Cốc ma ma đứng bên cạnh nhìn thấy ngọc bội linh lung của Triệu Ấu Lăng, sắc mặt hơi thay đổi, không khỏi bước lên phía trước muốn lấy ngọc bội mà Triệu Ấu Lăng để trong cổ áo ra xác nhận.
Bị chèn ép, Triệu Ấu Lăng theo phản xạ tự nhiên lùi ra sau né tránh, hai tay che trước ngực, kỳ quái nhìn Cốc ma ma.
"Bà định làm gì? Không được vô lễ.”
"Khụ…Triệu cô nương đừng trách, bà ấy già rồi, có đôi lúc lẫn lộn hồ đồ.
Ở đây không có việc của ngươi, ngươi yên tâm đi thêu thùa đi.”
Thẩm lão thái thái liếc mắt nhìn Cốc ma ma, ánh mắt của Cốc ma ma lộ ra một chút thâm sâu.
Tuy nhiên bà ấy cũng nhận ra mình quá vội vàng, không nên ở trước mặt Thẩm Chiêu đi vạch áo của cô nương người ta.
Lúc này ở ngoài cửa có người đến báo:
"Cao phu nhân muốn gặp Thái phu nhân, xin Thái phu nhân cho phép bà ấy đưa Triệu cô nương về Hoài Vương phủ
"Bảo Cao phu nhân không cần đến gặp ta, Triệu cô nương chỉ có thể ở lại phủ Trấn Quốc công.
Tối nay bà ấy không đưa Triệu cô nương đi được, ngày mai, ngày kia, sau này cũng đừng hòng đưa Triệu cô nương đi.
Nếu Cao phu nhân thích uống trà ở phủ Trấn Quốc công ta, thì hãy ngồi ở tiền sảnh, ta lớn tuổi rồi dễ buồn ngủ, không đến đó ngồi cùng bà ấy được.”
Thẩm lão thái thái vẫy tay ra hiệu, đại nha hoàn chờ ngoài cửa chỉ đành nhận lệnh nhanh chóng rời đi.
"Đưa Triệu cô nương ra ngoài, nhớ phải chăm sóc chu đáo, xem rốt cuộc nàng ấy có thể làm cho ta cát phục như thế nào..."
Thẩm lão thái thái như có vẻ hơi mệt mỏi, híp mắt ngồi dựa vào ghế mây giọng nói nhỏ dần, vẫy tay ra hiệu cho Cốc ma ma đưa Triệu Ấu Lăng ra ngoài.
Thẩm Chiêu bước lên phía trước định dìu tổ mẫu vào phòng trong nghỉ ngơi.
Thẩm lão thái thái dựa lưng vào ghế nhắm mắt không lên tiếng, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.
Thẩm Chiêu im lặng đứng bên cạnh, đến khi cổ họng Thẩm lão thái thái phát ra âm thanh khò khè, mới vội vàng nghiêng người về phía trước xem xét thăm dò.
Thẩm lão thái Thái tử từ mở mắt, ánh mắt sắc bén lóe lên như có sao băng lướt qua.
"Chiêu nhi à, đã đến lúc hành động rồi..."
"Tổ mẫu, người…?"
Thẩm lão thái thái gật đầu.
Thẩm Chiêu hưng phấn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế mây, giống như đang bóp cổ Thái tử Triệu Diễn vậy.
Hơn hai tháng giày vò nung nấu, hắn chính là chờ đợi ngày hành động này đây.
"Vậy tôn nhi đi lập kế hoạch."
Thẩm Chiêu bước ra khỏi cửa như một cơn gió.
Thẩm lão thái thái đứng lên, tinh thần mạnh khoẻ lưng thẳng tắp, mím môi nhìn về phía cổng.
Nghe thấy tiếng bước chân quay về của Cốc ma ma, bà quay người ngồi trở lại ghế, đặt tay lên tay vịn, nhìn Cốc ma ma đang vội vàng bước vào.
"Thưa Thái phu nhân, đã tiễn Cao phu nhân đi rồi.
Có lẽ bà ấy sẽ không đến đòi Triệu cô nương nữa.”
"Ừm, rất tốt."
Thẩm lão thái thái cầm chén trà lên, ánh mắt nhìn vào nửa chén trà.
Cố ma ma vội vàng bước lên cầm ấm trà đổ đầy nước, đặt ấm trà xuống đến gần Thẩm lão thái thái hạ giọng nói:
"Vừa rồi nô tỳ để ý thấy ngọc bội Triệu cô nương đeo......”
Cốc ma ma quan sát biểu cảm của Thái phu nhân.
Ở bên cạnh chủ tử hơn 20 năm, có lúc không cần nói ra rõ ràng, cũng tự hiểu lẫn nhau.
"Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
"Lão nô thấy rất quen, còn cần phải nhìn kỹ hơn mới dám chắc chắn."
Thẩm lão thái thái không hề kinh ngạc, Cốc ma ma biết Thẩm lão thái thái chắc cũng giống bà ấy, nhìn thấy ngọc bội mà Triệu Ấu Lăng đeo.
Miếng ngọc bội đó trong suốt tinh xảo linh lung, vừa nhìn đã biết không phải vật bình thường, mặc dù chưa nhìn kỹ nhưng cũng có thể thấy trên đó có khắc hoa văn.
"Nếu có thể xác định hình dáng hoa văn, thì có thể chắc chắn..."
Cốc ma ma thận trọng nói, Thẩm lão thái thái "ừm" một tiếng, Cốc ma ma đương nhiên hiểu ý nhanh chóng đi làm.
"Bây giờ lão nô đi sắp xếp để Triệu cô nương tắm gội, nhất định sẽ mang ngọc bội đến cho người xem kỹ hơn."
Thẩm lão thái thái không lên tiếng, đợi đến khi Cốc ma ma đi ra ngoài đóng cửa lại, bà không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, mắt đỏ hoe, hai chân run rẩy, cơ thể mềm nhũn khuỵu xuống, hai tay bám lấy tay vịn của ghế mới không ngã xuống đất.
Triệu Ấu Lăng theo sau Vệ ma ma đến Hoán Nguyệt Hiên, bước từng bước dẫm lên cái bóng bị kéo dài bởi ánh đèn trong vườn của Vệ ma ma.
Đây là niềm vui duy nhất nàng có thể làm vào lúc này.
Bây giờ nàng giống như một con chim nhỏ bị giam cầm, một chút tự do cũng không có.
Hoặc là bị nhốt trong Hoán Nguyệt Hiên thêu thùa, hoặc là ra ngoài thì có Vệ ma ma luôn ở bên cạnh, thỉnh thoảng càm ràm lải nhải.
"Thái phu nhân tìm ngươi ngoài hỏi chuyện thêu thùa ra, còn hỏi điều gì khác không?"
Vệ ma ma quay đầu lại hỏi.
Bàn chân giơ lên của Triệu Ấu Lăng giẫm đúng vào cái bóng của Vệ ma ma đang bị ánh đèn chiếu vào làm vặn vẹo.
"Ừm, hỏi về chuyện túi tiền của công tử nhà các ngươi.
Thái phu nhân nhà các ngươi biết ta không nói dối thì không hỏi nữa.
Công tử của các ngươi cũng ở đó, ta nợ hắn tiền ăn cơm.
Đợi khi nào ta thêu thùa kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho hắn.”
"Ngươi thật sự quen biết Thế tử của chúng ta sao?"
Vệ ma ma biểu hiện hết sức ngạc nhiên.
"Quen biết Thế tử nhà các ngươi khó lắm sao?"
Triệu Ấu Lăng giẫm lên cái bóng đã thu nhỏ lại thành một quả bóng, không cho là đúng nói.
"..."
Vệ ma ma bị Triệu Ấu Lăng làm cho nghẹn không nói nên lời.
Trước mắt đã đến Hoán Nguyệt Hiên.
Lần này Vệ ma ma đưa Triệu Ấu Lăng vào phòng, không khỏi cẩn thận nhìn nàng một vòng từ trên xuống dưới.
Trong lòng tự hỏi rốt cuộc cô nương này là nhân vật thế nào, Cao phu nhân đến đòi người, Thái phu nhân sai người chăm sóc chu đáo, Vương thị cũng như có được bảu vật không chịu buông tay, ngay cả Thế tử Thẩm Chiêu vốn quen nhìn thấy đủ loại mỹ nhân phong tình cũng lên tiếng căn dặn không được thờ ơ lạnh nhạt Triệu Ấu Lăng.
Trông dáng vẻ đúng thực rất đẹp nhưng nhìn thế nào cũng vẫn là một vẻ đẹp của mỹ nhân hoang dã khó thuần, động một chút thì vung nắm đ.ấ.m lên muốn đánh nhau với người ta.
"Cô nương nghỉ ngơi trước đi, chút nữa ta sẽ sai người mang nước tắm đến cho cô nương sau."
"Vậy làm phiền Vệ ma ma, nước tắm đừng quá nóng, mang đến có thể uống ngay."
Phụt
Vệ ma ma cố nhịn không cười ra tiếng, lắc đầu đóng cửa lại.
Bà ta phải lập tức đi báo tình hình tiểu tú nương gặp Thái phu nhân cho Vương thị.
Vương thị không dám từ chối yêu cầu đòi người của Cao phu nhân, Thái phu nhân thì trực tiếp cự tuyệt Cao phu nhân, lúc này Vương thị nhất định muốn biết nguyên nhân.
Vì một tiểu tú nương, hôm nay làm ra động tĩnh có vẻ hơi lớn.
phủ Hoài Vương và phủ Trấn Quốc công giằng co căng thẳng.
Triệu Ấu Lăng ngồi trước khung thêu, trong tay cầm kim chỉ nhưng ánh mắt lại nhìn hồ nước ngoài cửa sổ.
Gió thổi qua, làm tan vỡ một hồ ánh trăng.
Triệu Ấu Lăng kinh ngạc nhảy đến gần cửa sổ.
Khung cửa sổ hơi rung lên, một tia sáng trắng bay chầm chậm từ cửa sổ đến giữa phòng.
Bàn tay cầm kim chỉ của Triệu Ấu Lăng vốn định chuẩn bị đưa lên, khi nhìn thấy thân hình của bạch y nữ tử, nàng bèn thu lại kim chỉ vào lòng bàn tay.
"Tỷ là ai?"
Triệu Ấu Lăng nhìn chằm chằm nữ tử, trong lòng có một cảm giác thân thiết dịu dàng không thể giải thích được, như thể đã quen biết nữ tử này từ rất lâu rồi.
Nghe thấy Triệu Ấu Lăng hỏi mình là ai, trong mắt Tang Nguyệt Ngô phủ một lớp sương, môi động đậy.
"Ta là Tang Nguyệt Ngô."
Nhìn ánh mắt của Triệu Ấu Lăng, Tang Nguyệt Ngô cố chịu đựng không để sương mù trong mắt ngưng tụ thành nước mắt.
"Sao tỷ không đi cửa chính mà lại vào từ cửa sổ vậy? Chắc tỷ là tiểu thư trong phủ phải không? Ta tên là Triệu Ấu Lăng, tỷ tìm ta có việc, hay là đi nhầm cửa thế?”
Cảm giác thân thiết không giải thích được khiến Triệu Ấu Lăng tiến lại gần Tang Nguyệt Ngô vài bước trong lúc nói chuyện, càng có thể nhìn khuôn mặt của nàng ấy rõ ràng hơn.
Nàng thích khuôn mặt này, khuôn mặt như trứng ngỗng thánh thiện bình lặng, một thân bạch y trong suốt giống như tiên tử, một đôi mắt linh động trong trẻo thật khó quên.
"Triệu Ấu Lăng" Tang Nguyệt Ngô lặp lại, khóe môi mang nụ cười kèm theo nước mắt không ngừng rơi.
"Ơ sao tỷ lại khóc!"
Triệu Ấu Lăng lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn lau mồ hôi đưa cho Tang Nguyệt Ngô.
Tang Nguyệt Ngô cầm lấy khăn lau nước mắt, nhìn kim chỉ trong tay Triệu Ấu Lăng, cuối cùng nở nụ cười rạng rỡ.
Tiểu sư muội vẫn là tiểu sư muội nghịch ngợm tinh quái ấy, nàng không nhớ rõ mọi chuyện về Tang Ẩn Môn, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ năng đã học được ở Tang Ẩn Môn.
"Không khóc đẹp vô cùng!"
Triệu Ấu Lăng cúi người ngước mắt nhìn Tang Nguyệt Ngô, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt này vô cùng quen thuộc.
"Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa trả lời ta.
Tang Nguyệt Ngô bị Triệu Ấu Lăng nhìn chằm chằm làm cho xấu hổ.
Đây là điều nàng ấy chưa từng thấy trong sự nghiệp mười năm làm quyền chưởng môn sư tỷ.
Khi lão chưởng môn đem Triệu Ấu Lăng mới được sinh ra về Tang Ẩn Môn, là một tay nàng ấy nuôi lớn Triệu Ấu Lăng, đối với tiểu sư muội này còn quan tâm bảo vệ hơn thân thể của chính mình.
Không ngờ chỉ trong mấy ngày nàng ấy bế quan, Triệu Ấu Lăng lại xông vào cấm trận của môn phái rời núi nhập thế rồi...
Tang Nguyệt Ngô trả lại khăn cho Triệu Ấu Lăng, lông mày không khỏi nhíu lại.
Nàng ấy muốn đưa Triệu Ấu Lăng trở về Tang Ẩn Môn, nhưng lại lo lắng làm hỏng môn quy.
Môn quy của Tang Ẩn Môn, bất kỳ ai tự ý xông vào cấm trận nhập thế, thì tự động bị đuổi khỏi Tang Ẩn Môn, loại bỏ hết chiêu thức võ công đã từng tập luyện, không được mang theo một chút ký ức nào về Tang Ẩn Môn.
Nếu ỷ vào tâm pháp công phu học được ở Tang Ẩn Môn mà làm điều ác trên thế gian, chưởng môn Tang Ẩn Môn sẽ bí mật thi hành truy sát lệnh.
Tang Ẩn Môn thu nhận đệ tử rất nghiêm khắc, trong một trăm năm qua, không có đệ tử nào của Tang Ẩn Môn dám xông vào cấm trận rời khỏi núi.
Triệu Ấu Lăng là một ngoại lệ!
"Nguyệt Ngô tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
"..."
Tang Nguyệt Ngô nhìn Triệu Ấu Lăng lắc đầu.
Nàng ấy nghĩ không ra làm thế nào mà Triệu Ấu Lăng lại có thể chạy đến cấm trận của môn phái để chơi, Triệu Ấu Lăng lớn lên ở Tang Ẩn Môn, không thể không biết môn quy, càng không thể không biết đến sự lợi hại của cấm trận.
Lão chưởng môn bế quan nhiều năm ở núi Vân Vụ, chỉ có ông mới có khả năng khôi phục ký ức cho những đệ tử đi nhầm vào cấm trận.
Không có sự cho phép của lão chưởng môn, lúc này đưa tiểu sư muội trở về, có thể sẽ phải đối mặt với sự bất mãn của đệ tử nội môn và ngoại môn, khiến cho nàng ấy, quyền chưởng môn sư tỷ người tu luyện công phu trẻ mãi không già càng khó làm mọi người nghe theo.
"Ta có thứ này cho muội."
Tang Nguyệt Ngô lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật từ thắt lưng đưa cho Triệu Ấu Lăng.
"Là cái gì vậy?"
Triệu Ấu Lăng vừa nói vừa cầm lấy cái hộp trúc mở ra.
Bên trong hộp là một cuốn sách cổ to bằng bàn tay, trên bìa màu vàng nhạt, hai chữ "Thiên thư" lúc ẩn lúc hiện.
"Thiên thư, là để học cái gì sao?"
Triệu Ấu Lăng không hiểu tại sao tỷ tỷ lần đầu gặp lại tặng nàng một quyển sách cổ.
Trước mặt người khác mở sách ra nghiên cứu cũng không tốt, ngước đôi mắt cơ trí lên chớp chớp nhìn Tang Nguyệt Ngô.
Ánh mắt Tang Nguyệt Ngô như bị đóng đinh, nhìn quyển sách cổ trong hộp gỗ trúc, kinh ngạc che miệng lại.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, Tang Nguyệt Ngô vội vàng thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía cửa sổ.
"Nhớ kỹ, Thiên thư có thể chỉ dẫn cho muội làm việc."
Nói xong, bóng người màu trắng bay ra ngoài cửa sổ.
Triệu Ấu Lăng nhoài người lên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tia sáng trắng bay vút qua biến mất trong màn đêm.
Tiểu sư muội tay cầm Thiên thư du hành khắp thiên hạ.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tiểu Miu
Beta: ýn nhy
Check: Ngọc Kỳ.
Danh Sách Chương: