Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Phi Dực Thiên Miêu

Đúng vậy, có rất nhiều người mơ tưởng đến kho tàng của nhà họ Tiêu, dù là sáu gia tộc mạnh nhất ở Nam Vực cũng sẽ không trơ mắt nhìn những thứ của nhà họ Tiêu rơi vào tay một gia tộc nhỏ ở thành Vân Châu, từ đó có được cơ hội một bước lên mây.

Phương Thiên Kỵ cũng khá tỉnh táo, không hề bị lợi ích khổng lồ che mờ mắt.

Thế thì cũng đúng ý Tiêu mặc.

Phương Thiên Kỵ e dè như thế, hắn mới có thể sống sót được.

Tiêu Mặc giơ tay, cười nói: “Nếu như Phương lão gia tử đã e ngại như thế, thì hãy cho ta một chút thời gian! Ngưng tụ hồn huyết thì chỉ cần đến cảnh giới Huyền Nguyên là có thể làm được. Lão gia tử chỉ cần đầu tư cho ta một ít đan dược, đâu đó bốn đến năm năm, ắt hẳn ta đã có thể đạt tới. Khi đó, chúng ta có thể lặng lẽ lấy đi mọi thứ dưới tổ mộ nhà họ Tiêu”.

Khóe môi Phương Thiên Kỵ giật giật, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, hận không thể phá vỡ đầu tiểu tử này, xem coi hắn rốt cuộc đang suy tính điều gì.

Nên trực tiếp đào lên lấy, hay là chờ Tiêu Mặc tu luyện tới cảnh giới Huyền Nguyên rồi dùng máu mở mộ?

Phương Thiên Kỵ hít sâu một hơi.

Ông ta hoàn toàn không có sự lựa chọn.

Tuy ông ta nôn nóng đột phá, nhưng đó là con đường có thể khiến cả nhà họ Phương chôn cùng, ông ta sẽ không chọn.

“Ba năm, lão phu chỉ có thể cho ngươi nhiều nhất là ba năm! Ba năm sau, nếu như ngươi không đạt được cảnh giới Huyền Nguyên, lão phu sẽ giao ngươi cho nhà họ La! Ngươi nên biết rằng nhà họ La chính là kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Tiêu! Ngươi rơi vào tay bọn họ, sẽ có kết cục thế nào! Đến lúc đó, dù lão phu không có được thứ bên dưới tổ mộ, thì cũng có thể đổi được một số lợi ích từ việc giao ngươi cho nhà họ La”, Phương Thiên Kỵ lạnh lùng nói.

Khóe môi Tiêu Mặc khẽ nhếch lên: “Để không rơi vào tay nhà họ La, ta sẽ cố gắng hết sức”.

“Hừ, tiểu tử người tâm tư quỷ quái, lão phu không thể tin tưởng ngươi hoàn toàn được”, Phương Thiên Kỵ khẽ hừ một tiếng, duỗi tay, một viên đan dược màu đen lẳng lặng nằm trong tay ông ta.

“Đây là Phệ Tâm Đan, ngươi nuốt vào đi. Cách nửa năm ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải. Nếu ngươi dám bỏ trốn, thì cứ chờ bị kịch độc vào tim mà chết đi!”

Sắc mặt Tiêu Mặc vô cùng khó coi, nhưng trong lòng lại nở hoa.

Lão già này lại cho hắn nuốt độc?

Hắn thật sự phải cảm ơn lão già này một câu, còn đang lo không biết tìm đâu ra độc để nuốt đây!

“Phương Thiên Kỵ, ta đã thành thật nói ra mọi thứ, thế mà ông lại dùng thủ đoạn hèn hạ đó với ta ư? Ông thật sự khiến ta phải khinh thường đấy!”, Tiêu Mặc tức giận nói.

Phương Thiên Kỵ cười lạnh, giơ tay tung ra một luồng nguyên lực, đánh thẳng vào ngực Tiêu Mặc.

Khi bị ông ta đánh trúng, Tiêu Mặc há miệng kêu đau, Phệ Tâm Đan lập tức hóa thành một bóng đen nổ tung bắn vào trong miệng hắn, trôi xuống cổ họng.

“Lão già chết tiệt này, ông…”, Tiêu Mặc đứng dậy, sắc mặt tái mét.

Phương Thiên Kỵ hừ nói: “Ngươi muốn giở trò với Tuệ Anh, lão phu cũng chỉ đáp trả lại mà thôi, không được tính là quá đáng. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở cùng với Tuệ Anh, hưởng thụ phân phối tài nguyên ở nhà họ Phương, cùng với địa vị cô gia nhà họ Phương".

“Bây giờ, lão phu sẽ thức tỉnh nguyên hồn! Mở ra con đường tu luyện cho ngươi!"

Phương Thiên Kỵ vừa nói xong thì đã xuất hiện trước mặt Tiêu Mặc.

Ầm!

Trong phút chốc, quanh người Phương Thiên Kỵ xuất hiện hơi thở mạnh mẽ, nguyên lực cuồn cuộn sôi trào xuất hiện, trên đỉnh đầu ông ta ngưng tụ một bóng mèo màu đen,

Bóng con mèo đó dài tận hai mét, vạm vỡ như hổ, mắt xanh như sao trời, quanh thân ánh lên hàn quang, lộ vẻ hung hãn.

Đồng tử Tiêu Mặc khẽ cử động, thầm nghĩ: “Thì ra nguyên hồn của lão già này là một con Phi Dực Thiên Miêu. Nguyên thú mèo này cũng được xếp vào hạng trung bình trong số các loại thú. Nguyên hồn như thế, đáng tiếc lại rơi vào tay lão già có tư chất hết sức bình thường”.

Bấy giờ, Tiêu Mặc cũng khá tò mò, không biết cơ thể này sẽ thức tỉnh được loại nguyên hồn nào?
Chương 7: Tu vi Huyền Nguyên hẵng nói

Phương Thiên Kỵ thả nguyên hồn ra, hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy Tiêu Mặc, móng vuốt của Phi Dực Thiên Miêu từ xa cào về phía Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc chỉ cảm thấy khí huyết trong người mình chuyển động, dường như có thứ gì đó bên trong đang bị kéo ra ngoài.

Ông!

Bỗng nhiên, theo sự dẫn dắt của Phương Thiên Kỵ, một quang ấn hình tròn màu đen lao ra từ trong cơ thể Tiêu Mặc, xuất hiện cách đỉnh đầu hắn một mét.

Quang ấn màu đen đó chỉ lớn chừng quả trứng chim bồ câu, không rõ là gì.

Phương Thiên Kỵ nhìn thấy nguyên hồn của Tiêu Mặc thì cũng hết sức kinh ngạc.

“Đây là nguyên hồn gì thế? Là người nhà họ Tiêu, dù ngươi không thể thức tỉnh nguyên hồn hổ thì cũng không thể là loại nguyên hồn rác rưởi như thế chứ!”, Phương Thiên Kỵ cau mày nói.

Trong mắt ông ta, quang ấn màu đen chẳng biết là gì đó chính là một loại nguyên hồn vô dụng.

Nguyên hồn càng tệ thì tốc độ tu luyện càng lâu.

Bình thường, muốn biết nguyên hồn mạnh hay yếu thì có thể căn cứ vào hình thái lớn nhỏ ban đầu, tuy nhiên đó không phải là tuyệt đối.

Nguyên hồn nhỏ chưa chắc đã yếu, nhưng nguyên hồn to lớn thì sức mạnh cũng không thua gì ai.

Tiêu Mặc cũng ngơ ngác.

Hắn không ngờ bản thân mình lại thức tỉnh được loại nguyên hồn này!

Phương Thiên Kỵ không nhận ra được, Tiêu Mặc lại biết rõ quang ấn màu đen đó là gì!

Thiên địa sơ khai là màu đen, hình dạng như hỗn độn, tên là Nhất Nguyên!

Quang ấn màu đen đó chính là hình dạng ban đầu của nguyên hồn Trận Đạo, Nhất Nguyên Trận Ấn!

Cơ thể này lại thức tỉnh được loại nguyên hồn quý hiếm như thế, khiến Tiêu Mặc có chút vui vẻ.

Nên biết rằng, một trong tám Thần Tôn vây bắt hắn có một Thần Tôn Thiên Trận!

Nếu Thần Tôn Thiên Trận đó không dùng Lồng Giam Thiên Địa để giam giữ hắn, khiến hắn mất rất nhiều sức để thoát ra, thì hắn chưa chắc đã thất bại trong tay tám Thần Tôn!

Nay bản thân hắn đã thức tỉnh nguyên hồn Trận Đạo, khóe miệng Tiêu Mặc bỗng cong lên một nụ cười ẩn ý.

Nếu như hắn có thể tu luyện nguyên hồn trận này tới cực hạn, sau này có đối mặt với tám Thần Tôn ngày đó, hắn chưa chắc đã bị động như thế!

Trong lòng thì vui vẻ, nhưng Tiêu Mặc không hề lộ ra ngoài, chỉ tỏ vẻ chẳng quan tâm, cười nói: “Không sao, dù sao ta cũng chỉ tu luyện đến cảnh giới Huyền Nguyên thôi mà. Ta biết rất rõ, thật ra ta chỉ là con rối gỗ trong nhà họ Phương mà thôi, nếu như thiên phú quá mạnh, chắc sẽ chết nhanh hơn một chút”.

Sắc mặt Phương Thiên Kỵ tối sầm, trong lòng thầm mắng, ngươi thì không thèm để ý, nhưng mà lão phu để ý! Bồi dưỡng một nguyên hồn vô dụng như ngươi, lão phu phải tốn bao nhiêu tài nguyên cơ chứ!

Quan trọng nhất là, nó còn có thể ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của Tiêu Mặc!

“Hừ, Tiêu Vân Đình mà biết con mình thức tỉnh thứ nguyên hồn rác rưởi như thế, chắc chưa chết cũng bị chọc tức chết!”, sắc mặt Phương Thiên Kỵ không hề đẹp đẽ, hừ lạnh một tiếng, thu lại khí thế xung quanh, đặt một viên Nguyên Giới lên bàn đá: “Cầm lấy, lập tức cút ngay cho ta!”

Phương Thiên Kỵ cảm thấy mình không được khỏe cho lắm.

Tiêu Mặc cười cười, cầm Nguyên Giới xoay người rời đi.

Hắn vừa ra khỏi sân viện thì phong tỏa nguyên lực lập tức được hóa giải.

Phương Tuệ Anh đứng bên ngoài chờ lại ném cho Tiêu Mặc một ánh mắt oán hận, cắn chặt răng, khom người nói với sân viện: “Gia gia, Tuệ Anh có việc muốn báo!”

“Có chuyện gì thì cứ chờ tu vi của Tiêu Mặc bước lên Huyền Nguyên rồi hẵng nói! Tuệ Anh, cháu phải đốc thúc hắn tu luyện, đừng để lỡ việc lớn của gia tộc!”, giọng nói lạnh lẽo của Phương Thiên Kỵ vang lên, không hề có ý định gặp mặt Phương Tuệ Anh.

Sắc mặt Phương Tuệ Anh tái nhợt, trong lòng khó chịu đến lạ, răng cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, giọt máu tươi nhanh chóng trào ra.

Tiêu Mặc cười ngả ngớn nói: “Nương tử, nàng đã nghe thấy lời lão gia tử nói chưa?”

Phương Tuệ Anh nhìn Tiêu Mặc với ánh mắt oán độc, tức tối nói: “Tiêu Mặc, ngươi đừng đắc ý quá sớm!”

“Ha ha ha! Lúc nên hả hê thì phải hả hê thôi, chớ để chén vàng trống dưới trăng! Nương tử, chúng ta trở về phòng thôi!”, Tiêu Mặc cười, kéo Phương Tuệ Anh đi.

Phương Tuệ Anh không cam tâm thì cũng chẳng làm được gì. Tâm trạng nàng đầy u ám, ánh mắt đầy ai oán.
Chương 8: Kim bài miễn tử

Hai người còn chưa đi tới sân viện của Phương Tuệ Anh thì đã gặp được một người trên đường.

Nhìn thấy người đó, Tiêu Mặc bất giác dừng bước.

Đó là một công tử trẻ tuổi một thân hoa phục, tầm khoảng hai mươi, đó chính là thất thiếu gia nhà họ Phương, Phương Thần Lạc.

Trông có vẻ như Phương Thần Lạc cố tình đứng đây chờ hai người họ, mặt nở nụ cười đầy tà ác, quay sang nhìn Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh.

“Chậc chậc, Tiêu huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Phương Thần Lạc cười đầy ẩn ý.

Tiêu Mặc híp mắt cười trừ: “Thì ra ngươi cũng là người nhà họ Phương”.

Trước đó, Phương Thần Lạc dẫn người vào núi giết hại nguyên thú, bất hạnh gặp phải một nguyên thú quá mạnh, cả nhóm người đều bỏ mạng, chỉ còn Phương Thần Lạc hôn mê lăn xuống vách núi, được Tiêu Mặc cứu mạng.

Nhưng Tiêu Mặc hoàn toàn không ngờ rằng Phương Thần Lạc đã nhận ra thân phận con cháu nhà họ Tiêu của hắn, khi về nhà đã báo cáo chuyện này cho Phương Thiên Kỵ, sau đó chính là âm mưu của cả nhà họ Phương.

Phương Thần Lạc cười xấu xa nói: “Đúng đó, lúc trước ngươi cứu ta một mạng, nay ta đã giúp đỡ ngươi thành cô gia của nhà họ Phương, ân tình của ngươi ta đã trả đủ rồi đấy nhé”.

Tiêu Mặc cong môi: “Thì ra mạng của ngươi rẻ mạt như vậy, chỉ đáng giá bằng thân phận cô gia của nhà họ Phương thôi hả?”

Nụ cười của Phương Thần Lạc lập tức cứng đờ, mặt tối sầm, cười lạnh nói: “Tiêu Mặc, đừng tưởng ngươi trở thành cô gia nhà họ Phương là có thể hống hách trước mặt ta! Nếu như ngươi còn dám bỏ trốn nữa thì đừng trách ta không khách sáo!”

Tiêu Mặc khinh thường cười nói: “Ha ha ha, ngươi thử đụng vào một đầu ngón tay của ta xem?”

Phương Thần Lạc nhíu mày, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, tại sao Tiêu Mặc lại dám hống hách với hắn ta như thế?

Lúc này, Phương Tuệ Anh mới lạnh lùng lên tiếng: “Phương Thần Lạc, có bản lĩnh thì đừng có nói mồm không như thế, hắn ngứa đòn như vậy, chẳng lẽ huynh thật sự không dám động vào hắn ư?”

Phương Thần Lạc cười lạnh nói: “Thập tam muội, ta biết muội ấm ức trong lòng, nhưng chuyện muội gả cho hắn là do gia gia quyết định, chẳng liên quan gì đến ta”.

“Thế ư?”, Phương Tuệ Anh cắn răng nói: “Sao ta lại nghe nói rằng huynh đã đề cử ta với gia gia vậy?”

Phương Thần Lạc thấy Phương Tuệ Anh đã biết chuyện thì chẳng thèm che giấu nữa, cười xấu xa nói: “Cái đó gọi là tận dụng hết giá trị của một món hàng! Dù sao muội cũng là người nhà họ Phương, hy sinh chút đỉnh cho gia tộc có là gì, chẳng lẽ thập tam muội không muốn?”

Phương Tuệ Anh siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Quả nhiên là ngươi! Chính ngươi đã gợi ý cho gia gia để gả ta cho hắn, có lẽ ngươi muốn chia rẽ ta với Tần Hằng, hòng cho muội muội ruột của ngươi thừa nước đục thả câu đúng chứ!”

Phương Thần Lạc là anh họ nội của Phương Tuệ Anh, Phương Thiên Kỵ có năm đứa con, Phương Thần Lạc là đứa thứ ba của con trưởng, đứng thứ bảy trong số các thiếu gia trong gia tộc.

Phương Tuệ Anh là con gái thứ hai do con trai thứ năm của ông ta sinh ra, đứng thứ mười ba trong số các tiểu thư.

Thế nhưng vài năm trước phụ thân Phương Tuệ Anh đã mất không rõ nguyên do, nay chỉ còn nàng, mẫu thân cùng với một đại ca. Còn đại tỷ thì đã thành gia lập thất từ sớm.

Phương Tuệ Anh đầy tức giận, Phương Thần Lạc lại khinh thường, cười nói: “Bản thân ngươi không biết Linh Nguyệt vượt trội hơn mình bao nhiêu hả? Có cần ta phải dùng những thủ đoạn đó để giúp cho con bé không? Tuệ Anh, tất cả đều là ảo tưởng của ngươi mà thôi, Tần Hằng căn bản chưa từng ngó ngàng gì đến ngươi”.

“Ngươi nói bậy!”, sắc mặt Phương Tuệ Anh đỏ bừng lên vì tức giận, hét lớn.

“A, có phải là nói bậy hay không, bản thân ngươi tự biết”, Phương Thần Lạc cười đầy khinh thường.

Tiêu Mặc trợn trắng cả mắt, không thể nhìn được nữa.

Huynh muội nhà này xem hắn là không khí hả?

Trước mặt cô gia mới thành hôn là hắn, lại đi nhắc tới gã nam nhân nào đó bên ngoài?

Ha, lũ chó nhà họ Phương này chẳng xem hắn ra gì mà.

Thế thì đừng trách hắn tìm lại chút thể diện cho mình, nếu không con cháu nhà họ Phương đầy ra đó, sau này cứ có người nào rảnh lại tới tìm hắn mỉa mai một phen thì sẽ phiền đến mức nào?

Bây giờ bản thân hắn đang gắn liền với lợi ích khổng lồ mà nhà họ Phương muốn có được, nó như kim bài miễn tử dành cho một mình hắn, chi bằng cứ bám víu vào đó!
Chương 9: Chỉ ta được bắt nạt

Tiêu Mặc di chuyển từng bước, đứng gần Phương Tuệ Anh hơn một chút.

Phương Tuệ Anh khẽ nhíu mày lại, muốn né đi theo bản năng, lại bị bàn tay Tiêu Mặc giữ chặt lấy đầu vai.

Tiêu Mặc nhìn về phía Phương Thần Lạc, thản nhiên nói: “Ngươi sỉ nhục nàng như thế, đã được ta đồng ý chưa vậy? Nếu ta không cứu cái mạng chó của ngươi, thì bây giờ ngươi có thể ở đây sủa được không?”

Trong lúc nói chuyện, hắn lặng lẽ sử dụng Vạn Độc Nguyên Châu để hóa giải phong bế nguyên lực của Phương Tuệ Anh!

Khoảnh khắc nguyên lực quay về cơ thể, Phương Tuệ Anh chỉ cảm thấy xúc động, ánh mắt cũng trở nên hung hãn hơn nhiều.

“Đánh hắn, có ta che chở cô, Phương lão gia tử sẽ không làm gì cô. Hơn nữa, trong lòng cô có quá nhiều căm hờn, dù sao cũng phải tìm một người để trút chứ? Cô không thể đánh ta, đánh hắn thì không sao”, Tiêu Mặc khẽ cười nói.

Thoạt đầu, Phương Tuệ Anh ngẩn người, nhưng nàng cũng thông minh, biết Tiêu Mặc có liên quan đến lợi ích của cả gia tộc nên chắc chắn gia gia sẽ không trách phạt thê tử của hắn vì chút chuyện nhỏ này!

Nhất thời, ngọn lửa giận trong lòng nàng bùng lên, nhanh chóng lan rộng!

Bốp!

Khi Phương Thần Lạc không hề đề phòng, Phương Tuệ Anh đã tức giận bước tới, nguyên lực ngưng tụ thành nắm đấm, vung thẳng vào mặt Phương Thần Lạc!

Phương Thần Lạc thấy nắm đấm của Phương Tuệ Anh lao tới thì sắc mặt chợt lạnh, đang định gào lên đánh trả, nhưng khoảng cách đã quá gần, không còn kịp nữa!

Quan trọng nhất là, Phương Thần Lạc chưa từng nghĩ tới việc Phương Tuệ Anh dám ra tay với mình!

Bốp!

Nắm đấm đầy bạo lực của Phương Tuệ Anh trực tiếp đánh Phương Thần Lạc văng ra xa mấy mét, kèm theo đó là tiếng hét đầy đau đớn.

Đánh xong, Phương Tuệ Anh cũng trở nên hoang mang, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

Dù sao, trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi đối với lứa thiếu gia, tiểu thư trong tộc.

Bởi vì sau lưng nàng không có chỗ dựa.

Ở nhà họ Phương này, địa vị của nàng chỉ cao hơn người hầu kẻ hạ một chút mà thôi. Nếu không, nàng đã chẳng bị gia gia vứt bỏ không chút thương tiếc, trở thành con mồi để dụ dỗ Tiêu Mặc.

Phương Thần Lạc ôm lấy khóe miệng sưng đỏ, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt lộ sát khí, đầy dữ tợn, hét lớn: “Phương Tuệ Anh, con tiện nhân này dám đánh ta! Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”

Mặt Phương Tuệ Anh run lên, đang định nói chuyện thì Tiêu Mặc đã đứng bên cạnh nàng, nhìn Phương Thần Lạc với vẻ bí ẩn, cười nói: “Ngươi dám chạm vào một cọng tóc của nàng, ta sẽ không tu luyện nửa năm. Việc tu luyện của ta liên quan đến kế hoạch đột phá của lão gia tử. Tội này, e là cái loại lòng muông dạ thú như ngươi không thể gánh vác nổi đâu!”

Phương Thần Lạc tái mặt, Tiêu Mặc định bước vào con đường tu luyện? Hơn nữa còn liên quan đến lão gia tử?

Chuyện gì thế này? Dù hắn ta có nghi ngờ, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao thì ở nhà họ Phương này, không có ai dám làm chậm trễ việc của lão gia tử.

“Hừ, chúng ta đi!”, Phương Thần Lạc trừng mắt nhìn Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh suốt nửa ngày, cuối cùng chỉ dám nói ra một câu đó rồi mặt ủ mày chau chạy lấy người.

Tiêu Mặc lắc đầu, chậc chậc cười nói: “Lòng muông dạ thú, lại còn hèn nhát như thế. Nam nhân nhà họ Phương vứt đi là được!”

Mặt Phương Tuệ Anh giật giật, hừ nói: “Ở nhà họ Phương, chẳng có ai là không sợ gia gia. Ngươi đừng tưởng là hắn sợ ngươi”.

Tiêu Mặc trợn trắng mắt, tay phải ôm lấy eo nàng, năm ngón tay nhéo mạnh, khiến Phương Tuệ Anh xấu hộ và giận dữ hét ầm lên: “Ngươi làm cái gì thế!”

Tiêu Mặc cười nói: “Làm gì hả? Cô nói ra những lời vô tình vô nghĩa như thế, chẳng lẽ ta không được dạy cho cô một bài học ư? Phương Tuệ Anh, ta vẫn giữ câu nói đó, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể bảo đảm từ này về sau chỉ mình ta được phép bắt nạt cô. Người khác dám bắt nạt cô, ta sẽ giúp cô trả lại cho kẻ đó gấp trăm lần!”

Đôi mắt Phương Tuệ Anh chợt run lên, hắn chịu nhiều tra tấn như vậy mà vẫn quan tâm đến việc nàng bị kẻ khác ức hiếp ư?

“Tiêu Mặc, ngươi đừng mơ dùng những lời đó để dụ dỗ ta. Ta sẽ không tin tưởng ngươi, mãi mãi không bao giờ thật lòng thật dạ với ngươi!”, Phương Tuệ Anh hoàn hồn lại, lạnh giọng nói.

Tiêu Mặc bĩu môi, nói: “Ai thèm chân tình của cô? Ta chỉ vì thể diện của nam nhân mà thôi. Sau này cô phải thành thật nói cho ta biết chuyện về Tần Hằng đó, nếu không, ta cho cô nửa tháng không thể xuống giường nổi”.

“Ngươi!”, mặt Phương Tuệ Anh đầy vẻ ngượng ngùng.

Tất nhiên Tiêu Mặc không thật lòng muốn bảo vệ Phương Tuệ Anh, hắn chỉ muốn nữ nhân đó cam tâm tình nguyện làm việc cho mình mà thôi.
Chương 10: Phu quân, cứu người

Dù sao, hắn ở nhà họ Phương này cũng không có sự tự do tuyệt đối, trong tối ngoài sáng đều có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, việc tu luyện Vạn Độc Nguyên Châu của hắn cũng bị hạn chế.

Thế nên, hắn cần tìm một người giúp mình thu gom độc vật! Mà Phương Tuệ Anh chính là sự lựa chọn thích hợp nhất, nàng có thể bị nhà họ Phương khống chế, thì cũng có thể làm việc cho hắn.

Sân viện mà Phương Tuệ Anh ở nằm ở góc tây bắc của Phương phủ, cộng hết sai vặt và tỳ nữ lại cũng chỉ có sáu người, có lẽ là nơi lạnh lẽo nhất ở nhà họ Phương.

“Tiểu thư”.

Hai người vừa trở về thì Hồng Điệp đã vội vã ra đón.

Phương Tuệ Anh cau mày, nói: “Hồng Điệp, lại xảy ra chuyện gì hả? Sao sắc mặt của ngươi lại tệ như thế?”

“Lúc nãy khi muội vừa về, Lục Oanh nói rằng đêm hôm qua phu nhân bỗng nhiên nôn ra máu, nàng phải chạy đi bẩm báo đại lão gia, nhưng đại lão gia chỉ cho Lưu y sư đến liếc mắt nhìn một cái, Lưu y sư cũng chẳng nói là bệnh gì. Đến tận bây giờ phu nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh”, Hồng Điệp vừa vội vừa tức nói.

Đại lão gia mà Hồng Điệp nhắc tới chính là phụ thân Phương Thần Lạc, Phương Như Khí.

Phương Như Khí là con trưởng của Phương Thiên Kỵ, hầu như tất cả việc lớn nhỏ trong nhà họ Phương đều do ông ta lo liệu.

Phương Tuệ Anh hoảng hốt nói to: “Để ta vào thăm mẫu thân!”

Nói xong, nàng bèn đi về phía phòng ngủ của mẫu thân Kỷ Ngu Quân.

Tiêu Mặc cũng qua đó xem coi thế nào.

Trong phòng, sắc mặt Kỷ Ngu Quân trắng bệch, mày khẽ nhíu lại, nằm mê man trên giường, trông có vẻ rất khó chịu.

Nữ nhân này tuy đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được chút phong thái.

Tỳ nữ Lục Oanh đứng bên cạnh khóc hu hu, đang tự lau nước mắt.

“Mẫu thân! Mẫu thân!”, Phương Tuệ Anh đỏ mắt, kéo lấy tay Kỷ Ngu Quân gọi, thế nhưng bà ta không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.

Tiêu Mặc đứng bên cạnh, chân mày khẽ nhướng lên.

Đúng là Kỷ Ngu Quân đã bị người ta bỏ độc.

Một quả phụ, ai lại hại bà ta cơ chứ?

Tiêu Mặc không cần biết chân tướng sự thật, nhưng hắn lại để mắt tới độc trên người Kỷ Ngu Quân.

Hắn híp mắt lại, tia sáng màu tím khẽ lóe lên trong mắt, khóe miệng cũng cong lên: “Thì ra là độc Thực Cốt Trùng, chất độc này một khi dính phải sẽ bị cắn nuốt xương cốt, nguyên hồn”.

Độc trên đời này, chẳng có loại nào Tiêu Mặc không biết. Dù hắn thật sự không biết, thì có Vạn Độc Nguyên Châu ở đây, hắn cũng sẽ dễ dàng giúp đối phương giải độc.

“Mẫu thân, hu hu, người bị làm sao vậy?”, Phương Tuệ Anh đau thương khóc, lại xoay gương mặt nước mắt như mưa qua, dặn Hồng Điệp: “Hồng Điệp, ngươi mau tìm Lưu y sư tới đây”.

Hồng Điệp đang định trả lời, thì Tiêu Mặc đã lên tiếng: “Lưu y sư đó có thể chữa được, hoặc là sẵn lòng chữa, thì đêm qua đã chữa rồi. Bây giờ cô tìm cũng chỉ công cốc mà thôi".

Phương Tuệ Anh cắn răng nổi giận nói: “Thế chẳng lẽ ngươi bắt ta phải nhìn mẫu thân mình hôn mê bất tỉnh ư?”

Tiêu Mặc bĩu môi, cười nói: “Thì có ta đây còn gì?”

Phương Tuệ Anh giật mình, vui vẻ hỏi: “Ngươi biết y thuật ư?”

Tiêu Mặc cười xòa: “Lúc trước con chó Phương Thần Lạc kia bị thương nặng như vậy ta cũng chữa được đấy thôi?”

Phương Tuệ Anh ngẫm lại thấy cũng đúng, vội vàng nói: “Tiêu Mặc, thế thì ngươi mau cứu mẫu thân ta đi”.

“Cô gọi ta là gì?", Tiêu Mặc suy nghĩ, hỏi.

Mặt Phương Tuệ Anh lại đỏ lên, xấu hổ ảo não nói: “Lúc nào rồi mà ngươi còn giở trò vô lại đó ra đây!”

“Hồng Điệp, ngươi đi mời Lưu y sư đi, ta ra ngoài đi đạo”, Tiêu Mặc trợn trắng mắt, xoay đầu bỏ đi.

Hồng Điệp và Phương Tuệ Anh đều nóng nảy.

“Tiểu thư, cứu phu nhân quan trọng hơn mà!”, Hồng Điệp khẽ khuyên nhủ.

Phương Tuệ Anh giậm chân, đành phải nói với bóng lưng Tô Mặc: “Phu quân, ta xin ngươi, mau cứu mẫu thân ta đi!”

Lúc này Tiêu Mặc mới cười hà hà xoay lại, xấu xa nói: “Sau này cô có nghe lời ta không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK