Chương 11: Mạnh mẽ tranh đoạt
Nữ nhân này bị thương, hơn nữa vết thương còn vô cùng trầm trọng nữa.
Ý niệm lóe lên trong đầu Lý Dật trước tiên, sau đó hắn rất nhanh liền suy nghĩ ra mấy biện pháp để thoát thân, thế nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Những phương án này tuy rằng nhất định có thể thoát thân, thế nhưng như vậy sẽ khiến cho mọi người xung quanh chú ý. Bởi vì tên Lý Dật trước kia đã gây không ít phiền phức, vì thế, nếu có thể thì tốt nhất vẫn nên giữ một con bài tẩy thì hay hơn.
Huống hồ loại sát khí nồng đậm tản máy từ trên người nữ nhân này lại khiến cho Lý Dật nổi lên vài phần hứng thú. Truyện “Đấu Thần ”
Lẽ nào, lần này gặp phải người cùng nghề sao?
Dù nghĩ, nhưng Lý Dật vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:
– Vị tiểu thư này, ngươi đối xử với khác như vậy sao? Trách không được sinh ý nơi này không được tốt lắm.
Lời này của Lý Dật là có hai ý tứ, cũng không biết nữ nhân này nghe thấy có tác dụng gì không.
Nữ nhân hình như nhẹ nhàng thở ra một hơi, lát sau mới nhẹ giọng nói: Truyện “Đấu Thần ”
– Ngươi là ai?
Thanh âm mặc dù trong trẻo nhưng lại rất lạnh lung, lạnh đến mức tùy thời đều có thể đem người ta đóng băng lại vậy.
Lý Dật mỉm cười nói:
– Ta có thể là ai chứ? Chỉ là một khách hàng bình thường thôi. Ta nghĩ tiểu thư cũng có thể cảm nhận được, mặc dù bản thân ta có chút bản lĩnh, thế nhưng ngay cả Đấu giả còn chưa đạt tới. Ta nghĩ trong mắt tiểu thư chắc cũng không khác gì con gà, đúng không? Ta thấy không bằng trước hết ngươi hãy thả ta ra… Chúng ta từ từ nói chuyện, được chứ?
Nữ nhân trầm mặc trong chốt lát, mới nói tiếp:
– Ngườ làm thế nào có thể nhìn ra thân phận của ta?
Lý Dật trợn mắt nói:
– Mùi hương trên người ngươi như vậy, muốn ta không nhận ra thân phận của ngươi cũng không khó a.
– Thì ra là thế.
Nữ nhân gật đầu:
– Ta còn tưởng ngươi là người do lão già kia phái tới. Hừ… Chỉ có điều, ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo cái mũi của ngươi thính như vậy làm gì?
Lời còn chưa dứt, thanh chủy thủ trong tay nữ nhân đã đâm về phía ngực Lý Dật.
‘Đinh~’ một tiếng trầm muộn vang lên, ngón tay Lý Dật hơi cong lại rồi bắn ra. Viên đạn bắn trúng mũi chủy thủ, vừa vặn gạt thanh chủy thủ của nàng ra, chợt tay phải của hắn vỗ nhẹ, hướng về phía cổ tay nữ nhân chộp tới.
Nữ nhân kêu lên một tiếng đau đớn, chủy thủ trong tay thay đổi một góc lớn, nhắm về phía lòng bàn tay của Lý Dật rạch một đường.
Lý Dật cuối đầu nở nụ cười, tay phải hắn mãnh liệt rụt lại, đầu vai hút mạnh về phía ngực nữ nhân.
Nữ nhân tựa hồ cũng đã nhận ra ý đồ của Lý Dật. Thân hình nàng hơi nghiêng, liền tránh được cú hút của Lý Dật, đồng thời tay trí hướng về phía dưới yết hầu của Lý Dật. Thế nhưng vai của Lý Dật còn nhanh hơn, lay động một cái, liền khiến lần tấn cong này của nàng thất bại…
Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng hai người đã giao thủ không dười mấy mươi lần. Thế nhưng bất kể như thế nào Lý Dật đều hóa giải thế công của nữ nhân trong nháy mắt. Khu chợ này phát sinh trường hợp như vậy. trong lòng hai người ngầm thỏa thuận, cho nên cũng không định mở rộng quy mô chiến đấu. Thậm chí ngay cả một tia đấu khí cũng không sử dụng, mà đơn thuần chỉ dựa vào kỹ xảo để giết chết đối phương.
Đánh nhau trong phạm vi chật hẹp này không biết so với chính diện liều mạng đối địch còn hung hãn hơn bao nhiêu lần. Chỉ cần một người không cẩn thận, như vậy cái mạng nhỏ e rằng sẽ lưu lại ở nơi này mãi mãi.
Mắt thấy thế công của chủy thủ trong tay nữ nhân càng ngày càng sắc bén, chiêu thức cũng ngày càng tinh xảo, thế nhưng trong mắt Lý Dật lại lóe lên một tia hưng phấn.
Trước đây mặc dù đã giết người vô số, trong đó có vài lần gặp phải nguy hiểm, cùng đối phương quyết đấu sinh tử. Thế nhưng cũng có ít người có thể đánh hắn đến nông nỗi như vậy, cho nên đối với thế công của nữ nhân này trong suy nghĩ của hắn, phảng phất như gặp được đối thủ chân chính vậy.
Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì chỉ còn lưu lại những bóng mời, chỉ là càng như vậy, cơ hội hai người có thể xuất chiêu lại càng ít, hầu như thời gian đều dùng để biến hóa chiêu thức, đối phương liên tục thay đổi thế công nên hai người cũng không áp dụng phương thức phòng thủ, mà đơn thuần là lấy công đối công.
– Kịch~
Hai ngón tay Lý Dật kẹp lấy thanh chủy thủ trong tay nữ nhân, hắn nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói:
– Ngươi thua!
Nữ nhân hừ một tiếng nói:
– Chưa chắc!
Nàng tiện tay buông chủy thủ, ngón tay hơi gập lại, chợt nghe ‘Xẹt~’ một tiếng một tia thanh sắc đấu khí đã hướng tới mi tâm của Lý Dật phóng đi.
Lý Dật kêu lên một tiếng đau đớn, đầu vai co giật mạnh, hung hang đánh bật tay trái cảu nữ nhân ra còn mình thì ngửa đầu về phía sau…
Một cổ đấu khí lướt sát rạt qua trán cảu Lý Dật phóng về phía chân trời. Chỉ cần động tác của Lý Dật chậm lại nửa phần, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn đã phải để lại nơi này rồi.
Với tâm trí kiêm định của Lý Dật, lúc này cũng không kìm được lúc này trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thân thể hai người dán sát cùng một chỗ. Lý Dật thậm chí mơ hồ cảm thấy được những đường cong lả lướt trên người nữ nhân này. Chỉ có điều vừa rồi suýt mất mạng, nên hắn thực sự cũng không còn tâm tư nghĩ đến việc này.
– Ngươi… không thể giết được ta.
Lý Dật đột nhiên thở dài một hơi nói:
– Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, trong số những nữ nhân mà ta biết, ngươi tuyệt đối là lại hại nhất. Thế nhưng ngươi vẫn không thể giết được ta… Bởi vì, nếu như ngươi muốn giết người diệt khẩu, có lẽ nghĩ biện pháp khác đi.
Nữ nhân cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:
– Nếu như không phải bản thân ta bị trọng thương, loại như ngươi ta có thể tùy tiện giết chết, chẳng lẽ còn để cho ngươi đứng đây lảm nhảm mấy lời vô nghĩa sao?
Lý Dật gật đầu nói:
– Điều đó ta thừa nhận, giống như vừa rồi, nếu như không phải ta tránh nhanh, thì bây giờ chắc ngay cả đầu cũng không còn nữa… Thế nhưng, thế giới này cũng không có chuyện nếu như, ngươi đã bị thương, vậy ngươi cũng chỉ còn hai lựa chọn. Thứ nhất, giết ta, sau đó bại lộ chỗ của mình, đương nhiên nếu ngươi muốn giết ta, cũng không dễ dàng như thế đâu, thứ hai, ngươi không ngại thì hãy cầu xin ta…
– Muốn chết!
Hét lên một iếng, thanh sắc đấu khí trên tay phải của nữ nhân lại một lần nữa bạo phát. Thế nhưng lần này, thân thể nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó ‘Phụt’ một tiếng, phun ra ngoài một ngụm máu tươi đỏ sẫm.
Lý Dật trong chốt lát đã nhặt thanh chủy thủ của nữ nhân, đặt bên hông nàng. Có lẽ vừa rồi mới cùng Lý Dật đọ sức một hồi nên đã làm tiêu hao khí lực của nàng, lúc này đây, nữ nhân này rốt cuộc cũng không còn biện pháp né tránh nào nữa.
Mặt Lý Dật hơi áp lại dần, tiện tay chụp lấy tay phải của nàng, thảnh nhiên nói:
– Ta nghĩ đạo lý này ngươi cũng hiểu rõ. Ngươi đã muốn giết ra, như vậy ta cũng có thể giết ngươi, mà bây giờ ngươi lại rơi vào tay ta… cho nên, ngươi không ngại thì hãy cầu xin ta đi, nói không chừng ta sẽ thả ngươi.
Nữ nhân cười nhạt một tiếng, nhưng không đáp lời. Chỉ có điều điều đấu khi trên ngón tay của nàng cũng đã tan đi, hiển nhiên nàng cũng biết, biết rốt cuộc bản thân mình đã lật thuyền trong mương. Từ biểu hiện của Lý Dật vừa rồi, nếu như mình không phản kháng, còn có thể có một đường sống còn nếu như chống cự lại … Tên hỗn đãn này thoạt nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, thế nhưng động thủ thì ngoan lạt hiểm độc, tuyệt đôi sẽ trừ khử mình trước tiên.
– Ngươi rất thông minh…
Lý Dật thở dài nói:
– Ta nghĩ ta sẽ giết ngươi, dù sao vừa rồi ngươi cũng muốn lấy mạng ta. Mà với thân phận của ta, nếu giết người trong thành này cũng sẽ không có người nào ngăn cản. Thế nhưng vận khí của ngươi rất tốt, Thiếu gia ta ngày hôm nay tâm tình tốt, rất có hứng thú với những thứ mà ngươi bán… Cho nên, ta quyết định mua cả ngươi và đống hàng này luôn… Bản năng sắc lang của ta nói cho ta biết, một nữ nhân thơm như vậy, tuyệt đối sẽ không xấu xí…
– Đương nhiên.
Bộ dáng tươi cười trên mặt Lý Dật lại càng rực rỡ nói tiếp:
– Trên người ta không có tiền, cho nên ta cũng sẽ không trả một kim tệ nào cả…
Nữ nhân thản nhiên nói:
– Ta nếu như đã rơi vào tay ngươi, tất cả còn không phải do ngươi định đoạt hay sao? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?
Lý Dật mỉm cười đáp:
– Đây không phải là nói những điều vô ích, con người của ta từ trước đến nay không thích ép buộc người khác. Nếu như ngươi không cam tâm tình nguyện đi theo ta, như vậy chẳng phải là ta ép buộc hay sao? Như vậy không phải rất không tốt sao? Cho nên, ngươi không ngại thì hãy cầu xin ta, cầu xin ta mang ngươi đi, được không?
Nữ nhân hừ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Lý Dật hơi lắc đầu, đối với nữ nhân này bắt đầu có vài phần hứng thú.
Đương nhiên, Lý Dật cũng không phải là sắc lang, chỉ là hắn đối với biểu hiện thân thủ của nữ nhân này lại có vài phần hứng thú. Mà đối với Lý Dật, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, như vậy cho dù ép buộc nữ nhân… Cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng.
Chủy thủ trong tay Lý Dật được giấu trong áo rộng thùng thình, hắn ha hả cười, trước những con mắt vô cùng kinh ngạc của những Dong binh ở nơi này, bế nữ nhân kia chạy đi.
Một màn kỳ dị như vậy, nhất thời hấp dẫn vô số mục quang hướng lại.
Mà Lý Dật lúc này rất muốn loại hiệu ứng này xảy ra.
Nếu như vừa rồi hắn không muốn bị người khác nghi ngờ. như vậy lúc này hắn ước gì toàn bộ mọi người trong Vạn Triều Thành đều biết hắn đang cưỡng đoạt một nữ tử. Truyện “Đấu Thần ”
Tất nhiên ngàn vạn lần không nghĩ ra, thì ra cái thân phận sắc lang tại thời điểm đặc thì này lại có tác dụng như vậy.
– Các ngươi nghe thấy rồi chứ.
Lý Dật thản nhiên nói:
– Ta vừa mới mua tất cả quầy hàng này, tất nhiên, cũng bao gồm vị tiểu thư trong lòng ta. Đây là giao dịch công bằng, chứ không phải Lý Dật ta cưỡng đoạt dân nữ, mong mọi người ở đây có thể làm chứng a!
– Được rồi, ngươi… ngươi… và cả ngươi nữa…
Lý Dật tiện tay chỉ mấy Dong binh thoạt nhìn bình thường nói:
– Các ngươi giúp ta đem mấy thứ này về Vạn Triều Thành Lý Gia đi. Về phần thù lao, mỗi người mười kim tệ, được không?
Dứt lời, dưới vô số anh mắt phức tạp, Lý Dật nhanh chóng đi về phía Lý Gia.
======
Chương 12: Đùa giỡn
Ở hậu sơn Lý gia, lúc này ngoại trừ Lý Dật còn có thêm một vị khách nữa.
Quầy hàng của nữ nhân kia đều được mấy người thân vệ của Lý Gia mang đến, về phần nữ nhân Lý Dật ôm vào trong cấm địa, mặc dù có người muốn ngăn cản, nhưng Lý Dật lại nói một câu: đây là thứ cần thiết cho việc tu luyện của ta.
Cũng không biết nữ nhân kia có phải tức đến mức ngất xỉu không, trong lòng Lý Dật đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng cổ quái. Xem ra, mình quả thật là sắc lang hàng đầu, càng ngày càng giống thật rồi a.
Vừa nghĩ đến điều này, Lý Dật tiện tay đem khăn che vẫn phủ trên mặt nàng kéo xuống, trong nháy mắt, ánh mắt Lý Dật có phần ngây dại ra.
Đây thoạt nhìn là một nữ hài mười tám, mười chin tuổi, mái tóc nàng màu nâu nhạt, da thịt trắng trẻo trong suốt, khuôn mặt toát ra vẻ diểm lệ không thể tả xiết. Cảm giác nói không nên lời, đối với bất luận nam nhân vào, đều là sát thương cực mạnh! Loại khuôn mặt này nếu như của một nữ tử bình thường, như vậy đối với nàng mà nói, tuyệt đói sẽ là một hồi bị kịch.
Lý Dật thoáng chần chờ, rồi tiện tay đêm cái áo khoác nhìn có hơi bẩn của nàng kéo ra. Trước mắt liền xuất hiện một bộ bì giáp bó sát người. Bì giáp này hiển nhiên là hàng thượng đẳng, cũng không biết dùng da lông của Ma thú gì chề thành, tản mát ra một ít quang mang lam sắc yếu ớt. Hơn nữa trên bì giáp còn vẽ một số hoa văn kỳ quái. Những hoa văn này Lý Dật chưa từng nhìn thấy, trong nhất thời có vài phần kỳ quái. Bì giáp này cũng giống như áo lót, chỉ bảo vệ một bộ phận ngực của nàng. Ở phía trên lộ ra một mảnh tuyết trắng, ở giữa là một rãnh vực sâu vút, phía dưới là vòng eo mềm mại tinh tế chỉ có thể nhẹ nhàng nắm chặt. Vùng bụng phẳng lỳ sáng loáng, toát ra từng cơn rung động mê người. Mà cái rốn dễ thương nhỏ nhỏ thật khiến người khác vừa nhìn đã muốn hôn một cái.
Mà nhìn xuống phía dưới lại càng làm người khác phát hỏa. Một cái tiểu khó bằng da cực ngắn bảo vệ bộ vị then chốt của nàng, đem cái bắp chân trắng mơn mởn đầy đặn lộ ra bên ngoài. Đùi bên phải cột một cái đai da, trên cái đai da treo một thanh chủy thủ. Bất quá chủy thủ lúc này lại rơi vào tay Lý Dật. Bên hồn của nàng còn treo một thanh loan đao, chỉ là vị trí có chút kỳ quái.
Lý Dật cau mày, tháo loan đao ra, dưới loan đao là một vết thươn được tùy ý băng bó, mà vết thương lúc này lại chảy ra từng đợt máy tươi, hiển nhiên là nàng thụ thương không nhẹ.
Lý Dật đem thanh loan đao này tháo xuống, sau đó lục lọi toàn thân nàng một chút, rốt cuộc từ bì giáp trước ngực nàng lấy ra một cái nhẫn hình thù kỳ dị.
Cái nhẫn màu đen này có phong cách cổ xưa, trên nhẫn có hai con rắn cuốn lại với nhau. Mà ở vị trị miệng của hai con rắn, có một viên tinh hạc nhỏ bằng hạt gạo ở trên. Chỉ có điều khối tinh hạch này giống như hấp thụ quang mang, cũng không thấy có quang mang gì tản mát ra.
Thế nhưng thấy nữ nhân này đem cái nhẫn giấu kỹ như vậy, Lý Dật liền biết cái nhẫn này chắc chắn là vật bất phàm. Hắn cũng lười suy nghĩ vấn đề này, tiện tay bỏ chiếc nhẫn vào ngực sau đó hắn mới mở lớp vải nữ nhân băng bó quan loa ra.
Một vết thương dài hơn nữa tấc, sâu đến tận xương hiên ra trước mặt Lý Dật. Vùng thịt bên cạnh vết thương có chút thối rữa, theo mỗi lần hô hấp của nữ nhân đều chảy ra một chút máu loãng màu vàng nhạt. Lý Dật thoáng nhìn qua liền có thể xác định, vế thương này nhất định đã bị nhiễm trùng rồi. Hơn nữa vết thương này này chắc chắn đã tạo thành gánh nặng cực lớn đới với thân thể nữ nhân này, bằng không với thực lực của nàng, chắc chắn sẽ không suy yếu đên mức như vậy.
Nhìn bộ dáng này của nữ nhân, cân nhắc một chút, khóe miệng Lý Dật hơi giật giật một chút. Hắn đột nhiên đưa tay điểm mạnh lên huyệt thái dương của nữ nhân, chủy thủ trong tay cũng đồng thời kề lên cổ nàng.
Theo động tác của hắn, nữ hài tử yếu ở từ trong hôn mê tỉnh lại.
Thế nhưng rất hiển nhiên, nàng cũng không phải là tiểu cô nương chưa từng trải qua sự đời, Ánh mắt nàng chỉ lóe lên trong chốc lát, hơn nữa đã biết rõ tình trạng của mình lúc này, ánh mắt nhìn Lý Dật đã có vài phần hờ hững nói:
– Ngươi muốn gì?
– Ta muốn gì chứ?
Khóe miệng Lý Dật cũng khẽ cười:
– Ngươi xem, ngươi là một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, mà ta cũng là một nam nhân khí huyết phương cương. Lúc này xung quanh không một bóng người, ngươi lại vô lực phản kháng, còn ta thì có thể muốn làm gì thì làm… Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì?
– Vô sỉ!
Thiêu nữ cúi đầu rít lên một tiếng, thanh âm trong trẻo vẫn lạnh lùng đến cực điểm.
Trong mắt Lý Dật lóe lên từng tia sáng kỳ dị nói:
– Vô sỉ? Thế giới này có nhiều chuyện vô sỉ hơn, không phải cũng có người làm sao? Tiểu thư… ngươi bây giờ phải phối hợp với ta, để ta có thể chuẩn bị thuận lợi một chút. Sau đó chúng ta cùng chơi một trò đặc sắc, được không? Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn làm động tác mờ ám, thanh chủy thủ này sẽ cắt đứt yết hầu ngươi… Ta nghĩ ngươi so với ta rõ ràng hơn, như vậy sẽ có hậu quả gì…
Lúc đang nói chuyện, tay trái Lý Dật đã chụp được cổ tay của thiếu nữ, đem cánh tay trái đặt trên chuôi loan đao kếu về, đồng thời ném loan đao ra xa một chút.
Thiếu nữ hừ một tiếng, đột nhiên lãnh đạm nói:
– Ngươi nghĩ như thế là ta không có cách gì giết ngươi được sao?
– Ta biết ngươi có thể/
Lý Dật gật đầu, con mắt nheo lại thành một đường thẳng, nói tiếp:
– Cho nên, lúc này không ngại chúng ta làm một cái giao dịch, chỉ cần giao dịch thành công, như vậy, tiếp theo, ta đảm bảo không động đến ngón tay của ngươi. Truyện “Đấu Thần ”
Thiếu nữ hít một hơi, bộ ngực cao vút phập phồng, chỉ sau chốc lát nàng mới cắn răng thản nhiên nói:
– Ngươi muốn giao dịch cái gì?
Nhìn nàng bởi vì mất máu quá nhiều mà môi vó vài phần tái nhợt, Lý Dật nhịn không được vươn đầu lưỡi liêm môi, thật vất vả mới nén được dụng vọng xuống.
Hắn cũng không phải là không muốn ăn con mèo này, loại thiếu nữ tuyệt sắc như vậy, hắn có thể ăn được cũng không nhiều. Truyện “Đấu Thần ” Truyện “Đấu Thần ”
Tựa hồ nhìn thấy một tia biến hóa sinh lý của Lý Dật, thiếu nữ cười lạnh nói:
– THế nào? Nhịn không được rồi sao?
Lý Dật hơi lắc đầu, bộ dáng tươi cười rực rỡ. Hắn hít một hơi thật sâu, phảng phất như muốn đem toàn bộ hương thơm toát ra từ người thiếu nữ này hít vào, mới thấp giọng nhẹ nhàng nói:
– Tiểu thư mỹ lệ, không bằng trước hết ngươi nói cho ta biết, ngươi tên là gì?
THiếu nữ ngẫn người, thế nhưng không đáp.
Lý Dật thản nhiên nói:
– Ngươi tốt nhất nên nói thật, chắc ngươi cũng rõ, hai chung ta là cùng một loại người. Loại chuyện này có gạt được ta hay không. Ngươi hẵn so với ra còn rõ ràng hơn.
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lý Dật, giống như muốn nuốt sống hắn vậy, một lát sau từ trong hàm răng cắn chặt mới thốt ra hai chữ:
– Nhược Lâm.
– Nhược Lâm sao? Quả thực là một cái tên rất hay.
– Tên của ngươi quả thật cũng đẹp như người… Tiểu thư Nhược Lâm, ta hỏi ngươi, rốt cuộc là có chuyện gò khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy, đến mức còn xuất thủ với người thường vô tội như ta?
Người thường vô tội?
Nhược Lâm nghe thế tức suýt thổ huyết, nếu Lý Dật là người thường, như vậy trên thế giới cũng không có người bình thường nữa rồi.
Nhược Lâm vốn không định tiếp tục trả lời, nhưng nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Lý Dật lại khiến trong lòng nàng dấy nên từng cơn ớn lạnh. Tuy rằng biết rõ tên gia hỏa đáng ghê tởm này thực lực còn không bằng một phần thực lực của mình. Nhưng không hiểu tại sao, trên người hắn lại phát ra một loại khí tức nhàn nhạt. Loại khí tức này khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, sợ đến nói không nên lời.
– Bị truy sát.
Nhược Lâm rốt cuộc nhẹ giọng nói:
– Bởi vi bị người khác truy sát, ta không còn đường nào để đi, cuối cùng mới phải như vậy… Về chuyện của ngươi… Ta nghĩ ngươi là do phía đối đầu của ta phái tới, cho nên…
– Cho nên mới muốn giết ta đúng không?
Lý Dật thản nhiên nói:
– Bất quá chỉ tiếc rằng, con người ta vừa vặn có vài phần bản lĩnh, bằng không hôm nay e rằng đã mơ hồ mà chết trong tay ngươi rồi. Bởi vậy, để bù đắp tâm linh bị tổn thương của ta… Có phải ngươi nên bồi thường cho ta một chút gì không?
Nhược Lâm khẽ cắn môi nói:
– Ngươi cũng thấy rồi đấy, trên người ta cũng không có gì đáng giá cả, chỗ kim tệ cuối cùng cũng đã đi đổi một quầy hàng cũ nát, cho nên bây giờ trên người ta không còn cái gì tốt, ngươi có muốn cũng không thể.
Lý Dật lắc đầu nói:
– Ai nói ngươi không có bất kỳ chỗ tốt nào?
Nhược Lâm biến sắc, thấp giọng nói:
– Trừ phi ta chết! Bằng không ngươi đừng mơ chạm vào một ngón tay của ta!
Lý Dật vươn tay lên đặt lên mặt nàng, khẽ vuốt nhẹ, sau đó mới thu hồi, đặt lên mũi ngửi chốc lát, vẻ mặt sau sưa nói:
– Thơm quá…
Nhược Lâm nhìn thấy động tác của hắn cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Thế nhưng, Lý Dật giống như không nhìn thấy điều này, tựa cười mà không phải cười nhìn nàng, một lát sau mới nói:
– Ta ngay cả mặt ngươi cũng có thể sờ, như thế nào ngươi còn chưa chết đi?
Nhược Lâm thiếu chút nữ tức đến thổ huyết, nàng nghẹn họng nữa ngày, mới thấp giọng nói:
– Hỗn đản!
Lúc này thanh âm trong trẻo của nàng đã không còn lạnh lùng, mà có vài phần tức giận, mặc dù như vậy, thanh âm đó lại càng dễ nghe hơn vài phần.
Lý Dật buồn cười nhìn nàng, một lát sau mới khẽ thở dài nói?
– Được rồi, nếu như ta thực sự có hứng thú với ngươi, ta còn phải mất công như vậy sao? Trong thời gian ngươi hôn mê, ta cũng có thể làm một số chuyện tình… Bây giờ đùa giỡn xong rồi, chùng ta lại nói chính sự đi… Lúc cùng ta giao thủ, có phải ngươi đã sử dụng một loại Đấu kỹ hay không? Theo như ta được biết, Đâu kỹ Huyền Vũ, cũng không có bất kỳ chiêu thức gì đáng nói, thế nhưng ngươi sử dụng… Không biết, đến tột cùng là ngươi sử dụng Đấu kỹ cấp bậc gì vậy?
Nhược Lâm toàn thân chấn động, trên mặt lộ ra thần tình khó tin, nàng nhìn chằm chằm Lý Dật, dường như muốn một hơi nuốt tơi hắn vậy.