• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 11:


Edit: Tuế Nguyệt
Beta: Nguyệt Kiều


Sau khi lo xong cho thằng bé, thời gian cũng không còn sớm. Mà Lâm Tư Viễn hình như không có ý muốn đi về. Trên thực tế, trong thời gian chờ Lăng An Tu trở lại phòng ăn, Lâm Tư Viễn đã nằm nhoài trên bàn đánh cờ Đại Thụy.


Lăng An Tu xoa huyệt thái dương, vỗ vỗ vai Lâm Tư Viễn, "Tư Viễn?"


Lâm Tư Viễn không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm, thay đổi một cái tư thế ngủ tiếp, hiện ra có mấy phần tính trẻ con. Bởi vì say rượu, hắn bình thường trông phong lưu nhưng trên mặt hơi ửng hồng, lông mi thật dài thỉnh thoảng rung động, Lăng An Tu không phải không thừa nhận, đây quả là một mỹ nam nhân.


Lăng An Tu thở dài, gọi điện thoại mời tới bảo mẫu chăm sóc thằng nhỏ, trong lòng có chút nóng lên, nhấc Lâm Tư Viễn dậy, "Tư Viễn, tôi đưa anh về nhà."


Lăng An Tu làm trợ lý cho Lâm Tư Viễn cũng được một thời gian dài, nhưng còn chưa từng đi qua nhà hắn. Cậu dựa theo chỉ dẫn địa chỉ của thư ký Lâm Tư Viễn, đón xe đem Lâm Tư Viễn đưa về tận cửa nhà.


Đây là một tòa biệt thự điển hình của nhà giàu, cửa theo phong cách Gothic cùng với đèn đường phát ra ánh sáng mờ tối. Lăng An Tu khoác tay Lâm Tư Viễn lên vai mình, ôm lấy eo hắn, vừa định nhấn chuông cửa, liền cảm nhận được sự chói mắt đến từ chùm sáng phía sau.


"Anh là ai?"


Lăng An Tu xoay người, nhìn hai người mới vừa xuống xe, nhàn nhạt nói: "Tôi là trợ lý của Lâm tiên sinh, hắn uống say, tôi đưa hắn trở về."


Lâm Tư Uyển nhìn một chút người trong lồng ngực Lăng An Tu, oán trách nói: "Anh của tôi thật là, tửu lượng như vậy lại còn thích uống."


Tiếu Thành nhìn lướt qua tay Lăng An Tu đặt ở trên eo Lâm Tư Viễn, nói: "Để ta dìu hắn vào đi."


"Được, vậy đã làm phiền ngươi."


Tiếu Thành đỡ Lâm Tư Viễn từ tay Lăng An Tu, tới gần hắn bên tai thấp giọng nói: "Tại đây chờ ta, ta có lời muốn nói với ngươi."


"..."


Lăng An Tu đợi không bao lâu, Tiếu Thành trở lại. Hắn mở cửa xe, ra lệnh: "Lên xe."


Lăng An Tu cũng không muốn tại đây cùng Tiếu Thành cãi vã, sảng khoái lên xe, báo cho hắn một cái địa chỉ.


"Đây là cái gì?"


"Nơi ở hiện tại của ta. Lẽ nào ngươi không phải có lòng tốt muốn đưa ta về nhà?"


Tiếu Thành siết chặt tay lái, trên mặt lại không có biểu tình gì."Ngươi tại sao muốn dọn đi?"


Lăng An Tu nhún nhún vai, "Đó là phòng của ngươi, ngươi kêu ta chuyển, chẳng lẽ ta không biết ngại mà ở lại."


"Ta không có. Ngươi có thể tiếp tục ở nơi đây, ta sẽ không đuổi ngươi đi." ( Nhịn không được cười một cái =)))))) - NK)


Lăng An Tu nở nụ cười, "Quên đi thôi, Tiếu thiếu gia, ta dùng thân phận gì ở trong nhà trọ ngươi. Là bạn bè? Hay là tình nhân?"


Tiếu Thành không hề trả lời, mà là hỏi: "Ngươi và Lâm Tư Viễn đến cùng là quan hệ như thế nào?"


Lăng An Tu không nhịn được quay đầu, "Mắc mớ gì tới ngươi."


"Các ngươi không chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới. Sao ngươi lại cùng hắn giao du? Ngươi gấp gáp như vậy rời đi là vì hắn? Ngươi không thể cách xa hắn một chút sao?"


Lăng An Tu dở khóc dở cười, "Không phải, Tiếu thiếu gia, con mẹ nó ngươi quản cũng quá rộng đi."


Tiếu Thành híp mắt, đem xe tấp vào lề đường.


"Tiếu thiếu gia, nhà ta còn chưa tới..."


Tiếu Thành nắm lấy cổ áo của Lăng An Tu, đôi môi nóng bỏng liền dán vào.


Đại não Lăng An Tu trong nháy mắt trống không. Đầu lưỡi liếm qua hàm răng của hắn, đôi môi bị nhiều lần mút vào, cảm giác quen thuộc này a...


Lăng An Tu đột nhiên đẩy ra Tiếu Thành, vội vã nhìn bên ngoài cửa sổ, may mà không có ai ở gần đấy.


"Con mẹ nó ngươi đến cùng muốn làm gì! Nói !"


Tiếu Thành yên lặng mà nhìn Lăng An Tu, lẩm bẩm nói: "Ta, ta cũng không biết." Trong thanh âm thậm chí có mấy phần oan ức.


Lăng An Tu hít sâu một hơi, cưỡng chính mình trấn định lại."Ta hỏi ngươi, ngươi vừa là đưa Lâm Tư Uyển đi về nhà?"


"Ừm." Tiếu Thành không biết Lăng An Tu tại sao đột nhiên nhắc tới cái này.


Lăng An Tu lộ ra một sự mỉa mai nụ cười, "Ngươi xem lại mình đi, vừa nãy còn cùng vợ chưa cưới "nồng tình mật ý", bây giờ lại tới trêu chọc ta. Tiếu Thành, đừng làm cho ta xem thường ngươi."


Tiếu Thành cố chấp nói: "Ngươi có thể hay không đừng để ý tới Lâm Tư Viễn, hắn chỉ chơi đùa, không là người tốt lành gì."


Lăng An Tu lườm một cái, mở cửa xuống xe, "Người cút đi."


Lăng An Tu sau khi về đến nhà, hướng giường mà lao vào nằm nhoài, trong đầu một mảnh hỗn độn. Dưới cái nhìn của hắn, Tiếu Thành đối với cậu cũng không phải là không có tình cảm, thế nhưng từng ấy dục vọng chiếm hữu còn chưa đủ để Tiếu Thành từ bỏ Lâm Tư Uyển mà đến với hắn. Lăng An Tu nhìn lịch treo trên tường, có chút nản lòng thoái chí -- chẳng lẽ mình thật sự sẽ bị hệ thống xoá bỏ bởi vì làm không được nhiệm vụ? Lăng An Tu đột nhiên cái gì cũng đều không muốn làm, ngược lại cậu không có cách nào thay đổi bất cứ gì, còn không bằng trực tiếp nằm ở trên giường chờ chết, đỡ phải lãng tốn sức.


"Loại ý nghĩ tiêu cực này nhất định phải lập tức bỏ đi."


Thanh âm quen thuộc lạnh lùng vang lên bên tai, nhưng Lăng An Tu ngay cả ngón tay cũng lười động đậy, "Ngươi nói nghe thật thoải mái."


"Chưa tới thời khắc cuối cùng ngươi vĩnh viễn không thể biết được kết quả. Trước giờ, tại thời khắc cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải là chưa từng có, ngươi không có lý do gì từ bỏ vào lúc này."


"Vậy ta nên làm như thế nào?"


"Ta không biết."


Lăng An Tu trở mình, "Hảo, hệ thống quân, ngươi còn có chuyện gì sao? Có việc thì bẩm báo, không chuyện thì bãi triều."


Hệ thống: "..."


Lăng An Tu cũng không tiếp tục nằm ở trên giường giả chết, hắn mỗi ngày đúng hạn rời giường, đi làm, tan tầm, ngủ. Mắt thấy deadline gần ngay trước mắt, Lăng An Tu trái lại không vội vã, tâm lý dị thường bình tĩnh, muốn chết thì chết đi, chỉ hy vọng hệ thống có thể cho hắn đến một cái chết thanh thản.


Lăng An Tu đi làm mất tập trung, biểu hiện vẫn xuất sắc như trước . Lâm Tư Viễn vui mừng nói cho hắn biết, thời gian hắn thử việc đã qua, hắn lập tức liền có thể chính thức trở thành viên chức Lâm thị.


"Ta cho ngươi mấy ngày nghỉ, đi ra ngoài vui đùa một chút, chờ ngươi trở về, phải sử dụng trạng thái tốt nhất cho công việc."


Lăng An Tu mỉm cười: "Cảm tạ Lâm tổng."


Lâm Tư Viễn đôi mắt gian tà nhìn Lăng An Tu, "Đã nghĩ đi nơi nào chơi chưa? Vừa đúng lúc ta cũng muốn giải tỏa chính mình, chi bằng cùng đi bơi? Ta vừa vặn biết đến mấy nơi chơi vui."


Lăng An Tu một mặt tiếc nuối, "Xin lỗi, ta đã có quyết định."


"Ồ?" Lâm Tư Viễn sờ sờ cằm, "Lẽ nào người đã có hẹn?"


"Không, ta chuẩn bị trở về quê nhà một chuyến." Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại, nói cho hắn biết anh hắn cùng chị dâu đã hòa hảo như lúc ban đầu, gọi hắn đem Lăng bảo bảo đưa về nhà, vừa vặn mẹ sinh nhật cũng sắp đến rồi.


Sau khi về đến nhà, Lăng An Tu bắt đầu thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng không có cái gì dễ thu dọn, Lâm Tư Viễn cho hắn nghỉ ba ngày, nhưng là còn có hai ngày, hắn sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này. Lăng An Tu cảm thấy được mấy ngày sau cùng có thể kết giao nhiều người vẫn là không sai.


Lăng An Tu một tay ôm thằng nhỏ, một tay xách hành lý, trong túi hành lý tất cả đều là đồ dùng trẻ em, đồ vật của mình đều không mang.


Một chiếc xe không hợp cảnh tượng đỗ ngay tại cửa tiểu khu, vóc người nam nhân thon dài ôm ngực dựa vào xe, không nhúc nhích.


Một đoạn thời gian không gặp, Tiếu Thành vẫn là đẹp đẽ như vậy. Lăng An Tu cau mày nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"


Thằng nhóc trong lồng ngực nhoài ra nhìn Tiếu Thành, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, nhìn chỉ muốn ôm một cái


"Đi ngang qua, tới thăm ngươi một chút." Tiếu Thành nói, "Ngươi nên ra ngoài?"


"Ừ, về nhà."


"Ngươi dự định làm sao trở lại?"


"Ngồi tàu hỏa."


Tiếu Thành nhìn Lăng An Tu một hồi, "Ta đưa ngươi đi."


Lăng An Tu cười cười, " Thôi, thời gian của Tiếu thiếu gia rất quý giá, không cần lãng phí với ta."


Tiếu Thành lập tức nói: "Ta thong thả."


"Thong thả? Không thể nào, ngươi không phải nên đang bận chuẩn bị cho lễ cưới ngươi và Lâm Tư Uyển sao?"


Tiếu Thành bị nghẹn đến nói không ra lời, mở cửa xe ra hiệu Lăng An Tu lên xe."Ta vừa vặn cũng phải về nhà một chuyến, đi thôi."


Lăng An Tu chần chừ nhìn hắn.


"Ngươi xuống xe lửa còn muốn đổi xe, đợi đến khi về nhà không chừng trời đã tối. Mà đi xe cũng chỉ mất mấy tiếng, ngươi cam long để tiểu tử bị liên lụy sao?"


Lăng An Tu cũng lười xoắn xuýt , "Được, vậy thì đã làm phiền ngươi."


- Hết chương 11 -


Nguyệt Kiều: Đặt lịch là tối qua xong để nhầm ngày 25 hic :<


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK