• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : QV
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


Lúc đến giờ nghỉ trưa, trong phòng học vẫn chỉ có một mình Ninh Thu. Trước đây đều có Tân Từ ở cùng, giờ nhìn quanh lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Hôm nay không biết vì lý do gì mà Tân Từ không đến, phòng học to như vậy nhưng lại quá im ắng. Đến tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy rõ có lúc còn vọng lại.


Ninh Thu chà xát hai bàn tay mình, cứ thế ngây người ngồi ở đó suốt nửa giờ. Lại nằm bò thêm nửa giờ, thế nhưng một chút buồn ngủ cũng không có. Không những thế, cô tự dưng lại có cảm giác sợ đến nỗi lông tơ cũng dựng thẳng cả lên.


Rõ ràng trước nay cô chưa bao giờ là một người nhát gan, nhưng từ khi đến học tại ngôi trường này, đại đa số cô luôn sẽ cảm giác sợ hãi cùng khẩn trương. Cảm giác rét run càng lúc càng lớn, Ninh Thu rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa, nghĩ liền hướng ra ngoài ngay, chẳng qua lại không để ý đụng phải một người nào đó đang tiến vào phòng.


“Tân Từ, rốt cuộc cậu cũng đến rồi!” Ninh Thu phải lùi một bước mới có thể đứng vững, ngước lên liền nhìn thấy Tân Từ đã đến.


Nghe ra được trong giọng của cô gái này ẩn chứa sự chờ mong cùng vui sướng, Tân Từ khó có thể nhịn được mà cong cong khóe môi, vừa đi qua chỗ ngồi vừa hỏi: “ Đang đợi tớ sao?”


“Ừm, đang đợi cậu.” Ninh Thu không chút do dự nào liền trả lời.


Lời vừa ra khỏi miệng cô đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc nhận ra cũng chỉ biết ngượng ngùng mà bổ sung: “ Tớ ở đây một mình có chút sợ hãi.”


“Cậu sợ cái gì?” Tân Từ vừa cởi bao tay, vừa có chút bất đắc dĩ nhìn cô.


Tại ngôi trường này tuy học sinh đều không phải là con người. Thế nhưng bọn hắn cũng đâu có ăn thịt người, lại càng không đi gây sự vô cớ, làm gì có chỗ nào dọa người !


Cô sợ cái gì chứ?


Ninh Thu mờ mịt lắc đầu, thành khẩn trả lời: “Tớ cũng chả biết. Có lẽ do bị mấy giấc mơ trước kia làm ảnh hưởng, thế nên trong lòng luôn cảm thấy không yên ổn nổi. Mà thôi không nhắc đến nó nữa, ngược lại là cậu, trước nay đều đến đúng giờ, hôm nay có chuyện gì sao?”


“ Đụng phải một chút phiền toái.” Tân Từ rũ lông mi, ngón tay vô ý mà cọ xát với mặt bàn, nhẹ giọng trả lời cô.


Gặp đúng cái dạng khó chơi, lại để ý
đến yêu châu bộ da cuat hắn. Nếu không phải hắn dùng thủ thuật che mắt, hiện tại sợ rằng cũng khó mà thoát thân rồi.


“ Không phải là bị mấy tên thanh niên lưu manh ở bên ngoài chặn đường thu phí đấy chứ?” Ninh Thu vội vàng hỏi ngay, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Cô trước kia khi còn học cao trung cũng bị mấy tên bạn học lêu lổng, hư hỏng làm khó dễ nếu không giao tiền thì đừng hòng rời đi. Một câu không hợp tâm ý của bọn hắn thì liền xảy ra ẩu đả. Hơn nữa loại tình cảnh này cũng không hề ít, bởi vậy Ninh Thu cũng phá lệ quan tâm đến Tân Từ liệu có hay không gặp phải chuyện này.


Nghe câu hỏi vừa rồi của cô, Tân Từ cũng phát ngốc, lát sau mới lắc đầu: “Không ai dám thu tiền phí của tớ cả.”


Những kẻ thích thu tiền phí kia đối với cậu mà nói chỉ cần dọa một chút cũng phải phát run mà bỏ chạy thật xa. Dần dần trước cổng trường cũng chẳng còn loại thanh niên như vậy xuất hiện nữa. Bất quá cũng xuất hiện một số tin đồn truyền rằng cao trung Lam Phong có chút cổ quái, nào là ma quỷ, nào là nặng âm khí nhưng những lời đồn đó cũng không tồn tại được bao lâu liền biến mất tăm.


Ai có thể tin trường học nổi danh dành cho quý tộc này lại có ma quỷ chứ. Huống chi đó cũng chỉ là một vài tin đồn do bọn lưu manh truyền ra mà thôi!


Tân Từ đối với loại tin đồn này cũng chả quan tâm đến, cười nhạo một tiếng rồi cũng chẳng quản nhiều. Trường học cổ quái thì đúng chứ không hề có ma quỷ gì cùng lắm chỉ là có yêu lui tới mà thôi.


“ Không bị người khác làm khó dễ là tốt rồi.” Ninh Thu lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại còn cười rộ lên.


Cô cũng không truy hỏi rốt cuộc Tân Từ bị phiền toái gì. Cô chỉ nghĩ đơn giản ràng nếu Tân Từ đã không nói thì chắc cậu không muốn nói ra, nếu cô còn cố hỏi thì không phải làm cậu khó xử sao.


Lần đầu tiên được người khác quan tâm mình có bị làm khó dễ hay không khiến trong lòng Tân Từ có chút phức tạp. Vui vẻ cũng có nhưng chua xót cũng chiếm vài phần. Cậu chợt nhớ đến chính mình lúc cha mẹ qua đời, trong đôi mắt lại thêm phần cô đơn, buồn bã.


“ Đừng quá lo lắng.” 
Mấy chữ ấy nhẹ nhàng truyền đến tai của Tân Từ, như một chiếc lông ngỗng chậm rãi bay xuống mặt hồ tĩnh lặng, lơ đãng tạo nên vài gợn sóng nhỏ. Cậu kinh ngạc giương mắt nhìn, liền thấy tại vị trí cách hắn không đến một mét. Một cô gái đang nhìn hắn đầy lo lắng, phảng phất giống như cảm xúc của cô cũng giống như hắn bây giờ vậy.


Có chút thất thố gãi gãi đầu, Ninh Thu ầm ừ nói: “ Chính là đột nhiên muốn an ủi cậu thôi!”


Cô cũng không biết chính mình tại sao lại nhìn thấy trong mắt Tân Từ có sự khổ sở không lời, liền thuận miệng thốt ra mà thôi.


Rồi sau đó, Ninh Thu nhìn thấy cậu phì cười. Cô chính là lần đầu tiên nhìn thấy Tân Từ cười vui vẻ đến thế, so với bất kì nụ cười nào cô từng nhìn thấy trước nay đều đẹp hơn.


“ Cậu nên cười nhiều hơn nha, nhìn như vậy rất đẹp!” Ninh Thu cảm thán một câu.


“ Được.” Tân Từ thu thu khóe miệng, nhỏ giọng đáp.


Hắn nghĩ có thể được gặp cô trong đời, cuộc sống của hắn vẫn  còn một chút để hy vọng.


Mấy ngày kế tiếp trôi qua rất mau, thế là liền phải nghênh đón cuộc khảo sát đầu năm của 
lớp cao tam.


Không giống như những cuộc khảo sát trước đây tại trường cũ của Ninh Thu, cao trung Lam Phong trực tiếp cho thi tại lớp, còn không có cả giám thị trông coi.


Phát bài thi xong thì thầy giáo đi ra ngoài, cũng không thèm quay lại nhìn cũng không lo lắng học sinh sẽ gian lận. Không biết chuyện này xuất phát từ sự tín nhiệm với học sinh hay không nhưng Ninh Thu từ nhỏ đến lớn tham gia không biết bao nhiêu kì thi khảo đều có quy định, nhất thời bối rối một hồi.


Nhưng mà cứ thế cũng không hề gì, trường có kỷ luật khá tốt. Không một ai thảo luận về đề hay nhìn quang cảnh xung quanh. Chỉ thấy các bạn học đều đang tập trung vào bài kiểm tra của mình. Trong lớp cũng chỉ còn âm thanh của ngòi bút ma sát lên bài làm.


Không hổ là trường nổi danh của quý tộc, trong phòng học dù không ai dám sát nhưng vẫn duy trì kỷ luật rất tốt, có thể thấy được tố chất học sinh ở đây vô cùng cao. Trong lòng cảm thán một câu, Ninh Thu cũng không để bản thân bị tụt lùi, bắt đầu nghiêm túc làm bài của mình. 


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK