Mọi người còn đang vui vẻ nói chuyện, Hàn Bội Bội đột nhiên tái sắc mặt, hai mắt kinh hãi trợn lớn, giơ tay lên hét, “Ngưng đọng không khí!!”
Một giây sau, tựa như bị một lực lượng cực lớn đâm phải, cánh tay cô khẽ chùng xuống, run nhẹ lên, thân thể bị đẩy lùi ra sau một chút.
Chết tiệt! Cô không ngờ nó sẽ mạnh như vậy!
Những người khác vội quay đầu nhìn, vừa thấy tình cảnh trước mắt, ai nấy đều kinh hoảng không thôi.
Trước mặt bọn họ, một phiến băng khổng lồ to bằng hai người đang giằng co với tấm chắn vô hình mà Hàn Bội Bội vừa mới tạo ra.
Phiến băng có hình con thoi, trên thân đầy những cạnh sắc nhọn, tỏa ra hàn khí trắng xóa lạnh lẽo khiến bọn họ không nhịn được sởn gai ốc.
“Cái này… sao lại…” Linh Ai Dã trắng nhợt lắp bắp.
“Đừng đứng đó nữa! Mau phá hủy nó trước đã!” Mắt thấy tấm chắn do Hàn Bội Bội tạo ra sắp không chịu nổi nữa, Hạ Băng xanh mặt hô lớn, vội vàng giúp cô chống đỡ tấm chắn.
Năm người còn lại được cô nhắc nhở, nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng vận ma lực trong người mình, đè ép lên phiến băng khổng lồ kia hòng phá hủy nó.
Dưới lực ép không khí do năm người tạo ra, phiến băng nứt dần rồi vỡ tung.
Từng mảnh băng lớn sắc bén b ắn ra xung quanh, va đập lên tường, thân cây, khán đài, tạo thành những tiếng động hỗn tạp.
Cũng may lúc này hầu như không có các học sinh khác, bảy người bọn họ cũng kịp thời thi triển thuật Hộ thể nên mới không bị thương.
Nguy cơ được giải trừ, tinh thần ai nấy nhất thời đều thả lỏng, thở phào một hơi, chỉ có Hàn Bội Bội và Mộ Thống là phản ứng nhanh nhạy, vội vàng nhìn về phía phiến băng xuất hiện.
Dù vậy, thứ hai người họ nhìn được cũng chỉ là một bóng người thoáng qua, đến nỗi người đó là nam hay nữ, là học sinh hay giáo viên hay lại là người lạ, hai người đều không kịp nhận rõ.
“Mọi người không sao chứ?!” Thần Phong vội vàng chạy đến, theo sau anh là Thần Nhã Hân, thần sắc lo lắng hiện rõ trên mặt hai người.
“Chúng thần không sao, hai ngài đừng lo,” thấy hai người đến, Hàn Bội Bội nhanh chóng trả lời.
“Là ai làm vậy?” Thần Nhã Hân cau mày, ẩn ẩn tức giận hỏi.
Hàn Bội Bội nhìn qua những người khác, thấy ai nấy đều mơ màng hoang mang, cô lắc đầu đáp, “Chúng thần cũng không rõ, thần chưa kịp nhìn thì người nọ đã biến mất rồi.”
“Mọi người đã từng gây thù oán với ai chưa?” Thần Phong hỏi, đáp lại anh chỉ là những cái lắc đầu phủ nhận một cách kiên quyết.
Dương Minh Nhật vừa tức vừa lo nói, “Vừa rồi thật sự có thể gây chết người đó! Chúng thần làm sao có thể có thù oán với ai đến mức này chứ!”
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Dương Minh Nhật nói đúng, bọn họ đều là công tử tiểu thư của danh gia vọng tộc, gia tộc bọn họ còn đều thuộc thập đại gia tộc của Andalasia.
Bây giờ là thời đại hòa bình, tuy giữa các gia tộc có sự cạnh tranh với nhau, nhưng chắc chắn sẽ không đến mức giết người.
Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này chứ?
Và vì lý do gì?
Hàn Bội Bội đột nhiên nhớ đến chuyện mình đã gặp lúc sáng, sống lưng cô bất giác sởn lạnh.
Nếu như hai sự kiện này đều là do một người làm, vậy thì người nọ là nhằm vào tất cả mọi người, hay chỉ nhằm mình cô?
Hai nắm tay cô siết chặt lại.
Nếu là chỉ mình cô, vậy thì tại sao? Cô có thể khẳng định, cô không có thù oán với bất kỳ người nào đến nỗi phải gặp họa diệt thân như thế này.
Mà nếu chỉ nhằm vào một mình cô, như vậy vừa rồi… là cô đã liên lụy đến bọn họ sao…?
Trong lúc Hàn Bội Bội còn đang hoang mang sợ hãi, Linh Ai Dã laị đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô, “Mấy cái lỗ kia… chúng ta làm sao bây giờ?”
Linh Ai Dã chỉ vào bức tường ở cách bọn họ không xa, trên đó có nhiều lỗ to nhỏ khác nhau, lớp sơn và gạch vữa nứt ra, đều là do vừa rồi bị những mảnh băng văng trúng mà thành.
“Cứ để đó cho ta,” Thần Phong đột nhiên nói rồi bước về phía bức tường.
Những người khác giật mình ngây người, không ngờ rằng anh sẽ chủ động giúp đỡ như vậy.
Giây sau hồi thần, cả đám vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Không cần đâu Hoàng tử, chuyện này chúng thần sao dám phiền ngài chứ,” Hàn Bội Bội nói.
“Đúng vậy, Hoàng tử, cứ để bọn thần nghĩ cách là được rồi,” Dương Minh Nhật phụ họa.
“Không cần lo lắng, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Thần Phong thản nhiên đáp rồi đặt tay lên bức tường, miệng đọc nhẩm, “Quay ngược thời gian.”
Dứt lời, những chiếc lỗ dần dần biến mất, như thể bức tường đã đi ngược thời gian vậy.
“Được rồi đấy,” Thần Phong quay trở lại nói.
“Cám ơn Hoàng tử.”
“Cám ơn ngài.”
Mọi người thay nhau nói lời cám ơn.
Các câu thần chú liên quan đến thời gian bọn họ vẫn chưa được học, nếu không nhờ có anh thì bọn họ sẽ không thể giải quyết chuyện này dễ dàng và nhanh chóng như vậy.
“Không có gì.
Chuyện này mọi người tính giải quyết thế nào?”
“Thần tính sẽ nói cho cha mẹ thần biết về chuyện này, để xem bọn họ có biết được gì khác không,” Hàn Bội Bội nhìn mọi người, nói ra ý định của mình.
Những người khác cũng gật gật đầu.
Thần Phong và Thần Nhã Hân thấy bọn họ đã có quyết định thì không nhúng tay vào.
Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú ở lại sinh hoạt câu lạc bộ nữa, liền cùng nhau ra về.
Sau khi nói lời tạm biệt với Thần Phong và Thần Nhã Hân, bảy người họ đi về phía cổng trường.
Nhưng mới đi được nửa đường, một người đột nhiên hiện ra đứng ở trước mặt họ.
Anh ta mặc đồng phục học sinh màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ khiến bọn họ không nhận ra được là ai, nhưng đôi mắt của người này lại cực kỳ lạnh lẽo thâm trầm, khiến cả bảy người theo bản năng đều nâng cao cảnh giác.
Bầu không khí tức khắc trầm xuống, nặng nề tựa như có thể ngưng tụ thành nước.
“Chuyện phiến băng vừa rồi là anh làm, đúng không?” Hàn Bội Bội có chút căng thẳng hỏi.
“Phải,” hắn nhếch khóe môi, dứt khoát thừa nhận.
Tức khắc, cả đám đều sôi trào.
“Tại sao anh lại làm như vậy? Chúng ta có thù oán gì? Làm như vậy có thể gây chết người đấy anh có biết không hả?!” Hạ Băng tức giận nói.
“Tất nhiên là ta biết rồi,” khóe môi hắn nhếch càng cao, lộ ra nụ cười khiến người sởn lạnh, “Bởi vì mục đích của ta chính là gi3t chết các ngươi mà.”
Nghe hắn bâng quơ nói ra chuyện giết người, bọn họ nhất thời sững sờ, xanh mặt nhìn hắn.
Người này rốt cuộc là ai vậy? Thật sự là một học sinh trong học viện Tinh Túc sao? Hắn thật sự có thù hận gì đó với bọn họ hoặc là với gia tộc bọn họ nên mới muốn giết người, hay là vì đầu óc của hắn ta có vấn đề vậy?
Không để cho mọi người kịp phản ứng lại, hắn đưa tay lên, búng một cái, nháy mắt cả bảy người đã bị dịch chuyển, chia xa nhau đứng thành một vòng tròn.
Bảy người nhất thời kinh ngạc sửng sốt, giây sau đã lấy lại tinh thần, vội chạy về phía nhau, nhưng chưa chạy được ba bước thì đã tông phải một bức tường vô hình khiến cho bọn họ bị bật ngược ra sau.
Ai nấy đều đau đớn ôm lấy trán.
Mọi người lần nữa đứng dậy, vội sờ s0ạng xung quanh, liền phát hiện bọn họ đang bị nhốt trong một căn phòng vô hình, bốn bề đều là những bức tường trong suốt khiến bọn họ có thể nhìn thấy nhau, nghe thấy nhau nhưng lại không thể lại gần nhau.
Cả đám kìm nén hốt hoảng, vội vận ma lực thử phá bức tường.
Hàn Bội Bội vung tay, liên tục ném ra các quả cầu lửa đất nước khí, nhưng bức tường kia lại vẫn vững vàng như cũ.
Cô căng thẳng siết chặt tay, ráng nhớ lại tất cả các câu thần chú mà mình đã học.
Trong lúc cô còn đang cố gắng tìm xem có loại thần chú nào có thể phá vỡ căn phòng vô hình này không, kẻ đeo mặt nạ kia đã đột nhiên dịch chuyển.
Một giây sau, hắn xuất hiện ngay trước mặt cô, nhếch khóe môi tàn độc nói, “Kẻ đầu tiên phải chết, chính là ngươi.”
Lời vừa thốt ra, cả bảy khuôn mặt đều biến sắc.
Rồi không biết từ lúc nào, trên tay hắn đã xuất hiện một quả cầu khí lớn, vung tay ném mạnh về phía cô.
Hắn đứng cách Hàn Bội Bội quá gần, còn chưa đầy ba mét, vừa vung tay một giây sau quả cầu khí đã bay đến trước mặt cô.
Cô dường như có thể cảm giác được cái chết đang tới gần và bao trùm lấy mình.
Tâm trí cô trở nên trống rỗng, tay chân tựa như bị đông cứng, chỉ biết trơ mắt nhìn quả cầu khí đến ngày một gần.
Sáu người khác điếng người, trợn trừng mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Dương Minh Nhật nhìn những gì đang xảy ra trước mắt mình, một nỗi sợ hãi không tên bỗng dâng lên trong lòng, không khí trong phổi tựa như bị rút cạn, khiến anh không thể thở nổi.
Anh chống tay lên bức tường vô hình, mắt thấy quả cầu khí ngày càng đến gần cô, trong tâm giống như có thứ gì đó bị rút đi, khiến anh bất giác hô lên.
“Không được!!!!”
Vừa dứt lời, quả cầu khí đột nhiên dừng lại, chỉ cách chóp mũi Hàn Bội Bội một phân, sau đó bỗng dưng tan biến.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và đột ngột, khiến cho tất cả đều ngây người sững sờ, ngay cả kẻ đeo mặt nạ kia cũng không ngoại lệ.
Mộ Thống quay sang nhìn Minh Nhật, trong mắt là kinh ngạc đến tột độ.
Vừa rồi… chẳng lẽ cậu ấy đã thức tỉnh rồi sao…?
Mấy giây sau, Hàn Bội Bội là người lấy lại tinh thần trước nhất.
Một lần bước qua quỷ môn quan, lúc này cô không những không sợ hãi nữa mà còn trấn tĩnh đến lạ thường.
Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn kẻ đeo mặt nạ, bàn tay vung lên, một quả cầu khí không thua kém gì quả cầu ban nãy lập tức xuất hiện phóng về phía hắn.
Nếu đã không thể câu thông, vậy cứ đánh bại hắn trước rồi lại tính!
Danh Sách Chương: