• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hoa Ninh và ba người bưng đồ ăn sáng đi tới, Tiêu Mộc Phi và Quân Phi Hoàng vẫn ngồi cùng một bàn uống trà, Cố Hiểu Khanh trừng lớn mắt, một mặt xác nhận Tiêu Mộc Phi từ đầu đến chân như cũ, một mặt chú ý trên mặt đất có hay không cái chén ném vụn, Hoa Ninh chỉ là nhàn nhạt nở nụ cười, Đỗ Thương Lược bày thức ăn, bát đũa vân vân, loay hoay không rảnh tỏ vẻ ý kiến, Tiêu Mộc Phi hoàn toàn không để ý tới ánh mắt mọi người có thâm ý khác, cầm lấy chiếc đũa liền bắt đầu ăn, Quân Phi Hoàng cũng lặng im dùng bữa, nhìn bộ dáng hai người, Cố Hiểu Khanh cùng Hoa Ninh trao đổi cái ánh mắt, phi thường thức thời là không đề cập, chỉ nói khi nào xuất phát, lại nên chú ý chút gì đo, cuối cùng nhất không quên dặn đi dặn lại Tiêu Mộc Phi, lần này trở lại không thể mang mỹ nhân đồng hành.

“Vương gia, ngươi rốt cuộc nghe thấy hay không!”

“Ngươi cho bổn vương là ngốc tử ah?”

Tiêu Mộc Phi thuận miệng trả lời một câu, lại cầm lấy chiếc đũa không ngừng gõ chén, có vẻ quá mức tâm phiền, Cố Hiểu Khanh thấy hắn phản ứng kỳ quái, không khỏi chau mi, đang muốn mở miệng, Quân Phi Hoàng một bên đột nhiên có động tác, chỉ thấy hắn dời chiếc chén trống trước mặt Tiêu Mộc Phi, đũa bạc gõ hụt, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, Tiêu Mộc Phi nhìn về phía Quân Phi Hoàng, người sau vẫn là không chút biểu tình, chỉ thấp giọng nói: “Không có quy củ.”

Thanh âm tuy nhẹ, mấy người ngồi cùng bàn tuy nhiên cũng nghe được nhất thanh nhị sở, Cố Hiểu Khanh vạn phần không để mặt mũi nở nụ cười, Hoa Ninh còn nhẫn nhịn, trong ánh mắt Đỗ Thương Lược thì tràn đầy tán thưởng, Tiêu Mộc Phi tức giận vô cùng, đáng tiếc đũa bạc trong tay chiết thế nào cũng không gãy, chỉ đành phải hung dữ trừng hướng Quân Phi Hoàng, tiện tay bưng lấy miệng Cố Hiểu Khanh như cũ cười đến so với ai khác đều lớn tiếng hơn. “Cười cái gì! Còn không xuất phát?”

Mọi người liền vui vẻ xuất phát, Tiêu Mộc Phi không biết nháo cái gì không được tự nhiên, một đường giục ngựa đi trước, ai tới đáp lời đều không để ý, Cố Hiểu Khanh cũng không quản hắn, chỉ cùng Đỗ Thương Lược hai người giá xe ngựa, Hoa Ninh cùng Quân Phi Hoàng thì đi cuối cùng, đội ngũ mặc dù kéo dài, tốc độ tiến lên lại chưa từng giảm, bọn họ theo hướng tây mà đi, thẳng đến lúc trời chiều, mới dừng lại một nhà trọ nghỉ ngơi, hành trình như thế được mấy ngày, dù là Cố Hiểu Khanh cũng có chút trầm tịch, Tiêu Mộc Phi vẫn là cái bộ dáng kia, đối ai cũng xa cách, may mà còn có Hoa Ninh, nụ cười ôn nhuận chưa từng thay đổi, đường cầu hợp thời đưa lên làm dịu cổ họng mỗi người, vị ngọt làm người nhịn không được khẽ cười.

Đường là Hoa Ninh chính mình nấu nấu, bỏ thêm chút thuốc bắc, nói có hiệu quả nâng cao tinh thần, nhưng không hắc mũi, chỉ là nhàn nhạt thanh lương, ngọt, cũng không quá ngán.

Ngậm một khỏa đường cầu, Quân Phi Hoàng nhìn hướng Hoa Ninh cùng những xa phu phát đường khác, đột nhiên có chút minh bạch vì sao mấy ngày nay Tiêu Mộc Phi vẻn vẹn đối với người này có chút sắc mặt tốt, đối với nụ cười như vậy, lại có ai nhẫn tâm lạnh lùng? Trong lòng vừa động, ánh mắt của y hơi đổi, lén lút nhìn về Tiêu Mộc Phi nhưng đi ở phía trước, y cho là mình rất cẩn thận, không nghĩ Hoa Ninh đúng lúc chuyển qua thân ngựa, đưa động tác y thấy nhất thanh nhị sở, y bận rộn bận rộn thu hồi ánh mắt, Hoa Ninh lại không nói thêm, chỉ chậm rãi cùng y đồng hành, cùng nhìn về phía bóng lưng Tiêu Mộc Phi, sau đó như là cười, hoặc như thở dài.

“Vương gia chỉ là trong nội tâm khó chịu, nương nương chớ nên để trong lòng.” Cho rằng Quân Phi Hoàng để ý thái độ lãnh đạm của Tiêu Mộc Phi, hắn nhu hòa cười lại như có điểm xin lỗi. “Mỗi lần trước khi trở lại quân doanh, vương gia luôn như vậy.”

Quân Phi Hoàng không đáp lời, cũng không dời ánh mắt, phảng phất chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

Đi về phía tây trên đường không có những người khác, chỉ có nhóm người bọn họ, vó ngựa gõ gõ theo bánh xe lộc cộc, một tiếng một tiếng gõ vang thiên địa, thanh âm không nhẹ, lại làm nổi bật vẻ yên tĩnh, nhưng trong nội tâm bọn hắn đều tinh tường, bình thản trước mắt chỉ là biểu hiện giả dối, tiếp qua không lâu, lang yên (khói báo động) tương khởi, tứ hải bất bình. Có lẽ Tiêu Mộc Phi chính là vì thế nên mới tâm phiền ý loạn, nhưng lại có thể thế nào? Quân Phi Hoàng lại một lần hướng ánh mắt tới bóng lưng như cũ trầm tịch kia, dưới đáy lòng nhẹ hỏi, lại có thể thế nào?

“Có lẽ nói đến rất buồn cười, nhưng vương gia…… Sợ là không thích đánh giặc đi?” Hoa Ninh sâu kín mở miệng, thanh âm cơ hồ bị tiếng vó ngựa lấn áp, nhưng Quân Phi Hoàng lại nghe được nhất thanh nhị sở.

Quân Phi Hoàng muốn nói không thể cười, nhưng như cũ lựa chọn im lặng. Lại ngày trôi qua mặt trời lên cao, bọn họ lại một lần nữa bước trên đường đi, vó ngựa đã giẫm lên cát vàng tinh tế, bầu trời lam mà bát ngát, một bóng cấp tốc bay trên trời hướng đến, kèm theo thanh âm lanh lảnh của chim ưng kêu, Quân Phi Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt biến đổi, y dừng mã, ngửa mặt lên trời thổi ra một tiếng huýt sáo thật dài, giơ tay, chim ưng màu tro ứng tiếng đáp xuống, ôn thuận dừng trên tay y, Quân Phi Hoàng cởi xuống tin nhắn, lập tức trầm mâu.

Tiêu Mộc Phi thấy xa xa, đang muốn đuổi ngựa tới hỏi có việc gì, cách đó không xa lại nổi lên tiếng chân, mọi người đang đề phòng, đã thấy hai tên truyền lệnh binh quen thuộc vội vàng tới, thấy đoàn người Tiêu Mộc Phi hiển nhiên cũng là kinh ngạc không thôi, vội vàng xuống ngựa đến quỳ trước mặt Tiêu Mộc Phi.

“Vương gia!”

“Chuyện gì vội vàng như thế?”

“Quân báo khẩn cấp, thỉnh vương gia xem qua.”

Tiêu Mộc Phi tiếp nhận tín hạp, vội vàng hủy đi phong ấn, quân báo quá ngắn, hắn liếc qua liền xem hết, Cố Hiểu Khanh một bên tiến lên tiếp nhận, con số rải rác lại làm sắc mặt hắn đại biến! “Đoan vương đã đánh vào Bang Châu?”

Mọi người đều xuống ngựa, một phong quân báo ngắn ngủi quấy rầy toàn bộ kế hoạch. Cố Hiểu Khanh cúi đầu trầm tư, đáy lòng thầm kêu không tốt, Bang Châu tuy là tòa thành nhỏ, lại cùng Quế Dương liền nhau, mà Quế Dương cùng kinh thành trong lúc đó chỉ cách vẹn vẹn có một con sông …… Mặt khác, đoàn người bọn họ do xuất phát đến đây vẻn vẹn tốn mười ngày, đã là nhanh đến, nhưng động tác Đoan vương lại so với bọn hắn nhanh hơn, do căn cứ địa Kiếm Châu của Đoan vương một đường đánh đến Bang Châu ít nhất cũng phải mười ngày, như thế hành động sét đánh không kịp bưng tai, thời gian như vậy trùng hợp, chẳng lẽ……

Cố Hiểu Khanh nhìn về phía Quân Phi Hoàng, cũng thuận theo ánh mắt y nhìn về phía Tiêu Mộc Phi đang dựa vào ngựa chơi đùa roi đến quá mức thích ý, người sau nhẹ giọng nhất tiếu, chính diện chống lại ánh mắt Quân Phi Hoàng, ngữ khí trêu tức nghe không ra vài phần thật lòng. “Bang Châu này chẳng lẽ vì ngươi mà bỏ đi?”

“Vô luận là phải hay không phải, Đoan vương đã bắt đầu hành động.”

Tiêu Mộc không nhẹ hừ một tiếng, roi ngựa đông vung tây vung một hồi lâu rồi dừng, lại nhìn mắt Quân Phi Hoàng, có chút khiêu khích nói: “Ái khanh ah, có nên để bổn vương nhìn một chút bản lãnh của ngươi.”

Quân Phi Hoàng đón ánh mắt sắc bén của hắn câu dẫn ra nhất tiếu, đúng là tự tin hào hứng, chỉ thấy y đi đến bên cạnh Cố Hiểu Khanh, ghé vào bên tai hắn không biết nói chút gì, Cố Hiểu Khanh cúi đầu trầm tư nửa ngày, liền sảng khoái gật đầu, kéo lấy Đỗ Thương Lược đuổi đến hai con ngựa, liền cùng truyền lệnh binh chạy băng băng mà đi; Quân Phi Hoàng lại hướng Hoa Ninh thấp giọng nói mấy câu, Hoa Ninh cười gật gật đầu, lập tức xoay người cùng mã phu an bài cái gì đó. Cuối cùng, Quân Phi Hoàng đi đến trước người Tiêu Mộc Phi, hướng hắn làm tư thế “Thỉnh”.

“Thỉnh vương gia lên ngựa.”

Tiêu Mộc Phi thuận miệng vừa hỏi. “Đi đâu?”

“Đi lấy một vạn binh mã của vương gia.”

“ Ác, là của hồi môn của ngươi?”

Quân Phi Hoàng sắc mặt trầm xuống, cười cũng không cười. “Vương gia có lên ngựa hay không?”

“Sách, ái khanh, tính tình của ngươi phải sửa lại, nhìn bổn vương, có phải là thái sơn có sụp trước mặt cũng không thay đổi ah?”

Quân Phi Hoàng không để ý tới hắn, xoay người lên ngựa, cuối cùng quay đầu nhìn hắn, không lộ vẻ gì trên mặt nhưng khí thế ẩn ẩn tản mát ra nếu không lên ngựa liền đem hắn trói đi, Tiêu Mộc Phi lui hai bước, tại ánh mắt có thể đâm chết người lên ngựa, suýt nữa liền cả ngựa cũng không đạp được, trong miệng cũng nói lẩm bẩm. “Gấp cái gì! Mở mang đùa giỡn đều không được…… Bổn vương một ngày nào đó phải làm cho ngươi buồn bực chết!”

Quân Phi Hoàng không để ý tới hắn, tự nhiên giục ngựa mà đi, nhìn bóng lưng y, Tiêu Mộc Phi roi ngựa hất lên, vội vàng đi theo, cũng hậu tri hậu giác nhớ tới chính mình sắp phải cùng y hai người đồng hành, lập tức cảm thấy hối tiếc không thôi, vừa rồi sao liền đã quên chuyện này? Cố Hiểu Khanh không nhắc lại, ít nhất cũng phải đem Hoa Ninh mang theo mới đúng, lại dạng nào tổng thuận mắt một chút ah……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK