• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 48: Tra công số bốn


Edit: Nguyệt Kiều


Lăng An Tu ngồi ở trên ghế sa lon, Tiểu An mặt không thay đổi đứng ở trước mặt hắn. Tuy rằng đi tới một cái thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng Tiểu An không có một tia nghi hoặc hay hiếu kỳ nào —— người máy chính là như vậy.


Nhà mới của Lăng An Tu à một căn hộ hai phòng ngủ, một mình hắn ở thừa sức. Cha mẹ Lăng An Tu cũng đã ly hôn, từ đó về sau, Lăng An Tu liền bắt đầu sống một mình. Bất quá, hiện tại có Tiểu An ở đây, khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ kia của Tiểu An kia để đã lừa gạt bất luận người nào, có lúc Lăng An Tu sẽ quên cậu kỳ thực chỉ là một người máy.


"Tiểu An, cậu biết tôi là ai không?"


Trong con ngươi màu nâu của Tiểu An phản chiếu ra khuôn mặt non nớt của Lăng An Tu: Sắc mặt so với người bình thường tái nhợt hơn, gầy gò đến mức có chút đáng thương, điểm sáng duy nhất trên mặt chính là đôi mắt to kia, nhưng là lại bị đôi kính dày đặc che khuất."Anh là Lăng tiên sinh." Tiểu An ngữ điệu không có một tia chập trùng.


"Tôi biến thành như vậy cậu còn nhận ra được?" Lăng An Tu kinh ngạc nói.


"Chúng tôi phân biệt một người không là dựa vào dung mạo của hắn, tôi có hệ thống nhận dạng chính xác."


Lăng An Tu gật gật đầu, "Cậu biết tôi là ai thì tốt rồi. Sau này chúng ta sẽ ở chung, xin giúp đỡ."


Tiểu An máy móc gật gật đầu, tựa hồ vẫn chưa có quen với hình dáng mới của mình."Lăng tiên sinh, tôi đói ."


Lăng An Tu theo bản năng nói: "Cậu muốn ăn cái gì?"


"Phích cắm ở đâu? Tôi muốn nạp điện."


"..."


Có người máy gia dụng Tiểu An, Lăng An Tu sinh hoạt rất thoải mái. Tỉnh lại sau giấc ngủ, trên bàn ăn đã bày xong bữa sáng tinh xảo, Lăng An Tu ăn bữa sáng, Tiểu An liền ở một bên chính mình nạp điện.


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Sáng sớm tám giờ, Lăng An Tu mặc đồng phục học sinh, nhận cặp sách Tiểu An đưa, một lòng ham học xuất phát.


Đây là một trường cấp ba tư nhân quý tộc, có thể đi học ở đây chỉ có hai loại người, thứ nhất là một đám con nhà giàu, thứ hai chính là siêu cấp học bá được học bổng. Lăng An Tu hiển nhiên thuộc về loại thứ nhất, dù sao một mình hắn sống, ba mẹ mỗi tháng cho sinh hoạt phí vẫn là tương đối khả quan. Chỉ là, trước kia Lăng An Tu căn bản không biết mình đòi tiền làm gì.


Thời gian vào lớp còn chưa tới, các thiếu nam thiếu nữ túm năm tụm ba mà đứng ở trong hành lang cười cười nói nói. Các nữ sinh nâng cốc trà sữa bạn trai mua cho, kiêu ngạo mà hướng bạn thân khoe chiếc vòng tay; nam sinh tụ lại cùng nhau thảo luận trận bóng kinh tâm động phách ngày hôm qua cùng tại trên ngẫu nhiên gặp được hoa khôi của trường trên sân tập.


Lăng An Tu vừa đi vào lớp học năm hai, không biết ai kêu một tiếng, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng về phía hắn, một nữ sinh đứng ở bên cạnh hắn thậm chí hoảng sợ chạy trốn, nam sinh cao to đâm đầu chạy tới tàn nhẫn mà va vào vai Lăng An Tu một phát.


Lăng An Tu bị đụng, vai truyền đến từng trận đau đớn, nhưng thủy chung không nói một lời, một mạch hướng phòng học đi đến. Ở phía sau hắn, các nữ sinh cùng mặc bộ đồng phục như hắn bàn luận xôn xao: "Đây chính Lăng An Tu lớp ba đi!"


"Quả nhiên lớn lên đều là một bộ dáng biến thái! Nghe nói, hắn còn theo đuổi Kha Ngôn đấy!"


"Thiệt hay giả?"


"Người như thế, thật là ác tâm đi! Hai nam nhân làm thế nào a!"


Một âm thanh nam sinh chen vào, "Chính là dùng nơi đó a, địa phương bài tiết!"


"Ai nha, đừng nói nữa, tôi còn đang ăn đây!"


...


Lăng An Tu đem lời của bọn họ từng cái thu vào trong tai, nhưng lại không có sinh khí chút nào, dưới cái nhìn của hắn, những người này bất quá là một đám nhóc cái gì cũng không hiểu mà thôi.


Lăng An Tu đi vào lớp học của mình, nhìn từng hàng ghế dựa cao cấp, không khỏi mà cảm thán trường học quý tộc chính là không giống nhau a. Nhớ năm đó lúc hắn học trung học, trong phòng học ngoại trừ sách vở ngăn cách người thì chính là những học sinh múa bút thành văn a. Lăng An Tu ngồi xuống tại chỗ của mình, mở ra một quyển sách tùy ý nhìn.


Lăng An Tu không cao, vị trí của hắn lại là tại hàng cuối cùng, hai bên là hai thanh niên cao to của trường thể dục, mà Kha Ngôn, đang ngồi ở bên phải phía trước hắn.


Tiếng chuông reo lên, tất cả mọi người lục tục đi vào phòng học. Lăng An Tu tỉ mỉ mà quan sát bạn học của hắn —— Cốc Xuyên nói cậu sẽ dùng một thân phận khác xuất hiện ở bên cạnh hắn, cho nên có khả năng rất lớn Cốc Xuyên chính là một người trong số những đồng học bây giờ của hắn, bất quá, rốt cuộc là người nào?


Giáo viên chủ nhiệm lớp là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, khi cô tiến vào, trong phòng học là một mảng ầm ĩ. Giáo viên hắng giọng nói "Yên tĩnh", tất cả mới ngoan ngoãn mà ngậm miệng.


"Bắt đầu điểm danh a..."


Giáo viên vừa dứt lời, từ cửa liền truyền đến một thanh âm vang lên "Báo cáo." Chỉ thấy Kha Ngôn xuất hiện ở cửa phòng học, áo khoác mở rộng, áo sơ mi trắng chỉ có hai nút áo, cặp sách khoác trên vai, một mặt biểu tình cười hì hì.


Giáo viên bất đắc dĩ nói: "Kha Ngôn, tại sao lại đến muộn?"


"Cô à, trên đường kẹt xe."


"Nói bậy! Tôi vừa tới làm sao không thấy kẹt xe?"


Kha Ngôn lộ ra chiêu bài nụ cười lấy lòng, làm nũng nói: "Cô à, em ngủ quên mà, lần sau bảo đảm sẽ không thế nữa."


Đối với chàng trai đẹp trai này, giáo viên làm sao cũng không tức giận được, chỉ có thể nói: "Vào đi, lần sau không được viện lý do này nữa."


"Dạ!" Kha Ngôn sải bước đi vào, đem cặp sách hướng chỗ ngồi ném xuống, hướng anh em ngồi ở bên cạnh y nháy mắt mấy cái.


Sau khi điểm danh xong, liền bắt đầu học. Lăng An Tu buồn bực ngán ngẩm mà nằm nhoài trên bàn, nội dung lên lớp Lăng An Tu sớm có học qua, nhớ năm đó hắn cũng là một học bá, chút ít kiến thức này đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng chú ý. Lăng An Tu tâm tư không khỏi trôi về phương xa... Cũng không biết Tiểu An hiện tại đang làm gì, sẽ làm cho hắn món gì ngon... Ân, Cốc Xuyên rốt cuộc là ai vậy, lúc nào sẽ xuất hiện...


Trong ngăn kéo Kha Ngôn trước sau như một mà chất đầy những bữa sáng tình yêu do các cô gái gửi, Kha Ngôn cầm lên một ly sữa bò, uống được một nửa, mới phát giác được thật giống như có cái gì không đúng. Y quay đầu lại nhìn, mới ý thức được là không đúng chỗ nào. Tên tiểu tử kia từ trước tới giờ luôn dõi theo mọi lúc, hiện tại đang nằm nhoài trên bàn ngủ say. Kha Ngôn không khỏi nghi hoặc, tên kia tại sao không nhìn mình ? Kha Ngôn cầm điện thoại di động lên soi soi, kiểu tóc thật khó coi a...


Thật vất vả mới đến giờ ăn, bụng Lăng An Tu đã sớm ục ục kêu giời gọi đất kháng nghị. Tiếng chuông vừa vang, Lăng An Tu cầm lấy thẻ cơm thẳng đến phòng ăn.


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Đồ ăn ở phòng ăn nhìn qua dường như làm tăng sự thèm ăn, huống chi Lăng An Tu vốn dĩ đang đói bụng. Con số trên thẻ cơm khiến Lăng An Tu tương đối thoả mãn, hắn không khách khí chút nào lấy không ít đồ ăn, đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi hưởng thụ, không biết ai đẩy hắn một cái, Lăng An Tu lảo đảo, thẳng tắp nhào về phía trước.


"Ai nha, cậu làm gì thế a!" Đứng ở phía trước Lăng An Tu một nữ sinh né tránh không kịp, bị khay thức ăn Lăng An Tu đổ hết lên người.


Va chạm như thế, kính mắt của Lăng An Tu cũng bị rơi mất. Trước mắt nhất thời một mảnh mơ hồ, hắn cái gì cũng không thấy rõ, không thể làm gì khác hơn là hướng về một cái bóng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi..."


Thanh âm của nữ sinh vô cùng sắc bén: "Cậu là cố ý đi! Biến thái chết tiệt!"


Lăng An Tu cũng không cãi lại, quỳ trên mặt đất lục lọi kính mắt của hắn, thật vất vả mò tới kính, Lăng An Tu vừa định nhặt lên, liền nghe đến "Răng rắc" một tiếng, thấu kính nhất thời bể bốn, năm mảnh.


"A, xin lỗi, tôi không phải cố ý."


—— đây là âm thanh Kha Ngôn. Lăng An Tu ngẩng đầu lên, bởi vì không thấy rõ mặt của hắn, biểu tình hiện ra có mấy phần mờ mịt.


Kha Ngôn cúi người xuống, nắm cằm Lăng An Tu, nói khoa trương: "Các cậu tới nhìn này, cái tên này không đeo kính có phải trông xinh hơn không?"


"Hắn vốn là đàn bà, không làm sao sẽ thích nam." Âm thanh đó là Thẩm Mạt, bạn tốt của Kha Ngôn, Thẩm Mạt cùng Kha Ngôn vẫn hai thiếu niên rất hấp dẫn trong trường. Một là chàng trai suất khí anh tuấn lạnh lùng, một là mỹ nam băng sơn ngàn năm. Thẩm Mạt khinh bỉ mà nhìn Lăng An Tu liếc mắt một cái, nói: "Kha Ngôn, mày nhanh chóng buông hắn ra, buồn nôn chết rồi!"


Kha Ngôn híp mắt để sát vào Lăng An Tu, "Có muốn tới kiểm tra phía dưới của hắn ruốt cuộc có phải nam nhân hay không hả?"


Xung quanh lập tức cười vang một mảnh. Thẩm Mạt cười lạnh một tiếng: "Hay là thôi đi, mày muốn làm sao kiểm tra? Nó là tên biến thái, nói không chừng lột quần áo ra để người khác nhìn khiến nó rất sảng khoái đó."


Kha Ngôn đá Lăng An Tu một cước, "Mày làm bẩn quần áo của cô ấy, làm sao bây giờ?"


"Tôi bồi thường cho cậu ấy."


"Há, như vậy a, " Kha Ngôn kéo dài âm điệu, "Còn có, sàn nhà phòng ăn bị mày làm cho bẩn, mày có trách nhiệm phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này."


"..."


Không được đáp lại Kha Ngôn vô cùng khó chịu, hắn kéo lấy tóc Lăng An Tu, "Có nghe không?!"


"Ừm."


Kha Ngôn còn không thoả mãn, y nhìn một chút đồ ăn trên đất, con ngươi quét qua, cười nói: "Lăng An Tu, lãng phí đồ ăn là không tốt đâu, mày không cảm thấy mày nên ăn hết hay sao?"


Lăng An Tu nắm chặt nắm đấm, hắn thật hy vọng có thể chất cường tráng của Alpha ở thế giới cũ, có thể một phát đem tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này vật ngã xuống đất.


"Đều ở đây làm gì vậy?"


"A, thầy Âu Dương..."


Nam nhân cao lớn trẻ tuổi đi tới bên người Lăng An Tu, ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ tóc của hắn, "Làm sao vậy?"


"Kính mắt của em bị vỡ."


Thẩm Mạt một cước đem đá kính đã vỡ đến trước mặt Lăng An Tu, "Cầm lấy."


Lăng An Tu đeo mắt kính, cuối cùng cũng coi như có thể miễn cưỡng thấy rõ nam nhân trước mặt hắn. Nam nhân mang một bộ mắt kiếng gọng vàng, hiện ra có mấy phần thanh tú, nhìn qua so với bọn Kha Ngôn lớn hơn không được bao nhiêu.


"Cảm ơn thầy, Âu Dương."


Âu Dương Trạch đứng lên, "Các em đều đi ăn cơm đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy."


Mọi người tản đi, Kha Ngôn trước khi đi mạnh mẽ trừng Lăng An Tu một cái.


"Âu Dương lão sư." Âu Dương Trạch vừa mới quay người, liền nghe thấy Lăng An Tu gọi mình.


"Có chuyện gì không?"


Lăng An Tu mang kính mắt vỡ vụn, nhìn qua có mấy phần buồn cười, mà vẻ mặt của hắn cũng rất là nghiêm túc, "Là em đúng không?"


"Hả?" Âu Dương Trạch hiển nhiên không nghe hiểu Lăng An Tu là có ý gì.


"Anh biết bởi vì quy tắc em không thể nói, thế nhưng nếu như là em, anh hi vọng em..." Lăng An Tu dừng một chút, tiếp tục nói: "Ân, kỳ thực không có gì, Âu Dương lão sư, ngày hôm nay cám ơn thầy."


Âu Dương Trạch nhìn Lăng An Tu, một bộ biểu tình muốn nói lại thôi, mà anh vẫn là không nói gì, quay người rời đi.


Không có kính mắt Lăng An Tu cùng người mù không khác gì nhau, toàn bộ buổi chiều hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, không đi lung tung đâu cả. Tiết cuối cùng là tiết thể dục, Lăng An Tu tìm tới ủy viên thể dục, hướng cậu ta xin nghỉ. Ủy viên thể dục quan sát hắn vài lần, cười nhạo nói: "Nữ sinh xin nghỉ có thể hiểu được, cậu là một thằng con trai lấy lý do gì? Không phải là cũng tới cái kia đi!"


Lăng An Tu giải thích: "Kính của tôi vỡ rồi."


"Đây không phải là lý do, giáo viên rất dữ, cậu muốn xin nghỉ chính mình tự đi đi! Huống chi, không phải cậu còn có một một bên kính không có nát tan sao?"


"..."


"Còn lo lắng làm gì! Nhanh đi thay quần áo đi! Muốn cho cả lớp chờ tên biến thái cậu à?"


Lăng An Tu hít sâu một hơi, mang đeo đôi kính nát đến phòng thay quần áo.


Kha Ngôn lười biếng cởi cúc áo sơ mi, ngáp một cái, "Hôm nay là lớp học bơi ai..."


"Không phải mày rất vui còn gì? Có thể nhìn thấy các em gái mặc đồ bơi quyến rũ." Thẩm Mạt trêu ghẹo nói.


"Mấy người đó có gì đáng xem, người nào người nấy phẳng như cái sân bay." Kha Ngôn lộ ra một nụ cười phong lưu, "Hè năm ngoái tao với bố đi Hawaii nghỉ mát, đi biển như thế mới sảng khái a, nghĩ đến tao đã cứng rồi."


"..." Thẩm Mạt một mặt bất đắc dĩ, "Thế mày có muốn tìm bạn gái không."


"Nữ sinh trong trường đều quá yếu đuối, không làm đúng ý cô ấy, liền khóc sướt mướt, rất phiền phức." Kha Ngôn cởi quần xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đụng Thẩm Mạt một cái, vô cùng thần bí mà nói: "Mày nói xem, tên kia nhìn thấy chúng ta thay quần áo có phải là cũng sẽ cứng a?"


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Thẩm Mạt dở khóc dở cười, "Mày có hứng thú với nó à?"


"Tao chỉ là hiếu kỳ mà, tại sao có thể có người yêu đồng tính đây."


Lăng An Tu đẩy cửa phòng thay quần áo ra, bên trong chỉ có hai anh chàng đẹp trai quay lại nhìn hắn. Lăng An Tu nhàn nhạt hơi lườm bọn họ, đi tới tủ quần áo của mình, thay đổi quần bơi.


Cởi áo ra, Lăng An Tu mới phát hiện, bên hông của mình đã xanh một mảng lớn, đụng đến liền đau vô cùng.


"Này, có đau hay không a?" Kha Ngôn không biết làm sao đã đứng ở phía sau Lăng An Tu, "A, lát xuống nước lại càng đau đi."


Lăng An Tu không có phản ứng lại y, tự nhiên cởi quần.


Kha Ngôn nhìn chằm chằm nửa người dưới của Lăng An Tu, tà khí mà cười, "Nguyên lai mày thực sự là nam a."


Lăng An Tu im lặng không lên tiếng, đổi quần bơi liền muốn đi ra ngoài. Kha Ngôn bị bơ đẹp nổi trận lôi đình, cầm lấy tay Lăng An Tu đem người lôi đi ra ngoài.


Vẫn chưa có chính thức lên lớp, giáo viên cũng chưa thấy đến. Các học sinh đã thay xong đồ bơi đứng bên thành vận động làm nóng người, có người đã xuống bơi trước. Khi bọn họ nhìn thấy Lăng An Tu lần nữa bị Kha Ngôn lôi ra, không hẹn mà cùng dừng lại động tác trên tay, chuẩn bị xem kịch vui.


"Buông tôi ra!" Lăng An Tu thẹn quá hóa giận.


Kha Ngôn cười híp mắt nói: "Bạn học Lăng, nghe nói cậu bơi không có giỏi. Để tôi dạy cho cậu đi?" Kha Ngôn nắm lấy cổ Lăng An Tu, đồng thời dùng sức mà đá đầu gối của hắn một chút, Lăng An Tu thuận thế quỳ gối bên cạnh bể bơi.


"Học bơi lội chuyện đầu tiên cần học chính là nhịn thở." Kha Ngôn ở bên tai Lăng An Tu thấp giọng nói, sau đó nhanh chóng đem mặt của hắn ấn vào trong bể bơi.


Lăng An Tu không kịp phản ứng, nhất thời liền sặc một ngụm nước lớn. Tư vị sặc nước đương nhiên khó chịu cực điểm, Lăng An Tu liều mạng mà giãy dụa, rồi lại bị Kha Ngôn ấn đến càng ác hơn. Nước trong bể bơi nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Lăng An Tu cảm giác được ngũ quan chính mình căng đến khó chịu, dạ dày cuộn trào buồn nôn, hắn cảm giác mình đang hít thở không thông.


Kha Ngôn ở bên cạnh hắn làm càn mà cười ha ha.


"Kha Ngôn, thế đủ rồi." Thẩm Mạt nói, "Giáo viên sắp tới rồi."


Kha Ngôn lúc này mới buông lỏng Lăng An Tu ra. Lăng An Tu nằm nhoài bên cạnh bể bơi không nhịn được ho khan, nước nhỏ giọt, hai mắt đỏ hoe, phải mất một lúc lâu sau mới có thể hồi phục lại được.


Lúc này, giáo viên thể dục cũng tới, gọi tất cả lớp tập hợp xếp thành hàng.


Không có một người nào đến giúp đỡ Lăng An

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK