Lát sau buổi tiệc bắt đầu, những ánh đèn màu lấp lánh chiếu sáng rực cả một vùng trời hòa lẫn với tiếng nhạc du dương nhịp nhàng vang bên tai, tiếng nhạc vừa nổi lên những cặp đôi đi cùng nhau liền nắm tay bước ra giữa sảnh lớn để thực hiện điệu nhảy khiêu vũ.
Mạc Thái Huy bắt đầu nháo nhào lên, khẽ nhìn sang cô mạo muội lên tiếng: "Có muốn nhảy không?"
Lữ Thiết Nhan nghe xong mới quay qua nhìn hắn: "Được."
Cô đồng ý đi cùng chẳng lẽ lại không cùng hắn khiêu vũ, như vậy thật chả ra làm sao.
Mạc Thái Huy vô cùng mừng rỡ khi cô chấp nhận yêu cầu của mình, hắn đứng dậy tay chấp sau lưng tay đưa về phía trước chờ đợi một bàn tay mảnh khảnh để lên, Lữ Thiết Nhan nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay của hắn, Mạc Thái Huy nâng niu như bảo vật, từ từ dẫn cô đi đến sảnh lớn. Hai người nhảy vô cùng nhịp nhàng và ăn ý, dường như không có chút nào yếu điểm.
Sau lưng cô chính là Đinh Thiên Ân và Thái Phương Lam. Có điều khuôn mặt của hai người họ hoàn toàn trái ngược nhau, Đinh Thiên Ân cau có lạnh lùng tựa như không muốn khiêu vũ, vừa rồi chính Thái Phương Lam nằng nặc kéo anh ra nếu không anh cũng không muốn chút nào.
Thái Phương Lam phát hiện ra Lữ Thiết Nhan, liền cố tình xoay chân nhích lại gần cô, cố tình lấy chân đạp lên chân váy của cô, hành động có chút bất ngờ suýt chút nữa hại cô vấp té, may thay có Mạc Thái Huy nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy cô, Thái Phương Lam giậm chân không cam tâm, Đinh Thiên Ân phát hiện ra việc đó, liền bắt bài cô ta ngay: "Em ngứa tay ngứa chân à?"
Thái Phương Lam xấu hổ né tránh ánh mắt sắc bén của anh: "Em không có, do đứng gần nên em lỡ đạp trúng thôi, chứ không phải là cố ý đâu ạ!". Web đọc 𝘯ha𝘯h 𝙩ại { TR𝙪𝘔T R𝗨Ye𝙉.V𝙉 }
"Em nghĩ em có thể qua mắt được anh?"
Đinh Thiên Ân căn bản không tin tưởng Thái Phương Lam, vả lại việc cô ta làm anh toàn mắt chứng kiến vậy mà ả còn dám nói dối để lừa anh. Chỉ bao nhiêu đó thôi đủ để anh thấy bộ mặt thật của cô ta ngày một rõ hơn.
"Anh không tin em hả?"
"Không!"
Những tưởng Đinh Thiên Ân sẽ nói khác, nào ngờ anh dứt khoát nói như vậy khiến Thái Phương Lam sững sờ mấy giây, đỏ mặt e thẹn vì quá tự cao vào chính mình: "Em xin lỗi."
"Người em xin lỗi không phải là anh."
"Buổi tiệc vẫn đang diễn ra làm sao em nói được."
"Đợi lát nữa kết thúc vẫn không muộn đâu."
Đinh Thiên Ân nói rồi buông tay Thái Phương Lam đi lại ghế ngồi, tay nâng ly rượu từ từ thưởng thức. Thái Phương Lam không thể một mình tự đứng đó khiêu vũ cũng đành đi xuống ngồi cạnh anh. Lúc này Mạc Thái Huy dừng nhảy, hắn ngó nghiêng xem cô một lượt từ trên xuống dưới: "Em có bị thương không?"
"Không có, chắc là mang guốc cao gót nên trật chân thôi."
Lữ Thiết Nhan căn bản vẫn chưa nhận ra là Thái Phương Lam đạp chân váy của mình. Có điều tất cả đều không qua được cặp mắt lém lỉnh của Mạc Thái Huy: "Là do cô gái họ Thái kia đạp chân váy em."
"Lại là cô ta."
"Chân em hình như đau hả? Lại kia ngồi nghĩ một xíu."
Lữ Thiết Nhan gật đầu, rồi cùng Mạc Thái Huy lại chỗ cũ mà ngồi. Sợ cô đói nên hắn đi lấy đồ ăn cho cô, bây giờ chỉ còn một mình Lữ Thiết Nhan ngồi đó, Đinh Thiên Ân từ đầu chí cuối vẫn luôn quan sát đến cô, thấy cô đang ngồi một mình liền đứng dậy đi qua chỗ cô, Thái Phương Lam đang nói chuyện với mấy người bạn của mình nên không để ý tới anh.
"Mạc Thái Huy đâu rồi nhỉ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, Lữ Thiết Nhan khẽ xoay lưng đưa mắt nhìn anh, hai ánh mắt giao nhau đầy tình thâm như thể muôn vàn xa cách muốn kết nối lại với nhau.
"Đi lấy đồ ăn cho em."
"Có vẻ như hắn đối với em rất tốt."
"Anh thấy sao thì cứ cho là vậy."
"Anh và Thái Phương Lam không có gì cả, em đừng hiểu lầm nha. Đáng lý ra anh đi một mình, bỗng nhiên cô ta xuất hiện nằng nặc đi theo anh."
Lữ Thiết Nhan khẽ cười: "Anh nói cho em nghe để làm gì?"
"Anh sợ em hiểu lầm."
"Sợ hay không sợ cũng không còn quan trọng nữa, em và anh đâu còn như lúc trước."
Câu nói đầy vô tình của cô khiến trái tim Đinh Thiên Ân trở nên quặn thắt, cơn đau xé lòng truyền đến, cơ mặt giật giật đầy nhăn nhó: "Em không muốn quay lại với anh ư? Em thật sự muốn chia tay?"
Trước câu hỏi này, Lữ Thiết Nhan trầm tư rất lâu, không biết nên trả lời như thế nào. Nói ra thì cô hoàn toàn không nỡ chia tay.
Đợi đến lúc cô chuẩn bị hé miệng thì Mạc Thái Huy cầm một dĩa thức ăn đi đến, trên miệng vẫn luôn giữ nụ cười thật tươi. Bất chợt nhìn thấy Đinh Thiên Ân nụ cười trên môi trở nên khó coi vô cùng, hắn đặt thức ăn lên bàn chuyển tầm mắt dịu dàng sang cô: "Em ăn đi."
"Anh không lấy cho mình sao?"
"Nhìn em ăn đủ làm tôi no rồi."
"Ai dạy anh cách dẻo mồm dẻo mép vậy?"
Mạc Thái Huy nhún vai, vô thức nói: "Chắc là từ khi thích em."