• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thật không sai, lúc này Đường Hạo đang nổi giận với Tiểu Ngưng, không có điểm nào muốn ‘thủ hạ lưu tình’.

Lúc này, hai tay cùng hai chân Tiểu Ngưng bị trói lại với nhau, cả người bị treo trên trời ,dán bên ngoài sân thượng của lầu bốn.

Thủ cước chua xót làm cho Tiểu Ngưng phải cố gắng dùng sức hướng lên mới có thể giảm bớt đau đớn. Cô quay đầu mắt liếc phía dưới, toàn thân lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mặt đất hình như chính là một mãnh thú đang giương miệng rộng, chờ đợi nuốt chửng cô. Nếu như cô không cẩn thận mà té xuống, nhất định là sẽ chết..

Cô không dám thở mạnh, cũng không dám đạp, liều mạng kéo căng dây thừng, cắn chặt môi dưới để kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại cầu nguyện cho mình sẽ không té xuống.

Từng trận gió lạnh thổi, thân thể gầy gò của cô theo gió lắc lư trên không trung như chiếc đồng hồ quả lắc.

“Hắt xì. . . . . .” – Tiểu Ngưng ngẩng đầu đánh cho một cái hắt xì thật to toát mồ hôi lạnh, thân thể cũng bởi vì lạnh mà nổi lên run rẩy. Mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống thấm ướt tóc của cô.

Trên bầu trời rõ ràng còn có mặt trời, rõ ràng toàn thân làn da chỗ nào củng bị phơi nắng đến nóng hổi, vì cái gì mà cô còn có thể cảm giác được lạnh?

Lạnh quá, cô nhắm mắt lại, càng cảm giác được thân thể dần dần trở nên lạnh như băng.

Trong sự sợ hãi cực độ Tiểu Ngưng một lần lại một lần tự nói với mình : ‘Không cần phải sợ hãi, không thể cầu xin tha thứ.’

Cô nhất định phải chịu đựng, ít nhất như vậy thiếu gia sẽ buông tha cho mình trước, cũng sẽ đồng ý ra ngoài tản bộ phơi nắng .

Trên khuôn mặt trẻ trung của tuổi mười bảy lộ ra nụ cười quật cường.

Người đang ngồi trên ghế sa lon đã hút xong điếu thuốc lá thứ năm, rốt cục nhịn không được hỏi: “Cái cô gái ngu ngốc kia, còn không có cầu xin tha thứ sao?”

“Không có!” – Lục Phong đứng bên cạnh lập tức đáp.

“Tốt, cô ta đã dũng cảm như thế, vậy hãy để cho cô ta treo trên đó tốt lắm!” Đường Hạo tức giận nói, hắn một chút cũng không lo lắng cô sẽ rơi xuống, bởi vì hắn quá rõ ràng Lục Phong buộc dây rất chắc chắn!

Trong những ngày mùa hè thì khí trời thay đổi luôn rất nhanh, một giây đồng hồ trước ánh mặt trời chói chang, một giây sau chung quanh cuồng phong gào thét, nhánh cây giương nanh múa vuốt cuồng bày biện dáng người, tiếng lá rơi lả tả vang lên, mây đen dày đặc thoáng cái đã che hết ánh mặt trời.

Bầu trời tối đen lại trong nháy mắt.

Vài giây sau, trên bầu trời đêm xẹt qua một đạo sấm sét thiên không cắt vỡ, ngay sau đó chính là ‘ răng rắc ’, một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Mưa to từ trên trời giáng xuống, vài giây sau, trên mặt đất bắt đầu có vài giọt nước.

Quần áo trên người Tiểu Ngưng ướt đẫm nhanh chóng, Tiểu Ngưng như hoàn toàn mất đi cảm giác, vì toàn thân đau đớn do bị nước mưa quật vào người.

Bởi lúc sét đánh, cô đã hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt.

Tiếng sấm vừa vang lên, Đường Hạo đứng bật dậy, lớn tiếng hô: “Lục Phong nhìn xem bên ngoài cái cô gái ngu ngốc kia có cầu xin tha thứ hay không ?!“ – Vẻ mặt hắn lo lắng, nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên ngoài.

‘Nha đầu ngu ngốc cầu xin tha thứ nhanh lên a’ – Trong lòng hắn muốn gào to.

“Thiếu gia, thiếu gia, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mau thả Tiểu Ngưng xuống!” – Đúng lúc này, Tào quản gia cùng cô hầu chạy lên trên lầu lo lắng cầu khẩn nói.

Thấy có người đến Đường Hạo lập tức thu hồi vẻ lo lắng trên mặt, khôi phục lại lạnh lùng biểu lộ nói: “Là do cô ta thôi, là cô ta không muốn vào mà!”

“Thiếu gia, Tiểu Ngưng ngất đi rồi, bất tỉnh a!” – Lúc này, Lục Phong trên ban công lớn tiếng hô.

Tào quản gia che ngực, thất kinh hô: “Thiếu gia, mau đưa Tiểu Ngưng xuống, như vậy sẽ xảy ra chuyện không tốt liên quan đến tính mạng đó!”

“Đúng vậy a, thiếu gia, xảy ra chuyện không tốt!” – Cô hầu sợ tới mức nước mắt đều chảy xuống, nếu như Tiểu Ngưng chết mỗi người trong phòng đều không tránh khỏi bị liên quan!

“Hừ, đừng nói nhảm nữa, các ngươi rốt cuộc có phiền hay không. Đem cô ta xuống, không chịu nổi sự lải nhải của các ngươi!“ – Đường Hạo không kiên nhẫn, đành phải đồng ý thả người.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

Khi Tiểu Ngưng được Lục Phong ôm chặt vào trong phòng , toàn thân ướt đẫm, nước mưa không ngừng chảy xuống! Trong tình trạng vô thức, cô vẫn cuộn mình lại, người không ngừng run rẩy.

“A, thật may quá cái nha đầu này không có chuyện gì!” – Cô hầu vuốt ngực, ngược lại hít một ngụm khí lạnh nhìn cô bé đáng thương.

“Lục Phong, mau đem cô bé ôm trở về phòng, Béo thẩm cô nhanh đi lấy nước ấm đến đây!” – Tào quản gia an bài mọi thứ thật nhanh.

“Mau vào trong phòng tắm lầu bốn, nói cho các người biết, không được để cho nha đầu này chết ở đây, ta không muốn vì cô ta mà ngồi tù!” – Đường Hạo lớn tiếng hô, miệng nói ngữ khí không kiên nhẫn.

Nhưng vẻ mặt sốt ruột hoàn toàn không lừa được người khác.

Toàn thân lạnh như băng của Tiểu Ngưng được ngâm trong làn nước ấm, thân thể đã dần dần ấm áp lên, tứ chi chậm rãi buông ra, nằm thẳng lại trong bồn tắm.

Nhưng cô vẫn không tỉnh lại, mắt một mực nhắm lại. Chỉ có hô hấp yếu ớt hô hấp chứng tỏ cô còn sống.

Cô hầu cùng Tào quản gia hết lần này đến lần khác xoa nắn thân thể của cô, nhẹ giọng gọi tên cô: “Tiểu Nhưng, đã thấy khá hơn chưa, không sao nữa rồi, cô tỉnh lại đi!”

”Ngô. . . . . .” – Tiểu Ngưng bắt đầu có tiếng nức nở nghẹn ngào.

Nghe được tiếng nói của cô phát ra, hai vị trung niên phu nhân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô ngâm trong nước nóng một lúc sau mới được ôm ra từ trong bồn tắm.

” Mặc quần áo vào cho cô ta, bác sĩ sẽ lập tức đến đây, các người có thể đi xuống!” – Đường Hạo ngồi trên ghế, nói với những người từ trong trong phòng tắm đang đi ra.

” Tốt quá. . . . . .”. Hai vị trung niên phụ nhân trao đổi cho nhau một ánh mắt, vị đại thiếu gia này thật là làm cho người ta càng lúc càng khó suy nghĩ!

Bất quá xem ra hắn nên biết mình đã làm chuyện sai gì rồi!

Cô hầu mới vừa ra khỏi cửa phòng, một bác sĩ ngoài năm mươi đi vào. Sau khi chăm chú kiểm tra cho Tiểu Ngưng lại tiêm cho cô một mũi.

” Cô ấy như thế nào, có bị gì nghiêm trọng không!” – Đường Hạo cau mày, khẩn trương hỏi.

” Người bệnh bị phong hàn cùng kinh hãi, hiện tại chưa thểtỉnh lại. Sáng sớm ngày mai nếu như không hạ sốt, sẽ tiêm một mũi nữa. Chú ý nghỉ ngơi, sẽ bình phục nhanh thôi!” – Nói xong, bác sĩ thu hồi dụng cụ, xoay người rời đi.

“A. . . . . .”. Tiểu Ngưng nằm trên giường đột nhiên níu chặt chăn mơ hồ kêulên.

Đường Hạo vội vàng chạy đến bên cạnh giường, hạ giọng nói: “Không sao đâu, bác sĩ nói cô sẽ không có chuyện gì cả”. Hừ, cô gái này sẽ trang mô tác dạng. Cũng đã tắm rửa sạch sẽ, tiêm thuốc, sẽ không sao nữa rồi.

“A. . . . . . Tôi sợ quá. . . . . .” – Tiểu Ngưng lại thét to lung tung, thở hổn hển kịch liệt, vài giây đồng hồ sau bình tĩnh lại rất nhiều, thì thào nói nhỏ: “Tôi tưởng sẽ ngã chết . . . . . .”

“Ô. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” – Cô như một đúa trẻ, miệng không ngừng gọi mẹ.

“Ô ô. . . . . .” – Tiếng khóc của cô đầy sợ hãi, Đường Hạo hiểu được cô lúc này đang sợ hãi.

” Không sao, không sao rồi, đừng khóc nữa!” – Nghe cô khóc, Đường Hạo khó chịu, rốt cuộc nhịn không được tiếng khóc của cô liền nằm ở bên cạnh ôm cô, vỗ nhè nhẹ lưng cô an ủi.

Ôn nhu làm cho Tiểu Ngưng khóc nhỏ dần, cô hít hít mũi, dùng sức ôm chặt hắn, phảng phất sợ hắn lại đột nhiên biến mất nên không buông tay: ” Mẹ …… Mẹ ….. Tôi sợ ….. Ô …..”

Tiểu Ngưng vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực hắn, thân thể không ngừng run .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK