- Mão Nhật đạo quân muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Phụng Âm Dương chống người, đang chuẩn bị phá tan đá vụn bay lên trời chạy trốn, dù xác suất rất nhỏ nhưng gã phải thử một lần.
Vèo!
Bỗng một nhánh cây quấn lấy Phụng Âm Dương.
- A?
Phụng Âm Dương kinh ngạc.
Vèo!
Phụng Âm Dương bị kéo vào lòng đất.
Phụng Âm Dương kinh ngạc nhìn người trước mặt, chính là Diêm Xuyên.
- Là ngươi!
Phụng Âm Dương kinh ngạc nói:
- Độn Thổ phù, ngươi có Độn Thổ phù?
Diêm Xuyên nói:
- Chỗ này không phải là nơi nói chuyện!
Diêm Xuyên nói xong ánh sáng Độn Thổ phù bao phủ hai người chạy đi xa.
Diêm Xuyên định đi chợt biểu tình hơi đổi.
Vèo!
Phía không xa, đồng thi mới nãy bị nhánh cây trói cũng bị kéo lại đây.
Ầm!
Đồng thi bị một cước đá ra ngoài.
Diêm Xuyên dẫn theo Phụng Âm Dương trọng thương nhanh chóng chạy đi xa.
Phía sau họ là sóng nhiệt cuồn cuộn, tốc độ của hai người tăng nhanh.
Ầm ầm!
Chớp mắt chỗ ban đầu chôn sống Phụng Âm Dương bị dung nham nung chảy.
- Grao!
Đồng thi bay ra khỏi dung nham, thống khổ giãy dụa, rất nhanh bị đốt chết.
Phía xa, Cổ Nguyệt thánh tử hừ lạnh:
- Hừ!
Cổ Nguyệt thánh tử cho rằng đồng thi là Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương đã chết.
Cổ Nguyệt thánh tử vung tay, Táng Thiên Đồng Quan ở phía xa mau chóng bay tới.
Cổ Nguyệt thánh tử nghiêm túc nói:
- Phụ thân!
Ầm!
Nắp quan tài bị mở ra, lộ xác bạch hổ to lớn bên trong.
Mão Nhật đạo quân kiểm tra một lát, vung tay áo.
Xác bạch hổ bị đốt cháy, chớp mắt thành tro bụi.
Cổ Nguyệt thánh tử nhíu mày nói:
- Chỉ có một cái xác?
Mão Nhật đạo quân thản nhiên nói:
- Đây là xác ướp cổ, trải qua vô tận năm tháng, thi thể sớm phong hóa. Nhưng quan tài này không tệ, ngươi giữ lại đi.
Cổ Nguyệt thánh tử cung kính nói:
- Vâng, tạ ơn phụ thân!
Cổ Nguyệt thánh tử liếc Diễn Thiên bàn vòng tròn trong suốt.
Cổ Nguyệt thánh tử mong chờ hỏi:
- Phụ thân, Diễn Thiên bàn này người có thể...
Mão Nhật đạo quân không nhìn Cổ Nguyệt thánh tử, xoay hướng cô gái áo trắng đứng trên Thanh Loan kéo xe.
Mão Nhật đạo quân thản nhiên nói:
- Nha đầu, ngươi mang Diễn Thiên bàn này về đi.
Cổ Nguyệt thánh tử ngạc nhiên hỏi:
- Phụ... Phụ thân?
Mão Nhật đạo quân lạnh nhạt liếc Cổ Nguyệt thánh tử, phớt lờ gã.
Cô gái áo trắng nghiêm túc nói:
- Đạ tạ Mão Nhật đạo quân!
Cô gái áo trắng ấn ngón tay, một luồng sáng trắng bắn hướng Diễn Thiên bàn.
Diễn Thiên bàn chậm rãi xoay tròn, không khí xuất quanh xuất hiện nếp gấp, Diễn Thiên bàn thu nhỏ lại biến thành to cỡ bàn tay, rơi vào lòng bàn tay của cô gái áo trắng.
Cô gái áo trắng nghiêm túc nói:
- Mão Nhật đạo quân,lần này đa tạ, ta xin cáo từ trước!
Mão Nhật đạo quân gật đầu, nói:
- Ừm!
- Ong!
- Ong!
Hai con Thanh Loan hú dài, kéo xe nhanh chóng vọt hướng phương bắc, chớp mắt biến mất.
Mây đen trên trời gần như chậm rãi tán đi, đại trạn của Phụng Âm Dương hoàn toàn bị phá.
Trên mặt đất dung nham cuồn cuộn, ánh lửa tận trời.
Cổ Nguyệt thánh tử vẫn là không cam lòng hỏi:
- Phụ thân, tại sao tặng cho nàng?
Mão Nhật đạo quân thản nhiên nói:
- Ta làm việc, không cần ngươi dạy!
Cổ Nguyệt thánh tử lên tiếng:
- Vâng!
Mão Nhật đạo quân lại nói:
- Lần này Phong Yêu sơn mạch ngươi khiến ta rất thất vọng.
Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt khó xem nói:
- Vâng, hài nhi sẽ không ngừng cố gắng!
Mão Nhật đạo quân thản nhiên nói:
- Ừm! Không có chuyện gì thì đừng kinh động ta. Còn nữa, phong thủy sư đó, ta chỉ tổn thương hắn chứ hắn chưa chết.
Cổ Nguyệt thánh tử biến sắc mặt nói:
- A?
Mão Nhật đạo quân nhìn mọi người xung quanh, không thèm để ý, nhìn mặt trời bên trên.
Bùm!
Mão Nhật đạo quân phóng lên trời theo mặt trời, chớp mắt không còn bóng dáng.
Cột sáng mặt trời cũng biến mất.
Cổ Nguyệt thánh tử và đám thuộc hạ cung kính hướng bầu trời nói:
- Cung tiễn phụ thân!
- Cung tiễn Mão Nhật đạo quân!
Mão Nhật đạo quân rời đi để lại mọi người biểu tình phức tạp.
Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt cực kỳ khó xem. Vất vả lâu như vậy chỉ được đến câu đánh giá đó của phụ thân?
Một người đàn ông áo tím kêu lên:
- Thánh tử?
Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:
- Tìm cho ta, tìm ra phong thủy sư áo đen, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên dẫn theo Phụng Âm Dương trọng thương nhanh chóng xuyên qua mặt đất, tốc độ cực nhanh, nhưng sau ba canh giờ thì ánh sáng xung quanh yếu bớt nhiều.
Diêm Xuyên biết đây là vì lực lượng của Độn Thổ phù sắp tiêu hao hết, nếu không phải có thêm một người thì còn chống đỡ được một đoạn thời gian, nhưng dù là vậy cũng đủ rồi.
Bùm!
Hai người vọt ra khỏi mặt đất.
Đây là dưới chân núi.
- Phù.
Hai người dựa vào thân cây nghỉ ngơi.
Phụng Âm Dương lật tay lấy ra một đan bình, đổ vài viên, nuốt xuống. Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ.
Nhìn chân trời, Diêm Xuyên khẽ thở dài.
Lúc trước từ giọng điệu của Mão Nhật đạo quân nói với cô gái áo trắng thì Diêm Xuyên nhận ra gã tuyệt đối sẽ không khó xử cô gái áo trắng.
Hiện tại đã qua mấy canh giờ, chân trời cuồn cuộn khói đặc, hiển nhiên hết thảy đã kết thúc
Lại lần nữa nhìn thấy "Chân Nhu', dù không nói câu nào nhưng Diêm Xuyên thấy được nàng thì đã đủ rồi.
Diêm Xuyên nhíu mày, ghi nhớ thời gian.
"Bốn năm sau, Cự Lộc thư viện, thiên thụ đại hội?"
Bốn năm sau cô gái áo trắng sẽ đi, Diêm Xuyên chắc chắn cũng đi. Quá giống, thật là giống y như đúc. Diêm Xuyên thậm chí nghi ngờ là Chân Nhu chuyển thế, bởi vì nhất định phải làm rõ ràng nguyên do.
Vèo!
Phụng Âm Dương ở một bên thở ra, tỉnh táo lại khỏi điều dưỡng.
Phụng Âm Dương nhìn Diêm Xuyên.
Phụng Âm Dương nghiêm túc nói:
- Không ngờ ta sẽ được ngươi cứu, lần này, đa tạ!
Diêm Xuyên hỏi:
- Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?
Phụng Âm Dương gật đầu, nói:
- Ta lập tức đi ngay, lần này đến phương đông đúng là có chuyện quan trọng cần làm. Đợi mọi chuyện làm xong ta sẽ cảm ơn ngươi đàng hoàng.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Gấp như vậy? Ngươi không tu dưỡng một chút sao?
Phụng Âm Dương nghiêm túc nói:
- Không cần, sau này còn gặp lại!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được rồi.
Phụng Âm Dương nói xong nhấc chân lao ra xa, chớp mắt không còn bóng dáng.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương rời đi, mỉm cười.
- Phong thủy sư? Quốc gia của trẫm không thể thiếu phong thủy sư, hiện tại trẫm còn chưa đủ tiền cược, nhưng rồi sẽ có một ngày đủ. Phụng Âm Dương sao?
Diêm Xuyên cười tủm tỉm nhìn Phụng Âm Dương đi xa.
Diêm Xuyên bò lên đỉnh một ngọn núi, nhìn bốn phía.
Diêm Xuyên mau chóng nhận ra địa hình:
- Xem ra không đi sai đường, đúng là đến từ con đường này.
Vèo!
Diêm Xuyên nhấc chân bắn ra xa.
Mấy ngày sau, một thác nước to lớn, chính là thác nước liên thông hướng Hắc Long đàm.
Trong hồ dưới thác nước, Diêm Xuyên tắm rửa, bên cạnh có một con mèo con màu trắng thống khổ vẫy trong nước.
Mèo con rất tức giận la lên: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ta ghét nước, ta ghét!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ghét? Không nhìn xem thân hình của ngươi đi, toàn thân đầy máu, ta không tẩy giúp ngươi thì ngươi có thể như bây giờ không?
- Toàn thân đẫm máu?
Con mèo trắng nhỏ nhìn xuống bản thân.
Nó nhanh chóng chui vào nước, sau đó bùm một tiếng vọt ra.