Thật ngoài ý muốn. Chẳng ai ngờ được.
Hứa Tình Tình vốn dĩ đang xem clip trên điện thoại, kết quả là bốn phút cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua, ngay cả clip kia có nội dung gì cũng không nhớ rõ.
“Đùa hả, ” Hứa Tình Tình vừa nói vừa trông về phía sau, “Là Triều ca thật…”
Mới nói được nửa câu đã im bặt.
Bởi vì đúng lúc ấy, nhỏ nhìn thấy dáng vẻ Hạ Triều nghiêng đầu, đối mặt nhìn Tạ Du.
Bên người Du ca mà không ai ở lớp dám trêu chọc, rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo hết, hé ra một khe hở bé xíu, ánh nắng thừa dịp đó len lỏi vào trong, chiếu xuống mái tóc cậu.
Rực rỡ đến mức, dường như toàn thân đều trở nên ấm áp.
—— Con người của Tạ Du, ai gặp lần đầu cũng tưởng cậu chẳng hề có chút nhiệt độ nào.
Lưu Tồn Hạo phản ứng đầu tiên: “Triều ca, hoàng tử tình ca đây rồi!”
Vạn Đạt cầm một túi khoai tây chiên trong tay, há hốc mồm nói: “Hay là, thêm…thêm một bài nữa đi?”
Hạ Triều ấn nút tắt nguồn, chuyển loa lên đằng trước: “Không hát nữa, nhường cho mấy đứa một con đường sống đó.”
Bọn còn lại cũng hùa theo làm ầm lên một phen, nhưng Hạ Triều nhất quyết không chịu hát nữa. Sau khi trả lại loa, hắn mới cúi đầu tắt ứng dụng nghe nhạc, ngẩng đầu lên, phát hiện ra Tạ Du vẫn đang nhìn mình chằm chằm: “Nghe đến choáng váng à? Có phải hát hay lắm không…”
Người khác khen rồi mà hắn chưa chịu thôi, vẫn còn dự định khoe khoang về bản thân thêm lần nữa.
Lúc hắn ghé lại gần, Tạ Du lập tức chặn luôn mấy lời chém gió của hắn, cười một cái nói: “Đúng vậy.”
Ca sĩ phái thực lực không chịu hát nữa, dân tình lớp 3 đành phải tiếp tục nghe Lão Đường mở máy. Mấy bài Lão Đường chọn đều là kiểu nhạc vàng ngày xưa, rất có cảm giác hoài cổ, khiến ai nghe cũng thấy mình lập tức phải già đi đến hai mấy tuổi.
Gắng gượng nghe hết hai bài, cả đám thật sự không thể chịu nổi nữa, nhưng lại không nỡ đả kích sự tự tin của Lão Đường.
Thế là bên ngoài trời yên biển lặng, bên trong nhóm chat của lớp thì sóng cuộn gió gầm.
[Lưu Tồn Hạo]: Ai đứng ra ngăn lại đi chứ?
[Hứa Tình Tình]: Tôi chẳng tìm ra lý do gì thích hợp cả, mời vị kế tiếp.
[La Văn Cường]: Ca này khó, vị kế tiếp.
Tạ Du nhìn bọn trong lớp thảo luận cả buổi, cuối cùng mới thống nhất tìm được một lý do nghe đã thấy hết sức phi lý.
Lưu Tồn Hạo giơ tay nói: “Thưa thầy, em thấy hay là chúng ta yên tĩnh một chút đi, đừng nên quấy rầy bác tài nữa ạ.”
Bác tài: “…”
Mới đầu Tạ Du còn dùng một tay gõ chữ, gõ hoài cũng mệt, dứt khoát thoát ra ngoài, tiếp đó lục tai nghe trong túi ra: “Xem phim không, hoàng tử tình ca?”
Nickname vừa mới ra lò này nghe thế nào cũng thấy khá xấu hổ.
Hạ Triều nhận một đầu tai nghe, nói: “Đừng thế mà, làm như tôi đi hát tình ca ghẹo người cả ngày ấy, chỉ hát cho cậu nghe thôi… Phim gì vậy?”
Chọn đại một bộ.
Cũng chẳng nhớ phim này lưu lại trong điện thoại từ bao giờ, trước đây Tạ Du không hề có kiên nhẫn với mấy thể loại này, chỉ thỉnh thoảng mới lôi ra xem để giết thời gian, thế nên cũng không quá nhập tâm, toàn vừa xem vừa tua nhanh.
Khu thương mại phố Hắc Thủy có một rạp chiếu phim nho nhỏ, ngày trước mỗi khi rảnh rỗi đám Đại Lôi đều thích chạy qua đó xem phim.
Tạ Du từng đi một lần, một tiếng hai mươi phút, cậu mang vẻ mặt không thay đổi bước vào, và vẫn vẻ mặt không thay đổi ấy bước ra.
Đại Lôi với Đại Mỹ đi sau lưng cậu, khóc tu tu như hai cái vòi phun nước, đắm chìm không thể thoát ra được, khóc lóc cả quãng đường về: “Không thể chấp nhận được, sao lại vì bệnh nan y mà chia lìa bọn họ chứ…”
Tạ Du nhịn hai đứa suốt cả một đường, cuối cùng không thể chịu nổi nữa: “Vì kịch bản.”
Hạ Triều xem đoạn đầu, là thể loại hài nhảm, nhân vật nam nữ chính trông rất quen mắt, đến kịch bản cũng có vẻ đã từng thấy ở đâu đó, nghĩ mãi mới ra: “Bộ này tôi xem rồi, cũng khá thú vị.”
Hắn còn chưa nói hết, Tạ Du đã nhấn nút thoát ra ở góc trên bên phải.
“… Sao cậu lại tắt đi?”
Tạ Du thoát ra ngoài, sau đó cầm lấy dây tai nghe, muốn kéo đầu tai nghe bên phía Hạ Triều về: “Chẳng phải cậu xem rồi sao.”
“Xem thì xem rồi,” Hạ Triều ghìm tay lại, không cho cậu kéo, cười cười nói, “Nhưng có phải xem cùng cậu đâu.”
Lưu Tồn Hạo ngồi ngay bên cạnh, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, từ lúc Hạ Triều bắt đầu hát tình ca, dường như có một bầu không khí rất khó tả đang mơ hồ bao trùm lấy cậu chàng.
Cậu ta nhìn sang bên kia, ánh mắt rơi vào người hai đại ca trường học đang dựa vào nhau xem phim, mới vỡ lẽ rằng mình đã tìm được nguyên nhân rồi.
Cuối cùng Lưu Tồn Hạo vỗ vỗ Vạn Đạt, do dự hỏi: “Ông có thấy hai đứa kia… hình như hơi có vấn đề không?”
Thành phố C cách đấy không xa, chỉ đi xe khoảng bốn mươi phút là đến.
Phim mới chiếu được gần nửa, xe buýt đã chạy vào bãi đỗ gần công viên Bắc Hồ, đám học sinh thu dọn đồ đạc, bắt đầu lục tục đứng dậy xuống xe.
Tạ Du chờ mọi người đi gần hết mới đứng lên, vịn thành ghế phía trước ra ngoài.
Hạ Triều buông tay ra, thừa dịp không ai chú ý, nhân tiện áp tay lên lưng cậu, cách lớp vải áo cảm thụ nhiệt độ quen thuộc, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu… Cuối tuần này có về không?”
Trước đấy Tạ Du muốn chen qua khe hở giữa thành ghế trước và đầu gối Hạ Triều mà đi ra, nghe tới đó khẽ ngừng động tác, nửa cười nửa không nhìn hắn: “Bạn trai, cậu nghĩ gì thế?”
Còn có thể nghĩ gì nữa.
Trong lòng cả hai đều biết rõ.
“Bây giờ chúng ta xếp hàng vào trong, lát nữa tôi sẽ đưa các bạn đi tham quan phong cảnh ở Bắc Hồ một vòng, sau đó mọi người có thể hoạt động tự do,” hướng dẫn viên du lịch cầm loa nói to, “… Thời gian hoạt động tự do sẽ kéo dài đến hai giờ chiều, mong rằng các bạn học sinh nhất định phải tập trung đúng giờ nhé.”
Khu vực tham quan ở ngay ven hồ, đi đúng một vòng, nghe hướng dẫn viên du lịch kể lại ba phiên bản khác nhau về sự tích Bắc Hồ xong, đám học sinh bắt đầu tản ra thành từng nhóm nhỏ tự do hoạt động.
Cả nhóm sáu người tụ tập ở ven đường.
Hạ Triều hỏi: “Mấy đứa muốn đi chỗ nào?”
La Văn Cường có vẻ rất phấn khởi nghĩ một hồi: “Rạp chiếu đi, qua xem coi có tiết mục gì hay không.”
Lưu Tồn Hạo không hứng thú với rạp chiếu, chỉ vào góc phải phía trên bản đồ: “Là đàn ông thì phải đi đánh trận giả!”
“Không! Rạp chiếu cơ!”
“La Văn Cường ông cóc phải đàn ông!”
Tạ Du đi chỗ nào cũng được, dù sao cậu chẳng hứng thú với chỗ nào cả.
La Văn Cường tranh chấp với Lưu Tồn Hạo bất phân thắng bại, nhóm trưởng Hạ ngồi xuống ven đường nghe cãi nhau, đau hết cả tai.
Cuối cùng nhóm trưởng Hạ phát huy tố chất lãnh đạo xuất chúng của mình, hắn móc trong túi ra một cây kẹo, vừa bóc vỏ kẹo vừa nói: “Thôi được rồi, đừng nhặng lên nữa. Kéo búa đao đi, ba lượt thắng hai.”
Nghe đã thấy hời hợt.
Vạn Đạt thừa dịp hai đứa kia cãi nhau, rảnh rang nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ, cuối cùng thế nào lại tìm được hai chữ nhỏ xíu ở tít một xó xỉnh nào đó: Nhà ma.
Hai mắt Vạn Đạt sáng rực, ngẩng đầu hỏi: “Có nhà ma nè, đi không đi không!”
“…”
Tạ Du trông thấy bàn tay Hạ Triều rõ ràng khẽ run lên một cái.
“Cái này được đấy, đủ kích thích,” La Văn Cường quẳng rạp chiếu qua một bên, đi tới nhìn giới thiệu về khu nhà ma, vừa nhìn vừa lẩm bẩm đọc theo: “… Ma quỷ vô biên, đủ các kiểu chết chóc, kinh dị tuyệt đối, chắc hẳn sẽ khiến bạn khóc thét!”
Hạ Triều còn chưa kịp khuyên can.
Lưu Tồn Hạo gật gù, chủ yếu vì thấy phần giới thiệu rất được: “Có vẻ hay ho đấy, vậy chọn cái này đi.”
“Du ca, cậu thấy sao,” bọn Lưu Tồn Hạo thương lượng xong, lại quay đầu hỏi Tạ Du, “Tụi mình đi nhà ma nhá?”
Tạ Du ngồi một bên, cứ nghĩ phải chờ bọn này ầm ĩ nửa tiếng nữa mới xong, không ngờ tranh chấp được giải quyết gọn lẹ đến vậy. Cậu lại nhìn sang Hạ Triều phía đối diện đang ngậm kẹo tỏ vẻ hết sức bình tĩnh, cảm thấy khá thú vị: “Được đó.”
Nhóm trưởng Hạ hoàn toàn mất tiếng nói: “…”
Mấy đứa kia cầm bản đồ vô cùng hứng khởi đi đằng trước, Hạ Triều bước phía sau, càng đi càng chậm: “Có ai bán đứng bạn trai như cậu không.”
“Có ai sợ ma như cậu không,” Tạ Du thả chậm bước chân, nói tiếp, “… Đừng có mà mê tín dị đoan.”
Hạ Triều câm nín: “Đồ vô lương tâm.”
Lá cây ven đường rơi rụng đầy đất, cả bọn đi tản ra, con đường càng thêm trống trải, không còn chật hẹp như vừa rồi nữa. Hạ Triều vẫn đang tủi thân vì bạn trai đúng là đồ bạch nhãn lang, ấm ức một lúc, đột nhiên Tạ Du dừng lại.
Sau đó hắn nghe thấy bạch nhãn lang nói với mình: “Đừng sợ, lần này tôi bảo kê cho cậu.”
Câu nói này quen tai cực kì, Hạ Triều nhớ lại sự kiện ký túc xá ngày trước, chân tướng cuối cùng đúng là một vở hài kịch. Chó Điên kêu muốn dạy cả lũ một bài học, cuối cùng qua kỳ thi tháng vẫn thấy mất hút, có lẽ là bận rộn nhiều việc quá nên quên bẵng rồi.
Hạ Triều không nhịn được bật cười, cắn vỡ cây kẹo đang ngậm, hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng, sau đó mới nói: “Đồng ý, thưa đại ca.”
Gọi là công viên nhưng kỳ thật quy mô nơi này hoàn toàn không nhỏ chút nào. Chỉ nguyên khu vực bên hồ đã quây thành một vòng lớn để phát triển du lịch, chiếm diện tích không hề nhỏ, dạo cả buổi chưa chắc đã có thể đi hết một vòng chỗ này.
“Ở đâu nhỉ, sắp ra ngoài đến nơi rồi,” Lưu Tồn Hạo cầm bản đồ, vừa đi vừa dò đường, mặc dù đã tuyên bố không làm nhóm trưởng nhưng cuối cùng vẫn phải gách vác trọng trách, “Kỳ ghê á.”
Cả bọn lòng vòng xung quanh mãi mới thấy một cái cổng nhỏ trông chẳng mấy bắt mắt, nơi lối vào chỉ có thưa thớt tầm sáu bảy người.
Bên cạnh cổng còn dựng một tấm biển.
Trên đó có một dấu tay màu đỏ sậm, màu sơn đỏ theo những đầu ngón tay chảy xuống dưới, cùng với đó là hai chữ: Cứu mạng!
“Hay ho rồi đây.”
“Chính là nó, chắc chắn là nó, nhóm trưởng, mua vé nhanh đi!”
Lúc Hạ Triều đi mua vé, chỉ thiếu nước muốn mở miệng lấy năm vé.
“Sáu vé ạ,” Hạ Triều cúi người, nhìn vào trong cửa sổ bán vé, chờ sáu tấm vé được đưa qua khỏi ô cửa, hắn nhận lấy, còn nói, “Cảm ơn.”
Hạ Triều lấy vé xong đang định đi thì người bán vé lại hỏi: “Các cậu học trường nào thế?”
“Nhị Trung ạ.”
“Là Nhị Trung nào cơ? Ở thành phố này sao?”
“Không phải, là thành phố A. Lập Dương Nhị Trung, khung cảnh tuyệt đẹp, lực lượng giáo viên hùng hậu, lịch sử thành lập hơn sáu mươi năm tuổi cơ ạ…”
Trông dáng vẻ Hạ Triều như hận không thể ở lại ba hoa với người bán vé cả tiếng đồng hồ về lịch sử trường mình.
“Bạn này,” Tạ Du dứng dựa tường nhìn hắn, “Bạn chỉ cần chỉnh trang lại chút là đi phụ trách tuyển sinh được rồi đấy.”
“…”
Đám Vạn Đạt cũng giục loạn cả lên, trông thấy sắp tới đầu hàng, chờ đến trước mặt soát vé, ngay sau một lượt nữa là đến bọn họ mà vé vẫn chưa mua được về: “Nhóm trưởng, ông ba hoa chích chòe xong chưa, nhanh lên nhanh lên, sắp tới lượt soát vé rồi.”
Nhóm người đi trước đưa vé xong đi vào, chỉ một lúc sau đã thấy bên trong truyền đến tiếng mấy đứa con gái vô cùng hoảng sợ thét chói tai.
Tiếng hét dồn dập liên tiếp, kéo dài phải đến hơn mười phút đồng hồ.
Nghe đã thấy tê dại cả da đầu.
Chờ tiếng thét chói tai bên trong dần tắt ngấm, tấm rèm màu đen trước mặt cả bọn bị ai đó nhấc lên một góc, sau đó một bàn tay đeo găng đen sì từ bên trong thò ra, giọng nói u ám tang tóc cất lên: “Vé.”
Mấy người bọn họ còn chưa biết kẻ soát vé này chính là màn giật gân đầu tiên.
Tạ Du đưa phiếu qua, sau đó cả đám chui qua tấm rèm, ngẩng đầu liền trông thấy một con “quỷ” với khuôn mặt vặn vẹo méo mó, khóe miệng nhếch lên cười đầy vẻ ma quái, trong tay vẫn đang cầm vé vào cửa.
Con “quỷ” này diễn rất sâu, còn cười một tràng khặc khặc khặc đầy quái dị.
Tạ Du vẫn với vẻ mặt lạnh lùng: “…”
Cậu nhìn thoáng qua, thiết kế bên trong nhà ma không có gì đặc biệt, tối đen như mực, mượn chút ánh sáng le lói mới có thể nhìn thấy đầu lâu cùng những bộ xương khô treo đầy trên tường.
Còn có “nữ quỷ” ngồi trên ghế ngay trước mặt.
Váy đỏ rực, tóc dài thòng rủ xuống tận đầu gối, màu đỏ và đen xung đột với nhau vẽ nên một khung cảnh rợn người.
Chờ cả bọn đi vào, có những thứ vốn đang đứng im đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Âm thanh ánh sáng làm không tồi, dù vậy kịch bản vẫn không có gì sáng tạo.
Chưa đi được mấy bước, Vạn Đạt đã than thở: “Chán quá đi mất.”
La Văn Cường: “Chẳng có gì đáng sợ hết, thậm chí còn hơi buồn cười.”
Lưu Tồn Hạo: “Tụi mình cũng phải tôn trọng họ tí chứ? Hay hét thử mấy lần cho có đi? Không thì trông bọn họ cứ tội tội thế nào ấy.”
Mặc dù mấy trò này rất ngu xuẩn, nhưng Tạ Du ngẫm nghĩ, cảm thấy tên ngốc nào đó có khi vẫn sẽ bị hù dọa.
Thế là trở tay dò dẫm về phía sau, quơ mấy lần trong không trung mới bắt được tay Hạ Triều.
Trước kia Hạ Triều chưa từng chơi qua mấy thứ này, chủ yếu là bị hai chữ nhà ma cùng với mấy thứ tự não bổ trong đầu dọa sợ, chứ sau khi đi vào đây, vẫn chưa đến mức bị mấy kẻ đeo mặt nạ đòi giả làm ma quỷ hù đến mất mật.
Nhưng cảm giác được cậu bạn nhỏ chủ động nắm tay mình thật là hạnh phúc quá đi.
“Tôi sợ thật đấy.” Hạ Triều nhấn mạnh lần nữa.
Tạ Du: “Hay để tôi lật mặt nạ chúng nó ra cho cậu nhìn nhé? Cậu xem muốn lật cái nào?”
“…”
Hạ Triều không hề hoài nghi chút nào, Tạ Du hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện đó.
Sợ Tạ Du đi qua ép người ta lật mặt nạ ra thật, Hạ Triều nói: “Không cần đâu, tôi nghĩ mình vẫn chịu được mà.”
Chờ ra khỏi nhà ma, đã gần giữa trưa.
Không ai còn băn khoăn nên đi rạp chiếu hay đánh trận giả nữa, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi ăn chút gì đó.
Lưu Tồn Hạo nhìn qua nhóm chat của lớp: “Anh Tình nói có khu nghỉ chân còn nhiều chỗ trống lắm, hỏi chúng ta có muốn qua chỗ nhỏ ăn uống dã ngoại không.”
“Nhỏ đang ở đâu?”
“Ngay đằng trước mình thôi, không xa đâu.”
Lúc mấy người bọn họ đi tới nơi, đám Hứa Tình Tình đang chuẩn bị chơi thật lòng hay đại mạo hiểm, vừa mở phiên bản nâng cấp mới mua trong trung tâm thương mại ra, nhìn qua nội dung trừng phạt bên trong.
“Chơi ác quá trời, rút trúng thì coi như xong phim,” thấy mấy đứa con trai đi tới, Hứa Tình Tình ngẩng đầu cười hỏi, “Tới đúng lúc ghê, cùng chơi nhé?”
Hạ Triều hỏi xin hai tờ báo, đưa cho Tạ Du một tờ: “Lão Tạ, chơi không?”
Tạ Du: “Thế nào cũng được.”
“Chơi thì không cho phép chọn đại mạo hiểm đâu đấy.”
Tạ Du không hiểu: “Hả?”
Hạ Triều nói tiếp: “Nhỡ đâu phải đụng tay đụng chân với người khác thì biết làm sao.”