Không biết có hay không một tiếng thở dài, Quân Phi Hoàng cuối cùng đẩy cửa ra, một thân bạch y nhìn ra được đã sửa sang lại, tay phải cũng cầm kim hộp châu sai (trâm), mắt không bị tóc đen che lấp rõ ràng mang theo vài phần luống cuống, rồi lại cố tự trấn định.
“Tại hạ cho rằng ta cùng vương gia trong lúc đó chỉ là ước định.”
“Ước định? Cùng hôn ước có cái gì bất đồng sao?” Tiêu Mộc Phi chỉ nhìn xẹt qua minh châu vây quanh kiệu hoa bên cạnh mình, cũng không nhìn tới Quân Phi Hoàng. “Với bổn vương xem, đều là đồng dạng.”
“Nói như thế, là tại hạ thiếu cân nhắc.”
Nhìn tư thái thoáng hạ thấp người của hắn, Tiêu Mộc Phi nhẹ nhàng cười. “Bổn vương biết rõ, ngươi chỉ cần danh hoàng hậu kia, những thứ khác cái gì cũng không muốn, nhưng bổn vương lại không nghĩ muốn một hoàng hậu chỉ là trên danh nghĩa.”
“Chỉ là hoàng hậu trên danh nghĩa, sử bất tuyệt thư (trên sử sách không ngừng ghi lại, quá khứ thường phát sinh chuyện như vậy).”
Tiêu Mộc Phi nâng mi, không nói, tầm mắt lại hướng kim hộp trong tay Quân Phi Hoàng, Quân Phi Hoàng tay phải giật giật, giống như kim hộp kia đột nhiên trở nên vô cùng trầm nặng.
Trầm mặc duy trì hồi lâu, Cố Hiểu Khanh nhìn trước mắt tình thế tự biết không phải cơ hội tốt để mở miệng, liền cùng Đỗ Thương Lược lẳng lặng đứng một bên, mà mười tên kiệu phu sớm bị phân phó, liền nhìn thấy đến quản môn chính là một nam tử xấu xí cũng chưa từng có bất kỳ phản ứng, lúc này chỉ là cúi đầu đứng hai bên. Gió tháng ba nhẹ nhàng thổi qua, Tiêu Mộc Phi ngẩng đầu, xuân dương chiếu vào hắn tuấn tú mi nhãn, hoảng hốt như vẽ, Quân Phi Hoàng càng nắm chặt kim hộp, phảng phất sợ hơi không chú ý liền muốn rơi xuống đất.
“Ta lần trước đã quên hỏi ngươi, ngươi đã theo ta, nếu trận chiến này ta đánh thua ni?” dương quang dần dần chói mắt, Quân Phi Hoàng thấy không rõ hắn có hay không đang cười, chỉ nghe thấy hắn nói: “Ta thắng, ngươi chính là hoàng hậu của ta; Ta nếu thua, ngươi thế nào?”
Cố Hiểu Khanh cùng Đỗ Thương Lược đều là bình khí ngưng thần, quả muốn nghe Quân Phi Hoàng đem trả lời như thế nào, nhưng luôn chỉ nghe thấy tiếng gió, không biết qua bao lâu, Quân Phi Hoàng bước lên phía trước một bước, lại một bước, lẳng lặng tới gần đỉnh đại hồng hoa kiệu kia, cũng càng tới gần Tiêu Mộc Phi, người sau cũng không động, liền mặc y chậm rãi đi tới.
Thẳng đến hoàn toàn thấy rõ biểu lộ trên mặt Tiêu Mộc Phi, Quân Phi Hoàng hơi cứng ngắc xoay người, chỉ dùng nửa phải mặt nhìn Tiêu Mộc Phi. “Vương gia nếu bại, Quân Phi Hoàng cũng không làm khác, chỉ mong cùng vương gia cộng tiến thoái.”
“Ta sinh?”
“ Quân Phi Hoàng tùy thị tả hữu.”
“Ta nếu chết?”
Nhìn hắn một cái, Quân Phi Hoàng mở miệng nói nhỏ: “Ta cũng không sống.”
Tiêu Mộc Phi cười vang, Quân Phi Hoàng liền mặc hắn cười, chỉ không nói, đợi Tiêu Mộc cười đủ rồi, vẫn là như vậy giống Đăng Đồ Tử (dùng để chỉ kẻ háo sắc), khóe mắt câu dẫn ba phần tiếu ý nhìn về phía má phải của y, đáy mắt hỗn tạp tiếc hận cùng thán phục, Quân Phi Hoàng thấy rõ ràng, chỉ quay đầu đi không để ý tới.
“Ngươi đã có lòng cùng bổn vương đồng sanh cộng tử, liền lên kiệu hoa, bái thiên địa thế nào?” Tiêu Mộc Phi gõ kiệu hoa, bán mang chăm chú hỏi. “Ngươi là sợ hay là chê ủy khuất ngươi?”
Quân Phi Hoàng cung kính hành lễ, ngữ khí lại mười đủ mười phần lãnh. “Vương gia nếu muốn, liền động phòng hoa chúc cũng không sao, chỉ sợ ta đây khuôn mặt xấu xí không lọt được vào mắt vương gia.”
Tiêu Mộc Phi không biết suy nghĩ cái gì, lại ở xuân dương sáng rỡ rùng mình một cái, cũng không nhìn Quân Phi Hoàng, ánh mắt chỉ chuyển tới chuyển lui không có định điểm, nhìn bộ dáng của hắn, Quân Phi Hoàng đầu tiên là cười yếu ớt một tiếng, lại khẽ than nhẹ một tiếng.
“Vương gia kỳ thật không cần dùng loại phương pháp quanh co lại lãng phí tiền này nhắc ta hiểu rõ đạo lý tòng nhất nhi chung (theo một bề đến chết). Đặc biệt nhấn mạnh chữ tiền, Quân Phi Hoàng lại giương lên kim hộp trong tay. “Đã thu tín vật vương gia, ta tự nhiên đối vương gia trung thành như một.”
“Sách, tự cho mình là thông minh! Kiệu hoa này là bổn vương chuyên làm đến để ngươi không được tự nhiên.”
“Nếu là như vậy, vương gia thành công, ta xác thực tương đối không được tự nhiên.”
Nhìn Quân Phi Hoàng biểu tình không gợn sóng, biết rõ y những lời này bất quá là khẩu thị tâm phi, nhưng nghe y chịu thua, đáy lòng Tiêu Mộc Phi còn là cười to hai tiếng, trên mặt nhưng như cũ lạnh nhạt, ngược lại giống như không yên lòng. “Đúng rồi, vừa rồi ai nói là trung thành đấy nhỉ? Lời kia bản vương thích nghe, nói lại lần nữa xem.”
Quân Phi Hoàng yên lặng liếc nhìn hắn, cuối cùng cái gì cũng không nói, Cố Hiểu Khanh một bên đang muốn tiến lên, lại bị Đỗ Thương Lược kéo lại, cũng hướng hắn lắc đầu, Cố Hiểu Khanh giả bộ không phát hiện, kéo lấy hắn liền muốn hướng chỗ Tiêu Mộc Phi, chỉ thấy còn kém ba bước liền đến giữa Quân Phi Hoàng cùng Tiêu Mộc Phi, cũng tại lúc này nghe được một giọng hỏi bất uấn bất hỏa: “Nói lại lần nữa xem liền đủ rồi? Có cần ta quỳ xuống?”
Tiêu Mộc Phi lại gật gật đầu. “Như vậy rất tốt, đúng rồi, nhớ rõ lớn tiếng một điểm.”
Cố Hiểu Khanh cho rằng Quân Phi Hoàng nhất định muốn gây khó dễ, nhưng lại không thể không trừng lớn mắt, nhìn Quân Phi Hoàng thật sự vén lên vạt áo, quỳ gối. “Quân Phi Hoàng thề tá Tiêu Mộc Phi vi đế, từ rày về sau đồng sanh cộng tử, một đời một kiếp, trung thành không dời.”
Từng chữ kia lởn vởn quanh tai, Cố Hiểu Khanh không khỏi ngu ngơ, Tiêu Mộc Phi thu lại nụ cười, tự mình tiến lên nâng Quân Phi Hoàng, cũng đem y dẫn đến trước kiệu hoa. Nhìn trên màn che đan phượng triều dương đỏ tươi hỉ khí, mắt Quân Phi Hoàng lại càng sâu hơn, Đỗ Thương Lược tiến lên vén màn che, y liền bình yên tự đắc ngồi vào trong kiệu, kiệu phu nâng kiệu hoa, lặng yên đi về phía trước.
Thấy Cố Hiểu Khanh còn sững sờ, Đỗ Thương Lược bề bộn lôi kéo tay áo hắn, đợi hắn hoàn hồn lại cũng không nói lời gì liền kéo người cùng nhau lên ngựa, đuổi theo Tiêu Mộc Phi.
Bụi bay mờ mịt, trước nhà cỏ không có hơi người, vài đạo thân ảnh từ một bên xuất hiện, người cầm đầu một thân áo xanh ám thêu long văn, giữa lông mày cùng Tiêu Mộc Phi vài phần tương tự, chỉ khóe mắt là không mang theo câu dẫn, nhưng lại ẩn ẩn vài phần ngoan lệ, môi mỏng mân quá chặt chẽ, nhưng nhìn theo hướng đám người Tiêu Mộc Phi rời đi.
“Vương gia, chúng ta tựa hồ đến chậm một bước.”
Nam nhân được gọi vương gia mở miệng, thanh âm lãnh như băng. “Không chỉ có đến chậm, hành tung cũng bị phát hiện.”
Lời nói chưa dứt, phía bên phải trên cây lại truyền đến thanh âm, trêu chọc hài hước, lại mười phần làm càn. “Tiêu Lệnh Vũ, ta nói ngươi võ công không tốt, muốn ngươi trốn xa điểm, ai bảo ngươi không nghe.”
Tiêu Lệnh Vũ nhìn về phía đầu cây, chỉ thấy một hắc y nam tử tung người bay tới, hoàn toàn đứng ở bên cạnh hắn, không chút khách khí liền đem hơn phân nửa sức nặng của người dựa vào hắn. “Tiêu Lệnh Vũ, đây là không phải là kêu bồi hữu phu nhân hựu chiết binh (tiền mất tật mang)?”
Mất Quân Phi Hoàng xác thực đáng tiếc, có thể càng làm hắn để ý lại là Tiêu Mộc Phi, vốn tưởng rằng người của Tiêu gia xa lạ này bất quá một kẻ tiểu thương, quân lương mặc dù đủ, trong tay chỉ có vài vạn tạp bài quân, lại không có thành trì, khó có thể cùng mình chống lại, còn nữa, Tiêu Mộc Phi vẫn là thân mang tội, danh bất chính ngôn bất thuận, hắn chưa từng để mắt tới, chỉ coi như là công cụ để kiềm chế Bình Xuyên lão gia hỏa kia, nhưng hắn từng cùng Quân Phi Hoàng nói chuyện, biết trong ngực y đã có một phen định luận, nay lại đầu nhập dưới trướng Tiêu Mộc Phi, chẳng lẽ……
“Ai, Tiêu Lệnh Vũ, ngươi đang ở đây nghĩ cái gì?”
“Tiêu Mộc Phi.”
“Ah? Ha ha ha!”Chu Cửu Lang đầu tiên là sững sờ, sau lại cười.
Không có để ý tới tiếng cười của hắn, Tiêu Lệnh Vũ xoay người rời đi, Chu Cửu Lang cũng không ngã sấp cũng không sinh khí, chính mình đứng thẳng người, vẫn cười hì hì theo sát nam nhân sắc mặt âm trầm, chỉ trong miệng lầm bẩm: “Nhìn chất kia kia của người cười lên thật đẹp! Ai như ngươi cả ngày giữ lấy khuôn mặt như người chết, ta là Quân Phi Hoàng cũng không chọn ngươi……”