Ai cũng rùng mình trước câu nói của Bảo, Thiên Bình cũng đã quen với việc này nên cũng không có gì là lạ chỉ ngồi xuống xem kịch hay.
Nhưng mấy con nhỏ đó thuộc dạng điếc không sợ súng ngó lơ câu nói của Bảo lại nhao nhao lên. Bảo Bình bắt đầu lẩm nhẩm, nhiệt độ trong phòng học nhanh chóng giảm xuống đột ngột. Tất cả ai nấy đều rét rung cầm cập, Bảo Bình hướng đôi mắt xanh trong vắt nhưng chứa đầy sự băng giá như muốn đóng băng vào người mấy con nhỏ kia khiến cho bọn chúng muốn nhấc chân bỏ chạy.
Nhưng….
Tại sao…
- AAAAA…. Th… th..thả bọn tôi ra…!!!!
Mấy con nhỏ đó hét lên kinh hoàng, khuôn mặt sợ sệt khi nhìn thấy những mảnh băng đẹp như những viên pha lê đang dần bao phủ lên người của mình. Các sao nữ ở ngoài xem thì cảm thấy hả hê không thèm quan tâm nghe mấy nhỏ đó cầu cứu. Sao nam thì thương xót cho những sinh vật bé nhỏ kia đang thoi thóp, ngăn cản.
- Cô làm thế có quá đáng lắm không?!- Kim Ngưu thương xót lên tiếng.
Bảo Bình im lặng không thèm trả lời câu hỏi của Ngưu đôi mắt nhìn chăm chú vào quyển sách.
- Các em đang làm gì vậy?- bà giám thị nghe thấy tiếng ồn bắt đầu lục đục đi lên, đôi mắt sắc lẻm như con dao liếc nhìn mấy con nhỏ đó đang chết cóng trong tảng băng của Bảo.
Rầm..
Bà giám thị đập tay xuống bàn liếc nhìn cả lớp nói như hét vào mặt các sao.
- Ai đã gây ra chuyện này?!!
Tất cả im lặng, Bảo Bình đứng dậy đặt quyển sách xuống bàn.
- Là em!
- Là em sao?!
Bà ta đi quanh Bảo Bình đẩy gọng kính lên đánh giá một lượt, hừ giọng tiếp.
- En có biết là trong trường có quy định không được sử dụng phép thuật vào mục đích riêng không?
Bảo Bình lạnh lùng gật đầu khiến cho bà ta nổi điên.
- BIẾT MÀ CÒN CỐ TÌNH LÀM. YÊU CẦU EM RA HÀNH LANG ĐỨNG HẾT BUỔI CHO TÔI.
Bảo đi ra khỏi chỗ của mình lướt qua bọn nhỏ lắm chuyện búng tay khiến cho những mảnh băng vỡ vụn tan vào không khí. Bọn chúng vội chạy loạn không dám quay lại nhìn. Đúng lúc chuông vào tiết vang lên, Song Tử đứng dậy lớn tiếng.
- Thưa cô, chuyện hôm nay cũng có một phần lỗi của em. Mong cô xử phạt thật công bằng.
Bà giám thị định đi ra khỏi lớp thì nghe câu nói của Song Tử dừng lại đẩy gọng kính lên lia đôi mắt sắc lẻm bé tí của mình vào anh.
- Được thôi! Nếu cậu đã thú nhận như vậy thì ra đứng cùng bạn cho vui.
Thiên Yết đột ngột đứng dậy.
- Tôi cũng đi cùng!
Bà giám thị như rớt cả mắt kính nhìn Yết với Song Tử, từ ngày đi dạy đến giờ bà chưa gặp được tình huống oái ăm như vậy bao giờ. Vội đi ra khỏi lớp 10S quái quỷ này.
Cô Nana cũng vừa lên lớp, như đã biết được chuyện gì vừa xảy ra cô vào luôn bài học hôm nay.
*****Ngoài hành lang******
Bảo Bình dựa lưng vào tường ngám nhìn bầu trời không gợn mây mà lòng thanh thản hơn. Cô thở dài mới ngày đầu đi học mà đã gây chú ý như thế liệu những ngày về sau sẽ ra sao đây.
- Nghĩ gì mà chăm chú vậy.
Giọng nói giễu cợt vang lên cạnh Bảo, cô quay sang ấp úng.
- Anh… anh sao lại…
- Vậy là cô nhớ được tôi rồi ha!- Song Tử cười híp cả mắt lộ chiếc răng khểnh.
Thịch….
“Tim mình…”
- Hai người đứng cho tử tế đi kẻo cô giám thị lại đén phạt nặng thêm thì khổ.
- Thiên Yết!? Sao hai người lại ra đây?
- Bị phạt!- Thiên Yết cụt lủn.
….
- Ở ngoài kia vui ghê!
Bỉnh nhi thì thầm chỉ đủ cho mình cô nghe thấy. Cô ghen tỵ với Bảo Bình, cái gì Bảo Bình cũng hơn cô, sắc đẹp, phong thái, tình cảm của thần dân trong vương quốc, của cha mẹ. Cô ghen tỵ với chính chị ruột của mình, cảm giác trong nhà như là người vô hình vậy.
Cô từ bỏ thân phận của công chúa, đi theo con đường của mình. Tự luyện phép thuật, tự luyện cho bản thân cách kiểm chế cảm xúc, nhiều lúc cô muốn buông xuôi tất cả. Tại sao chứ? Bảo Bình có mọi thứ mà chị muốn! Ngay cả Thiên Yết cũng dành tình cảm cho Bảo Bình.
Lúc Thiên Yết chịu phạt cùng Bảo Bình, cô thấy hụt hẫng, như đã đánh mất một món đồ chơi quan trọng vậy. Nếu đổi lại là Thiên Bình liệu Yết có phản ứng mãnh liệt như thế không…
- Thiên Bình… Bình nhi…- Nhân Mã ở bàn trên quay xuống lay người Thiên Bình đang thả hồn trong gió kia.