Trái tim Mạch Tiểu Khê chợt rung lên, khẽ đập thình thịch không ngừng.
Màn đêm yên ắng, tĩnh lặng khiến nàng dường như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim mình đang đập từng hồi không ngớt.
Thân hình cao lớn, uy phong mà cao cao tại thượng của Phương Bành Hạc càng lúc càng tiến sát tới cạnh bên nàng hơn.
Mạch Tiểu Khê sững sờ nhìn hắn, đôi mắt long lanh khẽ chớp chớp như cánh bướm vờn hoa, tâm can bối rối không ngừng kêu gào.
Hắn tới đây để làm gì chứ?
Phương Bành Hạc nhướn đôi mắt sắc lạnh nhìn Mạch Tiểu Khê, ngữ điệu trầm hẳn xuống:
– Vì sao ngươi lại quen biết với Phương Hàn Lãnh?
Mạch Tiểu Khê khẽ thở phào trong lòng, thì ra hắn đến đây là vì chuyện đó.
Nàng trộm lườm hắn một cái rõ dài, rồi miễn cưỡng mà đem đầu đuôi mọi việc kể lại cho hắn.
Nghe xong, Phương Bành Hạc bèn ngả lưng xuống ghế, hai tay chắp lại vào nhau đầy suy tư:
– Kẻ nào dám ngang nhiên lộng hành, qua mặt bổn vương mà giết người giấu xác, lại còn hãm hại ngươi như thế!
Nàng thở dài lên tiếng:
– Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta có đôi chút nghi ngờ một người.
Hoàng thượng, ngoài việc chính sự ra, ngài cũng nên quản lý tốt chuyện hậu cung của ngài đi.
– Hoàng thượng?
Phương Bành Hạc thoáng ngạc nhiên hỏi lại.
– Ngươi vừa gọi ta là hoàng thượng?
Trong lòng Mạch Tiểu Khê lại đánh bộp một tiếng.
Con người hắn thật kì lạ, lúc thì quá ư tự mãn, kiêu ngạo, độc ác, lúc thì lại ngốc nghếch như trẻ con.
Phương Bành Hạc không thèm để ý đến thái độ ngạc nhiên của Mạch Tiểu Khê, hắn khẽ nhếch miệng cười lạnh nhạt.
Nàng ta cuối cùng cũng gọi hắn hai tiếng ” hoàng thượng”, xem ra con cún nhỏ này càng ngày càng ngoan ngoãn, bắt đầu biết nghe lời rồi đấy.
Hắn nở nụ cười chế giễu, khinh thường nói:
– Ta chưa bao giờ đặt chân tới phủ của các phi tần.
Ngay cả tên gọi của họ ta cũng không biết thì quản sao được.
Ngừng một lát, hắn lại khẽ nhún vai, tiếp lời:
– Chuyện của hậu cung đã có hoàng thái hậu dự tính sắp xếp, ta cũng không rảnh để quản mấy kẻ rảnh rỗi, ngốc nghếch như thế suốt ngày được.
Mạch Tiểu Khê mặc kệ hắn ngồi đó, toan kéo lại rèm để đi ngủ thì bất chợt nàng thấy trong người bắt đầu trở lên khác thường.
Các mạch máu trong cơ thể đang dần dần nóng lên, chạy dài từ đầu ngón chân đến tận trên đỉnh đầu khiến tay chân nàng phát run từng cơn.
Không thể nào, rõ ràng nàng đã rất cẩn thận, cố gắng không để nhân thuốc trong kẹo bồ đào bị vỡ ra.
Nhân lúc Hoa Tuyết không chú ý, nàng đã nhanh chóng nhổ kẹo ra ngoài.
Kẹo chưa bị vỡ thì xuân dược đỉnh cũng không thể nào ngấm vào trong cơ thể nàng được.
Nhưng Mạch Tiểu Khê đã mắc phải sai lầm lớn: Hoa Tuyết vô cùng ranh mãnh, xảo quyệt.
Ả ta vì sợ xảy ra sai sót nên đã lén nghiền thêm một ít bột bồ đào, sau đó trộn cùng một chút xuân dược đỉnh, rồi lăn viên kẹo bồ đào qua một lớp bột vừa pha sẵn.
Tuy Mạch Tiểu Khê không nuốt xuống bụng, nhưng kẹo bồ đào được lăn qua bột vẫn dính một chút xuân dược đỉnh.
Mặc dù thời gian phát tác chậm hơn, nhưng tác dụng cũng có phần không kém cạnh.
Sắc mặt Mạch Tiểu Khê càng lúc càng khó coi, nhất là khi nàng ngước mắt lên nhìn Phương Bành Hạc, cơ thể nàng lại bắt đầu run run mạnh hơn.
Phương Bành Hạc vốn đã đẹp đến từng đường nét, uy phong như rồng, khuôn ngực hắn vạm vỡ, rắn chắc, khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.
Đêm nay hắn lại chỉ khoác bộ y phục ngủ mỏng manh, để hở một phần tấm ngực đẹp hoàn mỹ.
Mạch Tiểu Khê run run đưa tay điểm vào một huyệt trên cơ thể nhằm làm giảm bớt cơn phát tác của độc, nhưng xuân dược đỉnh là loại xuân độc mạnh nhất từ trước tới nay khiến cho mọi cố gắng của Mạch Tiểu Khê đều trở lên vô tác dụng.
Phương Bành Hạc đang đăm chiêu suy nghĩ, chợt nhận ra vẻ thất thường của Mạch Tiểu Khê, hắn bèn lên tiếng dò hỏi:
– Ngươi không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Mạch Tiểu Khê nằm dài trên giường, quay lưng lại phía Phương Bành Hạc, hai vai thỉnh thoảng lại khẽ run lên.
Thấy nàng không trả lời, Phương Bành Hạc bèn ngồi dậy, từ từ tiến tới chỗ nàng mà xem xét.
– Đi ra ngoài.
Ta bảo ngươi đi ra ngoài.
Mạch Tiểu Khê gào lên, nàng sợ hãi tột cùng.
Chỉ cần Phương Bành Hạc tiến gần đến một chút nữa, nàng sợ mình không thể làm chủ được lý trí.
Nghe tiếng quát bực bội của Mạch Tiểu Khê, Phương Bành Hạc lập tức chau mày lại.
Nô tì đáng chết, lại còn dám quát hắn, phách lối đuổi hắn ra ngoài.
Từ ngày hắn lên ngôi kế vị ngai vàng, chưa từng có một kẻ nào dám hỗn láo với hắn như thế, hơn nữa đây còn là một nữ nhi hèn mọn.
Phương Bành Hạc nghiến răng, càng cố tình bước tới, đưa tay kéo mạnh Mạch Tiểu Khê, ép nàng phải quay lại nhìn thẳng vào mắt mình.
– Ta đã cảnh cáo ngươi đừng có ỷ thế mà làm càn, vạ miệng ăn nói hỗn xược với ta, đầu óc ngươi có vấn đề hay sao mà chậm hiểu thế hả?
Mạch Tiểu Khê khổ sở lắp bắp cầu xin hắn:
– Bệ hạ, xin người, xin người hãy nhanh đi khỏi đây.
Nếu không, nếu không…
Nàng chỉ nói được đến đó, lập tức liền nắm chặt hai tay xuống chăn, cố gắng kìm chế tác dụng kinh người của xuân dược đỉnh.
Cơ thể Mạch Tiểu Khê càng lúc càng trở lên đỏ ửng, hai má mỗi lúc một hồng hào, làn da trắng nõn căng mịn trong đêm tối càng trở lên quyến rũ lạ thường.
Nàng khẽ hé miệng ra thở, từng làn khói nhẹ tản ra, đôi môi đỏ hồng run run mấp máy.
Cảnh tượng này khiến Phương Bành Hạc đột nhiên đờ đẫn.
Đôi tay hắn chưa từng chạm vào nữ nhân bao giờ, chỉ cầm gươm chém giết, phê duyệt tấu sớ, hạ thánh chỉ.
Nếu có tiếp xúc thì lần băng bó cho Mạch Tiểu Khê trong nhà kho cũ nát kia chính là lần đầu tiên hắn tự tay chạm vào da thịt một nữ nhi mà hắn định bụng sẽ giế/t chết.
– Phương Bành Hạc…
Đôi mắt Mạch Tiểu Khê lim dim, chớp chớp, cất giọng nhỏ nhẹ gọi hắn.
Nàng dường như đã sắp đánh mất hẳn lý trí của mình, mê man gọi tên hắn không ngừng.
Nhận thấy hơi thở nam tính, trầm ổn của hắn khẽ phả vào bên tai, cơ thể nàng càng run rẩy dữ dội.
Phương Bành Hạc đưa tay chạm lên eo nàng, lạc giọng vờ hỏi:
– Ngươi là muốn ta sao?
Mạch Tiểu Khê không đáp, chỉ tựa đầu vào ngực hắn không ngừng thổn thức.
Hắn khẽ nhếch miệng cười, lại tiếp tục thủ thỉ vào bên tai nàng trêu ghẹo:
– Gọi bệ hạ!
Mạch Tiểu Khê lúc này tựa như con rối, hắn sai gì thì làm lấy, ngoan ngoãn lặp lại theo từng lời hắn.
Phương Bành Hạc tạm thời thỏa mãn, tiếp tục vờn nàng, trêu đùa nàng không ngừng:
– Ngươi không hối hận chứ? Nói đi, ngươi cam tâm tình nguyện.
– Ta… ta tình nguyện!
Mạch Tiểu Khê đờ đẫn, thỏ thẻ đáp.
Chỉ chờ nàng thốt ra câu này, Phương Bành Hạc không còn chần chừ nữa, thô bạo đẩy nàng nằm hẳn trên giường, sau đó ghé sát gương mặt tuyệt hảo của mình xuống gần Mạch Tiểu Khê, lấy đầu mũi mình cọ cọ vào chiếc mũi nhỏ xinh của nàng.
Hơi thở Mạch Tiểu Khê càng lúc càng trở lên gấp gáp, cả cơ thể đáng ghét đều nhất loạt không nghe lời chủ nhân của nó nữa.
Phương Bành Hạc nhẹ nhàng đưa môi mình lần tìm môi Mạch Tiểu Khê, thỏa thích m/ơn trớn, thưởng thức từng vị ngọt trên đôi môi nàng.
Một tay hắn giữ đầu Mạch Tiểu Khê, tay còn lại nhẹ nhàng đưa xuống dưới, thuần thục cởi bỏ đai áo của nàng.
Là chính miệng ngươi đã tự nguyện muốn thị tẩm, vậy thì trẫm đây cũng sẵn lòng chấp nhận thôi!.
Danh Sách Chương: