Câu tiếp theo Thân vương Adair không nói, nếu như không biết nội tình, anh gần như tin tưởng mỗi một chữ mà Alan nói.
“Nhưng mà.” Thân vương Adair bất an nhìn Alston, thấp giọng nói, “Về chuyện của Thái tử phi Điện hạ, có lẽ sẽ không được như ý đến thế, có lẽ dân chúng có thể bỏ qua nỗi phẫn nộ và bất đắc dĩ khi Bùi Toàn liên tiếp gây ra sự cố, nhưng hiện giờ phía quý tộc và Nghị viện đã có thành kiến sâu sắc đối với Thái tử phi Điện hạ, có thể không dễ xử lý lắm, hơn nữa mọi người có thể hiểu được Hoàng Thái tử Điện hạ che giấu thân phận dẫn đường là có nỗi khổ, nhưng lén lút kết hợp…”
“Lén lút kết hợp?” Alston quay thoắt đầu về phía Thân vương Adair, nhíu mày nói, “Ai nói với chú hai đứa nó đã kết hợp?”
Lần này Thân vương Adair cũng sững ra, anh không nói nên lời: “Chẳng lẽ vẫn chưa sao? Đây là chuyện Thái tử phi Điện hạ tự mình thừa nhận.”
Alston lập tức hiểu được dụng tâm của Bùi Nghiêu, hắn chán nản bật cười nói: “Bùi Nghiêu… vốn dĩ ta cho rằng nó sẽ trút giận lên Alan, không ngờ nó lại càng vững dạ một lòng như vậy.”
Thân vương Adair càng khó hiểu hơn, do dự nói: “Ý của ngài là chưa kết hợp? Hẳn là không thể nào, tình cảm của Thái tử và Thái tử phi sâu đậm, sớm chiều bên nhau… hơn nữa Thái tử Điện hạ cũng đã ngầm thừa nhận cách nói của Thái tử phi Điện hạ.”
Alston lắc đầu không ngừng, chỉ cảm thấy hoang đường: “Chắc chắn Alan sẽ không để Bùi Nghiêu ở lại chịu khổ, thời điểm này không nhân cơ hội đưa nó đi ra ngoài thì còn đợi đến khi nào.”
Lúc này Thân vương Adair mới hiểu rõ ý định của Alan, trong lòng lộp bộp một tiếng, anh biết rõ lập trường của phu nhân Jenny, theo bản năng muốn đi tìm phu nhân Jenny, đáng tiếc Alan không cho anh đủ thời gian, trong màn ảnh, Alan đợi tiếng bàn tán của mọi người nhỏ lại một chút sau đó tiếp tục nói: “Vấn đề về dẫn đường đã kết thúc, tiếp theo là trả lời vấn đề hiện nay tôi đã bị dấu hiệu hay chưa.”
Sảnh hội nghị trở nên im lặng trong nháy mắt, giọng của Alan bình tĩnh: “Về việc này tôi phải nhận lỗi với mọi người, quả thật tôi và Thái tử phi Điện hạ đã thành lập quan hệ kết hợp vĩnh cửu.”
Mọi người sớm đã đoán được, ngược lại không ngạc nhiên lắm, tuy lén lút kết hợp là trọng tội, nhưng kết hợp với việc thực nghiệm bí mật Alan đã nói trước đó để xem, việc này cũng không làm cho người ta không thể tha thứ đến thế… Dù sao Alan đã tiếp nhận thực nghiệm có hệ số nguy hiểm khá cao vì Đế quốc, thân ở ngoài Tháp Ngà, không kiềm nén được tình cảm với người yêu là chuyện vô cùng bình thường, chẳng qua việc này không công bằng với những lính gác khác — Không ít người cố gắng cả đời cũng không đạt được quyền xem mắt, mà Bùi Nghiêu lại dễ dàng có được một dẫn đường, lại nghĩ đến việc anh là con trai của Bùi Toàn, ánh mắt của không ít người nhìn anh càng trở nên phức tạp.
“Đến đây tôi cần phải làm sáng tỏ lời gièm pha của một số kẻ đối với Thái tử phi Điện hạ.” Trong mắt Alan lóe qua vẻ hung ác, ngưng một lát rồi nói, “Có vài người không biết xuất phát từ mục đích gì, ngang nhiên bảo Thái tử phi Điện hạ là nội gián nằm vùng ở Chủ tinh do Quân Viễn chinh phái đến.”
Alan thay đổi giọng điệu bàn việc công vừa nãy, giọng nói trở nên uy nghiêm đáng sợ: “Trước tiên, từ lúc 7 tuổi Thái tử phi Điện hạ đã không gặp lại ba mẹ của ngài ấy, người gieo rắc loại tin đồn này cho rằng Bùi Toàn có năng lực đoán được tương lai, trước khi xuất chinh đã dặn dò con trai mình sau này sẽ làm nội ứng của mình, hay là cho rằng Bùi Nghiêu mới vừa 7 tuổi đã có thể nghe hiểu lời căn dặn của Bùi Toàn, cũng biến lời nói thành hành động?”
“Còn nữa, Thái tử phi từng là thân vệ của Hoàng đế Bệ hạ nhiều năm, mấy năm nay vẫn rất được Hoàng đế Bệ hạ coi trọng, nếu ngài ấy biết trước sự tình, vậy…” Alan rất có thâm ý ngưng lại trong giây lát, “Có lẽ chúng ta cũng sẽ không có cơ hội trải qua những chuyện hôm nay.”
“Tôi, đã lựa chọn kế vị tại thời điểm này, chính là đã sẵn sàng đối mặt với mọi vấn đề, nhưng “mọi vấn đề” này không bao gồm việc người khác kèm theo tôi, kèm theo Thái tử phi, nếu lại phát hiện những lời đồn đãi và phỉ báng như thế này.” Ánh mắt Alan sáng như lửa đốt, “Hoàng thất sẽ truy cứu đến cùng, tuyệt đối không bỏ qua.”
Trong sảnh hội nghị không ít phóng viên nghe vậy đều đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Xin hỏi…” Thừa khoảng dừng này, một phóng viên trẻ tuổi lấy gan giơ tay lên ra hiệu, “Theo luật pháp của Đế quốc, lính gác và dẫn đường lén lút kết hợp phải bị tách ra lưu đày 10 năm, vậy ngài và Thái tử phi Điện hạ…”
Ánh mắt của Alan lạnh lẽo như băng, quét đến trên người tên phóng viên này, phóng viên không khỏi khiếp đảm, nhưng gã đã được các nguyên lão của Nghị viện mớm lời, nhất định phải nhân cơ hội này bắt Alan bày tỏ thái độ một cách công khai, gã kiên quyết tiếp tục nói: “Ngài và Thái tử phi Điện hạ cũng sẽ nhận… hình phạt này sao…” Tiếng nói của phóng viên càng lúc càng nhỏ, câu cuối cùng gần như yếu đến mức không thể nghe thấy.
Alan hơi mím môi mỏng không trả lời, sảnh hội nghị lập tức rơi vào xấu hổ, Cecil thầm cắn răng, đứng dậy nói: “Xin lỗi, hiện giờ vẫn chưa đến phần đưa ra câu hỏi, đợi…”
“Không có đợi.” Alan ngắt lời Cecil, giọng nói lạnh lẽo, “Đây không phải là buổi chiêu đãi ký giả, không có bất kỳ phần đặt câu hỏi nào, đối với những vấn đề cần trả lời tôi sẽ giải thích từng cái một, còn lại đều không trả lời.”
Alan nhìn về phía tên phóng viên đã sợ đến mức mặt như màu đất kia, nói: “Tôi không có nghĩa vụ phải đưa ra giải thích với cậu, và với người đứng sau lưng cậu chỉ thị cậu đặt câu hỏi với tôi.”
Alan thu hồi ánh mắt, bình thản nói: “Phóng viên mang mục đích này mà đến có thể ra ngoài ngay bây giờ.”
Phu nhân Jenny dưới khán đài bỗng nhiên dâng lên một cơn khoái ý trong lòng, tuy loại thái độ này của Alan rất dễ đắc tội một số người, nhưng xuất phát trong hoàn cảnh này, không có thái độ cứng rắn sẽ chỉ bị người ta kiềm chế cản trở mọi nơi, đặc biệt là những người có ý đồ riêng khi biết được Alan là dẫn đường, cho rằng có thể tùy tiện gây hấn với vị Trữ quân trẻ tuổi này.
Phu nhân Jenny đột nhiên nhớ tới một câu Alan đã ứng đối với phóng viên vô lễ trước kia: Thích thì nghe, không nghe cút.
Phu nhân Jenny sầu lo nhiều ngày nở ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, câu nói lúc trước, dùng ở thời điểm này vừa hợp.
Mà sau khi làm tất cả mọi người khiếp sợ Alan lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục nói: “Về việc tại sao lại lén lút thành lập quan hệ kết hợp, tôi nghĩ việc này không cần tôi nói chi tiết, tình chi sở chí*, giữa tôi và Thái tử phi có cảm tình, lý do chỉ có một điều này.”
*vì tình cảm mà làm ra
“Đến đây lại nói về điều luật lén lút kết hợp trong quy định bảo vệ dẫn đường, năm xưa khi định ra điều luật này xuất phát điểm là bảo vệ dẫn đường, đả kích hành vi mua bán dẫn đường ở chợ đen, tôi vô cùng ủng hộ điểm này, nhưng tôi không thể đồng ý với nội dung trừng phạt, dẫn đường bị mua bán trong chợ đen cũng là người bị hại, tại sao cũng phải nhận xử phạt?”
“Đương nhiên, trường hợp bị quản lý bởi điều luật này không chỉ có trường hợp đấy, mà còn có trường hợp của tôi và Thái tử phi, vi phạm điều luật bảo vệ dẫn đường, chưa thực hiện thủ tục đã tiến hành kết hợp, quả thật, hình thức xử phạt này vô cùng có lực trấn áp, bắt một đôi lính gác và dẫn đường đã kết hợp tách ra lưu đày 10 năm, chẳng khác gì cắt đứt nguồn nước của hai người, lấy đi nguồn không khí mà bọn họ dựa vào đó để sinh tồn, gần 30 năm nay Đế quốc có hơn 3000 lính gác và dẫn đường nhận hình phạt này, trong đó hơn phân nửa đều mất mạng trong 10 năm này, cũng chính là nói, chỉ riêng điều luật này, làm chúng ta mất đi gần 1000 dẫn đường.”
“Mà nguồn gốc của mọi việc là gì? Bài trừ mua bán chợ đen, sau lưng mỗi một trường hợp lén lút kết hợp đều che giấu một dẫn đường, xét đến cùng, là chế độ quản lý dẫn đường của chúng ta làm cho dẫn đường không muốn đi vào Tháp Ngà, mà tất cả những nỗ lực hiện giờ của Alice, cũng là vì làm cho dẫn đường không sợ đi vào học viện nữa, bọn họ sẽ không bị cướp mất tự do nữa.”
“Không có ai sinh ra để bị người khác giết hại.” Alan bình tĩnh nhìn về phía trước, chậm rãi nói, “Đây là câu Hoàng hậu Marian để lại cho tôi trước lúc lâm chung, lúc này đây xin chia sẻ cùng các vị.”
Ngẫm lại cảnh ngộ trong 20 năm ngắn ngủi của Alan, lại nhớ đến câu này của Hoàng hậu Marian, làm cho người ta bỗng sinh ra vài phần bi tráng.
Lời nói vừa dứt, dưới khán đài hoàn toàn trầm lặng.
“Có lẽ có người cho rằng tôi đang bào chữa cho bản thân, nhưng rất đáng tiếc, hiện giờ tôi không có tâm tình này, trước khi lên khán đài Thái tử phi Điện hạ đã nói với tôi, mỗi một người đều phải trả giá cho những sai lầm mình phạm phải, từ nay về sau, thân ở địa vị cao, tôi chỉ có thể đặc xá cho người khác, không còn khả năng được đặc xá nữa.” Từ đầu đến cuối ánh mắt của Alan không hề rơi đến trên người Bùi Nghiêu, vào lúc này, chỉ cần nhìn đến Bùi Nghiêu, cho dù chỉ là một ánh nhìn hắn cũng sẽ thay đổi ý định, Alan hít sâu một hơi, nói, “Tôi và Thái tử phi sẽ nhận hình phạt, sau khi vết thương trên người Thái tử phi khỏi hẳn, tôi sẽ lưu đày Thái tử phi.”
Tất cả mọi người đều không ngờ được Alan đột nhiên quay lại chuyện này, trong sảnh hội nghị tràn ngập tiếng cảm thán phức tạp, Alan trầm giọng tiếp tục nói: “Tiếp theo, với tư cách là Hoàng đế thứ 37 của Đế quốc Norman, tôi sẽ ban hành sắc lệnh đầu tiên sau khi lên ngôi.”
Mọi người sửng sốt vội vàng đứng dậy, trong sảnh hội nghị vang lên tiếng vải vóc lộn xộn, Alan gằn từng chữ một, nói năng mạnh mẽ: “Đế quốc sẽ xóa bỏ vĩnh viễn điều luật lưu đày lính gác và dẫn đường lén lút kết hợp, tôi, Alan Norman và Hoàng hậu Bùi Nghiêu, sẽ là đôi người dị năng cuối cùng của Đế quốc bị lưu đày vì tự ý kết hợp.”
“Nội dung nêu trên sẽ trở thành sắc lệnh của Hoàng đế, được khắc ghi trong luật pháp của Đế quốc Norman đến mai sau.”
—
Òa: ((((((
Toi thích bộ này quá điiiiiii: (((((((((((((((((