Lâm Tương Y ôm lấy con mèo nhỏ hoang mang, mèo nhỏ này là do hắn tặng cô để cô có bạn vì ở Phàm gia cô vẫn chưa thân thuộc, nào ngờ trông lúc cô run rẩy chưa biết tính sao vì chuyện vừa nhìn thấy thì mèo nhỏ bất ngờ phóng khỏi tay cô, nó còn chạy đến chỗ An Thuần Hy đang đứng dò xét cào vào chân ả ta
_A...con mèo khốn kiếp...
An Thuần Hy bị con mèo làm cho thương tích, điên tiết dùng chân đá nó một cái, mèo nhỏ yếu ớt ngã lăng mấy vòng rất đáng thương, Lâm Tương Y nhìn thấy thương cảm chịu không nổi, quên là mình đang trốn ở gần đó vội lao ra ôm lấy con mèo
_Mèo nhỏ, mày không sao chứ?... hức....
Cô chớp hàng mi đầy nước thương cho mèo nhỏ tội nghiệp, cô rất thích con mèo này vì nó là do Hoa Trạch Siêu đặt biệt chăm sóc, vậy mà ả ta lại thẳng chân đá nó đến gần chết
_An Thuần Hy chúng ta tiếp tục đi...
Vừa lúc, Mộ Phong Tước đợi ả ta ở trong phòng mãi chẳng thấy quay lại nên đã đi ra ngoài tìm, Phong Tước và An Thuần Hy nhận ra bọn họ đã bị cô phát hiện, hai ánh mắt đen tối nhìn nhau, họ nhanh chống khống chế cô đưa vào phòng riêng
_Con tiện nhân, mày dám theo dõi tao à?
_Bốp...
An Thuần Hy tát cho cô một cái đay nghiến, cô ngã xuống đất một phát mạnh ôm bụng bảo vệ, cắn răn gắng gượng đứng dậy
_Con của mình...
Lâm Tương Y vừa hoảng vừa sợ, cô lo nhất là trong bụng, lỡ như nguy hại đến bào thai, cô sẽ không chịu nổi cú sốc này
_Cứu...
Mộ Phong Tước trói hai chân cô lại, còn hai tay anh ta đang giữ chặt không để cô cử động, loại đàng ông hèn hạ để cho ả ta tát mấy cái vào mặt cô
_Bỏ tôi ra, hai người không biết xấu hổ, có ai không....
Lâm Tương Y cố thoát khỏi sự khống chế của loại người bẩn thỉu, cô không muốn đến gần loại đàng ông này, thật sự lúc này rất sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng mở môi kêu cứu, hai người một nam một nữ khống chế cô đưa vào phòng ném lên giường, trong đêm u tối không cần mở đèn để dễ giết chết cô
_Con tiện nhân kia, mày đã biết hết rồi hôm nay tao sẽ giết chết mày, khi A Siêu về, anh ấy chỉ biết đây là một tai nạn...haha...
An Thuần Hy dùng cái gối to đưa ra trước mặt cô, ả ta định sẽ cho cô chết ngạt bằng cái gối đó, nhìn trong đôi mắt gian ác ngập tràn thù hận một mực chỉ muốn kết thúc mạng sống của cô
_Trước khi chết mày có muốn nói gì không? Hãy để tao chăm sóc A Siêu giúp mày nhé, chúng tao mới là thanh mai trúc mã của nhau
An Thuần Hy nắm tóc cô giật ngược ra sau bày tỏ với sắc mặt thõa mãn, vui tươi, ả ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi
_Mau bỏ tôi ra....
Lâm Tương Y kêu cứu thảm thiết, nhưng giờ này mọi thuộc hạ trong biệt thự đã được An Thuần Hy phân tán đi nơi khác, còn về phần Hải Đan và Hoắc Kiệt Nam thì đã được nghỉ phép vì trước đó cô muốn được thoải mái gần gũi với Phàm gia nên hắn đã không để thuộc hạ đi theo làm phiền cô
_Chết đi....
An Thuần Hy từ từ đặt cái gối lên mặt cô đè chặt, cô ta nghiến răng, trợn mắt hài lòng tước đi mạng sống của cô
_Không được, mình phải bảo vệ con mình...hức...
Lâm Tương Y ngạt thở cố vùng vẫy thoát ra. Cô không thể để sinh linh bé bỏng bị hai kẻ cặn bã này sát hại, cô sẽ làm mọi thứ để cứu lấy con mình ngay cả phải hy sinh bản thân
_Khoan đã, dù sao thì cô ta cũng chết, hay là để anh vui vẻ một tí, dù gì cô ta cũng từng là người anh yêu thích
Mộ Phong Tước ngăn An Thuần Hy lại, anh ta nhìn cô với ánh mắt thèm khát, cô nhìn thấy mà phát khiếp sợ, hãi hùng đến kinh khủng, không ngờ trước sau anh ta vẫn chứng nào tật đó vẫn luôn giữ ý đồ xấu xa với cô
_Được thôi, cho cô ta ra đi trong đau khổ là niềm vui của tôi mà
An Thuần Hy đồng ý, cô ta hoảng thời gian kết liễu cô lại, từ từ quẳng cái gối xuống đất rồi đi ra ngoài để Mộ Phong Tước được vui vẻ
_Không...Tránh ra....tránh xa tôi ra...
Lâm Tương Y lắc đầu nhắm mắt không dám nhìn tên cầm thú trước mặt, hắn ta đang chuẩn bị hành vi xấu xa của mình, đáng thương cho cô, mặt mày đã tái đi trong đôi mắt long lanh ngập tràn hoảng loạn
_Lần này, nhất định không ai cứu em được rồi, tiểu Y à, nghĩ đến ân tình lúc trước em yêu anh, anh cho em chọn lựa, hay là em ưng thuận chìu ý anh đi, anh và em sẽ rời khỏi đây cùng nhau sống hạnh phúc, anh không để An Thuần Hy động đến một sợi tóc của em...anh xin hứa
Mộ Phong Tước dùng ánh mắt biến thái nhìn cô như yêu thương lắm, anh ta còn nắm tay cô hôn nhẹ thể hiện
_Đồ cặn bã, mau cút đi
Lâm Tương Y phỉ vào mặt anh ta bãi nước bọt khinh thường, cô nhìn thấy anh ta đã phát kinh hãi, chứ đừng nói đến chuyện cùng nhau chung sống
_Được lắm Lâm Tương Y, tôi sẽ cho cô chết vì tôi....haha.
Tiếp theo Chap110 Cứ tưởng là hắn
By Thuytinh103Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK