• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thi vừa kết thúc, Giang Đồ đứng dậy rời đi.

“Đợt một chút, tớ trả cây bút chì cho cậu.”

Chúc Tinh Dao quay đầu gọi cậu lại, đưa cây bút chì tới.

Cậu nghiêng người cúi đầu, ánh mắt lướt qua ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, nói: “Không cần trả lại đâu.”

Chúc Tinh Dao nhìn cậu đi xa, cầm nửa cây bút chì này nhét vào hộp bút, Chúc Văn Bình có sở thích sưu tầm các loại bút máy, sở thích này lây sang cô, trong hộp bút đựng toàn bút máy hoa hòe hoa sói, rất nhanh đã che mất nửa đoạn bút chì kia.

Tết Dương Lịch hàng năm Nhất Trung Giang Thanh đều có tổ chức lễ hội để chào đón năm mới, kỳ thi giữa học kỳ kết thúc liền có thông báo ban xuống, mỗi lớp phải có một tiết mục mang đi buổi tổng duyệt, tổng duyệt thông qua mới có thể biểu diễn trên sân khấu, đương nhiên….thật ra không ai báo cũng không có cách nào.

Tào Thư Tuấn sau khi nhận được thông báo, đứng trên bục giảng mỉm cười hỏi: “Các em có ý kiến gì không?”

Vừa dứt lời, một đám nam sinh bên dưới nội tiết tố tuyến thượng thận bị k1ch thích đột nhiên tăng vọt, tất cả đều sôi nổi hẳn lên, Đinh Hạng phản ứng nhanh nhất, tranh lời: “Cái này còn phải suy nghĩ sao? Chúc Tinh Dao đi lên kéo đàn cello nha, tuyệt đối xinh đẹp lấn át cả toàn trường!”

“Đúng thế! Lớp chúng ta như vậy thì hẳn nên có một tiết mục rồi, đảm bảo thắng chắc!”

“Từ lâu rồi tớ muốn nhìn nữ thần kéo đàn cello nhất, lúc trước chỉ nhìn qua video thôi, vẫn chưa có đủ!”

“Cứ quyết định như vậy đi! Không cần bàn bạc thêm gì cả!”

——————–

Xem ra video Chúc Tinh Dao biểu diễn đàn cello ai cũng biết hết, cô hoàn toàn xứng đáng là tài nữ, có cô ở đấy cũng không cần quan tâm đến người khác. Trong khoảng thời gian ngắn, các bạn cùng lớp đều nhìn về Chúc Tinh Dao, Lê Tây Tây không nhịn được nói: “Các cậu đừng tự ý quyết định như thế, Tinh Tinh đương nhiên có thể xinh đẹp diễm lệ lấn át toàn trường, nhưng các cậu phải hỏi ý kiến cậu ấy có đồng ý hay không?”

Ý định ban đầu của Tào Thư Tuấn cũng là để một mình Chúc Tinh Dao lên biểu diễn, như vậy lớp bọn họ cũng không cần lãng phí thời gian dàn dựng và luyện tập tiết mục nữa, anh ho nhẹ: “Chúc Tinh Dao, em cảm thấy như nào? Nếu như em đồng ý, thầy sẽ báo lên ngay.”

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Chúc Tinh Dao nhẹ nhàng gật đầu:  “Dạ được ạ.”

Chuyện này rất nhanh đã truyền đi khắp toàn bộ cả trường, mọi người đều biết Chúc Tinh Dao sẽ biểu diễn tiết mục ở buổi lễ chào đón năm mới. Lớp học số Tám, Chu Nguyên khoác vai Lục Tễ, hưng phấn nói chuyện: “Có muốn làm gì đó ở buổi lễ hội không?”

Lần trước bị từ chối, tinh thần Lục Tễ thật sự có hơi phiền muộn, sau này nghĩ lại, quả thật quá sốt ruột, cậu đập tay cậu ta: “Toàn bộ giáo viên với học sinh đều nhìn chằm chằm lúc đó, cậu nghĩ làm được gì à?”

Chu Nguyên nói: “Thổ lộ này, tặng hoa này.”

Lục Tễ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Chúc Tinh Dao cùng hai nữ sinh đi ngang qua, cậu nhìn vài giây, quay đầu dùng ánh mắt thiểu năng nhìn Chu Nguyên: “Cậu ấy kéo đàn cello, không phải hát, tớ tặng một bó hoa đi tới không phải có bệnh sao?”

Chu Nguyên: “…”

Câu nói này hình như có đạo lý.

—-

Ba ngày sau, kết quả thi giữa kì được phát xuống, lớp phó học tập và lớp trưởng chia nhau đứng nhất đứng nhì, Chúc Tinh Dao đứng thứ ba trong lớp, xếp thứ chín toàn khối.

Làm cho mọi người ngạc nhiên chính là Giang Đồ, cậu nghỉ học gần hai tháng, vậy mà thi đứng thứ tư trong lớp.

Trong buổi họp lớp ngày thứ sáu, Tào Thư Tuấn trên lớp tuyên dương cậu: “Giang Đồ hơn một tháng không đi học vậy mà thi cử tốt như vậy, hơn nữa môn Toán và môn Vật lý đều đạt điểm tối đa, các em hàng ngày đi học bình thường cũng chưa đạt thành tốt như vậy, nên tự mình kiểm điểm bản thân lại đi.”

Đinh Hạng nhìn về phía Giang Đồ, hối lỗi: “Tớ không xứng đáng làm bạn cùng bàn của cậu.”

Một giây sau, Tào Thư Tuấn tuyên bố: “Khai giảng lâu như rồi, cũng chưa chuyển chỗ ngồi, lần này sắp xếp lại một chút, dựa theo thành tích xếp hạng mà chọn chỗ ngồi và bàn học cùng bàn.”

Đinh Hạng:”…”

Cậu nhìn về Giang Đồ, chân chó nói: “Đồ ca, cậu sẽ không vứt bỏ tớ chứ, đúng không?”

Tuy rằng Giang Đồ lạnh lùng ít nói, nhưng kết quả học tập rất tốt! Bài tập cũng mặc kệ cho cậu tha hồ chép bài! Bạn học cùng bạn kiểu này đi nơi nào tìm được?”

Giang Đồ liếc cậu ta: “Tùy cậu.”

Lê Tây Tây lúc nào thi cũng như vậy, xếp hạng thứ mười hai trong lớp, cô đẩy đẩy Chúc Tinh Dao, vui vẻ nói: “Chúng ta ngồi phía sau tổ bốn đi.” Khai giảng trước đó, hai cô đến lớp trễ, chỗ ngồi đã bị chiếm mất, không còn lựa chọn khác mới ngồi hàng thứ hai.

Chúc Tinh Dao cũng không hẳn thích ngồi chỗ quá gần ở phía trước, lớp phó học tập và lớp trưởng đều lười chuyển chỗ ngồi, nên đến lượt cô chọn.

Cô hỏi Lê Tây Tây: “Bàn từ thứ hai đếm lên là được rồi chứ?”

Lê Tây Tây: “Ừm.”

Chúc Tinh Dao nói: “Em với Lê Tây Tây ngồi tổ bốn bàn thứ hai từ dưới lên ạ.”

Đinh Hạng nghe xong, nhìn về Giang Đồ, tiếp tục chân chó nói: “Đồ ca, Đồ ca, chúng ta ngồi ở bàn cuối cùng tổ bốn đi.” Ngồi sau nữ thần đấy!

Lần này, Giang Đồ không ngẩng đầu: “Tùy cậu.” Giọng nói cậu không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho mọi người trong lớp đều nghe thấy.

Tất cả mọi người sau khi chọn xong, liền bắt đầu chuyển bàn, hai tên nam sinh giúp Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây dọn bàn xuống phía sau, bàn hơi lệch, Giang Đồ đi qua giúp cô xê dịch bàn cho ngay ngắn, lúc xoay người thì ống tay áo sượt qua mặt cô.

Cậu dừng lại, cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao ngẩng đầu cười với cậu: “Cảm ơn.”

Nụ cười thiếu nữ ngọt ngào rạng rỡ, Giang Đồ nhìn chăm chú gương mặt cô một chút, nghiêng người đi ra ngoài: “Không có gì.”

Bàn trước Chúc Tinh Dao là hai nam sinh, ngay khi Tào Thư Tuấn rời đi, Trương Thịnh liền tiến đến muốn bọn họ đổi chỗ, sau khi bị từ chối mặt cậu ta tối sầm lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Đồ, cười giễu cợt nói: “Giang Đồ, đổi chỗ ngồi đi, tôi cho cậu hai ngàn tệ được không?”

Chúc Tinh Dao cau mày: “Trương Thịnh, có phải cậu bị bệnh không, ai thèm quan tâm đến tiền của cậu chứ?”

Trương Thịnh vẫn nhìn Giang Đồ: “Nói không chừng cậu ta bằng lòng đấy?”

Giang Đồ đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Thịnh: “Cút.”

Cách xa Chúc Tinh Dao một chút.

Vẫn là vẻ mặt lạnh tanh kinh thường kia, giống như lần trước ở trong phòng dụng cụ, một từ “Cút” trực tiếp làm Trương Tịnh nổi giận, cậu ta vung nắm đấm xông tới, mắng chửi: “Cút con mẹ mày! Mày có tư cách gì bảo tao cút?”

Ngay cả những người bên cạnh còn không nhìn thấy Giang Đồ ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy cánh tay của Trương Thịnh bị bẻ ngược ra sau lưng và đầu ấn lên trên bàn, sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh, thậm chí không hề cảm thấy tức giận, chỉ nói một câu: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đánh nhau trong trường học.”

Đánh nhau ở trong trường học sẽ bị xử lý kỷ luật và kiểm điểm, cậu đã ra nông nỗi như thế này, không muốn lại để cho Chúc Tinh Dao nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.

Trong lớp học chỉ còn lại mười mấy người, tất cả đều khiếp sợ nhìn bọn họ.

Lớp trưởng cùng Tào Minh vội vàng tới tách hai người bọn họ ra, Trương Thịnh tức giận đến đỏ mặt tía tai, nếu không phải bị lớp trưởng cùng Tào Minh lôi cậu ta đi, cậu ta nhất định xông lên đánh Giang Đồ, trong lòng Tào Minh rất kiêng dè sợ sệt Giang Đồ, sải tay lôi kéo người đi.

Đinh Hạng phục hồi tinh thần, dùng vẻ mặt bị chinh phục nhìn về Giang Đồ: “Bây giờ tớ rất khâm phục cậu, Đồ ca không phải là người nói suông.”

Giang Đồ không phản ứng nhìn cậu ta, rủ mắt xuống nhìn Chúc Tinh Dao hình như bị kinh ngạc đến ngây người, thấp giọng hỏi: “Bị dọa à?”

Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Không phải..”

Giang Đồ không biết cô đang suy nghĩ cái gì, cũng không có ý định truy hỏi đến cùng.

Cậu trầm mặc vài giây, nói: “Không phải là tốt rồi.”

Giang Đồ nhấc cặp sách lên, quay người đi ra khỏi phòng học.

Lê Tây Tây mới là người bị dọa đến phát ngốc, chờ cậu đi rồi mới hô lên: “Ôi vãi, vừa nãy Giang Đồ đẹp trai quá.”

Chúc Tinh Dao quay đầu lại nhìn bóng lưng cậu, cô nghĩ tới ngay cả đám người Trần Nghị kia Giang Đồ cũng không sợ, làm sao có khả năng sẽ sợ Trương Thịnh? Chỉ là cậu thật sự không muốn đánh nhau mà thôi.

Ngày hôm sau, toàn bộ các lớp đều biết Giang Đồ với Trương Thịnh chiều hôm qua suýt chút nữa là đánh nhau, nguyên nhân là vì Trương Thịnh cầm lấy tiền sỉ nhục Giang Đồ, nguyên nhận thực sự chỉ có một mình Giang Đồ biết.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhoáng một cái đến tháng mười hai, tháng vào đông.

Chúc Tinh Dao vẫn chưa quyết định được ở buổi tiệc đón mừng năm mới kéo đàn nhạc khúc gì, giờ nghỉ giải lao buổi sáng, cô cùng Lê Tây Tây nói chuyện: “Nếu không, cậu với tớ cùng lên sân khấu? Cậu hát, tớ đệm nhạc cho cậu.”

Đừng nhìn vóc dáng Lê Tây Tây chỉ dừng lại ở 1m58, trông như một cậu bé dễ thương, nhưng cô hát cực kỳ hay.

“Không muốn, mọi người chỉ muốn xem cậu thôi, cũng không phải muốn nhìn tớ.” Lê Tây Tây từ chối, tháo tai nghe của cô xuống: “Tớ đã nói cậu chỉ cần ôm đàn cello ngồi trên sân khấu, tùy ý kéo một bài là tất cả mọi người đều khen hay, cậu làm gì phải xoắn quýt thế, để tới giúp cậu chọn một bài.”

Đinh Hạng cợt nhả rướn người về phía trước: “Cho tớ chọn bài nữa.”

Lê Tây Tây trợn mắt nhìn cậu: “Cậu sao? Cậu có năng khiếu nghệ thuật sao? Thôi quên đi.”

Đinh Hạng: “…”

Thẩm mỹ cơ bản cậu vẫn còn có được không? Cậu quay nhìn về Giang Đồ: “Vậy để Đồ ca chọn đi.”

Giang Đổ ngẩng đầu, bởi vì vừa mới luyện tập thư giãn cho mắt xong, cậu không đeo kính, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao sửng sốt, nâng má quay đầu lại, bên trong đồng phục học sinh Giang Đồ mang một áo len màu đen, đường nét trên cổ thon dài mịn màng, mặt bên cổ dán một miếng băng cá nhân, khi sáng Đinh Hạng hỏi cậu xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nói không cẩn thận làm xước.

Làm thế nào mới có thể bị trầy xước ở cổ được? Chúc Tinh Dao không tin cậu là do bất cẩn.

Tuy rằng cậu không có cảm xúc gì, nhưng Chúc Tinh Dao cảm thấy hôm nay cậu trầm mặc hơn so với ngày thường, đều nói âm nhạc có thể khiến mang lại hy vọng cho người ta, không biết Giang Đồ có thích hay không, cô nhìn cậu, bỗng nhiên cười tít mắt nói: “Đồ ca, chọn một chút không?”

———–

HẾT CHƯƠNG 11

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK