Lúc này Chủ tinh đã là đêm khuya, phu nhân Jenny mới từ bữa tiệc qua, lễ phục dạ hội trên người vẫn chưa kịp thay, lớp trang điểm của cô hơi nhạt đi, lại có một loại lười biếng xinh đẹp, phu nhân Jenny nhận ly trà sữa nóng quản gia dâng lên cho mình, nhấp một ngụm cười nói: “Cảm ơn ngài, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Thứ lỗi cho tôi đường đột, nhưng xin Điện hạ sau này ít tham gia mấy loại tiệc tùng này đi, thức đêm thường xuyên sẽ thương tổn đến thân thể của ngài, ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của ngài.” Khi phu nhân Jenny còn bé quản gia của Alston từng phục vụ cô, so với người khác càng tận tâm hơn chút, “Tuy rằng ngài vẫn rất trẻ, nhưng cũng phải chú ý bảo dưỡng.”
Phu nhân Jenny nghiêng đầu cười: “Anh Cecil, ngài lại đang dỗ em vui rồi, em biết mình đã không còn trẻ nữa, không thể phung phí sức khỏe của mình.”
Quản gia cung kính cúi đầu: “Xin đừng đùa không thỏa đáng như vậy, Điện hạ.”
“Sao vậy? Lúc bé chẳng phải em thường gọi anh thế à?” Phu nhân Jenny uống hết trà sữa trong ly, đưa ly không cho quản gia, “Còn có Kitty, Jacqueline… Đáng tiếc, các cô ấy gả đi xa, không thể gặp mặt thường xuyên.”
Phu nhân Jenny mỉm cười, hoài niệm nói: “Lúc ấy vui biết bao, mỗi ngày Alston dẫn chúng ta trốn gia sư, trốn thị vệ, thám hiểm trong hành cung Babs, ngài còn nhớ không?”
Quản gia rũ mắt: “Chưa có ngày nào tôi quên đi khoảng thời gian tươi đẹp ấy.”
“Tiếc là sau đó Alston vào trong quân đội, các anh cũng được đưa đến đại học, chỉ còn một mình em, sau đó nữa các anh đều trở về, em lại bị Alston đuổi ra khỏi Chủ tinh.” Phu nhân Jenny nghịch ngợm hiếm thấy nháy mắt mấy cái với quản gia, “Lúc trước vốn dĩ chúng ta đã hứa, muốn mở một party thật lớn cho các anh để chúc mừng các anh tốt nghiệp thuận lợi, em còn nói muốn làm người chứng hôn cho anh và Alex, thật đáng tiếc… em nuốt lời, không làm được cho các anh dù chỉ một việc.”
Nghe chủ nhân khi còn nhỏ, Điện hạ kính yêu của mình hồi tưởng lại quá khứ, dẫu là người tuân theo khuôn phép như quản gia cũng không kiềm được có chút động dung, ông lắc đầu nói: “Mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng không làm cho người ta buồn phiền, hiện giờ ngài sống rất hạnh phúc, đây đã là quà tặng lớn nhất đối với chúng tôi.”
“Đúng vậy, thật hạnh phúc, ngoại trừ…” Thính lực của phu nhân Jenny khác với người thường, sớm đã nghe được tiếng Bettina cãi vã với người hầu ở bên ngoài, cô nhún nhún vai, “Ngoại trừ thi thoảng phải xử lý loại hỗn loạn này cho Alston.”
Quản gia nhịn không được mỉm cười, Alston là lính gác của Bettina, vào rất nhiều thời điểm hắn cũng không thể giao lưu đàng hoàng với Bettina, Bettina luôn dùng cách phóng ra pheromone làm Alston hóa thân thành dã thú mà quên mất chuyện cần nói trước đó, nhưng lần này Alston đã hạ quyết tâm muốn cho Bettina một bài học, bản thân hắn không tiện gặp Bettina, người có thể dạy cho Bettina một bài học ra trò không ai khác ngoài phu nhân Jenny, đương nhiên phu nhân Jenny cũng rất vui vẻ tiếp nhận công việc này.
Quản gia cúi người, cầm chắc khay đứng phía sau phu nhân Jenny.
“Phu nhân Bettina, ngài không thể đi vào, phu nhân Bettina…”
“Tránh ra!”
Bettina giãy ra khỏi người hầu ngăn cản ả, đẩy cửa phòng ngủ của Alston ra.
Phu nhân Jenny nâng mắt nhìn về phía cửa, người hầu hết nhìn Bettina lại nhìn phu nhân Jenny, vẻ mặt xấu hổ, Bettina vén lại mái tóc xõa tung, nhìn quanh bốn phía hỏi: “Bệ hạ đâu, tôi biết anh ấy ở đây…”
Phu nhân Jenny chỉnh lại vạt váy, phất phất tay với người hầu, người hầu biết ý, khom người lui xuống.
Bettina nhìn trận thế này là đã hiểu Alston không định gặp mình, mắt ả đỏ lên, cắn môi nghẹn giọng nói: “Bệ hạ… anh ấy không cần tôi nữa, phải không?”
“Không phải anh ấy không cần cô, mà là cô đã không cần ảnh nữa.” Phu nhân Jenny lẳng lặng nhìn Bettina, “Nếu không có chuyện lần này, chắc Bệ hạ cũng không biết phụ thân và anh trai cô đã tự mình bành trướng đến mức này, Bettina, tuy rằng không muốn nói khó nghe đến vậy, nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô một câu, cho dù là khi Hoàng hậu Marian còn tại thế, ba vợ chính thức của Bệ hạ là Thượng tướng Bark cũng chưa từng hưởng thụ loại cuộc sống đầy đãi ngộ như phụ huynh của cô.”
Lời của phu nhân Jenny giống như một bạt tai chát chúa, tát mạnh lên gương mặt hếch cao của Bettina.
“Ngài… ngài đang mỉa mai tôi chỉ là một người tình, đúng chứ?” Vì bị lăng nhục nên hai má của Bettina hơi đỏ lên, “Cảm ơn, không cần ngài nhắc nhở, ánh mắt của người xung quanh, lời châm chọc khiêu khích của người khác không khi nào không nhắc cho tôi nhớ điều này!”
Bettina cố gắng kiềm nén nước mắt, giọng nói run rẩy: “Nhưng tôi từng cầu xin Bệ hạ cho tôi cái gì chưa? Những thứ đó đều là Bệ hạ tình nguyện ban cho chúng tôi, chẳng lẽ tôi phải từ chối hết mới đúng à? Điện hạ, xin ngài phát lòng từ bi mà nghĩ cho tôi đi, tôi cũng có con trai! Vị trí Hoàng Thái tử của con trai tôi chưa từng vững chắc, làm một người mẹ, tôi không nên thay con tôi tính toán thêm đôi chút sao?”
“Phu nhân, ngài có thể giả vờ vô tội nữa cơ đấy.” Phu nhân Jenny cười châm chọc, “Bệ hạ tình nguyện ban cho các người? Ha ha… vậy tôi càng tò mò hơn rồi, tại sao bây giờ Bệ hạ không tình nguyện cho các người nữa?”
Phu nhân Jenny lạnh mặt, bình thản nói: “Phu nhân, xin đừng quá đề cao bản thân mình.”
“Lúc trước có lẽ Bệ hạ rất sủng ái cô, cảm động vì cô sinh Anthony cho anh ấy, nhưng tôi hy vọng cô có thể nhớ rõ một điều, dù Bệ hạ đối đãi cô thế nào, dù sau này Anthony có thể đăng cơ thành Hoàng đế hay không, cô vĩnh viễn cũng chỉ là một tình nhân của Đại Hoàng đế Alston mà thôi.” Phu nhân Jenny lạnh lùng nhìn Bettina, ánh mắt lạnh thấu xương, “Alston sẽ không cưới cô, Hoàng thất sẽ không thừa nhận cô, sau khi Anthony đăng cơ trở thành Hoàng đế, cũng sẽ hổ thẹn vì thân phận từng là con riêng, sẽ xấu hổ vì có người mẹ như cô!”
Mỗi câu của phu nhân Jenny đều giống như dao nhọn đâm vào tim của Bettina, làm sắc mặt của ả lập tức trở nên trắng bệch.
Phu nhân Jenny chán ghét nhìn ả, cười lạnh nói: “Có lẽ một số kẻ mơ tưởng hão huyền đã nói với cô gì đó, có lẽ những ngày tháng cơm ngọc áo gấm làm cô quên mất rốt cuộc mình là loại thân phận gì, thế mà cô lại nảy ra ý nghĩ muốn quang minh chính đại đứng trước mặt người khác, nực cười.”
“Vì đã thành lập quan hệ kết hợp cùng cô, có những chuyện Alston không đành lòng nói với cô, xin bản thân cô cũng biết nặng nhẹ một chút đi, bản thân cô không cần mặt mũi tôi mặc kệ, nhưng Alston và Anthony vẫn cần.” Phu nhân Jenny nhẹ nhàng vuốt ve thú lượng tử báo hoa nhảy đến bên cạnh mình, giọng điệu thoải mái, “Nếu cô nhất quyết muốn làm trò cười cho Chủ tinh, trở thành nỗi sỉ nhục của Hoàng thất, vậy tôi, còn có cả Hoàng thất của tôi, thậm chí là chính Alston, cũng rất bằng lòng cho cô thêm một bài học nữa, để cô vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.”
Bettina nghe thấy lời này lại nghĩ đến tai ương bất ngờ gặp phải liên tiếp mấy ngày nay, lập tức như rơi xuống hầm băng, ánh mắt nhìn phu nhân Jenny ngập tràn sợ hãi.
“Yên tâm, sự an toàn tính mạng của cô vẫn có thể đảm bảo được, nhưng người nhà của cô thì không chắc.” Phu nhân Jenny cười thản nhiên, “Ai cũng không muốn có một thân thích không chính thống đã hay gây chuyện lại còn không an phận như vậy, lần này Bệ hạ không muốn vụ bê bối đổ bể ra, cũng nghĩ đến cô ít nhiều mới có thể dễ dàng buông tha cho phụ thân và anh của cô đến thế, các người rốt cuộc đã làm gì trong lòng cô hiểu hơn ai hết, nếu thật sự làm nghiêm trọng lên sẽ nhận phải hình phạt gì cô cũng rõ, phu nhân, tôi khuyên cô, trước khi lòng kiên nhẫn của Alston bị dùng hết thì nên khuyên bọn họ ngừng đâm đầu vào chỗ chết đi, nếu không… trực tiếp đày bọn họ đến hành tinh hoang vu man rợ nào đó cũng không phải là chuyện không thể, ngài biết đấy, Bệ hạ vẫn luôn thích xử lý vấn đề như vậy.”
Vứt bỏ Alan, liền lấy lý do dưỡng bệnh giam lỏng Alan ở sao Apollo đằng đẵng 10 năm, muốn trừng phạt Anthony, liền lấy lý do cải thiện khí quyển, giải quyết tranh chấp ở địa phương để lưu đày Anthony đi đến hành tinh xa xôi, nếu thật sự tàn nhẫn xuống tay xử lý cha và anh trai của Bettina? Thân mình của Bettina yếu ớt lảo đảo, ả dựa về phía sau, tựa lên ghế sofa ngồi xuống, với tính tình của Alston, hoàn toàn có khả năng đưa người nhà của ả đến một hành tinh nguy hiểm cằn cỗi, chẳng qua nếu là lưu đày cũng thôi… nhưng lúc đó những kẻ thù của ả thì sao? Giống như Alan… hắn hoàn toàn có khả năng tạo ra một sự cố, làm cho người nhà của ả chết bên ngoài.
Trên trán Bettina rướm ra một lớp mồ hôi lạnh, khí thế lúc trước không sót lại chút gì, phu nhân Jenny thấy ổn thì dừng, hơi thả chậm giọng điệu: “Nếu tôi là cô, vì Anthony, vì người nhà của mình, hoặc là vì Bệ hạ, an phận lại, làm tốt công việc thuộc chức trách của mình.”
Phu nhân Jenny cười khẽ: “An ủi Alston cho tử tế, anh ấy mới là gốc rễ của ngài ở Chủ tinh, chẳng phải sao?”
Thấy Bettina đã nghe lọt kha khá phu nhân Jenny cũng không muốn nói nhiều với ả nữa, nếu không phải nghĩ đến tình anh em ruột thịt với Alston cô sẽ không làm ba cái việc nhảm nhí này, xảy ra chuyện bản thân Alston thì né, để mình đến dạy dỗ tình nhân của ổng an phận thủ thường, chuyện vớ vẩn gì đây!
[=)))]
Phu nhân Jenny cầm lấy bao tay đứng dậy, lười biếng cười nói: “Đương nhiên, nếu cô nhất định muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi cũng không thể ngăn cản, nhưng lần sau xin ngài nghĩ ra một mưu kế đáng xem hơn, cho người đi dụ dỗ Bùi Nghiêu, ha ha… ngài thật đáng yêu.”
Bettina bị phu nhân Jenny trách mắng vừa khốn đốn vừa sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt, nghe đến lời này nói trong vô thức: “Tôi không có cách nào khác… chỉ có Bùi Nghiêu mới biết bí mật trên tàu Ngọc Trai năm đó…”
“Cô nói cái gì?” Phu nhân Jenny nhíu mày, “Ngọc Trai cái gì?”
Bettina tỉnh táo lại, siết ngón tay nhỏ gầy lắc đầu yếu ớt nói: “Không có gì…”
Trong lòng phu nhân Jenny vẫn còn nhớ đến chuyện khác nên không truy hỏi nữa, quét mắt nhìn Bettina một cái rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
—
Hai anh em nhà Alston và Jenny đáng yêu muốn xỉu:))
Mấy tháng sau mình bận quá, 1 đống mid-term tests, asignment lung tung, nên sẽ post 2 ngày 1 chap T^T