• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn bà nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Mạch Tiểu Khê, đoạn bùi ngùi mà nói:  

– Ta là Cố An Phương, người trong kinh thành. Ta đã lạc vào nơi này hơn bốn ngày, ba đêm rồi.  

Giọng nói của bà pha chút chua xót, cay đắng, chất chứa rất nhiều tâm sự.  

Mạch Tiểu Khê cũng đáp lại:  

– Đại nương à, nơi này rừng núi nguy hiểm, vắng bóng người dân, biết đâu lại có thú dữ rình rập. Hà cớ vì sao mà người lại một mình đến đây?  

Nghe nàng hỏi, hai hàng nước mắt trên gương mặt bà càng thêm chảy tràn hơn.  

Phương Bành Hạc xưa nay vốn rất ghét một cảnh ủy mị, khóc lóc, do vậy hắn hừ lạnh, sau đó bước ra một góc, tựa lưng vào một đống củi khô mà lim dim nằm ngủ.  

– Con gái ta, nó đã bỏ đi. Ta đi tìm nó ròng rã suốt hơn ba tháng nay nhưng hoàn toàn bặt vô âm tín.  

Nàng thật sự, thật sự rất muốn lên giọng mà hỏi người con gái kia, vì sao mà lại nhẫn tâm để mẫu thân của mình đơn độc, lẻ loi đến như thế chứ?  

– Tiểu Uyển…!  

Người phụ nữ cất tiếng gọi, hai hàng nước mắt đã trở nên nhem nhuốc, ướt đầm khuôn mặt hốc hác đến tội nghiệp.  

Tiểu Uyển?  

Thâm tâm Mạch Tiểu Khê khẽ động.  

Cảm xúc của nàng bất chợt mỗi lúc một trở nên rối ren, trái tim không ngừng đập thình thịch.  

Chẳng trách gì ngay lúc đầu nhìn thấy bà, Mạch Tiểu Khê bỗng cảm thấy bà rất quen, dường như đã gặp bà ở đâu đó.  

Bà ấy chính là mẫu thân của Tiểu Uyển, cô gái mà nàng đã cứu thoát khỏi tay của binh lính cách đây năm tháng trước.  

Thế nhưng, có nghĩ đi nghĩ lại, Mạch Tiểu Khê càng không thể hiểu nổi, thai mẹ con họ thân thiết, quấn quýt đến như thế, vì sao cô ấy lại nhẫn tâm bỏ lại mẹ mình đến vậy.  

Lúc trước nàng gặp họ, bà Cố vẫn còn có chút da, chút thịt, khuôn mặt rạng rỡ hơn rất nhiều.  

Cò bây giờ, bà đã gầy sụp đi, cơ thể giống như chỉ còn da bọc xương. Thêm nữa, khuôn mặt của bà mỗi lúc một nhiều nếp nhăn, lem luốc bởi bụi bẩn.  

Vì vậy, Mạch Tiểu Khê mới không thể nhận ra bà ngay lập tức.  

Mạch Tiểu Khê còn muốn hỏi bà thật nhiều điều, nhưng lời nói định thốt ra bên ngoài lại ngừng lại ở cuống họng.  

– Đại nương, lý do gì đã khiến cô ấy lại bỏ đi?  

Cố đại nương cúi đầu, buồn buồn nói:  

– Uyển Nhi vì không chịu được cuộc sống nghèo khổ, gò bó, muốn được một bước lên mây, vạn dặm thành người giàu. Ta và con bé đã cãi nhau một trận, vì nó muốn thành hôn với một phú ông hơn ta hẳn hơn hai mươi tuổi.  

Ngừng một lát, bà nói tiếp:  

– Ta dù có sống nghèo, sống khổ một đời nhưng vẫn tự răn dạy bản thân, không được vì phú quý mà đánh mất tự tôn. Thế nhưng, con gái ta, nó không chịu đựng được nữa.  

Màn đêm nhanh chóng bủa vây kín khắp mọi ngóc ngách, không gian yên lặng như nỗi lòng sâu kín của con người.  

Nhìn người đàn bà nằm co ro dưới đất mà ngủ say sưa, cơ thể thỉnh thoảng lại khẽ co giật.  

Một người đàn bà yếu đuối, mỏng manh như thế này, vậy mà đã lăn lội, mò mẫm trong đây tận bốn ngày. Trong lòng nàng không ngừng thầm khâm phục sự mạnh mẽ trong con người bà.  

Sáng ngày hôm sau, Mạch Tiểu Khê vì tiếng gọi của Phương Bành Hạc mà tỉnh giấc.  

Nàng dụi dụi đôi mắt, liếc nhìn xung quanh. Cố đại nương đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại mình nàng cùng Phương Bành Hạc.  

– Cố đại nương đã đi đâu rồi?  

Nghe tiếng nàng hỏi, Phương Bành Hạc cũng không buồn ngẩng đầu lên mà trả lời, hắn chỉ lạnh nhạt mà nói:  

– Cố đại nương đi rồi.  

– Hả, bà ấy đi đâu? Huynh có ngăn lại không?  

Phương Bành Hạc làm điệu bộ nhún vai, sau đó lắc đầu nói:  

– Khi ta tỉnh dậy, chỉ thấy một mình cô đang say sưa kéo gỗ. Cố đại nương hoàn toàn biến mất cùng đống đồ hôm qua.  

– Ta đâu có kéo gỗ bao giờ!  

Nàng bực bội gắt lên mà mắng.  

Mưa đã ngừng hẳn, bầu trời mỗi lúc một quang đãng hơn. Tiếng chim kêu lảnh lót vang lên trong không gian như muốn xé tan bầu trời.  

Mạch Tiểu Khê chạy ra ngoài, liên tục cất giọng gọi Cố đại nương. Thế nhưng bà ấy đã bỏ đi không một dấu vết, hoàn toàn mất tích vào trong rừng sâu thăm thẳm.  

– Nghĩ đi nghĩ lại, ta thật sự không hiểu vì sao Cố đại nương lại rời đi như thế?  

– Cô ngốc nghếch một chút thôi chứ!  

Phương Bành Hạc nheo nheo mắt, mắng nhẹ nàng.  

– Cố đại nương không muốn người khác xen vào chuyện riêng của mình. Có thể bà ấy đã bắt đầu quen dần với cuộc sống cô đơn rồi chăng!  

Trên ngựa trở về kinh thành, trong đầu Mạch Tiểu Khê không khỏi suy nghĩ đến mẹ con Tiểu Uyển.  

Ngay từ lần đầu tiên gặp Dật Hi hoàng hậu, trong lòng nàng đã nảy sinh nghi ngờ về thân phận thật sự của nàng ta.  

Tiểu Uyển và Dật Hi giống hệt nhau như hai giọt nước. Thêm nữa, sống mũi Dật Hi còn có nốt ruồi đen nho nhỏ, y như Tiểu Uyển.  

Nhưng, Dật Hi đường đường là công chúa Tây Tạng, làm sao lại có thể xuất thân từ một thôn nữ nghèo khó như Tiểu Uyển được chứ?  

Hơn nữa, Tây Tạng và Tịch Quốc vốn cách nhau rất xa. Một thân nữ yếu đuối như Tiểu Uyển cũng không thể nào sang tới Tây Tạng được.  

Hàng loạt thắc mắc không ngừng hiện ra trong đầu nàng. Chỉ đến khi Phương Bành Hạc cúi đầu thấp xuống, nở nụ cười xấu xa mà thổi một hơi vào tai nàng, nàng mới giật mình choàng tỉnh lại, quay trở về hiện tại lúc này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK