Những người khác cũng ít nhiều nhìn ra được thái độ của Thần Phong đối với Hàn Bội Bội không được bình thường, lúc này ai nấy cũng không thể không gật đầu đồng tình với câu nói của Thần Nhã Hân.
Ngay tại giây phút này, Hàn Bội Bội và Thần Phong tựa như được sinh ra là để dành cho nhau vậy.
Sau khi được mọi người "chuẩn" bốn bộ trang phục dự thi, cả bốn người liền nhanh chóng đem chúng đi cất cẩn thận.
Mặc dù ban giám khảo đã cảnh cáo không được phép gian lận, nhưng dù sao thì phòng hờ vẫn tốt hơn.
Cất giấu bộ trang phục kỹ lưỡng xong thì cả mười người cùng nhau đi dạo quanh học viện một chút, hít thở bầu không khí trong lành nơi đây.
Ăn trưa xong, mọi người lại cùng nhau đi dạo cho tiêu cơm.
Nói thật ra thì vì không biết còn có thể làm gì khác được nữa nên mới đi dạo nhiều như thế.
Nhưng cũng may mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ và hòa hợp, cộng thêm có Lâm Dạ Vũ làm trò tiêu khiển cho cả nhóm nên cũng không ai thấy buồn tẻ gì cho lắm.
Trong lúc mười người họ còn đang thoải mái cười đùa thì hai đội còn lại lại đang gấp rút vội vã chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai, đặc biệt là đội Mễ Kiến.
Những mùa thi trước, vốn dĩ đội Mễ Kiến luôn giành được chiến thắng trước học viện Tinh Túc, dù không mấy dễ dàng gì, nhưng ít nhất cũng không mất mặt như năm nay.
Hai vòng thi đã trôi qua mà họ chưa có phần thắng nào, vì vậy ở phần thi tiếp theo này, bọn họ bắt buộc phải giành được chiến thắng.
Nếu không, hạng bét ba phần thi, cho dù có nhất ở phần thi thứ tư thì bọn họ cũng sẽ không giành được tấm vé để bước vào phần thi cuối cùng.
Tối đến, cả nhóm Tinh Túc tập trung lại ở phòng sinh hoạt chung nói chuyện phiếm với nhau một lúc rồi đều đi ngủ sớm để giữ nhan sắc cho phần thi ngày mai.
Không giống như hai phần thi đầu tổ chức vào sáng sớm, phần thi Sắc đẹp được tổ chức dưới hình thức là một buổi dạ hội nên đến khoảng năm rưỡi sáu giờ chiều mới bắt đầu.
Sau khi MC nói lời mở màn, cuộc thi liền chính thức bắt đầu.
Thứ tự thi đã được quyết định bằng việc bốc thăm ngay trước đó.
Đội đầu tiên bước ra trên sân khấu chính là đội Mễ Kiến.
Bốn người dự thi của đội Mễ Kiến đều là bốn người xinh đẹp khó dùng lời để tả.
Từ trang phục, trang sức, phụ kiện cho đến phong thái và biểu cảm, tất tần tật đều phù hợp với yêu cầu của phần thi.
Sáu người còn lại của đội Mễ Kiến đứng ở dưới sân khấu liếc mắt về phía ban giám khảo, thấy ba người họ đều gật gù tán thưởng khi nhìn thấy bốn người trên sân khấu thì không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.
Thái độ của ban giám khảo như vậy, ắt hẳn phần trăm thắng của bọn họ cũng không đến nỗi nào.
Nhưng cảm giác an tâm ấy lại không tồn tại được lâu.
Khi đội Thanh Tiễn bước ra, cả đội Mễ Kiến nhất thời đều trầm sắc mặt, lúc đen lúc trắng.
Bốn thành viên dự thi của đội Mễ Kiến tuy rằng đều xinh đẹp mỹ lệ và đạt được yêu cầu của phần thi, nhưng xét về thanh tao cao quý, sao bọn họ có thể so sánh được với Lưu Tộ Hinh, cháu gái của Đức vua và Hoàng hậu chứ.
Còn có Hứa Cẩm My, với dáng người chuẩn, chiếc váy xẻ táo bạo ôm chặt bộ ng ực nảy nở và vòng ba săn chắc, liệu ai còn có thể so được với cô về nét quyến rũ và gợi cảm?
Còn về bên nam, thân là Thế tử của thân vương Andalasia, trong người chảy dòng máu Hoàng gia, Thần Kha Triệt sao có thể không cao quý kiêu ngạo? Đinh Bác Thiên tuy rằng khuyết thiếu vẻ hòa nhã ôn hòa, nhưng nét năng động hoạt bát lại rất rõ, cộng thêm vẻ ngoài của anh vốn đã rất tốt, so với người của đội Mễ Kiến cũng một chín một mười.
Sáu người bên đội Thanh Tiễn liếc qua, thấy sắc mặt tái nhợt hay đen thui của đội Mễ Kiến thì vô cùng hả hê và đắc ý kiêu ngạo.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là cùng chung số phận với đội Mễ Kiến, bởi vì còn chưa đắc ý được bao lâu, khi đội Tinh Túc bước ra, vẻ kiêu ngạo và nắm chắc chiến thắng trong tay của bọn họ đều lập tức tắt rụi.
Dựa theo thứ tự đã đề cập trong bức thư thông báo nội dung phần thi thứ ba, Hàn Bội Bội khoác tay Thần Phong, thong thả yểu điệu lại tự tin bước ra trước.
Theo sau hai người họ là Liêu Huệ Lan và Dương Minh Nhật.
Thân ảnh bọn họ vừa xuất hiện, cả hội trường tức khắc vang lên tiếng hít sâu, sau đó liền rơi vào trong im lặng.
Tất cả mọi người đều đồng loạt sững sờ, ngây ngẩn nhìn bốn người bọn họ.
Thiếu nữ thì xinh đẹp tựa tiên, rực rỡ chói lóa đến mức bọn họ còn tưởng rằng sau lưng Hàn Bội Bội và Liêu Huệ Lan có hào quang đang phát ra vậy.
Một người thì thanh tao yểu điệu, một người lại quyến rũ gợi cảm.
Mỗi người một vẻ nhưng cả hai đều xinh đẹp tuyệt trần như nhau, khó lòng mà chọn ra được ai hơn ai.
Thiếu nam thì tuấn tú tựa thần, cả người tỏa ra một loại khí tức không ai có được, vô cùng mạnh mẽ và cao quý, như người trên người.
Một người trầm tĩnh nhưng dịu dàng, một người năng động lại hòa nhã, rõ ràng là đối lập nhau nhưng lại hòa hợp cực kỳ.
Cả bốn người họ dường như không phải là người thường nữa mà là những đứa con của thần, đẹp đến mê hồn, đẹp đến chói lóa, đẹp đến giống như là mơ.
Chỉ khi nhìn đến bốn người họ, mọi người mới hiểu thế nào là kiệt tác của tự nhiên, là vẻ đẹp thuần khiết không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Mọi người không kiềm được lòng liếc mắt so sánh học viện Tinh Túc và Thanh Tiễn.
Thế tử và Hoàng tử, dù chỉ khác một chữ thôi nhưng cách biệt đã là một trời một vực.
Ván này không cần đến ban giám khảo thì mọi người cũng đã có thể đoán được ai sẽ là người chiến thắng.
Sau khi cả ba đội đều đã xuất hiện thì phần thi cũng có thể xem như là đã kết thúc.
Ba vị giám khảo đều rời đi để thảo luận ý kiến và đưa ra kết quả cuối cùng.
Trong lúc chờ đợi, ba đội thi đấu và một số học sinh ưu tú của học viện Thanh Tiễn được mời tham dự và tận hưởng buổi dạ hội tối hôm nay.
Sau gần hai tiếng thưởng thức buổi tiệc buffet với đồ ăn đa dạng và hấp dẫn, giai điệu nhẹ nhàng bắt đầu cất lên, thời khắc khiêu vũ đã đến.
Mọi người đưa mắt nhìn xung quanh, muốn nhìn xem có ai muốn mời mình hoặc mình muốn mời để khiêu vũ không.
Dựa vào biểu hiện lúc trước của đội Tinh Túc, lúc này mười người bọn họ liền trở thành tâm điểm của sự chú ý, là đối tượng mà nhiều người mong muốn được mời khiêu vũ nhất.
“Dương thiếu gia có thể nhảy với ta một điệu được không?” Một cô gái mỉm cười dịu dàng tiến lên hỏi.
Dương Minh Nhật còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có người tiến lên nhẹ nhàng khoác lấy tay anh, mỉm cười trả lời, “Thật xin lỗi, nhưng Dương thiếu gia đã mời ta nhảy rồi.”
Thấy người đến là Thần Nhã Hân, cô gái kia chỉ có thể gượng cười rồi vội vàng rời đi.
Đối với lời nói của Thần Nhã Hân, không hiểu sao Dương Minh Nhật chợt cảm thấy có chút khó chịu và bất an.
Anh quay sang nhìn cô, khẽ nhíu mày hỏi, “Tại sao lúc nãy Công chúa lại nói như vậy chứ?”
Thần Nhã Hân nghe vậy trái tim không khỏi nhói khẽ, hơi siết nắm tay, trên mặt lại vẫn như cũ, hồn nhiên cười đáp, “Tại ta thấy anh giống như không muốn khiêu vũ cùng cô gái đó nên mới giúp anh giải vây.
Chẳng lẽ ta đoán sai rồi sao? Anh muốn cùng cô gái đó khiêu vũ à? Vậy cũng không sao, chúng ta trước hết cứ nhảy một điệu rồi sau đó anh lại đến mời cô ấy là được.
Hẳn là cô ấy sẽ không để bụng đâu.”
Nghe cô hỏi, Dương Minh Nhật theo bản năng lắc đầu, “Không phải, thần không muốn cùng cô ấy khiêu vũ…”
Dương Minh Nhật hơi mím môi, tâm tư trong lòng bỗng rối thành một đoàn.
Đúng vậy, anh rõ ràng không có ý định cùng cô gái kia khiêu vũ, Thần Nhã Hân cũng chỉ là muốn giúp anh giải vây mà thôi, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu bất an chứ? Khó chịu thì còn có thể giải thích được, là vì anh không thích cô tự tiện quyết định như vậy, cũng không muốn cho cô bất kỳ hy vọng gì.
Nhưng còn bất an thì sao? Anh bất an là vì điều gì chứ?
Thông minh và tinh tế như Thần Nhã Hân sao có thể không nhận ra Dương Minh Nhật đang băn khoăn điều gì? Thấy anh như vậy, trong tâm Thần Nhã Hân bỗng dâng lên tia do dự.
Rốt cuộc cô làm như vậy là đúng hay sai? Rõ ràng đã biết anh có tình cảm với Hàn Bội Bội, cô lại vẫn lợi dụng việc anh chưa nhận ra để tiếp cận và theo đuổi anh, có phải cô quá ‘trà xanh’ rồi không? Nếu sau này anh biết được, liệu anh có trách cô vì đã giấu diếm anh không?
Nhưng chính anh còn không nhận ra được tình cảm của mình thì sao lại có thể trách cô chứ…
Danh Sách Chương: