• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


________________________________________


“Tôi làm cậu có ý kiến gì không?” Cùng với tiếng gót giày, tiếng của cô gái trẻ tuổi nói chuyện càng ngày càng gần. Thậm chí tiếng khinh thường cười nhạo nghe rất rõ ràng.


Theo thanh âm truyền Ninh Thu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặc váy lụa trắng ánh mắt không có thiện ý nhìn Lam Cơ. Nữ sinh thoạt nhìn cũng chỉ 17, 16 tuổi còn lùn hơn Ninh Thu một chút. Bởi vì đeo một đôi giày cao gót gần 10cm lúc này mới nhìn gần 1m7.


Trang điểm trên mặt có thể so với Thời Quân, nồng đậm hương nước hoa trong không khí. Cứ việc Ninh Thu ngày thường không dùng nước hoa nhưng ngửi mùi hương này cũng biết được đây không phải là loại nước hoa rẻ tiền. Hơn nữa nữ sinh ăn mặc váy liền áo và giày cao gót đều nhãn hiệu nổi tiếng, không có vài vạn ( 1 vạn khoảng 33 triệu tiền Việt)  là không mua nổi.


Cô bé này chắc chắn là con nhà giàu đây, Ninh Thu không khỏi nghĩ đến. Rồi sau đó cô lại lâm vào nghi hoặc, cái chai này nhìn rất rắn chắc, như thế nào mà nói nát là nát đâu? Không thể hiểu được nát đã đủ khiến người khác khó hiểu, lại còn có người tự nhận là cô ấy làm.


Lực lượng nhân vi có thể đạt tới hiệu quả tự nhiên như vậy sao? Ngón tay Ninh Thu gõ gõ mặt bàn, tầm mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng dừng trên mặt Tân Từ. Coi phát hiện vài người ở đây, trừ cô canh cánh trong lòng đối với việc  cái chai đột nhiên bị vỡ vụn. Những người khác hình như không chút để ý, thậm chí một tia ngoài ý muốn cũng không lộ ra. Nhưng thật ra nữ sinh này đột nhiên xuất hiện, Ninh Thu có thể cảm giác được áp khí chung quanh nháy mắt chậm lại.


Vốn định nói chuyện để đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này. Lại có vài tiếng bước chân truyền đến, có người dẫn đầu mở miệng: “A Lê, sao cậu lại chạy tới nơi này ?”


Ba chàng trai có vóc dáng cao lớn từ đầu phố chạy tới, hơi thở phì phò hỏi. Nữ sinh thờ ơ, cũng không có ý tứ trả lời. Mấy chàng trai kia tựa hồ đã tập mãi thành thói quen nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác. Đang nhìn Tân Từ, Thời Quân ngồi ở một bên, mấy người sắc mặt đang bình thường đột nhiên đổi. Trong đó một người há miệng thở dốc: “Thế nhưng là các người! Khó trách A Lê sẽ đi qua bên này.”


“Các cậu... quen biết nhau à?” Ninh Thu sờ đầu hỏi.


Ba chàng trai chạy tới có một người là Trì Ẩn. Cứ việc chỉ thấy mặt hai lần mà Trì Ẩn giờ phút này cũng cúi đầu trên mặt tối nghĩa không rõ. Nhưng Ninh Thu liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Việc này cũng làm cho Ninh Thu không khỏi suy đoán, vài người này có thể hay không đều là học sinh của Lam Phong. Ngày thường ở một khu dạy học khác học tập, lúc này mới quen biết với Tân Từ.


Hỏi ra nói không ai trả lời, Ninh Thu có chút xấu hổ, đang muốn nói sang chuyện khác để giảm bớt xấu hổ, Tân Từ lúc này mới mở miệng: “Không quen biết.”


“……”


Nhưng biểu tình này cũng không giống như là không quen biết nha, Ninh Thu ở trong lòng âm thầm phun tào một câu.


Nghe Tân Từ không chút do dự phủi sạch quan hệ, Trì Lê một chút cũng không giận. Người ngồi ở ngoài bên cạnh Tân Từ, chớp đôi mắt nói: “Tân Từ, đã lâu không thấy.”


Tân Từ bị gọi tên hàng mi dài run rẩy, bàn tay rũ đặt ở đầu gối tay dần dần siết lại, thẳng đến niết đốt ngón tay trắng bệch.


Quả thật đã lâu không thấy, nói đúng ra là đã hơn mười năm rồi.


Khi đó Tân Từ mới vừa trải qua nỗi đau bị diệt tộc cô đơn phiêu bạc ở xã hội nhân loại . Khi tộc nhân còn , cậu thực sự trải qua một đoạn sinh hoạt vô ưu vô lự, cũng chậm trễ không tu luyện pháp thuật. Đến nỗi khi tộc nhân gặp họa lớn cũng không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ và tộc nhân khác bị đám người bắt yêu kia tàn sát.


May mắn thay cậu vẫn còn sống, trong lòng rực lên ngọn lửa cừu hận, một lòng muốn báo thù. Nhưng khi đó thực lực của cậu còn quá yếu, căn bản không đấu lại đám bắt yêu sư kia. Hơn nữa lại bị trọng thương, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình người. Nhà bị hủy, cậu không có nơi ở. Vì thế phía dưới cầu vượt, bụi cỏ ở công viên đôi bên đều là nơi cậu thường đặt chân.


Vì bảo trì yêu lực, hơn nửa đoạn thời gian kia cậu đều lấy nguyên thân đi lại. Ít nhất ở trong mắt nhân loại cậu ta là động vật vô cùng an toàn. Thật cẩn thận thu liễm hơi thở, cũng có thể lưu lạc cùng mèo hoang, chó hoang không nhà để về hài hòa ở chung.


Lúc Tân Từ dưỡng thương, cậu ở bụi cỏ nơi tụ tập của chó hoang, mèo hoang gặp được Trì Lê.


Mười mấy năm trước Trì Lê cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, trát sừng dê biện, một bộ thiên chân vô tà bộ dáng. Dù vậy, nhưng Tân Từ vẫn nhận thấy được trên người cô có dị thường.


Là một người bắt yêu, đáng tiếc tuổi còn nhỏ. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tân Từ đối với Trì Lê


Dù cho hận nhân loại, càng là hận gia tộc bắt yêu sư. Nhưng Tân Từ cũng không có nghĩ xuống tay đối với một cô gái nhỏ. Huống chi cô gái kia trong tay cầm thức ăn cho mèo, hẳn là tới đây cho mèo hoang ăn.


Người có thể đối xử ôn nhu với động vật nhỏ chắc chắn cũng không phải người có ý xấu. Tân Từ liếm liếm móng vuốt của mình, quay đầu tính toán tìm nơi cư trú khác.


Vào lúc cậu mới vừa quay đầu đi hai bước, liền nghe thấy phía sau bụi cỏ đôi truyền đến vài tiếng mèo thê lương kêu . Bước chân một dừng, Tân Từ quay đầu lại trông thấy một màn khiến hắn cực kỳ không khoẻ.


Cô gái kia lợi dụng thức ăn cho mèo làm mồi dụ, thả lỏng cảnh giới của mèo lừa đến trước mặt. Ngay sau đó một phen bắt được da sau cổ mèo xách đến giữa không trung, khiến những con mèo kia kinh hoảng thất thố mà kêu.


Không chỉ có như thế, Tân Từ lại đi phía trước hai bước còn nhìn thấy bụi cỏ có vết máu. Bên cạnh có một khối thi thể của mèo máu đỏ tươi thấm xuống đất.


Mèo kia lại là bị mổ bụng khi còn sống sờ sờ mà chết. Mà con dao nhọn cứa bụng mèo kia, lúc này đang ở trong tay cô gái kia. Cô ta đang dùng lưỡi dao nhắm chân mèo đang duỗi lung tung ngay giữa không trung, miệng lẩm bẩm: “Không cần sợ, rất nhanh sẽ không đau nữa.”


Thân là yêu quái, Tân Từ đều nhịn không được ghê tởm đến lông tơ dựng thẳng lên. Cũng vừa vặn cậu dẫm trúng chai nước trên mặt đất, phát ra tiếng. Tiếng vang này hấp dẫn sự chú ý của cô gái kia, ánh mắt cô ta sáng ngời, trên tay lực đạo dừng một chút. Mà con mèo kia chỉ bị nắm da sau cổ cũng thừa dịp này chạy trốn tới trên mặt đất, rồi sau đó nhanh chân chạy không thấy bóng dáng.


“Tiểu bạch hồ thật xinh đẹp !” Trì Lê cảm thán một tiếng liền nhấc chân đi đến, đồng thời trong lòng cũng có chút vui mừng.


Cô giết con mèo kia là để luyện con rối, cái này là do cô tìm thấy trong sách cấm ở nhà. Theo sách thì vạn vật đều có linh, nếu có thể đem linh hồn rút ra tăng thêm luyện chế chắc chắn sẽ tạo ra một cổ lực lượng cường đại cho bản thân.


Nhưng Trì Lê chỉ có sáu bảy tuổi năng lực hữu hạn. Có thể thao túng sự vật cũng không nhiều lắm. Đối với biện pháp mà sách ghi lại cô cảm thấy rất hứng thú nhưng bất hạnh là không có đối tượng có thể thực thi. Lúc này mới nhớ tới đám mèo hoang thường xuyên tụ tập ở công viên.


Hiện tại xem ra có đối tượng thích hợp hơn đám mèo hoang kia. Đó chính là tiểu bạch hồ không biết từ chỗ nào chạy tới.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK