• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Dạ Vũ chau mày, nói: "Làm sao hắn lại mất nội lực? Chẳng lẽ … "

Bỗng dưng ánh mắt lướt qua tia sáng khác thường, hai mắt Ly Yên sáng lên, trong mắt hiện lên đầy sự kinh ngạc, "Hắn vận toàn bộ nội lực truyền cho Liễu Tư Nhiễm?"

Mặc dù là hỏi như vậy, nhưng thực tế thì có thể khẳng định được rồi.

Thảo nào võ công của Liễu Tư Nhiễm lại trong vài năm ngắn ngủi có thể đạt đến trình độ như thế này, Ly Yên không thể không bội phục Lăng Dạ Ảnh, vừa bội phục vừa đồng cảm với hắn, tặng nội lực cho người ta không còn một chút nào.

"Trước dẫn hắn trở về đi!" Vẻ mặt Lăng Dạ Vũ không thay đổi, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Hoàng đệ này của hắn là kẻ trọng tình, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, điểm ấy vẫn không hề thay đổi.

Về tới phủ Thừa Tướng, Ly Yên lập tức giải độc cho Y Cầm, nàng luôn có giải dược, toàn bộ độc dược, giải dược nàng đều chế sẵn từ trước, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Yên nhi, không phải là nàng viết phương thuốc cho người đi bốc sao? Thế nào bây giờ lại…" Mộc Hi Ngôn nghi ngờ nhìn Ly Yên.

"Phương thuốc kia là giả, thuốc kia sắc lên sẽ thành độc dược." Ly Yên hé bờ môi đỏ mọng, thản nhiên nói.

Nghe vậy, lông mày Mộc Hi Ngôn càng cau chặt lại, càng thêm mờ mịt hỏi: "Vì sao?"

"Trong phủ Thừa tướng có mật thám, thừa cơ chúng ta hỗn loạn mà tiến vào."

Ly Yên nói lời ít mà ý nhiều kể lại chuyện của Liễu Tư Nhiễm, khiến Mộc Hi Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, "Không trách được khi đó muội không cho ta ta đi lấy thuốc."

Ly Yên khẽ cười một chút, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, "Sư tỷ chỉ nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hoàn toàn hồi phục, ca, huynh nhất định phải chiếu cố sư tỷ thật tốt."

"Đây là việc đương nhiên."

Bỗng chốc, một bóng người vọt nhanh tiến vào, quỳ gối trước mặt Ly Yên.Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn



"Như thế nào?" Ly Yên ngưng trọng hỏi, người của Ngưng Yên Cung đi tìm tung tích Liễu Tư Nhiễm lâu như vậy, đến bây giờ mới trở về, chỉ sợ là gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.

"Lão Đại, nàng ta tới phủ Thừa Tướng của Kỳ Tinh quốc, thủ vệ bên trong canh chừng nghiêm ngặt, người của chúng ta mặc dù có thể xông vào, nhưng lại không thấy bóng dáng của nàng ở bên trong." Tuyết cúi đầu cất giọng ấm áp nói, giọng nói nặng nề ủ rũ không nên lời.

Ly Yên híp mắt, "Phủ Thừa Tướng Kỳ Tinh quốc?" Rồi bỗng dưng lạnh lùng cười, "Xem ra ngôi vị hoàng đế của Kỳ Doãn thật sự là ngồi không yên!"

"Lão Đại, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Tuyết ngước mắt dò hỏi.

Ly Yên ngưng mắt, "Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ giám thị nàng, có tin tức lập tức báo."

“Vâng ạ!”

Hai mắt Ly Yên thoáng qua một tia sáng rực rỡ, khẽ gọi một tiếng, "Vũ."

Lăng Dạ Vũ khẽ cười, giống như ôn tuyền róc rách chảy qua người mà hắn yêu nhất.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi tràn đầy sáng tỏ, hai người nhìn nhau cười, tất cả không cần nói.

Trong hoàng cung Kỳ Tinh quốc, Kỳ Doãn khoanh tay đứng, long bào màu vàng rực rỡ càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của hắn, trong hắn như là có tang thương vô tận, trên người bao phủ nhàn nhạt đau thương.

Thi Vũ, nếu như nàng hạnh phúc, vậy thì cứ như thế đi, sau này, ta sẽ không đi quấy rầy nàng nữa.

Mấy năm nay Thượng Quan Thi Vũ hôn mê, hắn cũng ốm liệt nằm trên giường, nghĩ cũng rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều, cuối cùng là không thể cưỡng cầu, bây giờ nàng đã không còn thương hắn, vậy hắn liền buông tay để cho nàng hạnh phúc.

Con người! Chung quy thì thời khắc ngắn ngủi cuối cùng của sinh mệnh mới có thể nghĩ thông suốt, hắn ốm đau trên giường nhiều năm như vậy, tâm bệnh đã để lại tai hoạ ngầm cho hắn, mặc dù hiện tại thân thể hắn đã không còn đáng ngại, nhưng hắn biết đây bất quá chỉ là ánh sáng mờ nhạt lóe lên trước khi vụt tắt mà thôi.Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn

Bỗng nhiên một đại thần vội vã đi đến, trên mặt hiện lên vẻ sốt ruột không cần nói cũng biết.

"Hoàng thượng, Vũ Vương Gia Lăng Nguyệt quốc gặp thích khách, hiện thời tuyên bố thích khách ở trong Kỳ Tinh quốc, có người muốn bao che thích khách, yêu cầu chúng ta giao thích khách ra."

Hiện thời Kỳ Tinh quốc thù trong giặc ngoài, nếu như Lăng Nguyệt quốc lại tấn công Kỳ Tinh quốc, cho dù giữ được quốc gia, cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.

Kỳ Doãn cau mày, "Vũ Vương Gia? Thích khách?" Rồi đột nhiên chậm rãi cười ra tiếng, làm vị đại thần kia không khỏi cảm thấy hoàng thượng là bị kích động đến điên rồi, yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Doãn.

"Thiên hạ này! Đã định trước là của bọn họ." Kỳ Doãn thở dài một tiếng, nhưng đáy mắt lại không có nửa phần không cam cùng ghen tị, ngược lại là nhàn nhạt thoải mái, cảm giác giống như trút được gánh nặng.

Chuyện thích khách thật hay giả hắn không biết, nhưng hắn biết Lăng Dạ Vũ nói như vậy, đơn giản là muốn có lí do thỏa đáng xuất binh đến Kỳ Tinh quốc.

Nếu Lăng Dạ Vũ vội vã xuất binh, tất nhiên sẽ bị dân chúng phỉ nhổ, không một người dân nào muốn nhìn thấy chiến tranh nổ ra, bây giờ hắn lấy danh nghĩa bắt thích khác, vừa vặn bỏ Kỳ Tinh quốc vào trong túi.

Kỳ Doãn nhàn nhạt cười cười, nếu như Lăng Dạ Vũ muốn, vậy liền cho hắn đi!

Sau khi hắn ngồi lên ngai vị hoàng đế mới phát hiện, không có Thi Vũ ở bên cạnh, quyền lực có nhiều đến đâu cũng chỉ là hư vô. Hai người Lăng Dạ Vũ cùng Mộc Ly Yên thông minh cơ trí, hai người kết hợp có thể thống nhất thiên hạ rất tốt, hắn là kẻ sắp chết, cũng chẳng cần ngôi vị hoàng đế nữa, thôi thì thay muôn dân thiên hạ mưu cầu cho bọn họ một chút phúc lợi.

Chẳng qua lời này vị đại thần nghe không lọt, "Hoàng thượng, ngài đây không phải là tự mình tiếp thêm chí khi uy phong cho người kia sao?"

"Trẫm chẳng qua là đang nói sự thật mà thôi, được rồi, trẫm mệt mỏi, ngươi đi xuống đi!" Kỳ Doãn xoa xoa huyệt Thái Dương, dáng vẻ mệt mỏi.

Nhưng mà vị đại thần kia vẫn không cam lòng như cũ, "Hoàng thượng."

"Được rồi, đi xuống." Kỳ Doãn vẫy vẫy tay, giọng nói hiện lên chí khí vương giả ý nói tên đại thần kia đừng phản kháng, mặc dù lúc này hắn đang bệnh nặng, nhưng vẫn là Vua, khí phách trên người vẫn như cũ không thể che giấu.

Đại thần mấp máy môi, nhưng cũng không dám nói gì nữa, đành phải lui ra.

Hôm sau, gió thổi mây tuôn, phía trên đại điện, Kỳ Doãn ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, tay nhè nhẹ vỗ cái trán, hai mắt hơi hơi nhắm lại, giống như là cái gì cũng không thèm để ý.

"Hoàng thượng, Lăng Nguyệt quốc khinh người quá đáng, lần này căn bản chính là kiếm cớ đánh vào nước ta, nếu lần này ta thỏa hiệp, chẳng phải là nói cho người trong thiên hạ biết là Kỳ Tinh quốc ta sợ Lăng Nguyệt quốc sao?"

Lâm Thừa Tướng đứng đầu bách quan trong triều đứng ra nói, gằn từng tiếng tựa hồ cũng có lý, nhưng mà lại ẩn ý châm ngòi ly gián.Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn

Vị đại thần hôm qua kia bước nhanh ra, hơi hơi chắp tay nói: "Hoàng thượng, Thừa Tướng nói có lý, kính xin hoàng thượng ra chủ ý."

Một đôi mắt như chim ưng chậm rãi mở, sắc bén nhìn bách quan chung quanh một chút, Kỳ Doãn mới mở miệng nói: "Xin hỏi Thừa Tướng đại nhân vì sao cứ kết luận Lăng Nguyệt nquốc có thích khách chẳng qua là dối trá? Chẳng lẽ Thừa Tướng đại nhân tận mắt nhìn thấy hay sao?"

"Hoàng thượng, Lăng Nguyệt quốc muốn đoạt Kỳ Tinh quốc đã rất rõ ràng!"

Kỳ Doãn lạnh lùng cười, nhíu mày hỏi ngược lại: "Ồ? Sao trẫm không phát hiện? Chẳng lẽ mắt trẫm mù hay sao?"

Vẻ mặt Kỳ Doãn âm trầm đáng sợ, khí thế không giận mà uy làm Lâm Thừa Tướng kinh hãi, câu hỏi này, Lâm Thừa Tướng căn bản không dám trả lời, nếu nói là đúng, đó chính là khi quân phạm thượng.

Trên trán Lâm Thừa Tướng toát ra mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Kỳ Doãn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, thu hồi tầm mắt, "Có việc khởi tấu, không có bãi triều."

Trên triều đình lại không có một người nào dám lên tiếng nữa, Kỳ Doãn nhàn nhạt nói: "Nếu các ái khanh không còn chuyện gì quan trọng, vậy liền bãi triều đi!"

Đám đại thần run rẩy nhìn bóng dáng màu vàng chói kia đi ra khỏi đại điện, lúc này mới xì xào bàn tán cả lên.

"Thừa Tướng đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tình huống vừa rồi, kẻ nào sáng suốt đều có thể thấy được Hoàng thượng rõ ràng là thiên vị Lăng Nguyệt quốc, cho nên không một dám lên tiếng nhắc lại việc này.

"Trong phủ bổn quan đêm nay thiết yến, kính xin các vị đại nhân nể mặt đến." Lâm Thừa Tướng cười cười, chắp tay nói, có mấy lời không tiện nói trên đại điện, nhưng ở trong phủ của hắn thì lại khác.

Đám đại thần còn lại ngẩn người, lập tức nghĩ đến đây là đại điện, trong mắt cũng hiện lên ý tứ đúng là như vậy, rối rít cười nịnh nọt nói: "Vâng vâng, hạ quan nhất định tới phủ."

Bóng đêm phiền muộn, ánh trăng mông lung lộ ra cảm giác thần bí, bao phủ hoàng cung to lớn.

Kỳ Doãn nằm trên giường êm, hai mắt hơi mở, ánh mắt dừng lại ở một nơi, thản nhiên nói: "Xuất hiện đi!"

Một tiếng cười khẽ vang lên, một bóng dáng diễm lệ thướt tha đi ra, khóe môi vẽ lên một nụ cười nho nhỏ, "Kỳ Hoàng quả nhiên danh bất hư truyền."

Kỳ Doãn híp híp đôi mắt lãnh, "Ngươi là ai?"Diễn-đàn-Lê-Quý-Đôn

"Ta là ai Kỳ Hoàng không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng, ta tới giúp cho ngươi." Khóe miệng nữ tử nở nụ cười, mị nhãn như tơ, một đôi mắt như nước nhìn hắn.

"Giúp trẫm? Ngươi có thể giúp trẫm cái gì?" Kỳ Doãn giống như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ, lạnh lùng nhất nói.

Nữ tử kia cũng không thèm để ý thái độ của hắn, "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ có được nữ tử ngươi thương yêu sao?"

Kỳ Doãn giật mình, một lần nữa đánh giá nàng, ngưng mắt nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Nữ tử mỉm cười, trả lời như không trả lời, "Thượng Quan Thi Vũ vốn chính là hoàng hậu của ngươi, bây giờ lại thành thê tử người khác, ngươi chẳng lẽ sẽ không muốn đoạt lại? Đường đường là Kỳ Hoàng bị người ta cướp mất Hoàng hậu còn nén được giận, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là chuyện rất đáng cười hay sao?"

Trong mắt Kỳ Doãn không có nửa điểm gợn sóng, nhưng vẫn hơi hơi nhíu mày giống như cảm thấy hứng thú nói: "Vậy sao? Vậy không biết ngươi có biện pháp gì?"

Nữ tử thấy hắn hình như đã mắc câu rồi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thượng Quan Thi Vũ không chịu làm hoàng hậu của ngươi, đơn giản là bởi vì Mộc Ly Yên ở sau lưng giựt giây, chỉ cần ngươi hợp tác với ta tấn công Lăng Nguyệt quốc, như vậy hoàng hậu của ngươi trở về bên cạnh ngươi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Không biết cô nương có gì bản lãnh gì có thể để khiến trẫm hợp tác với ngươi đây?" Trong mắt Kỳ Doãn thoáng qua một tia sáng, mỉm cười hỏi.

"Ta đã cài người ở Lăng Nguyệt quốc, còn có rất nhiều thế lực ản nấp, chỉ cần trong ngoài kết hợp, nhất định sẽ chiếm được Lăng Nguyệt quốc."

"Rất nhiều thế lực? Có thể chỉ cho trẫm một chút không, bằng không trẫm không thể tin tưởng ngươi." Đáy mắt Kỳ Doãn xẹt qua một tai sáng phức tạp không muốn người khác biết, hai mắt hơi híp lại.

Nữ tử có chút do dự, nghi ngờ nhìn hắn, hiển nhiên vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, "Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết, người hợp tác cùng ta tuyệt đối sẽ không phải hối hận đâu."

Thấy nàng không chịu nói, cũng nằm trong dự liệu của Kỳ Doãn, hắn tiếp tục nói: "Nghe nói Hoàng đế Cung Dương quốc có quan hệ không tệ cùng Vũ vương phi, nếu là Lăng Nguyệt quốc xảy ra chuyện, như vậy Cung Dương quốc há lại khoanh tay đứng nhìn?"

"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta cũng đã cài người trong Cung Dương quốc, Hoàng đế rất nhanh sẽ bị khống chế." Nói đến đây, nữ tử nở một nụ cười quỷ dị.

Kỳ Doãn nhàn nhạt nhìn nữ tử kia, không biết nàng ta là ai, lại có thể chắc chắn đối nghịch cùng Lăng Nguyệt quốc, nội bộ Cung Dương quốc  hỗn loạn, nhưng cũng không hề có tin tức nào truyền ra ngoài, bởi vậy có thể biết nữ tử này có chút năng lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK