Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trầm Âm


Giờ phút này, cặp nhẫn ở trong hộp dù là hình thức hay là kiểu dáng, đều giống nhau như đúc.


Đôi tay của Minh Ca gắt gao nắm lấy cái hộp nhỏ. Thật lâu sau mới dùng một bàn tay chậm rãi cầm lấy chiếc nhẫn lớn hơn ở trong hộp. Tuy rằng không có ánh trăng cũng không có sao, nhưng đêm nay khắp nơi trong hoàng cung đều thắp đèn đuốc sáng trưng. Tay của nàng nương theo ngọn đèn dầu, thấy rõ ràng được dòng chữ bên trong nhẫn: Yêu Minh Ca!


"Thích không?" Viên Đồng duỗi tay lấy ra chiếc nhẫn nhỏ hơn, nghiêm túc đeo lên ngón tay Minh Ca, lúc này mới đem bàn tay của chính mình đặt ở bên tay Minh Ca, chờ Minh Ca đeo nhẫn lên cho hắn.


Ngươi là ai?


Minh Ca muốn hỏi, chỉ là môi nàng gắt gao nhấp một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Nàng ngẩng đầu nhìn Viên Đồng đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng, tựa hồ như muốn từ gương mặt cùng ánh mắt của hắn để tìm được bóng dáng của người kia.


Để tìm được đáp án!


Bên tai tựa hồ có một tiếng vang rất nhỏ, sau đó thân thể Minh Ca được Viên Đồng ôm vào trong ngực, lảo đảo đứng không vững, hai người mất đi trọng tâm ngã xuống mái hiên!


"Minh Ca, thực xin lỗi!" Mặt hắn dán lên mặt nàng, giọng nói rất nhỏ, ngay sau đó liền bay theo gió rồi biến mất!


Thực xin lỗi, vì đã từng thương tổn nàng như vậy!


Thực xin lỗi, vì lúc trước không thể cho nàng hạnh phúc mỹ mãn!


Thực xin lỗi, vì lúc này đây vẫn như cũ không thể bảo hộ nàng chu toàn, không thể ở bên cạnh nàng đến già!


Thật hy vọng trong trí nhớ của nàng, tất cả thời khắc ở bên cạnh ta đều là ngọt ngào cùng vui sướng, chỉ là, vẫn là ta không thể làm được!


Thực xin lỗi, Minh Ca!


Chỉ là những lời này, hắn chung quy không thể.


"Có thích khách, người đâu, mau hộ giá......"


Hạng công công cao giọng, hô lên một tiếng, tiếp theo chính là âm thanh phập phồng hưởng ứng!


Tuy rằng cùng nhau rơi xuống đất, nhưng Minh Ca lại không chịu qua đau đớn gì bởi vì nàng đang nằm ở trên người Viên Đồng. Hơn nữa một cái chớp mắt rơi xuống đất kia, đôi tay Viên Đồng đỡ lấy bả vai của Minh Ca, đem thân thể của nàng bảo hộ ở trong ngực!


Bởi vì động tác dịch chuyển của Viên Đồng mà Minh Ca liền thấy được mũi tên lộ ra từ vị trí trái tim hắn. Bởi vì hắn đưa lưng ra phía sau nên mũi tên đã lộ ra bên ngoài một nửa, gai ngược phía trên mũi tên thậm chí còn treo thịt nát máu chảy đầm đìa.


Minh Ca ngơ ngẩn, ánh mắt một lần nữa chuyển qua gương mặt của Viên Đồng, nàng cảm thấy đại não của chính mình trống rỗng giống như bị treo máy.


Hai mắt Viên Đồng còn mở to, trong mắt vẫn mang theo ôn nhu có thể làm người ta sa vào trong đó. Hắn cực lực lôi kéo khóe miệng tựa hồ như muốn cười với Minh Ca, muốn an ủi nàng. Chỉ là miệng vừa mới mở ra, liền có một cổ máu tươi từ trong miệng hắn phun ra!


"Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện!" Minh Ca bị máu tươi kích thích, rốt cuộc cũng phản ứng lại từ đống hỗn độn. Nàng lảo đảo từ trên người Viên Đồng leo xuống, tay run run che lấy miệng Viên Đồng, lẩm bẩm máy móc kêu, "Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện......"


Tựa hồ chỉ cần làm như vậy, hắn liền sẽ không phun huyết.


Hắn vẫn cười như cũ đối với nàng, trong mắt tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn cùng hạnh phúc, tựa hồ hắn đang đắm chìm ở trong mộng ảo tương lai, nên cũng không biết chính mình bị thương như thế nào.


5 ngày sau đại hôn, bởi vì trúng mũi tên kia mà Viên Đồng vẫn luôn hôn mê. Cuối cùng thái y cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế.


Viên Đồng qua đời.


Minh Ca rốt cuộc cũng biết được, lần trước Viên Quảng Dập tập kích Viên Đồng, tuy rằng chỉ chạm vào góc áo của Viên Đồng, nhưng trên tay nó lại dính độc phấn do người của Kỳ Lâm vương đưa cho nó. Loại độc phấn này cùng loại độc ở trên chủy thủ của Thích Vi có chút giống nhau. Thân thể Viên Đồng vốn đang suy yếu liền khó có thể chống đỡ. Ngày ấy hắn có thể thanh tỉnh đối với các thái y mà nói đã là kỳ tích. Bởi vì vừa mở mắt hắn liền kêu tên Minh Ca, cho nên Hạng công công mới đưa Minh Ca đến.


Lần này, mũi tên đâm trúng trái tim Viên Đồng, vốn dĩ hắn đã mất mạng, nhưng hắn lại một hơi hôn mê đến năm ngày, cho dù chỉ là hôn mê, cũng làm các thái y cảm thấy hiếm lạ.


Minh Ca mới vừa lên làm Hoàng Hậu, mông còn chưa ngồi ổn trên cái ghế này, liền trực tiếp lên chức thành Thái hậu. Đại khái là Viên Đồng sớm biết rằng chính hắn sẽ có một ngày như vậy, nên trước khi đại hôn cùng Minh Ca đã lập di chỉ.


Nếu như hắn có bất trắc gì, Ân quận vương ở dưới gối hắn sẽ được kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng Ân quận vương vẫn còn nhỏ, nên Minh Trinh Hoàng Hậu sẽ là người nghe báo cáo và quyết định mọi việc. Tất cả quy cách đều cùng cấp với đế vương, cũng được tự xưng là trẫm!


Minh Trinh Hoàng Hậu là phong hào mà Viên Đồng ban cho Minh Ca. Đời trước, sau khi chết nguyên chủ cũng từng được Viên Trị phong làm Minh Trinh Hoàng Hậu. Phong hào tương đồng, nhưng ý nghĩa lại khác biệt rất lớn.


Sợ Minh Ca không thể thích ứng, Viên Đồng còn lập bốn vị phụ thần, trong đó một vị là Tư Mã đại nhân - phụ thân của Minh Ca, một vị khác là thái phó đại nhân - ân sư củaViên Đồng!


Hắn cũng đã an bài tất cả đường lui cho Minh Ca! Về sau Minh Ca hoàn toàn có thể thối lui khỏi chức vị này!


Sau khi trở thành Thái hậu, Minh Ca cũng không có sửa phong hào, vẫn dùng hai chữ Minh Trinh mà Viên Đồng phong cho nàng như cũ. Trên tay nàng cũng không có mang nhẫn hay ban chỉ tơ vàng linh tinh, mà chỉ mang một cái vòng bạc đơn giản. Sau này cái vòng bạc này lại trở thành trào lưu ở kinh thành!


Thời gian 5 năm chớp mắt trôi qua.


"Khang Nghiêu hoàng đế đã vào kinh, người muốn đích thân đi nghênh đón hay sao?" Hiện giờ, thủ lĩnh cấm vệ quân vẫn là Trọng Dịch, trên mặt đã không còn giống với 5 năm trước, dù có liếc mắt nhìn lại một cái, cũng không thể phân biệt ngũ quan của hắn, lọt vào trong tầm mắt chỉ có hàm râu đen nghìn nghịt!


"Xe liễn của trẫm ngừng ở cửa cung thì còn có thể. Hắn làm gì có tư cách để cho trẫm tự mình đi nghênh đón!" Danh hào của Kỳ Lâm vương vẫn giống như kiếp trước, chẳng qua kiếp trước Kỳ Lâm vương chính là chân mệnh thiên tử. Còn một đời này, danh hiệu của hắn chính là danh không chính ngôn không thuận. Cho dù hắn tự xưng đế, bất quá cũng chỉ có thể diễu võ dương oai ở mấy thành trì nhỏ.


Minh Ca múa bút thành văn, phê xong toàn bộ tấu chương còn lại. Sau đó mới đứng dậy, duỗi hai tay ra, lúc này liền có cung nhân tiến vào bình phong, giúp nàng đổi lễ phục tiếp kiến ngoại thần!


Nhi tử của chính mình biến thành hoàng đế danh chính ngôn thuận của Đại Tề, còn chính mình lại co đầu rút cổ ở mấy tiểu thành trì, khát vọng đều không thể triển khai. 5 năm trước, sau khi hạ táng Viên Đồng, Viên Trị liền ngo ngoe rục rịch, liên hệ với nội ứng ở Đại Tề, muốn để cho chính mình danh chính ngôn thuận kế thừa Đại Tề. Bất quá không có ai đáp ứng việc này. Hắn muốn dùng vũ lực uy hiếp, nhưng Trọng Dịch lại xung phong đảm nhiệm chức vị đại tướng quân lãnh binh đối kháng. Mặc kệ là lương thảo hay là binh lực, Viên Trị cũng không thể chống lại Đại Tề, trừ phi tướng quân dẫn binh là một ngốc tử, bằng không hắn sẽ không có nửa phần thắng. Đáng tiếc, tướng quânTrọng Dịch không chỉ không phải ngốc tử, mà còn là tướng quân từng lãnh binh chinh chiến vô số lần. Bị Trọng Dịch đánh đến mức hoa rơi nước chảy, Viên Trị quyết đoán không tiếp tục vận dụng vũ lực nữa, mà đổi sang áp dụng chính sách dụ dỗ.


Hắn không ngừng phái mưu sĩ du thuyết tới dụ dỗ quan viên Đại Tề. Rốt cuộc, hiện giờ Đại Tề bị một nữ nhân chưởng quản, nói ra thật sự mất mặt. Hắn lại là phụ thân danh chính ngôn thuận của tân đế, cho dù hắn trở lại Đại Tề, cũng sẽ không nghĩ đến việc mưu quyền soán vị, chỉ biết trăm phương nghìn kế giữ được ngôi vị hoàng đế của nhi tử. Hơn nữa, hiện tại Đại Tề vẫn luôn bị phân thành hai phần, sẽ làm những tiểu quốc có ý định ngo ngoe rục rịch. Nếu như Đại Tề có thể hợp thành nhất thể một lần nữa, không chỉ thực lực tăng nhiều, mà còn có thể khiến cho Đại Tề phát triển hơn......


Du thuyết 5 năm, dưới sự âm thầm thúc đẩy của Minh Ca, cuối cùng Viên Trị cũng chủ động giảng hòa với Đại Tề, cũng lấy danh nghĩa phụ thân của tân đế mà vào ở trong cung Đại Tề.


Mục tiêu ngay từ đầu của Viên Trị kỳ thật là phải làm Quốc Lão*, sau đó lui một bước trở thành Nhiếp Chính Vương. Chỉ là không có ai ủng hộ hắn, mọi người ở Đại Tề đối xử với hắn rất lạnh lẽo. Bất quá tên Viên Trị này thật sự co được dãn được. Nếu như không trở về lại chính quyền trung tâm ở Đại Tề, cả đời của hắn chỉ có thể ở cái địa phương khỉ ho cò gáy như vậy. Cho dù tự xưng là hoàng đế, thì cũng chẳng có ý tứ chó má gì!


Quốc Lão*: cha của hoàng đế nhưng chưa từng được lên làm vua ( khác với Thái Thượng Hoàng: đã từng làm vua sau đó truyền ngôi cho con)


Hết chương 98.


26/10/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK