Biết được điều này, Dụ Ninh lập tức ngồi xếp chân nhắm mắt tĩnh tọa, lần này trừ khi là zombie tìm đến cửa, nếu không cô sẽ không rời khỏi căn phòng này dù bất cứ chuyện gì.
Năm tiếng sau.
Theo tần số hô hấp của Dụ Ninh, xung quanh cô lại như ẩn như hiện một tầng bạch quang nhàn nhạt, khuôn mặt tuy không có gì biến hóa nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy khuôn mặt ấy dường như toát ra một loại khí chất trang nghiêm, khiến người ta không thể khinh thường.
Hiện tại, điểm này còn chưa nổi bật, loại công pháp này nếu tu luyện được đến cảnh giới cao nhất, thì dù chỉ là người bình thường nhìn qua cũng sẽ nghĩ cô giống như thần phật, phổ độ chúng sinh, quanh thân tỏa Thánh quang, khiến người ta không nhịn được mà kính ngưỡng, hướng tới, dù cho lúc ấy cô có đang giết người cũng có thể được hiểu thành là đang thực thi chính nghĩa.( công pháp bá đạo chấm com)
Dụ Ninh thu tay thở ra một ngụm trọc khí (1), đúng như cô dự đoán, tinh khí bộc phát trong vụ nổ đêm qua không tồn tại được lâu, bây giờ không gian này đã khôi phục nguyên dạng.
Chỉ trong một đêm có thể nâng cao một chút cảnh giới của bản thân đã là một niềm vui ngoài ý muốn đối với cô, Dụ Ninh cũng sẽ không nghĩ quá nhiều vì chuyện này.
Nhìn kẻ vẫn đang hôn mê trên giường, Dụ Ninh dự định nhân lúc Cố Tỉ Vực chưa tỉnh, bản thân cô sẽ lấy chút thức ăn lấp bụng rồi vẽ phù.
Vừa bước ra cửa, Dụ Ninh đã ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, bởi vì người của thế giới này không thể tu hành ích cốc, vậy nên thức ăn họ nấu rất ngon, nhớ đến bát cháo hôm trước, Dụ Ninh bước chân nhanh hơn.
Trong phòng khách có thím Vương và Triệu Vĩ, hai người nghe tiếng bước chân thì cùng quay đầu lại, nhìn thấy Dụ Ninh đi đến, trong mắt thoáng qua một chút thất vọng.
“Thiếu gia…………vẫn chưa tỉnh sao?”
Dụ Ninh gật dầu một cái.
Triệu Vĩ không kìm nén được sự thất vọng hiện trên khuôn mặt, “ Bác sĩ Ngô đã nói thiếu gia sẽ nhanh chóng hạ sốt mà? Bây giờ ngoài kia hỗn loạn như vậy, muốn ra ngoài tìm bác sĩ cho thiếu gia cũng không được.” Nói xong, trong lòng ông có chút hoài nghi Dụ Ninh, bình thường quan hệ của cô với Cố Tỉ Vực vẫn rất gay gắt, tại sao bây giờ anh bị bệnh thì cô lại có thể chăm sóc cả đêm? Hơn nữa, chẳng biết cô chăm thế nào, anh chỉ phát sốt bình thường mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại được.
Dụ Ninh biết Triệu Vĩ nghi ngờ mình, nhưng cô cũng chẳng thèm giải thích, dù sao thì ông ta có nghi ngờ như nào cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
“Một người nữa đâu?”
Mấy giờ trôi qua, mặc dù sắc mặt còn khó coi nhưng thím Vương cũng đã trấn định rất nhiều, bà đặt bữa sáng lên bàn ăn, nói:” Cô Trương lo lắng cho người nhà, chúng tôi không khuyên được cô ấy ở lại, cô ấy đã cầm chìa khóa xe đi cách đây ba giờ trước rồi.”
Nói xong, thím Vương lại không nhịn được mà thở dài một cái, vừa nãy con trai bà cũng mới gọi điện thoại lại cho bà, bà biết nếu bây giờ ngoài kia hỗn loạn như những gì thằng Phúc nói, thì có lẽ cô Trương cũng đã lành ít dữ nhiều.
“Cháo này tôi nấu lúc tám giờ, tiểu thư đã nói không được quấy nhiễu cô nên tôi vẫn để đó, bây giờ tôi lại đun lại cho nóng, cô cứ ăn trước điểm tâm đi.”
Dụ Ninh không chút để ý gật đầu, nghĩ đến tình trạng của Cố Tỉ Vực, trước khi cô đi ra ngoài, nhiệt độ cơ thể anh ta đã gần như hồi phục, chỉ hơi sốt nhẹ, nếu đã muốn nâng cao tình cảm, vậy thì phải khiến cho anh ta tỉnh lại có được cảm giác được quan tâm chăm sóc, nhưng cô không có hứng thú phục vụ anh.
“ Thím Vương, thím đi lấy mấy túi chườm đá cho anh tôi, hạ nhiệt cho anh ấy, biết đâu anh có thể tỉnh lại nhanh hơn.”
Nghe Dụ Ninh nói xong, Triệu Vĩ thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ấy nói vậy thì có lẽ tất cả là do ông nghĩ nhiều.
Ăn xong điểm tâm, Dụ Ninh đi vẽ phù chú, sợ tạo ra âm thanh quá lớn, cô trở về phòng mình.
Dụ Ninh đem những lá bùa và lọ chu sa hôm trước mua ra, cô nghĩ xem loại phù văn nào thì bùa chú dễ thành công nhất, lấy đầu ngón tay làm như bút, chấm chu sa vẽ phác phù văn trên giấy.
Bùm_________
Phù văn tính hỏa mới vừa vẽ được một nửa, lá bùa không chịu nổi mà bị đốt trụi biến mất.
Dụ Ninh cau mày nhìn lớp tro bụi trên sàn nhà, phát hiện một tin tốt và một tin xấu.
Mặc dù thế giới này không có linh khí, tinh khí đất trời cũng loãng đến gần như không có, cô chỉ có thể vẽ những loại bùa đơn giản, cơ bản như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, hơn nữa, uy lực phù văn cũng giảm xuống hơn một nửa.
Sau khi vẽ thử hai mưới lá phù, Dụ Ninh lại nhận ra một vấn đề lớn.
Khả năng vẽ phù thành công của cô cũng bị giảm xuống không ít.
Đối với việc vẽ phù chú, lá bùa này, Dụ Ninh tuy không quá tinh thông nhưng cũng đã vẽ không ít, bây giờ đến cả mấy lá bùa cơ bản mà vẽ hai mươi tờ chỉ có một tờ là thành công, thật đúng là khiến người ta cảm thấy thất bại vô cùng.
Trong không gian của thế giới này, nguyên tố ngũ hành cũng không nhiều, vậy nên phù văn vẽ ra rất dễ bị hỏng.
Dụ Ninh chợt nhớ ra Cố Tỉ Vực thức tỉnh dị năng hệ lôi, dù cho cô cũng không hiểu gì về Dị Năng giả ở không gian này, nhưng một khi có thể sử dụng năng lực hệ lôi tức là trong cơ thể phải có thứ hấp dẫn nguyên tố hệ mộc, bây giờ anh ta đang thức tỉnh dị năng, xung quanh hẳn là sẽ có nồng đậm nguyên tố mộc mới đúng.
Nghĩ vậy, Dụ Ninh lại chạy sang phòng Cố Tỉ Vực.
Thím Vương đang lau mồ hôi cho Cố Tỉ Vực, quần áo anh ta đã bị cởi ra một nửa, thấy Dụ Ninh đi vào vội nói:” Tiểu thư lại đây giúp tôi đỡ thiếu gia lên”.
Dụ Ninh nhìn lướt qua bắp thịt trên cơ thể anh, giúp anh ta thay quần áo là để hòa giải quan hệ gay gắt của hai người, nhưng nếu đã biết Cố Tỉ Vực là một kẻ háo sắc, mấy việc tiếp xúc thân thể như này cô sẽ không bao giờ muốn làm nữa.
“Lau qua là được rồi.”
“ Nhưng nếu lại bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, đợi thiếu gia tỉnh lại mà biết tiểu thư hết lòng chăm sóc lúc cậu ấy ốm đau như này, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui vẻ.”
Dụ Ninh đi đến đỡ lấy hai cách tay anh, vì ở ngay cạnh nên cô nhận thấy xung quanh anh đúng là có rất nhiều nguyên tố mộc, hơn nữa còn có thể mơ hồ cảm giác được chúng đang tràn vào cơ thể Cố Tỉ Vực.
Nhờ có Dụ Ninh đỡ, thím Vương lập tức cởi quần Cố Tỉ Vực, tuy không cởi quần lót, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy chói mắt, Dụ Ninh lại nhớ khi mình giúp anh ta thay quần áo thấy nơi đó hơi nhô lên, tay cô càng dùng sức bấu véo cánh tay mình đang giữ.
Thím Vương không hề hay biết những hành động lén lút của Dụ Ninh, bà chỉ cảm thấy hình ảnh Dụ Ninh đỡ tay Cố Tỉ Vực thật đẹp mắt, thở dài một cái, “ Tiểu thư, cô nghĩ được thông suốt như thế này thật là tốt quá.”
“Nghĩ thông suốt cái gì?” Dụ Ninh mặt mờ mịt nhìn thím Vương.
“Làm lành cùng thiếu gia a! Tiểu thư, cô chắc không nhớ rõ, khi cô còn bé mới đến nhà này, ngày nào cũng chạy theo thiếu gia gọi anh, đòi thiếu gia ôm, bế, khi đó cô còn bé như vậy, thiếu gia ngày trước chẳng mấy khi nói chuyện nhưng lại chơi thân với cô nhất………..”
Nghe thím Vương kể chuyện mà Dụ Ninh giật cả mình, chạy theo Cố Tỉ Vực gọi anh, còn nhõng nhẽo đòi ôm ấp, chủ nhân thân thể này hẳn là có bệnh!
Tím Vương sợ Cố Tỉ Vực cảm lạnh, cởi quần chỉ lau qua cho anh ta rồi lại nhanh chóng thay một chiếc quần mới, Dụ Ninh thấy mọi việc cũng đã xong xuôi nên nói:” Có mình tôi là được rồi.”
“A.” thím Vương vui mừng bước ra khỏi phòng. Nét mặt kia đúng là vô cùng vui vẻ, Dụ Ninh liếc mắt, nhấc chân dẫm lên mặt Cố Tỉ Vực, nghiền xuống một cái rồi mới bắt đầu tiếp tục vẽ bùa.
Dụ Ninh vẽ liên tục năm mươi tấm phù văn hệ mộc, thành công hai mươi tấm, so với lúc trước, khả năng thành công đã tăng lên vài lần.
Cứ như thế đến mười một rưỡi trên tay cô đã có phù chú hệ hỏa, hệ mộc và hệ lôi.
Thời gian còn lại, Dụ Ninh bỏ xuống mọi việc, ngồi bên giường chờ Cố Tỉ Vực tỉnh lại.
Nguyên tố mộc ở xung quanh bắt đầu nhạt dần rồi khôi phục trạng thái bình thường, điều đó cho thấy bất cứ lúc nào Cố Tỉ Vực cũng có thể tỉnh lại, hoặc cảm nhận được tình huống xung quanh.
Đáng thương cho Dụ Ninh, cô chẳng hề hay biết rằng trong lúc thức tỉnh dị năng, tinh thần của Cố Tỉ Vực vẫn luôn tỉnh táo.
(1) Trọc khí: khí có hại cơ thể cần đưa ra ngoài. Google ca ca bảo là khí uế trọc cơ thể cần đưa ra ngoài.
vâng ngay từ cái lúc chị lỡ dại gặp được anh ấy là chị đã xui rồi, một phút tưởng niệm cho chị nữ chính.
mọi người xem có gì chưa tốt thì báo mình sửa nhe