Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo quét qua toàn thân cô, vẻ mặt khinh miệt, chán ghét:”Ai mà không có bồng bột tuổi trẻ chứ.”
Dụ Ninh mệt mỏi trừng mắt nhìn, "Anh không muốn trả thù em sao?”
Sau đó, không đợi Thẩm Cưu đáp lời, lại tiếp tục nói: "Ngày trước, em đối xử với anh như vậy, tệ bạc như vậy, anh cũng không muốn báo thù sao?”
Nhìn bộ dáng đáng thương này, Thẩm Cưu hừ lạnh một tiếng:”Cô lại muốn làm gì. Mặc kệ cô có tâm tư nào đi chăng nữa, tôi cũng không định tiếp tục dây dưa với cô đâu, tôi còn phải về nhà ăn cơm, nếu không muốn bị bảo vệ lôi ra khỏi đây, bây giờ, cút ra khỏi mắt tôi.”
Lời chào tạm biệt giống như câu cảnh cáo, Thẩm Cưu xoay người sang bên.
"Em nghĩ, có lẽ em đã yêu anh!” (Chị nữ chính vì hoàn thành nhiệm vụ mà bất chấp quá, nôi da gà *rụng rụng*)
Dụ Ninh ôm bụng hét lên một tiếng, kêu xong, cũng không biết có phải đã tác động vào chỗ nào nơi bụng hay không mà hai chân run lên, cơn đau thiếu chút nữa đã khiến cô ngã quỵ xuống nền đất.
Dụ Ninh đau đớn cúi đầu, tất nhiên, vì thế mà cô không thấy được bóng lưng ngẩn ra của nam chính, anh quay đầu lại, nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hai người họ chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia mấy lần, ở chung với nhau cũng có ba, bốn năm, trong khoảng thời gian đó, anh đã nói không biết bao nhiêu câu yêu, nhưng cô luôn chỉ hàm hồ cho qua, hoặc không cũng chỉ có em thích anh để đáp lại, không ngờ, bây giờ, khi trái tim anh đã chết, lại có thể nghe được tiếng “yêu” này.
Thẩm Cưu tự giễu cười cười, ngay cả anh cũng không biết, khi cô nói lời yêu đó, cảm xúc trong lòng là tức giận, chua xót, hay còn thứ tình cảm gì khác hay không.
"Cô muốn thế nào?”
Dụ Ninh cúi đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất hồi lâu, đến mức cô nghĩ chắc Thẩm Cưu đã rời đi rồi, mới nghe được giọng nói của anh ta, cô cũng không ngẩng đầu lên, dừng ba giây mới hơi nức nở đáp lời:”Em biết em đã làm những việc tổn thương anh, sau khi sang bên kia, em mới phát hiện trong lòng mình vẫn luôn có một hạt mầm của anh, em cứ nghĩ, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng không hề hay, trôi qua càng dài lâu, hạt mầm càng tươi tốt, cho đến một ngày, nó đã thành một cây đại thụ che ngập trời, em biết anh rất hận em, chính em cũng hận chính bản thân mình, em không cầu anh cho em một cơ hội, chỉ hy vọng anh có thể giữ em ở bên, hành hạ cũng được, để em có thể đem tình yêu và sự áy náy ấy dần xóa đi, để em được giải thoát……….”
Dụ Ninh nói xong lại bắt đầu cắn môi, sợ nước mắt chảy ra, cô vốn chỉ định giả bộ nghẹn ngào để được thương hại, nhưng cơn đau trên cơ thể quá rõ ràng, đau đến ngay cả hô hấp cũng thật khó chịu, lại còn phải nói một đoạn văn diễn cảm dài như thế, vì vậy, nước mắt thuận theo tự nhiên mà chảy ra.
Tất nhiên là Thẩm Cưu đã từng chứng kiến rất nhiều lần cảnh người phụ nữ trước mặt khóc, cô khóc vì không mua được túi xách hàng hiệu, khóc vì thành tích đạt được không cao, thậm chí, có lần còn là vì một chiếc kẹp tóc, thế nhưng, đây lại là lần đầu tiên Dụ Ninh khóc vì anh.
Trong lòng trào dâng một nỗi chua xót không thành lời, anh còn nhớ, ngày ấy, thấy cô khóc thầm, anh vẫn luôn tự trách bản thân không có khả năng, bất lực, cũng tự thề sẽ cố gắng để cô gái ấy không bao giờ phải rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa…………..
Thẩm Cưu quay mặt đi, không nhìn thân hình co rút, đáng thương trước mặt:”Tôi còn chưa kịp trả thù, tại sao lại phải giúp cô chứ?”
Đôi mắt đẫm lệ, Dụ Ninh mông lung nhìn về phía anh, chỉ thấy một bóng người mơ hồ, tâm trạng cũng đi xuống đến mức thấp nhất, vò đã sứt mẻ, cô cũng chẳng thèm giữ hình tượng làm gì, chơi xấu luôn:”Bởi vì em yêu anh! So với việc giúp đỡ, phương pháp này không phải là cánh thức tốt nhất để trả thù sao? Bởi vì em yêu anh, nên mỗi lần nhìn ánh mắt khinh thường của anh, trong lòng em đều đau đớn khó chịu, anh ở bên Lâm Minh Châu, anh thân mật cùng những người phụ nữ khác, để em cầu mà không được, để trái tim em hóa thành tro tàn.” (văn nghệ quá, kinh quá, da gà part 2) (mà mình cũng văn vẻ quá, đọc thấy văn mfinh hay quá, hí hí)
Thẩm Cưu thấy nước mắt của cô, không hiểu sao lại muốn tránh né, mặc dù anh biết rõ bản thân đã không còn chút tình cảm nào đối với kẻ lừa đảo này, nhưng quá khứ luôn thỉnh thoảng xuất hiện, nhắc nhở anh, anh đã từng vì người kia mà điên cuồng.
Bầu không khí giữa hai người lặng đi hồi lâu, dù cho Thẩm Cưu không muốn trả thù cô, nhưng cũng không muốn bị kỉ niệm vây khốn, đuôi mày khẽ nhếch, cuối cùng, anh đồng ý với đề nghị của Dụ Ninh.
"Một tháng, cô có thể ở trong nhà tôi một tháng.” Nói xong, thấy biểu tình mừng rỡ trên mặt Dụ Ninh, Thẩm Cưu hừ lạnh một tiếng:”Nếu cô nghĩ tôi đã mềm lòng thì hẳn là đang suy nghĩ quá nhiều rồi, đừng ảo tưởng, tôi cũng chỉ cảm thấy đề nghị của cô không tồi mà thôi, nếu để tôi phát hiện cô có chuyện dối gạt, muốn vào nhà để làm trò với tôi, chắc chắn tôi sẽ không “hiền lành” với cô như trước đâu.”
Thẩm Cưu kéo kéo ống tay áo, "Có lẽ cô nên nghe chuyện về người dám phản bội tôi, tôi đã chém đôi tay anh ta.”
Dụ Ninh ôm gối gật đầu một cái.
Trong trí nhớ của nguyên chủ vẫn có chút ấn tượng về sự kiện này, nghe nói, Thẩm Cưu có thể phát triển nhanh chóng như vậy ở thành phố B là bởi anh ta có một người cha có vị thế trong thế giới ngầm, mấy năm nay, anh ta đã học được không ít thủ đoạn khống chế nhân tâm từ người cha này, mấy gián điệp ăn cắp tư liệu thương mại của công ty cũng bị anh chém đứt tay.
"Còn ngồi đó là gì? Chẳng lẽ còn đợi tôi đến ôm cô?” Thẩm Cưu giễu cợt nói một câu, không có ý định đợi người phía sau, anh cất bước về nhà.
Dụ Ninh gian nan đứng lên, giống như một cụ già, từng bước, từng bước, vừa đi vừa nghỉ phía sau nam chính.
Bước chân Thẩm Cưu quá dài, vì vậy, khi anh ta đã bước vào cửa, Dụ Ninh còn đang cố gắng leo cầu thang.
"Tôi còn tưởng Thẩm tiên sinh là cái đồng hồ báo thức! Ngày nào anh cũng về lúc sáu rưỡi, thế mà hôm nay lại là sáu giờ bốn mươi.” Lâm Minh Châu nhận lấy áo khoác từ tay anh, cười trêu ghẹo.
Nhớ lại lời đề nghị của Dụ Ninh, lần đầu tiên, Thẩm Cưu nghiêm túc đánh giá về cô giúp việc nhỏ, khuôn mặt khéo léo, cười lên trông khá ngọt ngào, cách nói chuyện cũng in đậm dấu ấn người phương nam – mềm mại, dịu dàng, tổng hợp lại có thể kết luận, nghe lời, ngoan ngoãn.
Mặc dù so về diện mạo thì kém hơn Dụ Ninh một chút, thế nhưng, chính vì kém nên mới có thể khiến trong lòng cô ấy khó chịu, khóe miệng hơi vểnh lên, Thẩm Cưu lộ ra một nụ cười vừa lòng, thỏa mãn.
Lâm Minh Châu chưa từng bị Thẩm Cưu chú ý như vậy, nhất thời, trên mặt xuất hiện lớp phấn hồng ửng đỏ, cúi đầu không dám nhìn về phía anh.
Bộ dáng này của cô càng khiến Thẩm Cưu hài lòng, nhát gan lại khéo léo, hình như còn có chút tình cảm với anh, dễ nắm bắt.
Hơn nữa, anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Dụ Ninh, ai biết cô ta có chuẩn bị mưu ma chước quỷ gì hay không, nếu cô đã cố tình nhắc đến cô gái này, hẳn là hành động sẽ liên quan đến người đối diện, nếu cô thật sự có ý xấu, anh sẽ để cho cô ta biết, cảm giác bị phản bội nó là như thế nào.
Lâm Minh Châu phát hiện Thẩm Cưu chưa đóng cửa, liền đưa tay muốn kéo lại.
"Còn có người."
"Hả?" Lâm Minh Châu ngẩn người, từ lúc cô đến Thẩm gia, chưa từng thấy nơi đây có một người khách nào đến chơi.
Lúc này Dụ Ninh vừa đi đến cửa, chống lại tầm mắt hai người trong nhà nhìn ra.
Từ góc độ của cô, trông có vẻ như Lâm Minh Châu đang đưa tay ôm trọn Thẩm Cưu vào lòng vậy, ngăn hơi thở dài lại, Thẩm Cưu cũng thật thiếu kiên nhẫn đi! Cô mới chỉ vừa buông câu đề nghị, mà anh ta đã nhanh chóng thực hiện, ôm nữ chính thắm thiết rồi.
Thấy bộ dạng này của cô, Thẩm Cưu híp mắt, chẳng cần nghĩ cũng biết cô ấy đang hiểu lầm cái gì, trong tim dâng lên mấy phần vui vẻ, cảm giác mình đã có một lựa chọn thật đúng đắn.
Tuy nhiên, là một người ngoài cuộc, vẻ mặt Lâm Minh Châu lại không hề dễ nhìn rồi, cô liếc liếc về phía người mình mới chào từ biệt không lâu kia, lại nghĩ đến câu chờ cửa của tiên sinh, hơn nữa, hiểu lầm giữa hai người có vẻ đã đựợc xóa bớt đi chút ít, chẳng hiểu sao, nơi ngực lại tức tức khó chịu lên.
Rõ ràng nên vui mừng a! Lâm Minh Châu cắn cắn môi, nở một nụ cười rực rỡ về phía Dụ Ninh:”Chị Ninh, sao chị lại ở đây?”
Xem đi này, giọng điệu giống như chủ nhân cái nhà này vậy. Nếu cô không lên đây, khéo khi hai người này ngủ với nhau lúc nào cũng chẳng biết đâu.
Dụ Ninh không trả lời Lâm Minh Châu, mà là yếu ớt nhìn về phía Thẩm Cưu, "Dọn cho em một gian phòng nhé.”
Thẩm Cưu hơi ngửa đầu, có vẻ như đang suy nghĩ:”Khúc quẹo tầng một có một phòng để đồ, hay cô đến đó dọn dẹp một chút.”
"Không được, sao có thể để chị Ninh ở đó được! căn phòng kia quá ẩm ướt, mấy hôm trước em dọn phòng đó còn thấy đồ đạc bên trong bị mốc rồi.” Nói xong, Lâm Minh Châu le lưỡi một cái:”Thẩm tiên sinh, đừng hiểu lầm là em lười biếng nha, em cũng chỉ thỉnh thoảng đi vào đó mới phát hiện có mốc, không đúng, không đúng, thế này thành ra em đẩy trách nhiệm cho dì Ngô rồi, sao em lại xấu tính như vậy chứ, a a a a a, thật bực mình mà, em chẳng biết nói như thế nào cả!” (Không biết thì đừng nói, bạch liên hoa)
Bộ dáng nghịch ngợm khả ái làm người phải bật cười, nếu không phải Dụ Ninh đang đau đến buồn nôn, cô cũng muốn cười cười cổ vũ cô ta một cái, thấy cô ta càng nói càng chạy xa khỏi chủ đề, cô không nhịn được ngắt lời:” Là ở khúc cua quẹo sao? Tôi đến đó nghỉ trước.”
"Ahh?" Lâm Minh Châu không hiểu kêu một tiếng, mắt trợn to, tràn đầy ngây thơ, như thể không biết tại sao căn phòng tràn đầy khuyết điểm như vậy mà Dụ Ninh vẫn đâm đầu vào ở được, thế nhưng, còn có một điều khiến cô tò mò hơn:”Sao chị Ninh lại đến ở nhà Thẩm tiên sinh nha? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nét mặt nghiêm túc, không giống lừa dối, Lâm Minh Châu có vẻ thật tâm quan tâm đến cô, tuy nhiên, Dụ Ninh cảm thấy ánh mắt kia chói sáng vô cùng, nếu cô ta thật sự quan tâm “người chị em” này thì cũng phải xem sắc mặt tái nhợt của mình chứ nhỉ, cô ta chỉ đang quan tâm chuyện cô ta muốn biết mà thôi.