lệch nhau mấy điểm.
Huống hồ còn một năm nữa mới đến thi đại học, vào lần thi tới chưa chắc ai sẽ hơn ai.
Lần này bài thi ngữ văn của Tạ Du bị thấp hơn hai điểm so với mong đợi, xếp hạng ba, sau Hạ Triều. Tuy vậy thi ngữ văn phụ thuộc vào quan điểm chủ quan của giáo viên chấm bài, chỉ chênh lệch một hai điểm cũng rất bình thường.
Tạ Du nghe xong thành tích là nhức đầu, dường như cậu có thể mường tượng được sách vàng lịch sử của trường lại sắp có thêm một trang dành riêng cho bọn cậu, trên đó sẽ viết đại loại kiểu như "Chấn động toàn thành phố, cùng sáng tạo huyền thoại huy hoàng!".
Cảnh tượng lần trước trong phòng hiệu trưởng khiến cậu không dám nhớ lại.
Hạ Triều nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Bạn nhỏ đang nghĩ gì thế."
Tạ Du mặt không cảm xúc: "Đang nghĩ xem lần này sẽ dùng tư thế ngu xuẩn gì để đi vào sách sử."
Lão Đường vẫn mải mê lải nhải, Hạ Triều nghe một lúc, lấy điện thoại trong túi quần ra.
Vừa nãy điện thoại rung liên hồi, hắn chưa kịp nhìn.
Tạ Du: "Ai vậy?"
"Thẩm Tiệp," Hạ Triều nói, "Hỏi lát nữa em có rảnh không, rút hộ nó hai tấm thẻ."
Tạ Du không cần nghĩ ngợi: "Không rảnh."
Hạ Triều nhét di động vào ngăn bàn, màn hình không ngừng tối thui rồi lại sáng rực, hắn cúi đầu trộm liếc nhìn, nói tiếp: "... Anh rút không được sao, anh cũng thuộc dạng tay vàng chứ bộ."
Từ game thời trang đến tên xú nam nhân ngày ấy, Tạ Du thật sự không hiểu cái gọi là bàn tay vàng của hắn lấy ở đâu ra.
Rất hiển nhiên, Thẩm Tiệp thân là anh em tốt cũng chưa từng được lĩnh giáo.
[Thẩm Tiệp]: Triều ca, phải biết mình là ai chứ.
[Hạ Triều]: Tao tự thấy tao hiểu rõ bản thân mình cực kỳ.
Thẩm Tiệp chỉ thấy đau đầu.
[Thẩm Tiệp]: Mày thôi đi! Mày làm sao bằng được Lão Tạ hả, người ta mới thực sự là Âu thần! (1) Chẳng lẽ mày mất trí nhớ rồi à, có muốn tao giúp mày nhớ lại tí ký ức không?
Cậu ta chơi với Hạ Triều đã nhiều năm, từ xưa đến nay tên này đã bao giờ ra bài như người thường đâu, cứ coi như lúc đầu gặp may thì thế nào đến cuối cũng bị hắn tung hê sạch sẽ.
Thẩm Tiệp nói xong, thật sự định kể lể về loạt lịch sử đen tối của hắn, nhưng cậu chàng chưa kịp chỉnh đốn lại câu từ cho tốt, đã thấy bên kia nhắn lại một câu:
[Hạ Triều]: Nhưng Lão Tạ là của tao mà.
Thẩm Tiệp: "..."
Hạ Triều nhắn xong, ảnh đại diện của Thẩm Tiệp tựa như ảo thuật, chuyển thành xám xịt trong đúng một giây.
Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có, dứt khoát lặn mất tăm.
Thật chẳng có phép tắc gì hết.
Lão Đường thông báo xong tin vui cho cả lớp, bắt đầu dựa theo thứ tự xếp hạng, đọc điểm thi của từng người trong lớp.
Nói thành tích thi cử lần này không tồi cũng không phải an ủi, mặc dù tổng điểm có thể nói là thấp hơn, nhưng độ khó của đề khác nhau, nhìn chung vẫn có điểm tiến bộ.
Bình thường đọc tên Tiết Tập Sinh xong, ngay sau đó sẽ là anh Tình của cả bọn, không ngờ lần này thành tích của Hứa Tình Tình bị rớt xuống tận mấy bậc.
"Có chuyện gì vậy," Hạ Triều khẽ nói, "Anh Tình làm bài không tốt à?"
"Không biết."
Tạ Du giương mắt nhìn sang, chỉ có thể thấy bóng lưng thẳng tắp của Hứa Tình Tình, cùng với bím tóc đuôi ngựa cao cao.
Mới đầu mọi người còn lo lắng Hứa Tình Tình sẽ buồn bã, nhưng suốt cả tiết học Hứa Tình Tình không hề có gì bất thường, cần nghe giảng vẫn tiếp tục chăm chú nghe. Ngó qua ngó lại mấy lần, sau khi hết tiết Lưu Tồn Hạo thả lỏng cảnh giác, vỗ vai Vạn Đạt nói: "Ông nhìn coi, không hổ là anh Tình của chúng ta, đúng là đàn ông -- "
Lưu Tồn Hạo chưa nói dứt câu, tấm lưng vốn dĩ đang thẳng tắp của Hứa Tình Tình bỗng chốc sụp xuống, cả khuôn mặt chôn chặt vào khuỷu tay.
".... Khóc, khóc hả?"
Hứa Tình Tình vừa khóc, đám bạn xung quanh đều luống cuống hết cả tay chân.
Từ Tĩnh nhẹ nhàng vỗ về lưng nhỏ, luôn miệng khuyên nhủ "Không sao đâu mà, chỉ là một lần thi thôi".
Tạ Du bị Hạ Triều lôi kéo qua lớp 8 rút thẻ xong, về đến lớp mình, cảnh tượng trông thấy là như vậy: Hứa Tình Tình mắt đỏ hoe, mấy đứa Lưu Tồn Hạo đứng xếp hàng trước mặt nhỏ, thay nhau ra trận: "Để tôi kể chuyện cười cho bà nhé, có một con chim cánh cụt bé tí xíu..."
Áp lực mà lớp mười hai mang tới, khiến rất nhiều người không thể nào tiếp nhận được ngay tức khắc.
Cạnh tranh tàn khốc, mờ mịt với tương lai, cùng với kỳ vọng của ba mẹ...
Nhìn đã biết có chuyện gì xảy ra.
Hạ Triều đứng ngoài cửa sổ, cũng gia nhập đội ngũ, cất giọng hô: "Anh Tình à! Cho bà xem ảo thuật nè!"
Không biết tên này học được mớ ảo thuật sứt sẹo ở đâu về mà còn cần cả người phối hợp, thế là Tạ Du phải tạm thời đảm nhiệm chức trợ lý ảo thuật này.
Kết quả Hạ Triều vừa thốt ra câu đầu tiên đã như thể xe tuột xích, chỉ vào trợ lý nói: "Xin hân hạnh giới thiệu, đây là hoạt náo viên của tôi."
Tạ Du: "... Rốt cuộc anh có làm không hả."
Hứa Tình Tình: "..."
Hứa Tình Tình lặng đi một lúc, cảm giác viền mắt lại bắt đầu cay cay, nhỏ khẽ chớp chớp mắt: "Mấy người có bệnh hả, đi đi đi, đi qua chỗ nào mát mẻ mà chơi."
Đám nam sinh này vụng về không thể tưởng, làm sao biết cách an ủi người khác, phương thức của người sau còn kỳ khôi hơn cả người trước.
Thế nhưng thật kỳ lạ, tâm trạng bỗng chốc trở nên tốt hơn rất nhiều.
(1) Âu thầu: chỉ những người may mắn, thuật ngữ này bắt nguồn từ một số trò chơi trực tuyến có hoạt động rút thẻ.
- --------
Bạn edit cố lên!!! Gần hoàn rồi