Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trầm Âm


Viên Quảng Dập chính là công tử ca sống trong nhung lụa, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, cái gì cũng chướng mắt, cái gì cũng sẽ không làm. Thân là một nam nhi, thời điểm ngay từ đầu không chỉ không nghĩ cách kiếm tiền sinh hoạt, ngược lại còn muốn Thích Vi xuất đầu lộ diện bán nghệ kiếm tiền. Nếu hắn sống ở thời đại của nàng ta thì chính là một tiểu bạch kiểm bám váy phụ nữ.


Bị đám ăn mày đối đãi như vậy, hắn cũng không nghĩ hộ cho nàng ta, cho dù một chút đảm đương cũng không có.


Một người nam nhân như vậy, căn bản không đáng để nàng ta vì hắn mà phải ăn nhiều khổ sở như vậy. Cho dù Viên Quảng Dập thực sự thích nàng ta, nàng ta cũng thích Viên Quảng Dập, thế nhưng ở hoàn cảnh như thế này, 'thích' đã trở thành một từ không còn có ý nghĩa nào nữa.


Cho nên ở thời điểm Viên Quảng Dập lộ ra vẻ mặt yếu đuối hỏi chủ ý của nàng ta, nàng ta liếc nhìn Viên Quảng Dập hiện giờ ô uế không còn hình dạng của con người, đáy mắt chợt lóe lên vẻ chán ghét.


"Không biết đám ăn mày đó có còn đuổi theo hay không, chúng ta tách nhau ra để hành tẩu!"


"Vi Vi, nếu như chúng ta tách nhau ra, lại không thể tìm lại được nhau thì phải làm sao bây giờ!"


"Nói tách ra thì cứ tách ra đi, ngươi nói nhảm nhiều như vậy để làm cái gì!"


Nửa canh giờ sau, Viên Quảng Dập theo đuôi Thích Vi, nhìn thấy Thích Vi xuất hiện ở cổng lớn nhà Viên Quảng Triết. Chờ đến khi Viên quảng triết đi ra, nàng ta lại bò trên vai Viên Quảng Triết khóc lớn.


Thích Vi nói với Viên Quảng Triết, nàng ta vẫn luôn bị Viên Quảng Dập uy hiếp. Viên Quảng Dập là hoàng đế, lại là nam nhân, nàng ta căn bản không thể phản kháng. Hơn nữa, lúc ấy Viên Trị không đáng tin cậy, Viên Quảng Dập lấy tương lai của Viên Quảng Triết uy hiếp nàng ta, khiến cho nàng ta không thể không đến bán thân thể cho Viên Quảng Dập......


Viên Quảng Dập đứng ở một góc, nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của hai người. Hắn nghe Thích Vi than thở, khóc lóc kể lể. Trong nháy mắt kia, bản thân hắn cũng tưởng chính mình bá vương ngạnh thượng cung, bức bách phụ nữ nhà lành.


Viên Quảng Triết cũng không có thu lưu Thích Vi. Hắn trốn Thích Vi giống như trốn quỷ, biết được Thích Vi đã cùng Viên Quảng Dập đường ai nấy đi, hắn thở dài nhẹ nhõm, ném cho Thích Vi mấy viên bạc vụn nói, "Ngươi sớm nên cùng hắn tách ra. Bộ dáng này của ngươi, người trong thiên hạ nhạo báng không nói, ta đi ra bên ngoài cũng không dám ngẩng đầu. Ngươi đi đi, ta không thể có một người mẫu thân như vậy!"


Thích Vi đần độn rời đi. Nàng ta không nghĩ tới nhi tử chính mình cực khổ nuôi lớn, bởi vì sợ người khác nhạo báng, thế nhưng liền không nhận người mẹ ruột là nàng ta, còn nói nhiều lời khó nghe như vậy. Ý của hắn chính là nếu như nàng ta còn cảm thấy hổ thẹn thì nên sớm lấy chết tạ tội, mà không phải tồn tại như vậy.


Đó là con trai của nàng ta. Hắn không nghĩ đến việc giúp đỡ mẫu thân, thậm chí còn đứng chung một chỗ với mọi người để chửi bới bôi nhọ nàng ta. Nàng ta chỉ mới nói một câu có một chút không phải với Minh Ca, lập tức đã bị nhi tử của chính minh dùng lời lẽ nghiêm khắc trách cứ, nói nàng ta không biết ơn, Hoàng Thái hậu lưu lại cho nàng ta một cái mệnh đã thực sự khoan dung với nàng ta rồi!


Nàng ta nghĩ Minh Ca ước gì nàng ta sống không bằng chết, nói không chừng đám ăn mày đó đều là do Minh Ca phái tới.


Hơn nữa, vì sao nàng ta lại phải chết?


Nàng ta có lỗi với ai? Đều là do những người đó vô tình vô nghĩa, không phải phản bội nàng ta thì cũng là vứt bỏ nàng ta. Nàng ta là người bị hại, nàng ta vốn nên được mọi người thương tiếc. Cái xã hội vạn ác này không có một chút tam quan nào, những người này muốn nàng ta chết, nàng ta càng muốn sống sót thật tốt.


Thích Vi mua một cái bánh bao thịt và một chén cháo để lấp bụng. Sau khi lau khô miệng, nàng ta đi tới đầu đường, vừa đi vừa đếm lại số bạc còn ở trong túi. Với số bạc này thì nàng ta có muốn làm buôn bán nhỏ cũng không đủ, hơn nữa buôn bán còn bắt buộc phải đi đến nha môn để thông báo. Nàng ta không có hộ khẩu, tất nhiên không thể làm được.


"Vi Vi!" Viên Quảng Dập gọi nàng ta từ phía sau.


Thích Vi quay đầu nhìn thấy Viên Quảng Dập, nghĩ đến những lời nói trước đó của Viên Quảng Triết, nàng ta càng cảm thấy cái người nam nhân hại nàng ta nhầm đường lạc lối, làm hại nàng ta bị thế nhân cười nhạo càng thêm chán ghét, "Ờ!"


Nàng ta lên tiếng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đi tới phía trước.


"Vi Vi!"


Thích Vi không hề để ý đến Viên Quảng Dập đang kêu to, nàng ta nghe thanh âm thét to cùng những đôi tay phất khăn của bọn nữ tử ở trên lầu, bất tri bất giác nghĩ ra cách để nàng ta kiếm tiền!


Nàng ta tinh thông cầm kỳ thư họa. Hơn nữa, những thơ ca của nàng ta ở thế giới này càng là độc nhất vô nhị. Nếu như vào thanh lâu, nàng ta bán nghệ không bán thân, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió, nói không chừng còn có thể gặp được tri âm.


Chỉ là phải ném nam nhân Viên Quảng Dập luôn bám dính đến nàng ta mới được.


"Cái dạng này của ngươi đều do ta làm hại. Nếu ngươi không cùng ta ở bên nhau, ngươi có thể trở về tìm mẫu thân thỉnh cầu tha thứ, nói không chừng ngươi còn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế một lần nữa!"


"Vi Vi, mẫu thân của ta đã không cần ta nữa. Bà ấy đã lập người khác làm tân đế. Hơn nữa, ngươi cũng đã từng nói qua, bà ấy còn ước ta sớm chết."


"Dù sao cũng là mẫu tử, sao nàng ta có thể không cần ngươi!" Thích Vi không kiên nhẫn, nàng ta dứt khoát lạnh mặt, "Về sau chúng ta không thể như vậy, người khác đều nói là ta câu dẫn ngươi. Ta thật sự chịu không nổi, chúng ta tách ra đi!"


Hiện giờ, Viên Quảng Dập chỉ có thể dựa vào Thích Vi. Cho dù mấy ngày nay hắn cùng Thích Vi cãi nhau vô số lần, nhưng hắn chưa bao giờ tính toán cùng Thích Vi đường ai nấy đi. Hắn vì Thích Vi mà đã từ bỏ ngôi vị hoàng đế. Nếu như lại mất đi Thích Vi thì những điều trước kia hắn làm còn có ý nghĩa gì nữa. Chỉ là lần này Thích Vi hạ quyết tâm muốn cùng Viên Quảng Dập tách ra. Hắn đi theo phía sau Thích Vi ba ngày, cuối cùng bởi vì đói quá mà ngã xuống ở ven đường. Hắn bị nước mưa xối tỉnh, khi tỉnh lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Thích Vi.


Viên Quảng Dập lạnh run bần bật, chỉ cảm thấy hôm nay trời đất thật rộng lớn nhưng lại không có một ai có thể sưởi ấm cùng với hắn, cùng nhau dựa gần.


Hắn vì một nữ nhân mà vứt bỏ hết thảy, hiện giờ nữ nhân này lại vì hết thảy mà vứt bỏ hắn.


Hắn co người lại ở trong góc, vừa đói vừa lạnh, đần độn khóc thút thít ra tiếng, "Mẫu thân, mẫu thân......"


Tay của mẫu thân ấm như vậy, mẫu thân cười ôn nhu như vậy, người đã từng mặc kệ khó khăn, chỉ cần hắn xoay người là sẽ nhìn thấy mẫu thân đang ở sau lưng nhìn hắn. Hắn vô cùng nhớ mẫu thân, cho dù chỉ là một con rối của mẫu thân, hắn cũng cam nguyện. Hắn thực sự muốn ôm mẫu thân khóc rống một hồi. Nữ nhân kia luôn miệng nói thực sự yêu hắn, chỉ là nàng ta tự mua bánh bao ăn, biết rõ hắn sắp chết đói, lại đem tiền giấu đi, cũng không cho hắn dù chỉ một chút, Hắn đi theo phía sau nàng ta, mỗi bước đi đều giống như đang đi trên mũi đao.


Hắn sai rồi, hắn sai rồi. Tỷ tỷ đã từng nói qua, nữ nhân kia chỉ dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa hắn, hắn sai rồi!


Lần cuối cùng Minh Ca nhìn thấy Viên Quảng Dập là lúc nàng phượng giá. Tất cả bá tánh hai bên đường phố đều quỳ trên mặt đất nhìn theo hướng nàng rời đi. Viên Quảng Dập khóc rung trời, nhân lúc mọi người không chú ý mà chạy ra.


"Mẫu thân, Dập nhi sai rồi, cầu mẫu thân tha thứ cho Dập nhi!"


Viên Quảng Dập náo loạn ở trên đường cái , được Minh Ca an bài vào một cái thư viện để dạy học. Chỉ là Minh Ca lại không thấy hắn.


Sau khi đọc qua bốn chữ trong bức thư mà Minh Ca gửi cho hắn, Viên Quảng Dập liền gào khóc!


Cuối cùng hắn cũng không có đi dạy học.


Thời điểm Minh Ca rời đi, Viên Quảng Dập quỳ gối trước kiệu liễn của Minh Ca, dập đầu thật mạnh, cầu xin Minh Ca dẫn hắn rời đi.


Minh Ca cũng không đáp lại lời nói của hắn.


Có lẽ khi nguyên chủ nhìn thấy Viên Quảng Dập như vậy sẽ mềm lòng, đau lòng, sẽ tha thứ!


Chỉ là Minh Ca sẽ không làm như vậy.


Thời điểm nguyên chủ chết đã có quá nhiều tuyệt vọng. Còn có Thanh Bình, thảm kịch đời trước của Thanh Bình cũng có công lao bỏ đá xuống giếng của đệ đệ tốt này.


Một đời này, tất cả oán hận của nguyên chủ nàng đều đã báo, còn có Tư Mã gia mà nguyên chủ vướng bận. Hiện giờ, Tư Mã đại nhân là nguyên lão tam triều, nữ tử Tư Mã gia là đối tượng cầu thú của toàn bộ gia tộc lớn trong kinh thành, nhất định nguyên chủ sẽ vui mừng.


Chỉ còn lại Viên Quảng Dập!


Minh Ca đã từng muốn cho Viên Quảng Dập một cơ hội, chỉ là chính hắn lại một lòng muốn bước lên con đường hiện giờ của hắn.


Hiện giờ hắn cầu xin tha thứ, những thống khổ oán hận của nguyên chủ không phải muốn tha thứ liền có thể tan thành mây khói!


Sau này, Minh Ca nghe ám vệ báo Viên Quảng Dập xuất gia ở Pháp Hoa Tự nổi tiếng nhất ngoại thành.


Hết chương 107.
13/11/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK