• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai cũng không được cho phép giúp cô ta , cho đến khi cô ta làm xong mới được bỏ dải bịt mắt ra.’’ Đường Hạo dùng ngón tay xác định ánh mắt của cô đã được buộc kín thật rồi mới nói to cho mọi người đang có mặt trong phòng biết.

Hai mắt đã bị bịt kín , Tiểu Ngưng chỉ có thể theo phương hướng phát ra giọng nói của hắn mà đáp lại :’’ Yên tâm em sẽ không dối trá !’’

Chính là hai mắt đã bị một mảnh đen kịt khiến cảm giác hoàn toàn không nhạy bén. Nhưng cô vẫn tỏ ra rất bình thường sờ hướng ‘ vách tường ’ chuẩn bị sờ tay cầm chốt đấm cửa.’’ Di, cái này không phải vách tường, vách tường ở nơi nào?’’ Cô tiếp tục đi phía trước , vừa sờ vừa vặn, sờ lên ‘’vách tường’’ cứng rắn .

-‘’ Nói nhảm , đương nhiên không phải tường, cô, cái đồ ngu ngốc này đi nhầm phương hướng rồi! ‘’ Đường Hạo vuốt ve cánh tay đang đặt trên ngực hắn, lạnh lùng mở lời.

Tiểu Ngưng tranh thủ thời gian , thu nhanh tay lại, đỏ mặt bối rối xoay người:’’ Thực xin lỗi, thực xin lỗi! ‘’ Nói xong tiến độ bước chân cũng nhanh hơn.

Mặt đỏ tâm loạn , cô chỉ là liều mạng hướng về phía trước mà chạy tới , căn bản quên cả là phải cẩn thận.Chỉ thấy trán của cô đâm vào cánh cửa đan khép hờ, đau điếng a.

‘ Đông ’ một tiếng , Tiểu Ngưng bị ngã ngồi trên sàn nhà.

– ‘’Làm sao vậy , chuyện gì xảy ra sao? Ngu ngốc quá ? Cái gì đều nhìn không tới thế ‘’ Đường Hạo thấy chung quanh vang lên tiếng gấp gáp hỏi han. Tiểu Ngưng lại đụng vào cạnh cửa rồi! Tào quản gia ngồi chồm hổm xuống , ôm lấy đầu của cô xem xét.’’ Tiểu Ngưng không có chuyện gì! Không sao đâu ‘’

‘’Thật sự là nực cười, đến đi ra ngoài còn chẳng đi được, thì làm sao mà làm món thịt bò được chứ ? ‘’.Đường Hạo trào phúng nói.

-‘’ Đụng có một chút, không sao hết ! ‘’Kỳ thật cái trán giống như bị đụng nứt ra rồi ý chứ, đầu đau ơi là đau, Tiểu Ngưng thầm kêu rên trong bụng. Nhưng cho dù đau nhức đến đâu đi nữa, cô quyết không thể bỏ cuộc, cô nhất định phải làm bằng được món thịt bò. Hai tay dán tại trên sàn nhà chống đỡ thân thể đứng dậy, lại đi tiếp , sờ sờ được cánh cửa rồi nha . Tiểu Ngưng mỉm cười tự cổ vũ mình .’’ Tào quản gia, tin tưởng tôi a, tôi nhất định sẽ làm được , hơn nữa hương vị nhất định sẽ rất tốt!’’

-‘’ Lời nói cũng chỉ là lời nói , cái đồ ngu ngốc , tôi cảnh cáo cô nên cẩn thận một chút đi, đừng có mà từ cầu thang đi thì không đi mà lại thành lăn xuống đấy ‘’ Đường Hạo thấp giọng nói, bộ dạng vui vẻ như đang chờ một vở kịch.

– ‘’ Anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu ‘’ ! Tiểu Ngưng đáp trả lại ngay lập tức, sau đó tìm tòi về hướng cầu thang đi đến.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@2

 

Trải qua những pha cắt , phá ngón tay rất nhiều lần, cùng những lần dầu mỡ bắn tung tóe chẳng khác gì tra tấn lên bàn tay . Tiểu Ngưng rốt cục đã làm thành công món thịt bò.

Ngửi thấy được mùi thơm toát ra từ món ăn, Tiểu Ngưng biết là mình đã làm được rồi, cũng không sai so với tính toán lắm , cô dương dương tự đắc , hí hửng nói : ‘’ Thiếu gia, có phải là rất thơm hay không nào, em thành công rồi a ! ‘’

Trải trải tấm vải lên mặt bàn, Tiểu Ngưng nhanh chóng đem món thịt bò đặt lên mặt bàn , chờ đợi vị thiếu gia kiêu ngạo kia nhấm nháp mà đánh giá

Hiện tại cô thật sự có điểm đồng tình với vị thiếu gia trước mắt này . Đúng là phải sống trong bóng tối là việc đáng sợ hơn hết thảy , có thể tinh tường nhìn mọi sự vật trong ánh sáng là điều vô cùng, vô cùng hạnh phúc. Khó trách tính tình hắn cổ quái như vậy, nếu là cô chắc cô sẽ rất bi quan , cuộc sống sẽ trôi qua nặng nề lắm lắm !

Tiểu Ngưng lại thúc giục nói:’’ Thiếu gia , anh đến đây nếm thử hương vị xem như thế nào đi !’’

Lần đầu tiên Đường Hạo lại thật sự cầm lấy bộ dao nĩa lóe sáng một cách nghiêm túc, ưu nhã cắt miếng thịt bò, tất cả những động tác đều làm vô cùng tự nhiên và đẹp mắt. Đây chính là điểm khác biệt giữa người nghèo và kẻ có tiền , cho dù người nghèo có ngẫu nhiên lần đầu tiên được nếm thử cơm Tây thì động tác dùng dao nĩa luôn có vẻ cứng nhắc. Cô làm công ở nhà này lâu như vậy mà cũng chưa từng được thấy qua người nào cầm dĩa ăn cơm thôi mà lại hấp dẫn ánh mắt người khác như hắn.Hắn làm cho người ta hoàn toàn quên mất cao lương mỹ vị mà ngốc hề hề nhìn hắn dùng cơm .

Đường Hạo ăn một miếng , nhẹ nhàng gật đầu : ‘’ Không tồi, chính là hương vị hạt tiêu đen có phai nhạt chút ít ‘’ .

Nghe được một tiếng ‘’ Không tồi’’ của hắn, Tiểu Ngưng hưng phấn đến nỗi thiếu một chút là nhảy dựng lên .’’ Chờ em một chút, em cầm hạt tiêu lại cho anh ‘’

Tiểu Ngưng như một cơn gió xông ào vào nhà bếp, rồi lại như một cơn gió ùa trở về.Cô vui vẻ đem hạt tiêu đen từ miệng bình rắc xuống.

Xì—

Một đống lớn hạt tiêu toàn bộ đổ ập xuống tảng thịt bò .Xong rồi, xong rồi, Tiểu Ngưng sợ hãi co lại , cả người vì sợ hãi mà lạnh toát .Bây giờ biết làm thế nào bây giờ, hỏng bét rồi, hỏng bét rồi a.

-‘’ Chuẩn bị tốt rồi chứ ? Nhiều nhiều hạt tiêu không sao hết, tôi khá thích hương vị của hạt tiêu đen ‘’ Hương vị thật sự không tệ, mùi rất thơm , hắn có chút không đợi kịp rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngưng nhíu lại , thất kinh hô to : ‘’ Thiếu gia chờ một chút a ‘’ Cô vội vàng cầm lấ chiếc dĩa ăn, gạt nhanh một tầng hạt tiêu đen dầy đặc trên bề mặt sang chiếc đĩa bên cạnh . Tiểu Ngưng trong lòng không ngừng nói thật có lỗi, thật có lỗi , không phải là cô lừa gạt người mù mà là cô cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn thôi mà, cô chẳng phải là muốn hắn đi ra ngoài phơi nắng cho tốt còn gì !

Tuy là đã đem rất nhiều hạt tiêu gạt bỏ ra ngoài nhưng vẫn có thể dễ dàng thoáng nhìn là thấy bề mặt miếng thịt là hạt tiêu đen sì .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK