• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng dịu dàng yên tĩnh, hành lang phản chiếu hai bóng dáng ôm chặt lấy nhau, Lục Tễ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Giai Ngữ, anh nghiêng người dựa vào lan can, cằm chống l3n đỉnh đầu cô, thấp giọng hỏi: “Lâm Giai Ngữ, em như vậy có phải đã đồng ý rồi không?”

Lâm Giai Ngữ im lặng một chút, nhỏ giọng nói: “Có phải là quá hời cho anh không? Mới nửa tháng mà thôi.”

Lục Tễ nở nụ cười, cũng không tức giận: “Vậy thì theo đuổi nữa.”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Cô nửa hơi nghẹn ở ngực, không thể đi lên hoặc xuống được.

Nhìn mà xem, anh thoải mái không tốn sức lực nào.

Còn cô thì sao

Anh không hiểu phụ nữ đôi khi thích “miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo”, lại còn thích “tình trong như đã mặt ngoài còn e ” hay sao?

Lục Tễ chậm rãi nói: “Nếu em đồng ý thì càng tốt hơn.”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Cô hoảng hốt luống cuống, cảm giác ôm nam thần có chút phỏng tay, cô buông anh ra, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu cười nói: “Nghĩ hay quá ha!” Cô tự nhiên xoay người, đưa lưng về phía anh vẫy vẫy tay, “Về thôi.”

Lục Tễ đút tay vào túi quần, cúi đầu kéo cổ lên ngửi qua một chút, mùi thuốc lá có hơi nặng.

Anh sải bước tiến lên, kéo Lâm Giai Ngữ.

Lúc này đoàn làm phim đã quay xong, mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng hét lớn của nhân viên trong đoàn làm phim thì hầu như đều là yên tĩnh, Lâm Giai Ngữ được anh nắm tay, tim đập thình thịch, cô quay đầu lại nhìn anh, giả vờ bình tĩnh: “Làm gì thế?”

Vẻ mặt Lục Tễ tự nhiên: “Em ôm anh một cái, anh nắm tay em, coi như có qua có lại.”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Khuôn mặt cô trắng nõn, ánh mắt sáng lấp lánh, cười một cái, đôi mắt đó trở thành vầng trăng khuyết.

Lần đầu tiên, Lục Tễ cảm thấy Lâm Giai Ngữ cười lên rất động lòng người, anh mím chặt môi, nắm tay cô bất giác siết chặt lại.

Khoảnh khắc đó.

Lục Tễ rốt cuộc cũng xác định được, là anh thích Lâm Giai Ngữ, kiểu yêu thích này không giống khi anh còn thời niên thiếu, không mang theo sự băn khoăn do dự cùng với nỗi buồn phiền muộn, mà bây giờ chỉ có yên ổn và vui vẻ. Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, tay kia bỗng nhiên đưa lên, nâng hai má gò của cô.

Nụ cười của Lâm Giai Ngữ đông cứng lại, đôi mắt cô hơi mở to, cô ngây ngốc nhìn anh đang cúi đầu xuống, đến gần môi cô.

Anh…. muốn hôn cô sao?

Ngay cả hô hấp của cô cũng dừng lại, ánh mắt sững sờ nhìn anh.

Lục Tễ cảm thấy hôn môi hẳn là phải nhắm mắt lại mới có cảm giác, nhưng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lâm Giai Ngữ, anh cảm thấy thú vị, trán anh áp vào trán cô, yết hầu lăn lộn. Cho cô hai giây, thấy cô không né tránh, cũng không cảm giác được hô hấp của cô, anh liền cúi đầu hôn xuống. 

Hai môi chạm nhau, Lâm Giai Ngữ nuốt nước miếng.

Ực—

Lục Tễ cười khẽ, ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi tiến vào, trao cho cô một nụ hôn sâu.

Lâm Giai Ngữ run nhẹ, mặt đỏ đến tận mang tai, cô chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên hai người hôn nhau là ở tình huống này, không ngờ là ở Nhất Trung, còn ở trên hành lang nữa. Rõ ràng không phải mười mấy tuổi, nhưng không hiểu vì sao, nụ hôn này dường như trong sự dịu dàng ấm áp xen lẫn một vài phần ngây ngô, khiến cho người ta rung động không thôi.

Lục Tễ nâng mặt cô, cúi đầu hôn cô, anh hơi cúi người, cuối cùng hôn lên môi cô, rồi đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt Lâm Giai Ngữ giống như mặt trăng phản chiếu dòng nước, lấp lánh nhìn anh, c4n môi dưới, nhỏ giọng nói: “Anh như vậy, là phạm luật rồi đấy?”

Cô vẫn chưa đồng ý với anh đâu.

Lục Tễ nhìn cô: “Vừa rồi bầu không khí rất tốt, nếu không hôn nhau dường như sẽ có chút tiếc nuối. “

Lâm Giai Ngữ yên lặng đồng ý, không lên tiếng.

Lục Tễ khẽ cười: “Lâm Giai Ngữ, có phải em sợ anh thử xem, lỡ như phát hiện không phù hợp thì sẽ bỏ cuộc giữa chừng?”

Lâm Giai Ngữ bị chọc trúng tâm tư, ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng, nhưng cũng không phải tất cả. “Cô dừng một chút, “Quả thật cả hai chúng ta không thích hợp để chơi đùa nữa, cho dù là tuổi tác hay bạn bè bên cạnh chúng ta, em cảm thấy mình không thể rộng lượng như vậy được, nếu hai chúng ta ở bên nhau nhưng lại chia tay, còn có thể tụ tập với mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra, vậy thật khó chịu. Có lẽ một vài năm sau đó có thể được, nhưng chỉ cần tách ra chắc chắn là không thể.”

Dù sao Lục Tễ khác với những người đàn ông khác, anh là người cô thích khi còn thời niên thiếu.

Có vài người, một khi đã đạt được, cũng sẽ không muốn mất đi.

Nếu quả thật đánh mất đi thì sẽ thật sự rất đau khổ.

Lục Tễ trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: “Cho em một lời hứa, em có tin không?”

Lâm Giai Ngữ sững sốt, tim đập mạnh một chút, cô lẩm bẩm: “Lời hứa?”

“Anh cũng cảm thấy chuyện này rất mơ hồ, nhưng Lâm Giai Ngữ, vấn đề em nói, vấn đề em nghĩ, anh đều đã nghĩ tới.” Lục Tễ cúi đầu nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc, “Anh đã nhiều năm không đuổi theo người nào cả, chuyện em lo lắng, cũng là chuyện anh lo lắng.”

Anh dừng một chút, tự giễu nỡ nụ cười: “Lâm Giai Ngữ, anh cũng không chơi đùa nổi, thoạt nhìn em còn phóng khoáng hơn anh nữa đấy, anh cảm thấy anh cũng nên lo lắng cho chính mình. ”

“……”

Lâm Giai Ngữ trừng mắt, người này…

Thế mà còn đánh ngược lại một cái.

Cô không khỏi nói: “Trông em có giống dân chơi không?”

Lục Tễ hỏi ngược lại: “Vậy anh giống à?”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Người có diện mạo tuấn tú cơ bản đều đa tình, nhưng Lục Tễ thì không si mê, cô biết điều đó.

Lâm Giai Ngữ cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi… suy cho cùng….” Cô ngẩng đầu, mỉm cười với anh, “Sau tất cả, em thích anh từ hồi Trung học, cũng được hôn nam thần, cảm thấy không tệ lắm.”

Lục Tễ nhướng mày: “Chỉ là cũng không tệ lắm?”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Cô vừa định nói chuyện, điện thoại di động đổ chuông, là nhân viên đoàn làm phim phát hiện túi xách của cô vẫn còn ở bên kia, hỏi cô đi đâu, mọi người phải đi về rồi.  Lâm Giai Ngữ vội vàng nói: “Tôi qua ngay đây.”

Lục Tễ cũng nghe thấy, anh dắt cô đi qua đó, “Đưa em về.”

Bầu không khí bị phá vỡ, một số lời còn chưa nói hết, trên đường trở về Lâm Giai Ngữ có chút trầm mặc, cô đang suy nghĩ những lời Lục Tễ nói.

Lục Tễ không nói lời nào, là cho cô không gian để suy nghĩ.

Đến dưới lầu nhà cô, Lục Tễ quay lại nhìn cô.

Lâm Giai Ngữ cầm túi xách, cũng quay sang nhìn anh.

Hai người cứ im lặng nhìn nhau, dường như đang tranh đấu so tài, xem ai là người phải dời mắt đi trước.

Lâm Giai Ngữ chớp chớp mắt mấy lần, ánh mắt chua xót sắp rơi nước mắt, Lục Tễ nở nụ cười, hỏi cô: “Em định nhìn anh cả đêm như vậy sao? ”

“… Có bệnh hả.” Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn về phía trước.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Chờ anh lần sau quay lại, em sẽ cho anh một câu trả lời.”

Hãy để cô đấu tranh một chút nữa.

Lục Tễ cười cô không thoải mái như vẻ bề ngoài, thấp giọng nói: “Được.”

Lâm Giai Ngữ buổi tối nằm trên giường, nhớ lại nụ hôn của Lục Tễ, nhịn không được cầm lấy gối đầu che mặt, hưng phấn đạp mạnh trong chăn, đêm nay quả thực còn tiểu thuyết hơn cả tiểu thuyết, ôm nam thần, được nam thần ôm, được nam thần hôn.

Trái tim thiếu nữ đã hồi sinh! Nó đã sống lại rồi!

Tối nay cô cực kỳ phấn khích đến nỗi không thể ngủ được!

Lần chia tay này, hai người gặp lại nhau đã là đầu tháng 11, Lục Tễ đến một chuyến thì “Thời gian của chúng ta” đã được quay đến giai hậu kỳ. Lục Tễ xuống máy bay đã gần mười giờ, Lâm Giai Ngữ vẫn còn ở đoàn làm phim, anh trực tiếp bắt taxi qua đó.

Tối nay ánh trăng sáng ngời, đoàn làm phim còn bật đèn pha, anh đi qua khu rừng cây, cả người đều là vầng sáng nhu hòa mềm mại.

Lâm Giai Ngữ từ xa, thấy anh từ vầng sáng đi về phía cô, người đàn ông dáng người cao lớn, bước chân trầm ổn, cô sững sờ nhìn anh đi tới trước mặt, đột nhiên quay đầu hỏi camera bên cạnh, “Vừa mới chụp ảnh anh ấy sao?”

“Chụp rồi! Rất đẹp trai, cực kỳ có cảm giác.”

Nhiếp ảnh gia khoe khoang cầm lên cho Lâm Giai Ngữ xem.

Lâm Giai Ngữ nhìn thoáng qua, quả thật chụp rất tốt, cô nói: “Có thời gian thì gửi cho tôi.”

Nhiếp ảnh gia: “Được, hình ảnh của bạn trai cô chắc chắn sẽ được chuyển qua cho cô.”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Tễ, Lục Tễ cười nhìn cô, đáy mắt sáng ngời hiện là: Xem em trả lời như thế nào.

Cô quay đầu lại.

Lục Tễ nhìn cô còn đang xem ảnh với người khác, đưa tay kéo người đến bên cạnh, cúi đầu nói: “Anh đã ở đây rồi, em xem ảnh làm gì?”

“Chụp đẹp đấy, nhưng ảnh chụp có đẹp trai hơn anh không?”

“….”

“Đây là nghệ thuật.”

“Vậy thì bản thân anh chính là nghệ thuật?”

“…Tự luyến.”

Lục Tễ mỉm cười, không tranh đua cùng cô nữa, nhẹ giọng hỏi: “Có thể đi được chưa?”

Lục Tễ gật đầu: “Anh đợi em, em đi lấy túi.”

Cô nhanh chóng xách túi chạy đến trước mặt anh, Lục Tễ chỉ vào phía trước, “Hôm nay anh không lái xe, lái xe của em đi.”

Lâm Giai Ngữ hỏi: “Vậy em chở anh?”

Lục Tễ cười: “Sao có thể để em đưa được, để anh chở em về trước, khi nào về thì sẽ gọi taxi.”

Nếu anh sẵn lòng thì tất nhiên Lâm Giai Ngữ sẽ không từ chối.

Chà, đây chính là cảm giác khi yêu.

Cô không khỏi vụng trộm cười thầm.

Sau khi lên xe, Lục Tễ cảm thấy chỗ ngồi của cô bị dời về phía trước quá gần, tay di chuyển xuống bên cạnh, ấn nút một cái đẩy ghế ra phía sau, cạch một tiếng. Lâm Giai Ngữ liếc tới, nhìn đôi chân dài của anh, quả nhiên đàn ông nhất định phải có đôi chân dài thẳng tắp thì mới càng có mị lực hấp dẫn.

Nhìn đôi chân dài 1m85 của nam thần Lục…

Lục Tễ quay đầu hỏi: “Có muốn đi uống rượu không? “

Trước đây cô đã đề cập đến nó hai lần.

Lâm Giai Ngữ hơi ngạc nhiên, bật cười: “Được chứ, đi thôi!”

Lục Tễ chọn một quán rượu, ca sĩ ở trên sân khấu khẽ ngâm nga, không khí rất tốt. Lâm Giai Ngữ còn cực kỳ thích bầu không khí hiện tại, rất thích hợp để hẹn hò, nói chuyện. Lục Tễ nói: “Chủ quán bar này là bạn học hồi nhỏ với anh, em đã từng gặp rồi, còn nhớ không?”

Lâm Giai Ngữ nhớ lại hai chàng trai mà cô gặp trong bữa tiệc sinh nhật của anh lúc còn học cấp Ba, bừng tỉnh gật đầu: “Nhớ kỹ, cho dù chúng ta nhiều năm không gặp nhưng gặp mặt cũng chưa chắc đã nhận ra.” Suy cho cùng, ai rồi cũng lớn lên đều phải trưởng thành, ngoại hình cũng có phần thay đổi.

Lục Tễ cười: “Ngược lại bọn họ khá tò mò về em, cũng muốn gặp em.”

Lâm Giai Ngữ được anh dẫn đến vị trí trong góc, nơi đó có thể nhìn thấy sân khấu, nhưng khung cảnh yên tĩnh hơn, anh không ngồi đối diện cô mà ngồi bên cạnh cô, áo khoác của họ để trên ghế sô pha đối diện, Lục Tễ mặc một chiếc áo len màu đen, làn da trắng bóc, khuôn mặt anh tuấn, cả người thả lỏng, cũng dựa vào cô rất gần.

Lâm Giai Ngữ không nhịn được im lặng nuốt nước miếng, rượu vừa lên, cô lập tức uống hơn nửa ly.

Lục Tễ quay đầu nhìn cô: “Uống vậy không sợ say à?”

“Này anh đánh giá thấp em quá đấy, mấy năm gần đây em uống rượu rất tốt.” Lâm Giai Ngữ đắc ý nói.

Lục Tễ mỉm cười, cũng không ngăn cản cô, tửu lượng của Lâm Giai Ngữ quả thật rất tốt, cô uống vài ly, chỉ là đỏ mặt, làm nổi bật ánh mắt lấp lánh của cô.

Lục Tễ không kiềm được nhắc nhở, “Đừng uống nữa, anh không muốn cõng một ma men về nhà đâu.”

“Sẽ không.” Lâm Giai Ngữ không uống, cô cũng sẽ không để mình thật sự uống say, như vậy sẽ mất mặt lắm.

Đột nhiên, một giai điệu quen thuộc vang lên trong quán bar.

Ca sĩ nhẹ nhàng hát [Chờ Ánh Sao]

Tuy rằng đây là bài hát Chúc Tinh Dao viết cho Giang Đồ, lại là bài hát chủ đề “Thời gian của chúng ta”, nhưng vẫn có thể tỉ mỉ gợi lên hồi ức của bọn họ, những ngày đó không chỉ có Giang Đồ cùng Chúc Tinh Dao, mà đó còn là thanh xuân của đám người bọn họ.

Lâm Giai Ngữ quay đầu, đột nhiên nói: “Giang Đồ biết anh đang theo đuổi em, cậu ấy nói nếu như cảm thấy tủi thân thì phải nó cho cậu ấy với Giang Lộ biết.”

Lục Tễ sững sốt, nở nụ cười: “Không ngờ cậu ta lại quan tâm.”

Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng nói: “Chúng em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không thể nói bỏ là bỏ, giống như anh em vậy.”

Lục Tễ gật đầu: “Anh biết.”

Ca sĩ hát xong, Lâm Giai Ngữ kéo anh: “Chúng ta về thôi.”

Lục Tễ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, cảm giác cô đã có chút say rượu, anh đứng dậy cầm áo khoác của hai người, khoác lên cho cô trước, sau đó khoác lên cho mình, nắm tay cô đi ra khỏi quán bar.

Một cơn gió lạnh thổi tới, mái tóc của Lâm Giai Ngữ bị gió thổi bay, cả người phút chốc tỉnh táo.

Hai người đi rất chậm, xe đậu trước một văn phòng bán hàng ở đường đối diện, chỗ này không có ai, phía trước có một xe hàng đỗ ở đó, lúc băng qua đường, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát truyền đến từ một quán bar nào đó.

Đó là bài [Chúng ta đều như nhau] của Trương Kiệt.

Em thấu hiểu giấc mơ của anh

Em thấu hiểu nỗi đau trong anh

Em biết đôi ta luôn chung dòng cảm nghĩ

Dù cho gió có lớn đến đâu

Cũng không ngăn nổi sự dũng cảm trỗi dậy

Nỗ lực tiến về phía trước, dẫu có mệt mỏi cũng chẳng hề gì

Đêm đen qua đi, ánh sáng bình minh đẹp đến nhường nào

Chỉ cần trao nhau sức mạnh

Lối đi của hai ta sẽ được chiếu sáng.

………….

Lâm Giai Ngữ khẽ khịt mũi, Lục Tễ quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt trầm tĩnh.

Ánh nhìn đó khiến cho người ta rung động.

Cô mím môi, đột nhiên có một chút xúc động.

Có lẽ Lục Tễ cũng giống cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó lại ngậm lấy, người qua đường nhìn về phía này, anh cũng không thèm để ý, cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Lâm Giai Ngữ, ở bên nhau đi, anh không muốn chờ đợi thêm nữa.”

Lâm Giai Ngữ cảm động không thôi, cô giơ tay ôm lấy eo anh.

Đầu vùi trong ngực anh, nhỏ giọng nói: “Được thôi.”

Cho dù đó là  ngôi sao hay ánh trăng đi chăng nữa

Có ai lại nguyện ý bằng lòng chờ đợi?

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 95.

HOÀN TOÀN VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang