Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ly Đình lười biếng mệt mỏi ngẩng mặt, híp mắt chờ đồ xấu xí hầu hạ y, cảm thấy không có động tĩnh, y nâng mắt lên nhìn, thấy đồ xấu xí đang nhìn dấu vết trên đùi y.

Ly Đình cứng người lại, vội vàng vùng vẫy, hung tợn nói, “Còn chưa cút… đợi trời sáng có người đến bắt kẻ thông dâm…’
Đồ xấu xí muốn nói lại thôi nhìn y, Ly Đình dường như bị người ta bắt gặp làm chuyện xấu vậy vô cùng khó xử, nói năng lộn xộn, “Cút đi… buông ra… cút ra ngoài…”
 
Mới ban nãy còn bắt hắn tiến vào, bây giờ lại giận giữ bắt hắn cút.

Nghê Diễm lặng lẽ không tiếng động từ tháp xuống, rối loạn mặc lại quần áo, rồi mới đi ra cửa.

Thấy đồ xấu xí đi đến cửa rồi dừng lại, Ly Đình uy h.

i.

ế.


p nói, “Dám quay lại ta cho ngươi biết mặt!” Đồ xấu xí bước một bước, nhưng không xoay người, đi thẳng ra ngoài.

Người vừa đi, Ly Đình mới nản lòng ngồi trên tháp, trong mắt không có ánh sáng, ngay cả khí thế mắng chửi người ban nãy cũng không còn nữa, chậm chạp hồi thần mới một mình đi tắm rửa.

Lỗ nhỏ sử dụng quá độ nhất thời không thể khép lại, không chỉ lỗ nhỏ ngay cả xung quanh cũng vừa đổ vừa nóng, dáng vẻ như vừa bị người khác chà đạp.

Dọn dẹp đống hỗn độn trên tháp, Ly Đình mới đi ngủ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, cảm giác hơi hơi đau đớn đều có thể bỏ qua.

Cả người đầy dấu vết này, sợ rằng mấy ngày cũng chưa biến mất được, Ly Đình không đợi người hầu hạ, tự ăn mặc chỉnh tề, lười biếng dựa vào trên bàn.

Nha đầu hầu hạ cũng không có cảm giác kỳ quái, vị ở hậu viện này tính tình bất ổn, ai cũng không có thể đoán được tâm tư của y, rửa mặt cho Ly Đình xong liền lui ra.

Ly Đình thầm nghĩ đồ xấu xí kia có thể không biết xấu hổ mà tới đây không, không ngờ rằng hắn còn đến sớm hơn so với ngày thường.

Đặt đồ ăn lên bàn, Ly Đình coi như là an ổn dùng cơm, trong phòng an tĩnh, mang theo vài phần tình sắc mập mờ.

Bên cạnh bỗng nhiên tối sầm, đồ xấu xí trực tiếp ngồi xuống, trong tay không biết khi nào đã cầm một cái rìu, nhìn Ly Đình nói: “Ta thả ngươi đi được không?”
Lúc giơ rìu lên định c.

h.

é.

m xuống, Ly Đình lấy lại tinh thần, “Dừng tay!”
 
Nghê Diễm miễn cưỡng dừng lại, khó hiểu nhìn y.


Vẻ mặt Ly Đình hoảng loạn, vừa vội vừa tức, “Ngươi điên rồi… không thấy ta, ngươi cứ chờ c.

h.

ế.

t đi…”
Lòng chua xót, không thể thở.

Đồ xấu xí ngơ ngác nhìn y, Ly Đình rưng rưng khóe mắt, mở miệng không giấu nổi âm thanh nức nở, “Vô dụng thôi… nếu ta lén lút chạy… sẽ lại có tộc nhân khác bị đưa tới… ra ngoài cũng không nhìn được ánh sáng, lại còn liên lụy đến nhiều người hơn…”
Giọng nói Ly Đình càng ngày càng nhỏ, Nghê Diễm vén ống quần y lên, ngón tay vuốt ve dấu vết trên người y.

Ly Đình không muốn để hắn thấy, mỗi lần phản ứng đều gay gắt.

Ly Đình vặn vẹo mắt cá chân, nhìn thấy Nghê Diễm sắc mặt chăm chú nhìn mình, sợ hắn nói ra mấy lời dịu dàng.

Y lau mặt, nghêng người không đối diện với hắn, miệng âm dương quái khí nói: “Không cần thương hại ta, ta không giống với tên xấu xí nhà ngươi.



Đều là nô lệ, có gì khác nhau.

Chẳng qua trông dễ nhìn một chút, lại bị coi như đồ chơi, tặng tới tặng lui, sợ làm hỏng mất hứng thú của chủ tử, dấu ấn lưu lại ở dưới y phục, tại nơi mắt không nhìn đến.

Ly Đình mất tự nhiên liếc hắn một cái, đồ xấu xí vẫn không chút động tĩnh, y rất sợ hãi, sợ nhận được một chút dịu dàng từ người khác, “Đừng tưởng rằng có đêm hôm qua thì ta và ngươi sẽ không còn giống như ngày thường nữa, đều là ta can tâm tình nguyện, không cần ngươi phải thương hại ta.


Nghê Diễm bình tĩnh nhìn y một cái, vẫn như cũ không tiếp lời, thu dọn đồ đạc rồi đi mất.

Người đã đi được một lúc lâu rồi, Ly Đình mới hơi bình tĩnh lại, cảm thấy có gì khác khác, nhìn trái phải một hồi, đồ xấu xí này giận dỗi y, không thèm để lại kẹo hạt sen.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK