• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Thi Vũ tránh thoát tay hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Tâm đã chết, sao có thể thay đổi đây?"

"Chẳng lẽ giữa chúng ta một chút cũng không thể cứu vãn sao?" Kỳ Doãn suy sụp nói.

"Hãy quý trọng người trước mắt, Hạ trắc phi vô cùng yêu ngươi."

Thượng Quan Thi Vũ xoay người rời đi, chỉ để lại một câu này, Diệp Thừa Tầm nhìn thấy, liền đuổi theo.

"Ta chỉ yêu mỗi nàng!" Kỳ Doãn quát.

Thượng Quan Thi Vũ ngừng lại, nhưng không có quay đầu cất giọng thản nhiên: "Ngươi yêu nhất chỉ có quyền lực."

Nói xong không ngừng đi về phía trước, bóng dáng nhìn mảnh mai nhỏ nhắn nhưng lại kiên cường vô cùng.

Kỳ Doãn đưa tay bắt lấy bóng lưng kia, nhưng như thế nào cũng bắt không được, chỉ sững sờ nhìn nàng càng lúc càng xa.

Ở trong một con hẻm nhỏ, một đôi con ngươi oán hận nhìn bọn hắn, vẻ mặt âm hàn lạnh lẻo, khăn lụa trong tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà rách tả tơi.

Hạ Uyển Di cảm thấy tê tâm liệt phế, thái tử a thái tử, ta vì chàng làm nhiều như vậy,  nhưng vẫn không thể sánh được với Thượng Quan Thi Vũ cái gì cũng không có.

"Oán sao? Hận sao? Nghĩ muốn đoạt lại lòng của hắn sao?"

Bỗng dưng, từ phía sau lưng Hạ Uyển Di truyền đến một giọng nói, khiến ả hoảng hốt, vội xoay người lại, chỉ thấy một nam tử tự tiếu phi tiếu đang nhìn ả.

Nam tử một thân áo trắng, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, khí chất linh hoạt kỳ ảo, một cái nhăn mày một nụ cười đều có thể làm điên đảo chúng sinh.

Ánh măt Hạ Uyển Di đầy bất ngờ, ngu ngơ nhìn hắn, nam tử thấy vậy, giả bộ ho khan  vài tiếng.

"Ngươi là ai?" Sau khi lấy lại tinh thần Hạ Uyển Di cảnh giác nhìn hắn.

Nam tử nhàn nhạt cười, nói ra hai chữ: "Lưu Ly."

Hạ Uyển Di chấn kinh, "Ngươi, ngươi là Lưu Ly công tử?"

"Không sai." Hắn chính là Lưu Ly công tử, cũng là Mộc Ly Yên.

"Hạ gia chúng ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hãm hại bọn ta như vậy, còn muốn đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta?" Hạ Uyển Di nghe vậy, không khỏi hít sâu vào một hơi, chất vấn hỏi.

Ly Yên cười khẽ, "Bởi vì, là thái tử bảo ta làm như vậy."

Nghe vậy, Hạ Uyển Di trợn to mắt, khó có thể tin nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Làm sao có thể? Chúng ta cùng ngồi trên một chuyến thuyền, đánh vào sản nghiệp của gia tộc ta thì hắn có lợi gì chứ?"

“Chẳng lẽ ngươi không biết, ở mặt ngoài là đả kích, nhưng kỳ thật đều là lén lút thu mua sản nghiệp của gia tộc các ngươi sao?" Ly Yên cười nói.

Hạ Uyển Di quá sợ hãi, môi đỏ mọng run rẩy, "Ngươi, ngươi nói là, thái tử muốn thu mua sản nghiệp của gia tộc bọn ta?"

Ly Yên trưng ra một vẻ mặt “Trẻ con là dễ dạy", nói: "Có ai muốn mình bị người nắm trong tay cả đời, tất nhiên quyền thế là phải tự tay mình nắm giữ, một khi việc thu mua sản nghiệp gia tộc hoàn tất, Hạ Gia của ngươi, gồm cả ngươi, đều sẽ bị diệt khẩu."

Đầu óc nhất thời trống rỗng, Hạ Uyển Di cắn môi, một bộ dáng không thể tin nỗi, bỗng dưng, hơi hơi nâng mắt nói: "Dựa vào đâu ta phải tin ngươi?"

Đã sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy, khoé miệng Ly Yên cong lên, lấy ra một tờ khế ước cho nàng xem.

Ngón tay Hạ Uyển Di run rẩy cầm lấy khế ước, ánh mắt tràn ngập đau xót, "Thu mua sản nghiệp Hạ gia, sau khi xong việc liền giết cả nhà diệt khẩu? Bút tích này, là của hắn."

Bỗng dưng nàng tanở nụ cười lạnh, cười đến thê lương mà trào phúng: "Thái tử a thái tử, không nghĩ tới ngươi lại đối xử với ta như vậy."

Ánh mắt trong vắt của Ly Yên thoáng hiện qua tinh quang, môi hơi cong lên, Thi Vũ cùng Kỳ Doãn biết nhau lâu như vậy, bắt chước bút tích không phải là rất dễ dàng sao.

"Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn thương hắn sao?"

Hạ Uyển Di bi thương cười, nói: "Yêu một người, sao lại dễ dàng liền không yêu nữa, cho dù hắn tàn nhẫn với ta như vậy."

Câu trả lời của nàng ta cũng nằm trong dự đoán của Ly Yên, Ly Yên nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Vậy ngươi muốn chiếm được tâm của hắn không?"

Kiên quyết gật đầu, Hạ Uyển di nói: "Ta muốn."

"Tốt, ta có một biện pháp có thể giúp ngươi." Ly Yên một bộ dạng bí hiểm nói.

Trong lòng Hạ Uyển Di bỗng nổi lên cảnh giác, hỏi: "Vì sao ngươi lại giúp ta? Giúp ta thì có gì tốt cho ngươi?"

Nhẹ cười ra tiếng, Ly Yên nói: "Tất nhiên là ta có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Sau khi xong chuyện, ta muốn một nửa tử sĩ của gia tộc các ngươi." Híp híp mắt, Ly Yên thu lại tươi cười nói.

Người mà gia tộc Hạ Gia tin tưởng nhất chinh là Hạ Uyển Di, hơn nữa trên tay ả còn có  lệnh bài có thể khống chế được tử sĩ của gia tộc.

Hạ Uyển Di kinh ngạc liền cự tuyệt nói, "Tử sĩ chính là át chủ bài của gia tộc bọn ta, sao có thể tùy tiện tặng cho ngươi."

"Ngươi cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, nếu mà sản nghiệp của gia tộc các ngươi sập đổ, thì dùng tử sĩ để làm gì? Chẳng lẽ để soán vị sao?" Ly Yên nhẹ giọng dụ dỗ nói.

Từ trăm năm trước đã có ước định, mặc dù Tứ Đại Gia Tộc có địa vị ngang với hoàng tộc, nhưng không được dùng thế lực này để đoạt ngôi, chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu như có một gia tộc muốn soán vị, thì sẽ bị các gia tộc các gia tộc còn lại cùng nhau vây đánh.

Hạ Uyển di do dự, lâm vào trầm tư.

Nở nụ cười nhạt, Ly Yên tiếp tục dụ dỗ nói: "Chỉ cần chiếm được tâm của thái tử, chẳng khác nào tất cả giang sơn đều là của ngươi, vậy ngươi cần gì phải để ý có bao nhiêu tử sĩ?"

Sắc mặt có chút dao động, Hạ Uyển Di cắn răng, bất chấp gật đầu một cái: "Được, ta đáp ứng ngươi."

Ly Yên thoã mãn cười, nói thêm mấy câu vào bên tai ả, chỉ thấy ánh mắt của ả càng trở nên phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Lấy ra một viên thuốc đưa cho ả, Ly Yên nói: "Đem cái này cho hắn ăn hết, hắn sẽ quên người hắn yêu thương, tiếp theo, ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm."

Khẽ cắn môi, Hạ Uyển Di nhận lấy dược, sau đó xoay người rời khỏi

Nhìn bóng dáng của ả, sắc mặt Ly Yên lập tức trầm xuống, ánh mắt phức tạp quang mang, hại Thi Vũ, nàng có thể để ả yên sao?

"Cô nương thật đúng là Thiên Biến Vạn Hóa."

Bỗng nhiên, một thanh âm Phiêu Miểu truyền đến, ngay sau đó bóng trắng liền xuất hiện, bạch y không nhiễm bụi trần, trên khuôn mặt tinh xảo là thần sắc tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sắc bén phảng phất như muốn xuyên thấu nàng.

Ly Yên nhìn chằm chú, môi đỏ mọng mấp máy: "Ngươi đến đây từ khi nào?"

Dựa vào câu nói đầu tiên của hắn rõ ràng là đã nhìn ra thân phận của mình, người này thật đúng là đáng sợ! 

"Luôn ở đây, chỉ là cô nương quá tập trung làm chuyện hại người, liền không để ý đến tại hạ thôi." Thượng Quan Dương thản nhiên nói, con ngươi nhìn chằm chằm nàng.

Ly Yên nhìn hắn một hồi lâu, lập tức cảnh cáo nói: "Chuyện không liên quan gì đến ngươi, tốt nhất đừng quản."

Thượng Quan Dương vừa muốn nói gì, ánh mắt lại dao động đến trên eo nàng, con ngươi bỗng nhiên trợn to, khẩn trương hỏi: "Ngọc bội này là của ngươi?"

Ly Yên nhìn hắn sau đó lại nhìn ngọc bội bên hông, nhớ lúc trước Thượng Quan Thi Vũ đã từng nói với nàng, ngọc bội này từ nhỏ đã ở trên người nàng ấy, hẳn là gia tộc lưu cho Thi Vũ, chẳng qua là nhiều như vậy năm, nàng đã quen một mình, nên cũng đưa ngọc bội cho Ly Yên.

Ly Yên nheo mắt lại nhìn hắn, sẽ không khéo như vậy đi?

"Nói mau, từ đâu ngươi có được ngọc bội này? Là người phương nào?" Thượng Quan Dương khẩn trương tra hỏi, hoàn toàn mất đi cái loại cảm giác lạnh nhạt như trước.

Ly Yên lui về phía sau một bước, nâng mắt thản nhiên nói: "Ngọc bội không phải của ta, nhưng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết là của ai, ngươi đừng nghĩ đến nữa!"

Nói xong, Ly Yên điểm nhẹ mủi chân, dùng khinh công bay vọt về nơi xa.

Thượng Quan Dương nhìn bóng dáng vừa biến mất kia, hắn thầm hạ quyết tâm, phải tra cho được thân phận của nữ tử này, như vậy mới có thể tìm được chủ nhân của ngọc bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK