• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm lão thái thái nào có thật sự muốn ngắm hoa, bà là đang âm thầm tính thời gian, nếu đoán không sai thì trong vòng một canh giờ sẽ bắt được nội gián trong phủ Trấn Quốc công.
Thẩm lão thái thái đã quản gia mấy chục năm rồi, bà ấy tự nhận bản thân mình hiểu rõ tất cả mọi thứ trong phủ.

Lần này Thẩm Chiêu bị người ta vu oan hãm hại đã chứng minh trong phủ còn có người mà bà ấy không nắm rõ.

Cần phải bắt được người này để trừng phạt mới có thể giữ gìn được sự bình an trong gia trạch.
“Tổ mẫu, mặt trời càng ngày càng chói chang, nếu không thì để ngũ muội đỡ người về nghỉ tạm đi.”
Thẩm Chiêu biết tổ mẫu ở đây là có dụng ý của mình nhưng mà hắn lo lắng ánh nắng chói chang thế này nhỡ đâu sẽ khiến tổ mẫu bị cảm.

Đại thọ sáu mươi tuổi của tổ mẫu vì hắn mà không được trọn vẹn nên hắn rất áy náy mà lại chẳng có biện pháp gì bồi thường cho bà được cả.

Chỉ có thể tận tâm tận lực bảo vệ tổ mẫu bình an khỏe mạnh.
Thẩm lão thái thái dựa vào tay vịn không động đậy.
Thẩm Dung Tư dùng quạt ba tiêu quạt cho bà, rồi nàng ấy cúi người xuống khẽ vỗ lên cánh tay của Thẩm lão thái thái.

Thẩm lão thái thái chậm rãi mở mắt, bộ dạng như vừa mới tỉnh lại.
“Xem ta nói ngủ là ngủ này, đúng là già rồi không dùng được nữa…”
Thẩm lão thái thái cười ha hả tự gõ lên huyệt Thái Dương của mình rồi nhìn Thẩm Dung Tư và Triệu Ấu Lăng nói:

“Hai người các ngươi trở về phòng của mình đi, hiện giờ nắng gắt, đừng để bị đen đi.

Có Thẩm Chiêu ở đây với ta là được rồi, lát nữa Cốc ma ma đến đây ta sẽ trở về ngủ trưa.”
Thẩm lão thái thái nói xong lại “A” lên một tiếng, bà ấy nhớ ra lúc này Mục Hàn Trì cũng đã trở lại Hoài Vương phủ rồi, giờ cũng nên để Triệu Ấu Lăng trở về Hoài Vương phủ thôi.

Trong lòng bà ấy cũng muốn ngoại tôn nữ ở cạnh mình thêm chút nữa nhưng lại suy xét đến ngoại tôn nữ đã lấy chồng rồi.
Lúc đó bà trong cái khó ló cái khôn để Triệu Ấu Lăng gả vào Hoài Vương phủ sẽ có được một thân phận tốt, về sau muốn qua phủ gặp bà cũng tiện hơn nhiều.

Còn việc Cao phu nhân có làm khó Triệu Ấu Lăng không thì bà thật ra không lo lắng.
Chỉ cần Cao phu nhân dám nạp thiếp cho cháu trai mình bắt nạt Triệu Ấu Lăng, vậy bà chính là người đầu tiên sẽ đi tìm Cao phu nhân tính sổ, cho dù có phải liều cái mạng già này bà cũng làm, bà muốn Triệu Ấu Lăng có được hạnh phúc.

Giờ nghĩ đến trong Hoài Vương phủ có người muốn hãm hại ngoại tôn nữ tế Mục Hàn Trì khiến bà lo lắng, sốt ruột không thôi.
“Lăng Nhi, ngươi chờ chút đã.”
Thẩm lão thái thái gọi Triệu Ấu Lăng đang chuẩn bị rời đi với Thẩm Dung Tư lại.
“Thái phu nhân.”
“Lại gọi Thái phu nhân rồi!”
“Tổ mẫu…”
Triệu Ấu Lăng gọi một tiếng tổ mẫu khiến Thẩm lão thái thái vui như mở cờ trong bụng.
Tổ mẫu chỉ gọi Triệu Ấu Lăng lại mà không gọi mình nên Thẩm Dung Tư đành phải rời đi một mình.


Đi được vài bước lại quay đầu lại thì thấy tổ mẫu đã đang thân thiết cầm tay Triệu Ấu Lăng mà nói chuyện.
Thẩm Dung Tư bĩu môi rồi tùy tay ném quạt ba tiêu đi luôn, nàng ấy bước nhanh vào hành lang rồi như một cơn gió lướt lướt qua người hai nha hoàn Cẩm Nhi, Huyền Nhi.
Cẩm Nhi, Huyền Nhi không phản ứng kịp, chờ đến khi Thẩm Dung Tư đi xa mấy bước rồi mới vội vàng đuổi theo.

Phát hiện quạt ba tiêu mà tiểu thư trước đó cầm trên tay không còn nữa Cẩm Nhi lại quay lại tìm.
Một chiếc xe ngựa nóc bằng đi ra từ cửa hông phủ Trấn Quốc công, trên xe chỉ có một xa phu với chiếc mũ rơm chóp nhọn dùng để che nắng.
Thám tử phụ trách giám sát phủ Trấn Quốc công nhìn chiếc xe ngựa đang chạy về phía đường cái không chớp mắt, vốn định đi theo sau nhưng suy xét lại giờ mặt trời đang đứng bóng bèn lùi lại về vào dựa tường dưới bóng râm của mái hiên mà nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa thỉnh thoảng lay động một chút, mành xe bị xóc lộ ra một khe hở.
Xuyên thấu qua khe hở của mành trúc có thể thấy tư thế lái xe của Thẩm Chiêu có chút vụng về.

Triệu Ấu Lăng nhịn không được lại muốn cười nhưng sợ Thẩm Chiêu nghe thấy sẽ cảm thấy quẫn bách, chỉ đành cố nén cười nhìn về phía dòng người trên đường.
Trên đường lúc này không nhiều người lắm, trong cửa hàng cũng không có mấy người, cây cối hoa cỏ đều bị ánh mặt trời kia làm cho héo rũ, tất cả đều hiện lên vẻ lười biếng, thiếu đi sinh khí.
“Ai?”
“Làm sao vậy?”
Âm thanh nghi hoặc của Thẩm Chiêu không lớn nhưng Triệu Ấu Lăng ở gần nên vẫn nghe thấy.
“Không có gì, lát nữa rồi nói.”
Thẩm Chiêu không quay đầu lại, hắn mặc quần áo của một xa phu chính là để dấu diếm thân phận.


Nếu bây giờ hắn xoay người nói chuyện với Triệu Ấu Lăng thì chỉ sợ mật thám của phủ Bình Tân Hầu phát hiện ra thân phận của hắn và Triệu Ấu Lăng.
Thẩm Chiêu cẩn thận như vậy nên Triệu Ấu Lăng cũng không dám gây ra động tĩnh lớn, nàng ngồi vào sâu bên trong xe không để người ngoài nhìn thấy bóng dáng.

Vì tránh tai mắt của người khác nên chiếc xe ngựa hiện tại nàng ngồi chính là chiếc xe ngựa mà Vệ ma ma bình thường hay dùng để đi ra ngoài.
Chiếc xe ngựa mái bằng đi vào Hoài Vương phủ bằng cửa hông.
Xe ngựa còn chưa ổn định Thẩm Chiêu đã nhảy xuống xe rồi ném roi ngựa trong tay cho gã sai vặt đang chờ, lập tức chạy về phía thư phòng của Mục Hàn Trì.
Trong lòng Triệu Ấu Lăng cũng sốt ruột muốn đi gặp Mục Hàn Trì trước, nhưng mà thân là vãn bối lại là nữ quyến đã rời khỏi phủ mấy ngày nay nàng cần phải đi thỉnh an Cao phu nhân trước.
Cao phu nhân vốn dĩ chỉ là cảm mạo, đau đầu, nhưng mà bây giờ lại thêm bệnh đau răng tái phát nên giờ bà ấy đang nằm ở trên giường trằn trọc lăn lộn rên rỉ kêu đau.
Triệu Ấu Lăng vấn an bà ấy.
Cao phu nhân chỉ có thể xua tay ý bảo Triệu Ấu Lăng miễn lễ, bà ấy thật sự không có tâm trạng để nói chuyện với Triệu Ấu Lăng.
Cháu trai bình an trở về khiến trái tim treo trên cao của Cao phu nhân cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Bà ấy cũng muốn trò chuyện với Mục Hàn Trì, hỏi tình huống thẩm án ở Đại lý tự một chút, nhưng mà đau răng không phải bệnh nữa mà đau đến muốn lấy mạng người mà.

Đau đến chỉ còn nửa cái mạng, đại phu đến cũng bó tay không có biện pháp gì, chỉ có thể kê cho bà ấy một phương thuốc giảm đau.
Giờ uống thuốc giảm đau cũng không có tác dụng gì, Cao phu nhân nước mắt lưng tròng mà xua tay lần nữa ý bảo Triệu Ấu Lăng không cần để ý đến bà ấy, mau đi gặp Mục Hàn Trì đi.
Lương y như từ mẫu, Triệu Ấu Lăng dù muốn gặp Mục Hàn Trì nhưng cũng không thể mặc kệ Cao phu nhân được.
“Cô mẫu có thể để ta xem một chút không.”
Nàng tiến lên cúi người nói.
“...”
Cao phu nhân há miệng thở dốc định nói chuyện nhưng mà vừa động thì lập tức cảm thấy cơn đau chạy từ răng xuyên vào trong tim, ngay cả đầu lưỡi cũng đau, đau đến cả người phát run.

“Hé miệng, không cần khẩn trương.”
Triệu Ấu Lăng lấy chiếc muỗng bạc trong chén canh ở đầu giường đè lưỡi Cao phu nhân xuống, sau khi thấy rõ nguyên nhân gây ra đau răng nàng chau mày lại.
Lợi của Cao phu nhân sưng đỏ giờ đã biến thành màu đen, biểu hiện giống như bị trúng độc.
“Thế tử phi biết khám bệnh sao? Hôm qua Cao phu nhân trúng gió lạnh hôm nay lại đau răng, nô tỳ luống cuống tay chân cả lên, mời đại phu đến cũng không trị được hết.”
Hương Tú vẫn luôn đứng ở bên mép giường Cao phu nhân bỗng thò đầu qua, nói xong nàng ta nhìn về phía chiếc muỗng bạc trong tay Triệu Ấu Lăng.
“Ta có học được một chút y thuật, không dám nhận giỏi giang nhưng mấy bệnh vặt như đau đầu, nhức răng thì đều có thể chữa được”
“Triệu Ấu Lăng buông cái muỗng xuống rồi bảo Hương Tú đi chuẩn bị lá bạc hà, tro hương…
Hương Tú trừng mắt nghe.
Triệu Ấu Lăng nói xong rồi nhưng thấy Hương Tú vẫn đứng ở mép giường không đi thì lập tức nhắc nhở nàng ta mau đi tiệm thuốc tìm mua.
“Tro hương ta tự lấy, còn ngươi đi nhanh về nhanh, đau răng không chậm trễ được.”
Hương Tú không tin Triệu Ấu Lăng khám bệnh được thật, nhưng mà bây giờ nàng ta đã không còn để bụng chuyện sống c.h.ế.t của Cao phu nhân thì còn quản Triệu Ấu Lăng thật sự có thể chữa khỏi cho Cao phu nhân hay không làm gì.
Vừa lúc có thể nhân cơ hội này ra khỏi phủ hít thở không khí trong lành, ngẫm lại xem bước tiếp theo phải làm như thế nào mới tốt.
Mục Hàn Trì có thể bình an trở về khiến Hương Tú cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ta còn tưởng rằng với năng lực của Bình Tân Hầu lần này dù không thể xử tử Mục Hàn Trì bằng tội danh g.i.ế.c người thì cũng có thể sung hắn vào quân doanh rời khỏi Kinh thành.

Chỉ cần Mục Hàn Trì không ở Hoài Vương phủ thì sau này nàng ta có thể nắm trong tay toàn bộ Hoài Vương phủ.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Tất Hoành
Beta: Jully
Check: Trân Trân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK