Đến khi Thẩm Mặc tỉnh lại đã là gần trưa, thuốc hết tác dụng kèm theo cơn đói khiến cho cậu khó chịu mà tỉnh lại. Thẩm Kỳ ngồi ngay bên cạnh, một tay anh thò vào trong áo của Thẩm Mặc xoa nhẹ lên bụng cậu, chỉ cần nghĩ tới tại nơi này có một sinh linh đang tồn tại, là kết quả của tình yêu giữa anh và vợ nhỏ là Thẩm Kỳ liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
" Ưm...đói quá...".
Thẩm Kỳ nghe vợ nhỏ thều thào thì lập tức gọi đầu bếp manh tới một bát cháo trắng, theo như lời bác sĩ sau khi nhịn đói một ngày, nên ăn cháo để dạ dày không co bóp quá mạnh gây tổn thương cho cơ quan nội tạng, hơn nữa cháo trắng không có mùi vị gì phức tạp, hẳn là sẽ không bị nghén.
Thẩm Kỳ đỡ vợ nhỏ ngồi dựa lên gối rồi múc cháo đút cho cậu ăn từng thìa, may mắn đúng thật là Thẩm Mặc không bị nghén cháo, nếu không cậu chắc sẽ đang yên đang lành mà bị đói chết mất.
Sau ăn được lưng bát cháo thì Thẩm Mặc cũng đã đỡ hơn nhiều, ít nhất đã có sức lực để nói chuyện. Việc cậu bị mất trí nhớ và những việc kỳ lạ xảy ra ngày hôm qua vẫn khiến cậu rất hoang mang, muốn hỏi rõ một lần.
" Anh, em có nghe được anh nói rằng em bị mất trí nhớ, còn có hôm qua em đi ra ngoài, có người nhận làm người hâm mộ của em, còn nói em đã có chồng là sao vậy?".
Thầm Kỳ giúp cậu lau miệng bằng khăn ấm " Vậy em nói thật với anh trước, em là Mặc Mặc của năm bao nhiêu tuổi?".
Thẩm Mặc biết bản thân không giỏi nói dối, không thể qua được mắt của anh " Em, 17 tuổi...".
Thẩm Kỳ nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng rồi xoa đầu cậu " 17 tuổi là tốt rồi, xem ra hồi phục nhanh hơn anh tưởng".
" Vậy anh mau nói cho em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi" Thẩm Mặc sốt ruột nói.
Thẩm Kỳ đỡ cậu nằm dựa xuống một chút rồi mới kể lại chuyện từ khi anh tỏ tình với cậu tới lúc cậu tham gia chương trình tuyển chọn kia. Thẩm Mặc nghe và cố nhớ từng thứ mà anh kể, tới đoạn Thẩm Kỳ tỏ tình với cậu ở thủy cung thì không thể tin nổi " Không phải là em tỏ tình với anh sao?".
Thẩm Kỳ cười đùa " Nhát gan như em làm sao dám tỏ tình với anh, đều là anh chủ động, bởi vì anh quá yêu em rồi", anh nói xong liền quay snag nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, xem ra nhóc con này đúng là rõ ràng đã thích anh từ lâu mà cũng không dám nói.
Thẩm Mặc bị anh nhìn tới đỏ bừng cả mặt, cậu đánh trống lảng sang chuyện khác " Em thật sự tham gia chương trình kia sao? còn trở thành người nổi tiếng?".
" Ừm, rất nổi tiếng, anh rất tự hào về em".
Thẩm Mặc tò mò hỏi " Vậy sau đó thì sao?".
" Sau khi chương trình kết thúc, anh đã tỏ tình với em và hôm sau chúng ta đã đi đăng ký kết hôn". Thẩm Kỳ giải thích cho vợ nhỏ ngoan ngoãn về việc tại sao cậu lại bị mất trí nhớ, anh cố tránh nhắc tới chuyện ký ức hồi nhỏ của cậu. Kể xong thấy Thẩm Mặc đơ ra thì Thẩm Kỳ lo lắng hỏi " Có phải quá nhiều thông tin rồi không?".
Thẩm Mặc lắc lắc đầu " Không phải, em đang sắp xếp lại mọi chuyện, có điều em vẫn không có chút ký ức về những chuyện anh kể cả".
Thẩm Kỳ an ủi " Không sao, bác sĩ nói từ từ thì em sẽ nhớ lại được hết thôi, không cần vội".
" Vậy chúng ta thật sự là vợ chồng rồi sao? em là vợ anh?" Thẩm Mặc quay người sang đối mặt với Thẩm Kỳ. Thẩm Kỳ cười xấu xa mà hôn lên môi cậu khiến cho Thẩm Mặc ngớ người " Cái kia cũng đã làm rồi còn hỏi có phải hay không, em thật là ngốc".
Thẩm Mặc trong đầu liền hiện lên hình ảnh đêm ở trong bồn tắm đó, cậu phồng má lên làm nũng có chút ngại ngùng " Em không có ngốc, em chỉ là hơi kém thông mình mà thôi, vậy có phải là chúng ta có thể danh chính ngôn thuận mà hôn có phải không? anh có thể hôn em thêm một chút không? em thích hôn hôn... cùng với anh".
Thẩm Kỳ vui vẻ cười ra tiếng " Tuân lệnh bà xã của anh", nói xong anh cúi xuống cùng cậu triền miên môi lưỡi với nhau, cảm nhận nhiệt độ hơi thở của đối phương.
Qua một lúc lâu sau Thẩm Kỳ mới rời ra, Thẩm Mặc thở dốc đặt tay lên ngực anh, cậu nhớ tới chuyện của công ty mà lo lắng " Chuyện công ty sao rồi ạ? hôm qua anh nói nhà chúng ta sắp phá sản...".
Thẩm Kỳ xấu xa trêu ghẹo, anh giả vờ làm mặt buồn " Đúng vậy, rất nhiều khoản nợ cần chi trả, anh đã không còn tiền nữa rồi".
Thẩm Mặc nhìn anh buồn mà lòng cũng đau " Anh cần bao nhiều tiền, em có một chút, không nhiều lắm, nếu anh cần thì em có thể đưa hết cho anh".
" Trong cái hộp gỗ trong phòng em có 1 tấm thẻ, trong đó có hơn 10 tỷ, đều đưa anh hết, có đủ không ạ?".
Thẩm Kỳ trong lòng thì bất ngờ không biết vợ nhỏ làm gì mà một thân một mình kiếm được nhiều tiền như vậy, ngoài mặt lại thở dài " Không đủ, số nợ của anh lớn lắm".
Thẩm Mặc nghe vậy thì mếu máo " Em thật vô dụng!". Thẩm Kỳ thấy vợ nhỏ sắp khóc thì vội vàng sửa lời " Ngoan, không khóc, anh đùa em thôi, chồng sao nỡ để em phải lo lắng về chuyện này chứ?".
Thẩm Mặc nín khóc, nghe thì có vẻ an tâm rồi nhưng cậu lại cho rằng là Thẩm Kỳ không muốn cậu lo lắng nên mới nói là nói đùa mà thôi, thật ra anh đang rất khổ sở cho mà xem, cái cô gái hôm trước tới đây gây sự là sự thật, cho nên không thể như anh nói rằng mọi chuyện chỉ là trêu đùa được.
" Cho em xin lại điện thoại có được không?" Thẩm Mặc thơm lên má Thẩm Kỳ cầu xin.
Thẩm Kỳ bị sự ngọt ngào làm cho tan chảy, anh mở khóa ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra chiếc điện thoại của Thẩm Mặc đưa cho cậu " Đương nhiên là được". Thẩm Kỳ đột nhiên nhớ ra một dòng trong cầm nang mang thai mà bác sĩ gửi cho anh rồi lại nói " Mỗi ngày chỉ được dùng điện thoại 1 tiếng".
Thẩm Mặc không hiểu tại sao nhưng được cầm lại điện thoại là vui rồi. Sau khi đút Thẩm Mặc ăn thêm một bát cháo vào bữa trưa nữa thì Thẩm Kỳ lại ra khỏi nhà để xử lý vấn đề bán lại công ty cho tập đoàn EB, trước khi đi còn không quên xoa bụng Thẩm Mặc một chút nói là kiểm tra xem đã ăn no hay chưa.
Thẩm Mặc ở nhà một mình, nhưng hôm nay đã có thêm hai vệ sĩ canh gác bên ngoài cửa, cậu không thể ra ngoài nhưng lại lén gọi điện thoại cho sư phụ của mình " Sư phụ!".
" A! Tiểu Mặc à, lâu rồi không liên lạc, con đã hồi phục chưa?".
Thẩm Mặc ngạc nhiên " Người cũng biết ạ? con chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng đã sắp rồi ạ".
" Vậy thì tốt rồi, mấy tháng nay ta đã từ chối hết mấy đơn hàng kia giúp con rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé!".
" Không, không! con gọi cho người là muốn nhận thêm đơn hàng" Thẩm Mặc vội đáp lại.
" Hả? con thiều tiền sao? nếu thiếu thì ta sẽ cho con mượn, không cần lao lực..." giọng nói sư phụ hiện lên vẻ lo lắng.
" Không cần đâu ạ, con muốn tự lực, người giúp con nhận đơn là được" Thẩm Mặc vừa nói vừa khua tay như thể đang nói chuyện với người ở trước mặt vậy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài " Thôi được rồi, để ta xem xem vậy, có gì ta sẽ báo lại cho con sau nhé".
" Dạ" Thẩm Mặc hơi cúi người chào rồi thở phào cúp máy, cậu phải tranh thủ kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ Thẩm Kỳ mới được, không thể để anh phải một mình gánh hết những khoản nợ kia được, cho dù số tiền cậu kiếm được so với đó chỉ là muối bỏ vào biển nhưng giúp được tới đau hay tới đó.
Danh Sách Chương: