Hoàng Thiên Điện lại xuất hiện. Khổng Hoàng Thiên đạp không đi vào trong đó.
Tất cả dường như đã hồi phục như lúc ban đầu, nhưng Thiên số đã không còn nữa.
Trong lòng muôn dân thiên hạ đều bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau xót.
Mây đen trên bầu trời tan đi, chỉ có một ít huyết vân che phủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiều ngôi sao phát ra hào quang chói mắt.
Đồng thời, cõi âm, Thái Âm Tinh.
- Phụ thân! Ngươi đừng chết!
Điệp Hậu và Miêu Miêu bi thương khóc thảm thiết.
Ở sâu trong Đại Quảng Hàn Cung, cương thi Diêm Xuyên đối mặt với con cóc khổng lồ.
Hình ảnh những vì sao trên hạt châu trong miệng con cóc đang phát ra kim quang chói mắt, bắn về bốn phương tám hướng. Dường như, thông qua hạt châu này liên kết với vô số vì sao bên ngoài thiên địa.
Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ.
Vù!
Hai mắt của con cóc khổng lồ đột nhiên mở ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, gình ảnh những vì sao trên hạt châu bắn nhanh ra, thật giống như bị một lực lượng nào đó, kéo về bốn phương tám hướng.
Cóc mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên đang đứng ở phía đối diện.
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống, cũng nhìn về phía con cóc khổng lồ.
- Ngươi, còn chưa chết sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Làm sao ngươi nhận ra ta được?
Con cóc trầm giọng nói.
- Đại Quảng Hàn Cung là do Sào lập ra, là chỗ ở của Điệp Hậu. Ngươi làm vậy chính là để Điệp Hậu chịu trách nhiệm bảo vệ thi thể của ngươi, đúng không Sào?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- A!
Cóc lộ ra một nụ cười cay đắng.
- Ngươi đoán không sai. Nhưng đáng tiếc, ta chung quy đã thất bại, chỉ còn một tia tàn niệm, sẽ lập tức tan biến thôi!
Sào khổ sở nói.
- Quả nhiên là ngươi!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Đây chính là thân thể của ta. Cũng may ngươi không động tới. Diêm Xuyên, ta sắp chết, cho nên ta có chuyện muốn cầu ngươi!
Sào khổ sở nói.
- Ngươi nói đi!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Ta đi rồi, điều khiến ta không yên lòng nhất chính là Huyền Diệu và Điệp Hậu. Các nàng đều rất tán thưởng đối với ngươi. Hãy giúp ta chiếu cố các nàng!
Trong mắt Sào loé ra một hào quang hiền từ của phụ tử nói.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố các nàng!
Diêm Xuyên gật đầu đáp lại.
- Vừa nãy ngươi cũng đã nhìn thấy Định Âm Châu trong miệng ta chứ?
Sào nhìn chằm chằm Diêm Xuyên nói.
- Trên đó có rất nhiều ngôi sao, lại liên thông với các siêu sao trong tầng sâu sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Đúng, ngươi đoán không sai. Đúng là nối tới các ngôi sao. Lúc trước ta và quần hùng của kỷ thứ hai từng có ước định. Sau khi ta chết, chính là thời điểm bọn họ thức tỉnh. Người kỷ thứ hai sắp ra đời. Ngươi hãy tự mình thu xếp ổn thoả!
Sào nói.
- Kỷ thứ hai?
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Thời gian của ta không nhiều. Ngươi sẽ nhanh chóng biết được thôi. Ngươi giúp ta chiếu cố Huyền Diệu, Điệp Hậu. Ta làm phụ thân các nàng, tất nhiên cũng phải lưu lại vài thứ cho ngươi. Sau này người lấy Định Âm Châu trong miệng ta đi. Dù sao, thân thể này của ngươi sắp tới sẽ có một đại kiếp nạn. Ngươi có thể sử dụng tới nó!
Sào trầm giọng nói.
- Đại kiếp nạn? Ta gặp đại kiếp nạn? Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Bởi vì ngươi luyện chính là thân thể tướng thần. Đại kiếp nạn này sẽ nhanh chóng đến. Rất nhanh!
Tàn niệm của Sào giải thích.
- Thân thể tướng thần thì thế nào? Có đại kiếp nạn gì?
Diêm Xuyên không hiểu nói.
- Nhân lúc ta còn chưa tan biến, cuối cùng, lại giúp ngươi một lần, nhớ kỹ, chiếu cố Huyền Diệu, Điệp Hậu. Các nàng nắm giữ trong tay hai vận hung cát. Chiếu cố các nàng!
Cuối cùng Sào nói.
Ầm!
Thi thể con cóc khổng lồ đột nhiên phát ra vô số bạch quang. Bạch quang vừa phóng ra, nhiệt độ xung quanh huyệt động lại giảm xuống, càng ngày càng lạnh giá.
Từng luồng bạch quang lại bắn thẳng tới chỗ cương thi Diêm Xuyên.
Ầm!
Trong nháy mắt bạch quang tràn vào trong cơ thể cương thi Diêm Xuyên. Trong nháy mắt Cương thi Diêm Xuyên bị đông cứng thành tượng băng.
- A!
Cương thi Diêm Xuyên quát to một tiếng, cánh long cốt lớn mở ra, điên cuồng thu nạp hàn khí màu trắng này.
- Ào ào ào!
Con cóc khổng lồ đã hoàn toàn hóa thành năng lượng màu trắng, cuồn cuộn dâng tới cương thi Diêm Xuyên. Lực lượng vô tận trút xuống, tu vi của cương thi Diêm Xuyên cũng đang nhanh chóng tăng cường.
Phù!
Sau một canh giờ, thi thể của con cóc khổng lồ hoàn toàn hóa thành năng lượng bạch quang, tan biến ở tại trước mặt Diêm Xuyên.
Ầm!
Thân thể Diêm Xuyên phát sinh một tiếng động rất lớn.
- Tổ tiên thập nhất trọng thiên!
Cương thi Diêm Xuyên chấn động toàn thân, thở dài nói.
- Nhớ kỹ, chiếu cố Huyền Diệu và Điệp Hậu, chiếu cố các nàng!
Trong huyệt động truyền đến tiếng nói cuối cùng của tàn niệm Sào.
Cương thi Diêm Xuyên lấy tay tiếp nhận Định Âm Châu. Hắn nhìn vào trong huyệt động trống rỗng nói:
- Ta sẽ chiếu cố các nàng. Ta còn ở đây một ngày, bất kỳ ai cũng đừng mong tổn thương được các nàng!
Nói xong, cương thi Diêm Xuyên lại nhìn Định Âm Châu trong lòng bàn tay.
Định Âm Châu cực kỳ êm dịu, bên trong lộ ra một tia lam quang nhàn nhạt. Lấy nhãn lực của Diêm Xuyên, lúc này nhất thời lại không nhìn ra sự huyền diệu bên trong. Cương thi Diêm Xuyên cẩn thận thu hồi Định Âm Châu. Diêm Xuyên đi theo đường đã tới để ra ngoài.
Với tu vi Tổ tiên thập nhất trọng thiên, Thái Âm U Tuyền xung quanh đối với Diêm Xuyên mà nói, đã không hề có tác dụng nữa.
Rất nhanh, cương thi Diêm Xuyên đã ra tới Đại Quảng Hàn Cung.
Vừa ra, hắn đã chợt nghe được tiếng gào khóc nghe tan nát cõi lòng của Miêu Miêu và Điệp Hậu từ phía xa.
- Phụ thân!
Hai nàng gào khóc thảm thiết.
Trong nháy mắt cương thi Diêm Xuyên đã đến trước mặt hai nàng.
Điệp Hậu khóc hai mắt đẫm lệ. Miêu Miêu khóc cũng đến mức con mắt sưng đỏ.
- Diêm Xuyên, phụ thân ta đã chết. Diêm Xuyên!
Miêu Miêu nhào vào trong lòng cương thi Diêm Xuyên, gào khóc.
Lúc này tiếng khóc của Điệp Hậu cũng không hề ngừng lại. Thân hình nàng run rẩy, dáng vẻ vô cùng cô đơn.
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài. Hắn cũng ôm Điệp Hậu vào lòng, để hai nàng gào khóc thoả thích.
...
Những vì trao trên bầu trời phát ra ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời treo ở trên không trung.
Lúc này, vô số tu giả thiên hạ đều tò mò nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Vù!
Đột nhiên bọn họ nhìn thấy một ngôi sao trên đó phóng xuống một đạo bạch quang. Bạch quang bắn vào cương vực xa xôi phía nam. Tiếp theo, bạch quang rơi xuống đất lập tức biến mất không thấy nữa. Cùng lúc đó một ngôi sao trên không trung cũng đột nhiên tối sầm lại, không tiếp tục toả ra hào quang chói mắt nữa.
Vèo!
Lại thêm một ngôi sao nữa phóng ra hào quang tiếp nhau rơi xuống, nhanh chóng ẩn vào trong thiên hạ. Cùng lúc đó, ngôi sao chói mắt trên tinh không cũng lần lượt tối sầm, không còn tỏa sáng nữa.
Vèo! Vèo! Vèo!......
Từng ngôi sao một nối tiếp nhau, tái diễn cảnh tượng tương tự.
Dương gian như vậy, cõi âm cũng như thế.
Bỗng nhiên, một đạo tinh quang xông thẳng đến chỗ Hàm Dương.
- Đó là?
Mọi người giật mình.
- Thiên Đế, đó là hào quang từ Thiên Sát Cô Tinh rơi xuống.