Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Lấy độc tấn công độc

Phương Tuệ Anh tức giận, nhưng lúc này chỉ có thể đồng ý nói: “Chỉ cần ngươi có thể cứu mẹ ta tỉnh dậy, về sau ngươi nói gì thì chính là cái đó”.

Khóe miệng Tiêu Mặc nhếch lên cười lớn, không ngờ mặc dù Phương Tuệ Anh đối xử với hắn vô tình tàn nhẫn, nhưng ngược lại là một cô gái hiếu thuận.

Người có điểm yếu thì càng dễ khống chế.

“Nói lời phải giữ lời”, Tiêu Mặc cười tà ác, ngay sau đó căn dặn Hồng Điệp: “Hồng Điệp, ngươi đi vào trong tiệm thuốc mua cỏ Lạn Tràng, lá ngón, lá Ô Đầu, hoa Minh Hạc, mỗi thứ nửa cân và ba con bọ cạp nguyên thú cấp ba, hai nguyên hạch nhện xanh”.

Hồng Điệp vội nói: “Được, ta đi ngay”.

Hồng Điệp vừa chạy ra ngoài, Phương Tuệ Anh liền kinh hãi nói: “Tại sao ngươi lại mua mấy thứ có độc này?”

“Lấy độc tấn công độc”, Tiêu Mặc cười nhạt.

“Lấy độc tấn công độc?”, Phương Tuệ Anh mặt liền biến sắc: “Ngươi nói là mẹ ta trúng độc?”

Tiêu Mặc ừ một tiếng.

Phương Tuệ Anh sắc mặt tái xanh nói: “Rốt cuộc là ai muốn hại mẹ ta! Chúng ta đã sa sút đến mức này rồi, còn làm trở ngại chuyện của ai chứ!”

Tiêu Mặc nhún vai, cười nhạt nói: “Cái này thì ta không rõ lắm. Nhưng điều ta có thể xác định là bà ấy trúng độc Thực Cốt Trùng. Nếu cô cắt da thịt của bà ấy ra thì có thể phát hiện, xương cốt bà ấy đã biến thành đen”.

Phương Tuệ Anh căm phẫn nói: “Nếu vậy để ta điều tra”.

Tiêu Mặc khinh thường ngắt lời: “Cô tra ra thì có ích lợi gì, ta nhìn là biết, cô ở nhà họ Phương chẳng có địa vị đếch gì”.

“Ngươi!”, Phương Tuệ Anh cực kỳ xấu hổ, mặc dù lời Tiêu Mặc nói là thật.

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Lưu y sư chỉ là thầy thuốc, chắc không nhận ra độc Thực Cốt Trùng. Nhưng ông ta cũng không cứu được, tất cả những thứ này cô còn chưa rõ sao? Cô dám tìm đại bá mình báo thù? Cho dù cô có lá gan này, đến lúc đó người chết cô có đoán là ai không?”

Tiêu Mặc hỏi ngược lại một tràng, Phương Tuệ Anh sợ đến mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên đất.

Tiêu Mặc thấy vậy, cúi người xuống, hai tay đặt lên vai Phương Tuệ Anh, trầm giọng nói: “Loài giun dế còn có suy nghĩ sống ngày nào biết ngày ấy, có thể tiếp tục sống thì không ai muốn chết cả. Nếu không muốn mẹ cô và bản thân cô xảy ra chuyện, sau này phải nghe lời ta. Chí ít trong ba năm, ta sẽ cố gắng bảo vệ mẹ con các người chu toàn”.

Phương Tuệ Anh lại ngẩng đôi mắt kinh hãi, nghẹn lời nói: “Tiêu Mặc, ta lừa ngươi hại ngươi, tại sao ngươi còn muốn bảo vệ ta?”

Tiêu Mặc trầm giọng nói: “Ván đã đóng thuyền, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, ta chỉ có thể nhìn về phía trước. Có lẽ sau khi mộ tổ nhà họ Tiêu mở ra ta cũng sẽ chết, nhưng chí ít ta có thể sống đến ba năm. Ba năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, thay vì làm tổn thương lẫn nhau, chi bằng giúp đỡ nhau trải qua ngày tháng hạnh phúc ung dung tự tại!”

“Chỉ cần cô chịu tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ cho mẹ con cô ba năm! Có ta ở đây, không ai hại được các người đâu”.

Phương Tuệ Anh kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc.

Từ khi bắt đầu tiếp xúc với Tiêu Mặc, nàng chưa từng nghĩ tới phải đi tìm hiểu người thanh niên này một cách chân chính.

Bởi vì tất cả những điều này chỉ là một nhiệm vụ gia tộc giao cho nàng thôi.

Hôm nay Tiêu Mặc lại không tính toán hiềm khích lúc trước, giành cơ hội sống cho nàng và mẹ nàng!

“Tiêu Mặc, ta…”, Phương Tuệ Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Tiêu Mặc lắc đầu nói: “Ta biết cô muốn nói xin lỗi ta, nhưng quả thật không cần. Thân là con cái của gia tộc, cô không có cách nào khác, ta đều hiểu. Ta và cô đã tiến tới với nhau, chính là một duyên phận”.

Phương Tuệ Anh nghe vậy, không nhịn được bật khóc.

Số kiếp bất đắc dĩ sao lại đau khổ như vậy!

Ngay cả đại bá ruột cũng muốn hại nhà nàng, ngược lại Tiêu Mặc bị nhà họ Phương và nàng ép hại lại muốn bảo vệ nàng, chuyện này thật hài hước làm sao.

Từ trong đau buồn, Phương Tuệ Anh khó khăn lắm mới ngừng khóc.

Thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng Tiêu Mặc chỉ có cười nhạt.

Nhà họ Phương vô tình tàn khốc mới chính là độc dược tuyệt thế khiến hắn thành công điều khiển Phương Tuệ Anh!

Sau nửa canh giờ, Hồng Điệp mặt đầy mồ hôi chạy về, giao chất độc cho Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc cười nói: “Ừm, các cô đi ra ngoài trước, ta không muốn bị quấy rầy”.

Phương Tuệ Anh cũng sợ ảnh hưởng đến cứu chữa, lúc này nàng gật đầu, cùng Hồng Điệp và Lục Oanh lui đi.
Chương 12: Giải độc cho Kỷ Ngu Quân

Khóa trái cửa xong, Tiêu Dịch tiện tay cất chất độc vào trong Nguyên Giới.

Sau khi hắn thức tỉnh Nguyên Hồn, xem như đã bước vào tu vi cảnh giới Sơ Nguyên nhất trọng, cũng có thể sử dụng loại nguyên khí không gian Nguyên Giới này.

Tiêu Mặc cũng không gấp gáp giải độc cho Kỷ Ngu Quân, mà ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu thúc giục Vạn Độc nguyên châu, thu nạp lực độc Phệ Tâm Đan vào trong cơ thể.

Dưới sự vận chuyển của nguyên châu tím, từng tia khí đen rỉ ra từ trong máu thịt của hắn, Vạn Độc nguyên châu hội tụ về phía đan điền!

Sau thời gian nửa chén trà, đôi mắt tím của Tiêu Mặc mở ra, ánh mắt dường như đã trở nên càng sâu sắc hơn, hắn thấp giọng cười lạnh nói: “Phệ Tâm Đan là độc đan tứ phẩm, cho dù là người cảnh giới Địa Nguyên cũng không cách nào giải được dễ dàng. Lão già này lại không tiếc dùng trên người ta. Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ Phệ Tâm Đan này không chỉ không hại được ta, ngược lại có thể giúp ta phát triển không ít sức mạnh vạn độc!”

Tiêu Mặc giơ lòng bàn tay phải lên, một luồng khí tím tràn ra, hội tụ thành vòng.

“Nói riêng về nhũng sức mạnh vạn độc này, một cử động liền đánh chết người cảnh giới Địa Nguyên nhất trọng đến tam trọng chắc hẳn là chuyện đương nhiên”, Tiêu Mặc cười tà ác, viên độc màu tím trong lòng bàn tay phân tán, hóa thành đốm sáng màu tím đầy trời, lại bị Vạn Độc nguyên châu kéo một cái, toàn bộ thu vào trong nguyên châu.

“Chỉ tiếc rằng Vạn Độc Tôn Điển của ta cần phải tu luyện đến tầng thứ năm mới có thể khiến độc nguyên sinh trưởng không ngừng. Bây giờ chút sức mạnh vạn độc này cũng chỉ có thể sử dụng tiết kiệm”.

“Cùng tu Vạn Độc nguyên châu và trận hồn, vậy thì cũng xem như là Nguyên Hồn song sinh, hơn nữa sức mạnh vạn độc ẩn trong nguyên châu, người ngoài vốn không thể cảm nhận được khí tức thực lực chân chính của ta. Về sau ta có thể dùng tu vi trận hồn để mê muội người khác”.

“Mặc dù ta có kinh nghiệm tu hành ngàn năm, nhưng suy cho cùng bây giờ nhỏ yếu, không muốn chết quá nhanh, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng”.

Hít sâu một hơi, Tiêu Mặc cũng vạch ra kế hoạch tu luyện và đời người trong tương lai.

Sau đó, hắn mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Kỷ Ngu Quân, khép ngón trỏ và ngón cái điểm vào trán Kỷ Ngu Quân, sau đó chậm rãi trượt xuống, từ gò má đến cổ, quét qua ngực, bụng, sau đó hai ngón tay chia ra, quét lần lượt qua hai chân Kỷ Ngu Quân.

Lúc tay hắn di chuyển, từng luồng khí đen tràn ra từ trong cơ thể Kỷ Ngu Quân, được hai ngón tay hắn hút lấy, truyền vào chính giữa Vạn Độc nguyên châu, hóa thành độc nguyên!

Tiêu Mặc mang theo nụ cười tà ác, thu ngón tay lại.

Đối với hắn mà nói, giải độc chính là chuyện nhẹ nhàng.

Còn về những nguyên liệu độc kia, thứ nhất là dùng để che giấu tai mắt người khác, thứ hai cũng là tài nguyên tu luyện của hắn.

“Phệ Tâm Thực Cốt, hai loại lực độc này sau dung hợp hình thành hỗn độc, khiến độc tính của sức mạnh vạn độc lại tăng cường không ít. Nếu đụng phải Phương Thần Lạc kia thì cho hắn ta nếm thử một chút mùi vị của Phệ Tâm Thực Cốt!”, Tiêu Mặc híp mắt cười một tiếng, xoay người đi về phía cửa.

Tâm tình của Phương Tuệ Anh vẫn không có cách nào yên ổn. Nàng không thông thạo y thuật, lúc này chỉ có thể tin tưởng Tiêu Mặc.

Cửa phòng mở két một tiếng, Phương Tuệ Anh gấp gáp nói: “Tiêu Mặc, mẹ ta sao rồi?”

Tiêu Mặc cười nhạt nói: “Không sao rồi, cô gọi bà ấy mấy câu, chắc có thể tỉnh lại”.

“Được, ta vào xem chút”, Phương Tuệ Anh vội vàng chạy vào, Hồng Điệp cũng vào theo.

Tiêu Mặc xoay chuyển ánh mắt, liếc mắt nhìn về phía chỗ ngoặt bên ngoài viện.

Vừa rồi ở đó một một tiếng vang nhỏ truyền tới, chắc là có bóng người rình rập trong bóng tối.

Tiêu Mặc cũng không vạch trần, quay về phòng tân hôn của hắn và Phương Tuệ Anh.

Ngược lại hắn hy vọng người hạ độc rảnh rỗi rồi lại tìm đến hạ độc. Như vậy hắn có thể nhặt chút lực độc, gia tăng tu vi.
Chương 13: Không xứng để cô gọi một tiếng phu quân?

Quay về phòng, Tiêu Mặc ngồi xếp bằng, giải phóng ra trận Nguyên Hồn của mình.

Kiếp trước, hắn không sinh ra trong đại lục Nguyên Hồn, thứ tu luyện cũng không phải đạo Nguyên Hồn, mà là hệ thống công pháp.

Nhưng con đường tu luyện thật ra đều là trăm sông đổ về một biển. Đối với Tiêu Mặc đạt đến cảnh giới quá Thần Tôn, tu luyện bất kỳ hình thức nào cũng có thể tùy tiện vào tay.

“Tu luyện Nguyên Hồn, phương thức bình thường nhất là thông qua hấp thu nguyên khí rời rạc trong trời đất, không ngừng lớn mạnh Nguyên Hồn, nhưng tốc độ tu luyện phương thức này cũng không nhanh”.

“Phương thức tu luyện nhanh một chút là hấp thu sức mạnh nguyên thạch”.

“Cũng có thể săn giết vật chất cùng loại của Nguyên Hồn, hấp thu sức mạnh nguyên khí mà nó ẩn chứa”.

Tiêu Mặc liếc nhìn một cuốn sách nhập môn giới thiệu Nguyên Hồn thông thường, trong miệng khẽ lẩm bẩm.

Đây là cuốn sách Phương Thiên Kỵ cất giữ trong Nguyên Giới.

Mặc dù Tiêu Mặc xuất thân từ đại gia tộc Nguyên Hồn, nhưng gia cảnh sa sút, mẹ hắn là Liễu Tiên Phi cũng không phổ biến cho Tiêu Mặc kiến thức về mặt tu luyện Nguyên Hồn.

Thậm chí cũng không thức tỉnh Nguyên Hồn cho Tiêu Mặc.

Ý định ban đầu của Liễu Tiên Phi chỉ muốn để Tiêu Mặc làm người bình thường, yên ổn cả một đời.

Nhưng tất cả đều không thể như ý nguyện.

Sống ở thế giới võ đạo, người mạnh là vua, kẻ yếu làm thức ăn, người bình thường làm sao có thể chân chính sống bình yên chứ!

Tiêu Mặc nhanh chóng cất quyển sách, hắn đã hiểu đại khái phương thức tu luyện của Nguyên Hồn.

“Thử tu luyện chút xem nào”.

Hắn cười tà ác, lấy ra một khối nguyên thạch từ trong Nguyên Giới.

Lão già keo kiệt Phương Thiên Kỵ này chỉ cất ba khối nguyên thạch trong Nguyên Giới của ông ta.

Khối nguyên thạch đơn mặc dù chỉ lớn chừng ngón tay cái, nhưng ở đại lục Hồn Nguyên lại là vật liệu tu luyện quan trọng, cũng xem như là vật phẩm trân quý.

Một khối nguyên thạch đều có giá trung bình 1 vạn nguyên tệ, lớn nhỏ khác nhau, tiền đổi cụ thể đương nhiên cũng khác. Nhưng giá trị một khối nguyên thạch đủ ăn nửa tháng trong tửu lâu sang trọng nhất thành Vân Châu.

Tiêu Mặc hiểu sâu sắc một đạo lý, tài nguyên tu luyện dù trân quý cũng chỉ là vật trưng bày, không có một chút ý nghĩa.

Khi Tiêu Mặc thúc giục trận hồn, từ tia khí xanh như có như không tràn ra từ trong nguyên thạch, hội tụ vào chính giữa quang ấn màu đen trên đỉnh đầu hắn.

Hấp thụ xong một viên nguyên thạch, Phương Tuệ Anh cũng đã đứng bên ngoài phòng. Chỉ có điều chần chừ không bước vào, vẫn ở bên ngoài đi qua đi lại.

Khóe miệng Tiêu Mặc giương lên tà ác, hắn cười nói: “Quay về phòng mình còn phải do dự như vậy?”

Phương Tuệ Anh mặt ửng hồng, lấy dũng khí đẩy cửa vào.

Trước khi nàng đi vào, Tiêu Mặc đã thu hồi trận hồn.

Nàng bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, khom người nói: “Tiêu Mặc, cảm ơn ngươi đã cứu mẹ ta”.

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Sao vậy, ta không xứng để cô gọi một tiếng phu quân?”

Phương Tuệ Anh cười khổ nói: “Không phải, chỉ là ta có chút không quen”.

Tiêu Mặc đứng dậy cười nói: “Vậy thì gọi nhiều vào, như vậy sẽ quen”.

“Đúng rồi, mẹ vợ đã tỉnh chưa?”, hắn hỏi.

Phương Tuệ Anh gật đầu nói: “Ừm, tỉnh rồi, bây giờ đang ngủ”.

“Đã hỏi qua làm sao bà ấy trúng độc chưa?”, Tiêu Mặc nheo mắt hỏi.

Phương Tuệ nghe vậy, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, giận dữ nói: “Hỏi qua rồi, nhưng mẹ cũng không biết ai hạ độc, hạ độc như thế nào. Nhưng không phải đã nói rồi sao, người hạ độc chắc là đại bá của ta”.

Tiêu Mặc lắc đầu nói: “Ta không nói như vậy, ông ta chỉ là thấy chết mà không cứu, cũng muốn đẩy mẹ cô vào chỗ chết mà thôi”.

Phương Tuệ Anh cắn răng nói: “Mặc kệ là ai, ta nhất định sẽ tra ra”.

Tiêu Mặc bĩu môi, không có đủ thực lực, tra ra thì có thể làm gì?

Nhìn thấy Tiêu Mặc không nói lời nào, Phương Tuệ Anh liền nghĩ đến sỉ vả hắn lúc trước, sắc mặt đỏ lên, đổi chủ đề: “Nguyên Hồn của ngươi chắc đã thức tỉnh, là Nguyên Hồn gì?”
Chương 14: Thiếu gia đã đã chết ở lầu Thanh Phương!

Tiêu Mặc cười nói: “Yo, biết quan tâm đến phu quân rồi à? Nhưng điều ta quan tâm hơn chính là chuyện giữa cô và Tần Hằng kia”.

Ánh mắt Phương Tuệ Anh hơi âm u, nàng nói: “Ta đã nương nhờ người, ta và Tần Hằng không còn khả năng nữa, ngươi còn để ý làm gì”.

Sắc mặt Tiêu Mặc trầm xuống, hừm một tiếng nói: “Trái tim cô dường như vẫn còn ở trên người hắn, ta cảm thấy không thoải mái”.

Phương Tuệ Anh buồn bã cười một tiếng rồi nói: “Xem như quá khứ ta có tồn tại chút suy nghĩ với Tần Hằng, nhưng ta bây giờ đương nhiên hắn thấy cũng gai mắt. Vậy nên, Tiêu Mặc, ngươi cứ yên tâm, từ nay về sau ta chỉ thuộc về ngươi”.

Tiêu Mặc không hài lòng lắm với câu trả lời của Phương Tuệ Anh, nhưng cũng biết muốn chinh phục thể xác và tinh thần của Phương Tuệ Anh không phải chuyện nhất thời.

Tối hôm trước, Phương Tuệ Anh vẫn giữ cơ thể trong sạch, mặc dù Tiêu Mặc không phải người rất để ý cái này, cũng không quan tâm Phương Tuệ Anh có thể hoàn toàn quy phục hắn hay không, nhưng trên đỉnh đầu đội một đám mây xanh, cho dù chỉ là mặt tinh thần, cuối cùng bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi.

“Tìm một cơ hội hạ độc chết Tần Hằng kia, cắt đứt triệt để tâm tư của người phụ nữ này”, trong lòng Tiêu Mặc thầm nói tà ác.

Hắn không phải người lương thiện.

Từ xưa đến nay, cường giả phần nhiều là điên cuồng xấu tính, xua đuổi thiên hạ!

Tiêu Mặc lúc này cũng không có cảm giác thuộc về với đại lục Hồn Nguyên, đều ôm tâm tư lợi dụng đối với người bên cạnh.

Trong lòng hắn chỉ có một niềm tin, trở lại đỉnh phong!

Tiêu Mặc không nhắc chuyện Tần Hằng nữa, quay lại cười nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy anh vợ?”

Sắc mặt Phương Tuệ Anh trầm xuống, hừ một tiếng nói: “Ta đã hỏi qua tỳ nữ thiếp thân của hắn rồi, chiều hôm qua hắn ra ngoài vẫn chưa về, chắc lại say rượu ở lầu Thanh Phương”.

Tiêu Mặc lắc đầu, nhà Phương Tuệ Anh bị bắt nạt như vậy, không phải là không có nguyên nhân. Một người không có tiền đồ làm sao được gia tộc coi trọng chứ? Có thể nuôi bọn họ ăn uống nhàn rỗi đã là không tệ rồi.

Lúc này, giọng nói kinh hoàng của Hồng Điệp truyền tới từ ngoài phòng: “Tiểu thư, cô gia, xảy ra chuyện rồi! Thiếu gia đã đã chết ở lầu Thanh Phương!”

“Cái gì!”, Phương Tuệ Anh biến sắc, chấn động hô lên.

Mặc dù Phương Thần Lực không có tiền đồ gì, nhưng đây là nam đinh duy nhất trong nhất mạch này của cha nàng! Hơn nữa cũng là đại ca ruột của nàng!

“Sao sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!”, Phương Tuệ Anh chỉ cảm thấy choáng váng, người mềm oặt đứng không vững, Tiêu Mặc đỡ nàng nên mới không bị ngã.

Lúc này chân mày Tiêu Mặc nhíu càng sâu hơn.

Mẹ vợ trúng độc, nếu không phải nhờ hắn cũng sẽ chết oan uổng, còn anh vợ lại trực tiếp chết ở thanh lâu!

Có lẽ không phải trùng hợp!

“Ép đến mức như vậy sao? Nhà Phương Tuệ Anh này rốt cuộc chọc phải tai họa gì, đắc tội với ai?”, trong lòng Tiêu Mặc thầm nói một tiếng, ngoài mặt nặng nề nói: “Chúng ta qua xem trước đi!”

Phương Tuệ Anh bất lực gật đầu.

Hai người đi ra khỏi phòng, sắc mặt Phương Tuệ Anh tái nhợt hỏi Hồng Điệp: “Chuyện này đã nói cho mẹ ta chưa?”

Hồng Điệp vội vàng lắc đầu: “Vẫn chưa, bây giờ phu nhân người còn yếu, nô tỳ sợ bà ấy không chịu nổi đả kích, nên không dám đi nói”.

Phương Tuệ Anh nhẹ hít một hơi, ừ một tiếng nói: “Hồng Điệp, chuyện này ngươi cố gắng che giấu giúp ta trước, ở lại chăm sóc mẹ ta, chuyện bên ngoài để ta xử lý”.

“Phu quân, chúng ta đi thôi”.

Phương Tuệ Anh nhìn Tiêu Mặc, lúc này người nàng có thể dựa vào chỉ có Tiêu Mặc.

Người nhà họ Phương hơn phân nửa chỉ biết hận Phương Thần Lực, nếu chết ở nơi như lầu Thanh Phương sẽ khiến cả nhà họ Phương cũng mất mặt theo.

Quả nhiên hai người còn chưa ra khỏi nhà họ Phương, đại lão gia Phương Như Khí sắc mặt nặng nề chặn ở cửa phủ.
Chương 15: Phương Như Khí

Phương Như Khí là người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, tóc mai đã có sợi bạc, đôi mắt nhỏ dài lúc này đều là giận dữ.

Phương Tuệ Anh nghĩ đến chuyện của mẹ, phẫn nộ không định hành lễ, muốn trực tiếp đi qua Phương Như Khí.

Nhưng Phương Như Khí cố tình chặn nàng ở đây, há có thể để cho nàng đi mất?

“Đứng lại!”, Phương Như Khí lạnh lẽo quát một tiếng.

Phương Tuệ Anh cắn răng, sắc mặt khó coi.

“Đại bá có ý gì?”, Phương Tuệ Anh tức giận quay đầu lại hỏi.

Phương Như Khí hừ lạnh nói: “Tuệ Anh, cháu càng ngày càng không hiểu quy củ. Nhưng nể tình cháu đang đau buồn, đại bá cũng không trách cháu lúc này. Có điều chuyện của Thần Lực cháu đừng nhúng tay vào. Ta đã lệnh Thần Cương qua đó sắp xếp hậu sự cho nó”.

Phương Tuệ Anh cắn răng nói: “Hậu sự của ca ta, tại sao ta không thể nhúng tay vào? Chẳng lẽ trong này có chuyện gì ta không thể biết?”

Phương Tuệ Anh cũng không ngốc, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, nàng không tin cái chết của Phương Thần Lực chỉ là trùng hợp.

Phương Như Khí hừ một tiếng nói: “Ca cháu nếu chết chỗ khác, đương nhiên cháu có thể nhúng tay. Nhưng nó lại chết ở chỗ trăng hoa! Chuyện nhục nhã như vậy cần phải xử lý mọi thứ một cách đơn giản. Huống chi, cháu thân là con gái, đi đến nơi đó cũng không thích hợp. Nhưng ngươi yên tâm, suy cho cùng Thần Lực là con cháu của nhà họ Phương ta, Thần Cương sẽ chọn cho nó một nơi phong thủy để an táng nó”.

Phương Tuệ Anh mở to mắt, tức giận nói: “Đại bá nói lời này chẳng lẽ là không cho phép ca ta mai táng ở nơi tưởng niệm của nhà họ Phương?”

Phương Như Khí cười lạnh nói: “Nó chết nhục nhã như vậy còn muốn vào nơi tưởng niệm nhà họ Phương? Bảo Thần Cương qua đó nhặt xác nó đã là hết tình hết nghĩa rồi. Tuệ Anh, cháu đừng tưởng rằng có chút cống hiến với gia tộc thì có thể láo xược”.

Lúc Phương Như Khí nói lời này còn lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Mặc.

Từ đầu đến cuối, đây là ánh mắt đầu tiên ông ta nhìn Tiêu Mặc.

Bởi vì người thanh niên này ở trong mắt ông ta vốn không được tính là một phần của nhà họ Phương, mà là một con súc vật sớm muộn gì sẽ bị làm thịt.

Phương Tuệ Anh cắn môi, đối mặt với áp lực từ đại bá, nàng muốn tranh chấp phản kháng, nhưng không có sức lực.

Kết quả phản kháng chỉ có một, nàng sẽ bị giam cầm.

Tiêu Mặc rất khó chịu với ánh mắt kia của Phương Như Khí.

Phách lối cái gì?

Người hơn năm mươi tuổi mới tu luyện đến cảnh giới Địa Nguyên nhất trọng, trình độ cặn bã như vậy không phải nên xấu hổ giấu đi sao?

Tiêu Mặc nhàn nhạt lên tiếng: “Người thân chết đi, ông cũng không để bọn ta đi gặp mặt lần cuối, nếu không phải bất nhân bất nghĩa thì là sợ bọn ta qua đó nhìn thấy manh mối gì đó. Ta thấy khả năng phía sau lớn hơn. Suy cho cùng chuyện tối qua mẹ vợ ta bị trúng độc, đại lão gia chắc cũng vẫn còn nhớ như mới”.

Ánh mắt Phương Như Khí khẽ híp thành một đường lạnh lẽo, ông ta khinh thường nói: “Tiêu Mặc, ngươi có tư cách gì nói với lão phu như vậy?”

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Mặc dù ta cưới Tuệ Anh rồi, nhưng ta không phải người của nhà họ Phương, các người cũng không coi ta là người nhà, vậy tại sao ta không thể nói như vậy với ông? Trong nhà họ Phương, người có thể trói buộc ta chỉ có ông cụ Phương. Mà ông cụ đã cho phép ta tự do rồi, ông ấy mới là gia chủ nhà họ Phương, hơn nữa nhất ngôn cửu đỉnh. Cho nên người không có tư cách ngăn ta lại là ông đấy!”

Phương Như Khí sắc mặt tái xanh nói: “Ngươi bớt lấy gia chủ ra ép ta đi, ngươi thật sự cho rằng ngươi…”

“Ta cho rằng ta cái gì? Ông lớn tiếng nói đi, để ta nghe hiểu”, Tiêu Mặc lạnh lùng hỏi.

Lời của Phương Như Khí bị nghẹn cứng ở cổ họng.

Chuyện Tiêu Mặc liên quan đến chuyện mộ tổ nhà họ Tiêu, bây giờ Phương Như Khí thật sự không thể làm gì được hắn. Hơn nữa, có vài sự thật ông ta không thể nói ra khỏi miệng, nếu không một khi Tiêu Mặc giở trò bất chấp đạo lý, không tu luyện, kế sách lớn nhà họ Phương há chẳng phải bị lỡ dở?

Đến lúc đó, người bị đổ thừa cũng có thể là ông ta.

Phương Như Khí nhìn ra, Tiêu Mặc lúc này chính là điếc không sợ súng, ở trước mặt ai cũng dám đùa bỡn!

“Nếu ông không nói, vậy thì tránh ra”, Tiêu Mặc khinh thường một tiếng, kéo Phương Tuệ Anh đi ra ngoài phủ.

Phương Như Khí nắm chặt hai quả đấm, hận không thể một quyền đấm chết Tiêu Mặc, nhưng ông ta không có lá gan này.

Trong lòng Phương Tuệ Anh khẩn trương không dứt, thấy Phương Như Khí không có ý ngăn cản nữa, trong lòng cũng buông lỏng, thầm nói tính tình cái tên vô lại Tiêu Mặc này có lúc cũng khá có ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK