Nghê Diễm chưa bao giờ nhìn thấy Ly Đình ăn mặc như vậy, cẩm phục đỏ tươi, tóc buộc nửa chừng, dây buộc màu trắng rủ xuống, ngày bình thường cho dù cho Ly Đình ăn mặc chỉnh tề, y đều có thể lăn qua lăn lại làm cho bừa bộn lười nhác.
Mỹ nhân có vẻ mặt u sầu, không thấy sự điêu ngoa ương ngạnh như ngày trước, trong giây phút thấy Nghê Diễm, trong mắt lờ mờ tỏa ánh sáng ngọc lưu ly.
Trong lòng không biết vì sao nóng lên, Nghê Diễm bước đi nhanh hơn, đi về phía Ly Đình.
Nhìn thấy người đi vào trong, tấm lưng dày rộng phía trước mặt Ly Đình, mặc dù chẳng nói gì bày biện đồ ăn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng bát đặt trên mặt bàn.
“Cạch” mỹ nhân đằng sau động đậy, bước từng bước thoải mái đi qua, Nghê Diễm đúng lúc quay lại nhìn, nghe thấy y mở miệng nói, “Ta không… ta không muốn đi.
”
Ly Đình vừa mở miệng đã lo lắng khóc nức nở lên, Nghê Diễm nghe thấy, tay dừng động tác, khi quay dầu lại, người đứng bên cửa đã khóc thảm vô cùng.
Biết rõ cùng một tên nô lệ khóc lóc kể khổ là vô dụng, nhưng trừ đồ xấu xí này ra, ai còn có thể ở trong phòng này nghe Ly Đình nói nhiều hơn một câu.
Dựa vào ánh trăng, mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ, nhìn lại vô cùng đáng yêu.
Nghê Diễm vuốt cằm, không nói tiếp lời Ly Đình, chỉ nói, “Ăn cơm thôi.
”
Người giống như tảng đá không hề phản ứng, trong lòng Ly Đình cảm thấy tủi thân, không muốn mở miệng tự làm mình mất mặt nữa, cũng không mở miệng nói mấy lời châm biếm mỉa mai, đờ đẫn kéo sợ dây xích ngồi xuống bên cạnh bàn.
Ly Đình cầm bát lên ăn rất chậm, dường như là nếu kéo dài thời gian thì không phải đến phủ Kỳ tướng quân vậy.
Đồ xấu xí cũng không thôi thúc hắn, an tĩnh chờ đợi ở một bên.
Chim hoàng yến vừa chật vật vừa đáng thương, tiếng khóc cũng dừng lại rồi, thân hình mảnh mai ngồi trước bàn, động tác cứng nhắc.
Đợi Ly Đình dừng đũa, đồ ăn vẫn còn hơn phân nửa, hai tay nắm chặt đùi, vươn cổ, tròng mắt đảo xung quanh, liếc thực hạp một cái, không nhìn thấy kẹo hạt sen, hai vai chán nản buông xuống.
Động tác của Ly Đình, Nghê Diễm đều nhìn thấy hết, hôm nay hắn tới gấp, chưa về phòng chuẩn bị, “Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nói ngoại tộc bất ngờ đánh tới, chủ tử và Kỳ Long đều bị triệu đi rồi.
”
Đôi mắt đỏ hồng của mỹ nhân nhìn hắn, trên mặt không hề có nét mặt vui mừng.
Chẳng qua là tránh được một lần, nhưng sao tránh được cả đời, Hạ Quốc là một nước lớn, trước giờ chưa bại lần nào.
“Thật sao.
” Mỹ nhân chậm rãi mở miệng, bình tĩnh rũ mi, ánh mắt đảo qua đầu vai của Nghê Diễm, “Vai ngươi làm sao vậy?”
Lúc này Ly Đình mới chú ý tới, đồ xấu xí mặc một cái áo mỏng không có ống tay, trên vai bị thứ gì đó cắm vào, da thịt bị lõm xuống, kết vảy đáng sợ.
Nghê Diễm giống như không ngờ Ly Đình sẽ quan tâm tới mình, có chút khó xử nói, “Không sao.
”
Cho dù đồ xấu xí không nói, Ly Đình đều có thể đoán được mấy phần, có lẽ là hắn gánh nước cho cả phủ này.
Mỹ nhân đứng dậy, đi đến cạnh tủ, ung dung lấy d.
a.
o găm trong tay áo đặt lại, sau đó lấy ra một cái hộp.
Mỹ nhân không hề rầu rĩ, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo như ngày thường, đi về phía Nghê Diễm, miệng vẫn nói mấy lời độc ác, “Đáng đời, ai bảo xấu xí dọa người như thế, lại còn ngu ngốc bị người bắt nạt.
”
Mở hộp ra, bên trong là thuốc trị thương.
Ly Đình nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn người trên bàn cường tráng giống dã thú, không nhịn được nhíu mày, “Ngồi xuống.
”
Nghê Diễm bị mỹ nhân trừng, không tự chủ được ngồi xuống.
.
Danh Sách Chương: