Chương 11: Tạo một tiểu đệ để vượt cửa ải
Hai tay Lâm Huyền cầm lấy một con khôi lỗi rồi nhìn trái nhìn phải.
Trong quá trình đánh nhau, hắn đã nảy sinh hứng thú đối với khôi lỗi, lúc này đang vội vàng muốn hiểu rõ khôi lỗi di chuyển ra sao.
Nhưng hắn gặp phải một vấn đề nan giải, đừng thấy các khớp nối trên người khôi lỗi rất nhiều, mà quan sát kỹ cũng có khe hở, nhưng muốn mở ra cũng không tìm được manh mối.
“Dù sao cũng không thể dùng nắm đấm đập nát chứ?”
Với quyền lực sáu trăm cân của Lâm Huyền, ngược lại có thể mở ra khôi lỗi được chế tạo bằng huyền thiết, nhưng mà cực kỳ tốn thời gian, không đến một ngày một đêm, chỉ sợ ngay cả xác ngoài của khôi lỗi cũng không đập ra được.
“Phải rồi, trong Chúng Thần Đỉnh, có thể có bí tịch liên quan đến thuật khôi lỗi hay không?”
Lâm Huyền đặt khôi lỗi xuống rồi tiến vào thế giới nội tâm của mình.
Hắn lại xuất hiện ở chân núi của đỉnh chúng thần, khác biệt là ngàn vị Đại Đế luận đạo ở phía trước, giờ phút này đều yên lặng ở trong linh vị.
“Bí tịch nhập môn của thuật khôi lỗi!”
Trong lòng Lâm Huyền thầm niệm, trước mặt hắn lập tức xuất hiện hai ngàn bản bí tịch, đều là bí tịch nhập môn do khôi lỗi sư cấp bậc đỉnh phong viết.
Hắn đọc rất nhanh, đáng tiếc là bí tịch có tốt đến đâu cũng có mấy chục chỗ đánh dấu sai lầm.
Sau khi nếm được lợi lộc của Thần Đạo Công Pháp không hề có chỗ thiếu hụt nào để tu luyện, cho dù trong bí tịch có một chỗ sai sót, Lâm Huyền cũng vô cùng khó chịu.
“Có phải giống như lần trước, rất nhiều Đại Đế luận đạo rồi tạo ra một quyển bí tịch thuật khôi lỗi không hề sai sót hay không?”
“Thử một lần xem!”
“Đại Đế luận đạo!”
Đáng tiếc là linh bài trên Thần Sơn không hề phát ra chút linh tính nào như trước.
“Xem ra để kích phát linh tính mà Đại Đế để lại trong linh bài cần phát động điều kiện đặc biệt mới được.”
“Cuối cùng là điều kiện gì, ta cần nhanh chóng biết rõ!”
Chuyện không thể làm, Lâm Huyền cũng không xoắn xuýt nữa, hắn chọn ra một quyển bí tịch có ít sai lầm nhất rồi rời khỏi thế giới nội tâm.
Hắn có được năng lực xem qua thì cả đời sẽ không quên, mỗi một bản bí tịch mà tám vị Đại Đế khắc vào trong đầu hắn cũng sẽ không nhớ lầm chút nào.
“Bí tịch nhập môn của khôi lỗi sư cấp một, do khôi lỗi tông sư cấp chín Thác Bạt Lưu Vân soạn ra, đạo khôi lỗi của người này có thanh danh hiển hách, từng luyện chế ra khôi lỗi cấp bậc chí tôn, nổi danh thiên hạ, để lại một nét mực ấn tượng trong lịch sử.”
“Thuật khôi lỗi là phương pháp thi triển của chức nghiệp khôi lỗi sư trong Hạ cửu lưu*.”
(*Hạ cửu lưu: cách phân chia nhóm nghề của xã hội TQ, gồm có Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu và Hạ cửu lưu.)
“Khôi lỗi sư tinh thông chế tạo các loại khôi lỗi, bao gồm khôi lỗi hình người, khôi lỗi hình thú, khôi lỗi hình côn trùng, khôi lỗi binh khí, khôi lỗi dị chủng...”
“Khôi lỗi được chế tạo cơ thể sắt thép bắt chước theo hình thái chiến đấu của nhân loại, yêu thú, dùng suy nghĩ hoặc mệnh lệnh của khôi lỗi sư để hành động.”
“Khôi lỗi cường đại có thể trở thành chân thân thứ hai của khôi lỗi sư, với một suy nghĩ sẽ chém bay đầu kẻ địch!”
“Thuật khôi lỗi và các chức nghiệp phụ trợ khác giống như Võ Đạo đều có chín cảnh, lấy cấp một, cấp hai, cấp ba đến cấp chín để xác định giới hạn.”
“Khôi lỗi sư cấp một chế tạo khôi lỗi, tài liệu thường dùng có bảy trăm sáu mươi bốn loại, phân biệt là...”
“Khôi lỗi sư cấp một chế tạo khôi lỗi, phương pháp cần có chín mươi sáu loại, phân biệt là...”
Lâm Huyền nhanh chóng nhớ lại nội dung trong sách một lần nữa, lúc này đã nắm chắc năng lực tương đối cơ bản của thuật khôi lỗi trong đó.
“Thử một lần xem!”
Lâm Huyền lại cầm khôi lỗi lên, vừa mới nhìn thoáng qua một chút, đã có thể nhìn ra phương pháp được sử dụng trong quá trình chế tạo khôi lỗi này.
“Phương pháp khóa chéo hai cực, khóa thập tự huyền thiết, phương pháp kết hợp các khớp nối sắt...”
Lâm Huyền vừa lầm bà lầm bầm, vừa múa máy hai tay, lúc hắn nói ra một loại phương pháp cuối cùng, khôi lỗi trong tay đã biến thành một đống linh kiện.
“Tổng cộng là một ngàn sáu trăm tám mươi chín linh kiện, từ trung tâm của khôi lỗi mà xem, cao nhất có thể phát huy ra sức mạnh cùng cấp với võ giả Luyện Thể tầng chín.”
“Lấy thực lực của khôi lỗi sư có thể chế tạo ra khôi lỗi mạnh nhất để xác định đẳng cấp, người chế tạo khôi lỗi này là một khôi lỗi sư cấp một, sau này phương pháp tinh tiến, tìm được tài liệu chế tác rất tốt, đã trở thành khôi lỗi sư cấp hai chỉ trong chốc lát!”
Lộ trưởng lão hoàn toàn không thể tưởng tượng được, sẽ có người có thể đoán ra rành mạch những chi tiết trong đạo khôi lỗi của hắn từ trong khôi lỗi mà hắn đã chế tạo ra.
Lâm Huyền cầm trong tay một linh kiện to bằng nắm tay, miếng linh kiện này là một mảnh sắt, hơi nóng lên, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trên mảnh sắt có khắc đầy văn tự rậm rạp.
“Còn đây là trái tim của khôi lỗi, là linh kiện quan trọng nhất của khôi lỗi, bao gồm nguyên thạch cung cấp năng lượng cho khôi lỗi, và hai bộ phận chiến đấu ăn khớp của khôi lỗi.”
“Nguyên thạch ẩn chứa trong này có nguyên khí tinh thuần, đủ cho khôi lỗi phát huy ra sức mạnh Tụ Khí tầng một trong thời gian ngắn.”
“Sau khi khôi lỗi này được tiêu trừ cấm chế, cao nhất cũng chỉ có thể phát huy ra sức mạnh Luyện Thể tầng chín, xem ra thiết kế ăn khớp không đủ tinh diệu.”
“Sửa lại một chút!”
Lâm Huyền nhặt một linh kiện hình cây kim lên, bắt đầu sửa chữa văn tự trên trái tim của khôi lỗi.
Một khắc sau, hắn lau lau mồ hôi trên trán, lúc này, văn tự trên trái tim khôi lỗi đã phức tạp hơn gấp mười lần so với lúc trước, những văn tự này tản ra ánh vàng, nguyên khí vận hành trôi chảy.
“Lắp ráp lại thử xem xem.”
Hai tay Lâm Huyền bay múa, tốc độ lắp lại khôi lỗi đúng là còn nhanh hơn ba phần so với lúc tháo ra.
Chẳng mấy chốc, khôi lỗi đã khôi phục hoàn chỉnh, bộ dáng của nó không hề phát sinh thay đổi gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hồi hộp.
Suy nghĩ của Lâm Huyền vừa động, đột nhiên khôi lỗi này đánh ra một quyền về phía trước, quyền phong phát ra tiếng gầm rú dồn dập, trên nắm tay còn có dấu vết nguyên khí tràn ra!
Nguyên khí tràn ra ngoài, Tụ Khí cảnh!
“Thành công rồi!”
Lâm Huyền cực kỳ vui vẻ: “Như vậy, ta coi như là khôi lỗi sư cấp hai rồi!”
“Bảy tầng cuối cùng của Khôi Lỗi tháp đã không cần ta ra tay nữa!”
Suy nghĩ của Lâm Huyền lại xuất hiện, khôi lỗi do hắn chế tạo ra đã chạy về phía tầng thứ ba của Khôi Lỗi tháp!
Lộ trưởng lão ở bên ngoài Khôi Lỗi tháp đã chờ đến sốt ruột.
“Cho dù người này còn tỉnh hay là hôn mê cũng xách ra cho ta!”
“Vâng, trưởng lão!”
Hai gã đệ tử ngoại môn chuẩn bị đi vào trong tháp, nhưng bọn họ vừa mới đi đến trước tháp, vẫn chưa kịp mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm rú đinh tai nhức óc truyền đến từ trên đỉnh đầu, như sấm sét đánh xuống đất.
“Ầm!”
Đám người bùng nổ, có người hưng phấn, có người khiếp sợ, có người không dám tin.
“Tầng ba, là tầng ba! Tiểu tử đó xông lên rồi!”
“Thật hay giả? Ta từng thử ba lần rồi, cũng mới xông tới tầng ba, đến cùng tiểu tử này có bao nhiêu lợi hại, lần đầu tiên vượt tháo đã có thể làm đến mức như vậy!”
“Càn Long Tông chúng ta sắp có rồng rồi!”
Âm thanh phấn chấn cũng không kéo dài bao lâu, mọi người lại phát hiện, tiếng đánh nhau ở tầng ba cũng không hề giống với tiếng động truyền ra từ hai tầng lúc trước!
Tiếng đánh nhau của tầng ba giống như một chuỗi sấm rền, vang lên ầm ầm ầm không ngừng, thậm chí bọn họ còn chưa kịp đếm xem có mấy tiếng vang đã dừng lại.
“Chẳng lẽ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cưỡng ép vượt cửa ải thất bại sao?”
Mọi người vẫn chưa kịp nhớ lại suy đoán, tiếng đánh nhau mới đã vang lên.
Lúc này đây, tiếng gầm rú đến từ tầng thứ tư của Khôi Lỗi tháp!
“Hắn xông lên tầng thứ tư rồi!”
“Nhanh quá!”
Không ai phát hiện Lộ trưởng lão đang nhìn bàn thao tác trong tay với vẻ mặt khiếp sợ.
Trên bàn thao tác, bỗng nhiên kim đồng hồ đánh dấu độ khó của khảo hạch chỉ về phía cấp bậc cao nhất! Không chỉ có như vậy, kim đồng hồ còn run rẩy dữ dội, hình như còn muốn tiếp tục di chuyển!
Bàn thao tác, đồng hồ đã nổ tung!
“Chẳng lẽ tiểu tử đó... là Tụ Khí cảnh?”
Chương 12 Ta dạy ngươi
Chương 12: Ta dạy ngươi
Trên bàn thao tác của Khôi Lỗi tháp có tổng cộng chín vạch, đại biểu cho cảnh giới Luyện Thể từ tầng một đến tầng chín, đợi sau khi có người tiến vào khảo hạch, kim đồng hồ sẽ tự động di chuyển lên vạch tương ứng với cảnh giới của người khảo hạch.
Chẳng hạn như người khảo hạch có cảnh giới Luyện Thể tầng ba, kim đồng hồ sẽ dừng ở vạch thứ ba, nếu như dùng tay nâng lên một vạch, đó là tăng thêm một độ khó, cảnh giới của khôi lỗi trong tháp sẽ tăng lên Luyện Thể tầng bốn.
Mà bây giờ, bàn thao tác... đồng hồ bị nổ rồi.
Loại tình huống này xuất hiện thì chỉ có một loại khả năng, cảnh giới của người khảo hạch đã vượt qua Luyện Thể tầng chín.
Tụ Khí cảnh!
Lúc này, Lộ trưởng lão đã tức giận đến râu cũng muốn rụng sạch, một tên võ giả Tụ Khí cảnh như ngươi, không đến nội môn đưa tin, lại tới tham gia khảo hạch của ngoại môn, đây không phải là cố ý khiến ta khó xử sao!
“Chẳng lẽ tiểu tử này là vì phần thưởng của khảo hạch, cố ý đến tham gia khảo hạch của ngoại môn sao?”
Nhớ đến lời nói bảo hắn chuẩn bị tốt phần thưởng của Lâm Huyền trước khi vào tháp, Lộ trưởng lão vô cùng chắc chắn, tiểu tử này đúng là đến vạch lá tìm sâu!
“Tiểu tử này còn trẻ tuổi mà đã có tu vi Tụ Khí cảnh, có thể nói là thiên tài hiếm thấy, tương lai không có hạn chế.”
“Tông môn coi trọng nhân tài, ta không thể quá làm khó hắn, có điều khiêu khích uy nghiêm của trưởng lão, có lẽ khiến hắn chịu chút đau khổ sẽ không thành vấn đề!”
“Tiểu tử, đợi lát nữa, ta chắc chắn sẽ cho ngươi hiểu được, cho dù là thiên tài cũng không thể cậy tài khinh người!”
Trong lòng Lộ trưởng lão đang tính toán chi li, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi truyền đến bên tai.
“Nhanh quá!”
Lộ trưởng lão bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, âm thanh đánh nhau là truyền ra từ tầng thứ năm!
Lâm Huyền đã vượt qua tầng thứ tư rồi.
Lộ trưởng lão cực kỳ sợ hãi, hắn cũng không phải khiếp sợ Lâm Huyền có thể xông qua tầng thứ tư, mà là tốc độ vượt cửa ải của Lâm Huyền!
Tuy nói một đường Võ Đạo, cấp bậc rõ ràng, cho dù là cảnh giới Tụ Khí tầng một cũng có thể coi cảnh giới Luyện Thể như con kiến, nhưng một chiêu một thức thi triển ra cần có thời gian, bản thân mới cân nhắc một chút, Lâm Huyền đã xông qua tầng thứ năm rồi?
“Cuối cùng trong tháp đã xảy ra cái gì?”
Trong Khôi Lỗi tháp, sau khi Lâm Huyền đi theo khôi lỗi do bản thân cải tạo, buồn chán đến thở ra một hơi.
Từ khi khôi lỗi do hắn cải tạo bắt đầu ra tay, bỗng nhiên cảnh giới trong Khôi Lỗi tháp đã tăng cao đến Luyện Thể tầng chín, nhưng đối mặt với một khôi lỗi có tu vi Tụ Khí tầng một vẫn không chịu nổi một đòn như trước.
Khôi lỗi không có hơi thở, không cần hít thở, nguyên thạch ở trung tâm không vỡ, nguyên khí sẽ không đứt, khôi lỗi do Lâm Huyền cải tạo vượt qua tầng thứ tư với thế đạp gãy củi mục.
Có khôi lỗi mở đường, Lâm Huyền đạp bậc thềm đi lên, như dạo chơi trong sân vắng.
Tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, tầng thứ chín, tầng thứ mười!
“Đông!”
Chuông lớn trên đỉnh tháo vang lên, âm thanh quanh quẩn bên trong Càn Long Tông, kéo dài không thôi.
Tiếng chuông vang vọng, Khôi Lỗi tháp đã bị phá!
Lâm Huyền vượt qua cửa ải rồi!
“Kỷ lục vượt cửa ải của Khôi Lỗi tháp lúc trước kéo dài bao lâu?”
“Ta nhớ không lầm mà nói, là... bảy nén hương!”
“Tiểu tử này dùng bao lâu?”
“Một nén nhang!”
Lời này vừa dứt, dưới tháp không còn có chút tiếng vang nào.
Lâm Huyền vẫn chưa biết bản thân đã sáng tạo một kỷ lục ra sao, có lẽ mãi đến khi Khôi Lỗi tháp này bị hủy diệt, cũng sẽ không có đệ tử ngoại môn nào có thể phá vỡ kỷ lục này.
Một lát sau, cửa lớn của Khôi Lỗi tháp chậm rãi mở ra, bóng dáng của Lâm Huyền lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lâm Huyền vừa mới bước ra hai bước, một bóng dáng đã đi tới trước mặt hắn giống như tia chớp.
Lâm Huyền bị dọa sợ, tưởng rằng có người đánh lén, giơ tay đánh một quyền ra.
Nắm tay của hắn bị người đó thoải mái bắt lấy.
“Này? Luyện Thể tầng ba sao?”
Lúc này, Lâm Huyền mới phát hiện, người đứng trước mặt là Lộ trưởng lão.
Trong lòng Lâm Huyền nhảy dựng lên, lòng nghĩ không tốt, lúc trước hắn dùng Thần Đạo Công Pháp để che giấu thực lực, chỉ bày ra tu vi Luyện Thể tầng một, bây giờ vừa ra tay, cũng không giấu diếm được nữa.
Nô bộc quét dọn của Tàng Kinh Các, bỗng nhiên cảnh giới tăng vọt đến tầng ba, nếu Lộ trưởng lão nổi lòng nghi ngờ phái người đi điều tra, lại nghĩ đến sự mất tích của Hồ Tông và Trương Phong, e rằng hắn sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà lúc này, tâm tư của Lộ trưởng lão đều ở trên người Lâm Huyền.
“Tu vi của hắn không thể giấu diếm được ta, tuy rằng sức mạnh lớn hơn, cảnh giới lại chỉ có Luyện Thể tầng ba, chỉ phù hợp chiến đấu với hai tầng đầu của Khôi Lỗi tháp.”
“Vốn tưởng rằng gặp được thiên tài hiếm có, không ngờ lại chỉ dùng thủ đoạn khác!”
“Dùng bảo vật vượt cửa ải, tính là gian lận!”
Lộ trưởng lão mở miệng chất vấn: “Ngươi vượt qua tầng thứ ba đến tầng thứ chín của Khôi Lỗi tháp ra sao, nói ra sự thật đi!”
“Khôi lỗi đó.”
Lâm Huyền vừa dứt lời, lại có một bóng dáng từ trong cửa sắt đi ra.
Lộ trưởng lão trợn tròn mắt, kẻ đi tới là khôi lỗi do bản thân chế tạo.
“Ta đã đặt ra mệnh lệnh không thể ra khỏi tháo, sao lại có khôi lỗi chạy ra chứ?”
Ý niệm của hắn vừa động, muốn ra lệnh cho khôi lỗi quay về tháp, lại kinh hãi phát hiện, khôi lỗi không hề phản ứng, lại đi nhanh về phía trước như cũ rồi dừng lại ở trước mặt hai người.
“Sao khôi lỗi của ta không thể khống chế... Tụ Khí tầng một?” Lộ trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng là khôi lỗi này có hiện tượng nguyên khí tràn ra ngoài, đây là biểu hiện của Tụ Khí cảnh!
“Ngươi... ngươi... làm cái gì?”
“Ta đã cải tạo nó một chút.”
Lâm Huyền ăn ngay nói thật, Lộ trưởng lão cũng bày ra dáng vẻ không thể tin nổi.
Hắn là khôi lỗi sư lợi hại nhất của Càn Long Tông, khôi lỗi trong tháp là kiệt tác cao nhất của hắn, bản thân hắn cũng không thể tiếp tục cải tạo nữa.
Thiếu niên trước mắt, chẳng những cải tạo khôi lỗi thành của mình, còn thuận tiện giúp khôi lỗi tăng sức mạnh lên sao?
Lộ trưởng lão cảm thấy đầu óc mình có chút khó hiểu, một tay hắn bắt lấy Lâm Huyền, một tay bắt lấy khôi lỗi.
“Đi theo ta!”
Hai người nhanh chóng biến mất, để lại đám đệ tử vây xem vẫn chưa lấy lại tinh thần như trước.
Lộ trưởng lão lôi kéo Lâm Huyền đến mật thất mà mình cải tạo khôi lỗi, hắn đánh giá cẩn thận khôi lỗi do Lâm Huyền cải tạo, nhìn từ bên ngoài, cũng không hề phát hiện dấu vết cải tạo.
“Chẳng lẽ là... trái tim khôi lỗi?”
Lộ trưởng lão hơi run rẩy, thứ khó cải tạo nhất trong khôi lỗi đúng là trái tim khôi lỗi!
Hắn dùng sức nuốt nước miếng, sau đó bắt đầu ra tay tháo gỡ khôi lỗi.
Khôi lỗi muốn chống cự theo bản năng, nhưng ở trước mặt Lộ trưởng lão với cảnh giới Tụ Khí tầng chín, chỉ vùng vẫy một chút đã bị bẻ đầu xuống.
Lâm Huyền ở bên cạnh rất đau lòng, tiểu đệ tốt như vậy đã không còn nữa.
Lộ trưởng lão thuần thục mở khôi lỗi ra, lấy trái tim của khôi lỗi ra, lúc hắn nhìn thấy văn tự được khắc trên trái tim của khôi lỗi, cả người đều phát điên.
“Sao lại có thể... Hóa ra còn có thể như vậy!”
Hắn run rẩy bắt tay vào làm, cầm lấy một cây kim tạo ra từ huyền kim, lại lấy ra một trái tim của khôi lỗi, bắt đầu khắc lại.
Văn tự trước mặt hắn và văn tự do Lâm Huyền khắc giống nhau như đúc.
“Xong rồi!”
Lộ trưởng lão hít sâu hai hơi, đặt một viên nguyên thạch vào trong trái tim mới của khôi lỗi.
Nguyên thạch phóng ra nguyên khí, văn tự trên trái tim của khôi lỗi dần dần lóe ra ánh vàng từ trong tới ngoài.
Đợi đến khi tất cả văn tự đều tỏa ra ánh vàng, trái tim của khôi lỗi có thể hoạt động.
Đáng tiếc là chỉ có một nửa văn tự tỏa ra ánh vàng, một nửa văn tự khác không có phát sinh thay đổi gì, vẫn ảm đạm không ánh sáng.
“Sao lại... rõ ràng ta đã khắc văn tự giống nhau.”
Lộ trưởng lão phát điên, trái tim của khôi lỗi do mình làm không hề có chút khác biệt gì với thứ Lâm Huyền làm ra, sao lại không thể hoạt động được?
Lâm Huyền ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi, không nhịn được mở miệng.
“Nếu không... ta dạy ngươi?”
Chương 13 Bái bán sư
Chương 13: Bái bán sư
Nghe thấy lời nói của Lâm Huyền, Lộ trưởng lão suýt chút nữa đã bị nghẹn chết.
Mình đường đường là trưởng lão ngoại môn của Càn Long Tông, khôi lỗi sư hạng nhất hạng nhì của Càn Châu, cần để cho một tên đệ tử còn chưa chính thức nhập tông dạy dỗ sao?
Lộ trưởng lão vừa định quở mắng một chút, nhưng lời đến bên miệng, một chữ cũng không nói được.
Lâm Huyền làm ra khôi lỗi Tụ Khí cảnh, hắn không làm được, tài nghệ không bằng người, sao quở mắng được?
Lộ trưởng lão không tin tà ma: “Ta thử lại lần nữa!”
Hắn lại lần nữa cầm lấy một trái tim khôi lỗi mới, lại khắc dấu lên.
Lúc này đây, hắn càng thêm để tâm vào việc khắc dấu, văn tự trước mặt hoàn toàn giống với bút tích của Lâm Huyền, hầu như có thể lấy cái giả lẫn lộn cái thật.
Nhưng mà, sau khi hắn đặt nguyên thạch vào, kết quả vẫn giống như cũ.
Ít nhất có một nửa văn tự không thể tỏa sáng ánh vàng.
“Tại sao có thể như vậy?”
Lộ trưởng lão phát điên, rõ ràng hắn đã cẩn thận kiểm tra, không hề có chỗ sai sót nào, tại sao không thể thành công?
Lúc hắn lại chuẩn bị cầm lấy trái tim của khôi lỗi thứ ba, Lâm Huyền đã mở miệng.
“Ngươi có thử một trăm lần, cũng sẽ không thành công đâu.”
Bàn tay của Lộ trưởng lão cứng đờ giữa không trung: “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Huyền lên tiếng giải thích: “Văn tự mà ngươi khắc không khác gì nhiều so với thứ ta khắc, ở phương diện xử lý chi tiết, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, lý do ngươi thất bại cũng không phải do kỹ xảo, mà là công pháp.”
Lộ trưởng lão nghiêm túc: “Công pháp?”
“Đúng vậy, khắc dấu lên trái tim khôi lỗi, ngoại trừ cần kỹ xảo đạt tiêu chuẩn, ăn khớp chính xác ra, quan trọng hơn là văn tự khắc lên có thể liên thông lẫn nhau, nguyên khí mới trôi chảy.”
“Không sai.”
Đạo lý như vậy, tất nhiên Lộ trưởng lão hiểu được, đúng là bởi vì văn tự mà hắn khắc, trong đó không thể liên thông lẫn nhau mới thất bại.
“Đạo khôi lỗi, văn tự cơ sở có ba mươi sáu loại, phản ứng giữa hai văn tự đều là hằng số, có lẽ Lộ trưởng lão đã thuộc làu làu từ lâu.”
“Đúng vậy.”
Nhớ kỹ tất cả phản ứng giữa ba mươi sáu loại văn tự, là cơ sở trong cơ sở, đừng nói là hắn, ngay cả học đồ khôi lỗi mới nhập môn cũng sẽ không xuất hiện sai lầm.
“Tất cả hành động của khôi lỗi đều xuất phát từ ăn khớp trong trái tim của khôi lỗi, văn tự trước mắt chúng ta giống với chữ tạo thành văn chương, nếu như có chữ viết sai ở bên trong, văn chương có hay mấy cũng khó đọc lưu loát.”
Lộ trưởng lão cũng sâu sắc cho là đúng: “Ngươi nói cũng không sai, nhưng vừa rồi ngươi nói, văn tự ta khắc lên cũng không sai lầm.”
“Không phải như thế.” Lâm Huyền lắc đầu: “Ta nói là văn tự ngươi khắc dấu không khác nhiều với văn tự ta khắc dấu, nhưng cũng không đại biểu nó chính xác.”
Lộ trưởng lão nghe xong có chút choáng váng, bản thân ngươi nói không khác nhiều, sao lại sai lầm được.
Không đợi hắn mở miệng, Lâm Huyền tiếp tục giải thích.
“Văn tự khắc dấu có hai loại yếu tố cơ bản, đầu tiên là chữ viết.”
“Chữ viết của mỗi người đều không hề giống nhau, chữ viết khác nhau, hiệu quả liên thông của văn tự cũng không giống nhau, cho dù là đại sư của đạo khôi lỗi cũng khó tránh khỏi quy luật này.”
“Ba nghìn chín trăm năm trước, tông sư khôi lỗi cấp chín Quách Phong đã mời ba nghìn khôi lỗi đại sư nổi tiếng tập trung lại, nghiên cứu ảnh hưởng của chữ viết khác nhau đối với khôi lỗi, mất bảy mươi hai năm, dung hợp Nam Bắc, thiết lập khuôn mẫu tiêu chuẩn sáng tác của ba mươi sáu loại văn tự cơ sở, cũng để lại sách < Khôi lỗi văn tự cơ sở học>, truyền cho đời sau.”
Nghe đến đây, trong lòng Lộ trưởng lão không còn chút xem thường nào, trên kệ sách của hắn cũng có sách này.
Nhận thức của hắn giống với Lâm Huyền, nhưng lại chưa từng nghe nói đến sáng tác văn tự còn có yếu tố thứ hai.
“Thứ hai là công pháp.”
“Chín tầng của Võ Đạo, bắt đầu từ cảnh giới thứ hai là Tụ Khí cảnh, võ giả có thể phát nguyên khí ra ngoài.”
“Công pháp có thuộc tính, trong những công pháp mà Càn Long Tông cất giấu, có phong, hỏa, lôi, thủy, băng và các loại thuộc tính khác nhau.”
“Căn cứ vào ghi chép trong < Khôi lỗi văn tự cơ sở học> cho Quách Phong đại sư soạn lại sau này, dùng công pháp thuộc tính phong để khắc văn tự, tốc độ di chuyển của khôi lỗi sẽ tăng lên.”
“Dùng thuộc tính hỏa khắc văn tự, sức mạnh cơ bản của khôi lỗi sẽ tăng cường.”
“Công pháp thuộc tính lôi, sức bật của khôi lỗi sẽ tăng lên, nhưng lức kéo dài sẽ yếu đi.”
“Công pháp thuộc tính thủy, năng lực chống công kích của khôi lỗi sẽ tăng lên, lực kéo dài cũng tăng cường, nhưng sức mạnh cơ bản sẽ yếu bớt.”
“Về phần thuộc tính băng, tương tự như văn tự được khắc bằng công pháp thuộc tính thủy, khả năng kháng tấn công tăng lên, nhưng lực kéo dài sẽ yếu bớt nhiều hơn một chút.”
“Quách Phong đại sư cho rằng, đây là bởi vì nguyên lý nóng nở lạnh co, thuộc tính băng quá lạnh, khiến cho sau khi văn tự liên thông, nguyên khí vận chuyển không trôi chảy.”
“Ta nghĩ nguyên nhân mà Lộ trưởng lão thất bại đúng là như thế.”
Lúc Lâm Huyền đang giải thích đã nhìn chằm chằm vào nét mặt của Lộ trưởng lão, mỗi một câu mà hắn nói ra, sắc mặt khiếp sợ của Lộ trưởng lão càng sâu hơn, hắn đã biết, bản thân đoán đúng rồi.
Lộ trưởng lão không thể không kinh hãi, công pháp mà hắn tu luyện, đúng là Huyền Băng Luyện Thể Quyết của Càn Long Tông, là công pháp thuộc tính băng.
“Ngươi... Ngươi học được từ đâu?”
Lâm Huyền đã sớm đoán được Lộ trưởng lão sẽ hỏi như vậy, nói ra đáp án đã chuẩn bị tốt từ sớm.
“Bẩm trưởng lão, lúc trước ta là nô bộc quét dọn Tàng Kinh Các của tông môn, dựa theo quy định của tông môn ta có thể tùy ý đọc chỉ có công pháp, võ kỹ ngoại trừ tàng thư.”
“Ta dùng thời gian ba năm, đọc hết bộ sách về các loại chức nghiệp phụ trợ trong Thượng, Trung, Hạ cửu lưu.”
“Trong đó,< Khôi lỗi văn tự cơ sở học> mà ta nói là quyển xếp thứ mười hai ở bên phải của kệ sách khôi lỗi học thứ ba.”
“ là quyển thứ ba nằm ở bên phải của kệ sách cao nhất.”
Lâm Huyên có bản lĩnh nhìn qua sẽ không quên, hắn chỉ cần lướt qua một lần, thì có thể nhớ kỹ trong đầu vị trí của mỗi một quyển sách trong Tàng Kinh Các.
Lộ trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, bộ sách về chức nghiệp phụ trợ trong Tàng Kinh Các, ít nhất có gần vạn quyển, Lâm Huyền vậy mà đều đọc tất cả trong một lần?
Càng quan trọng hơn là, nội dung trong bộ sách, hắn có thể hạ bút thành văn!
Không phục thì không được!
Hắn hỏi một câu theo bản năng: “Vậy ta nên cải tiến như thế nào đây?”
Hắn không chú ý đến, giọng điệu của mình cực kỳ giống hậu bối khiêm tốn xin chỉ bảo.
“Rất đơn giản, ngươi chỉ cần thu bớt tu vi, để nguyên khí không phát ra ngoài là được!”
“Tất nhiên, nếu muốn đi xa hơn trên đạo khôi lỗi, nhất định cần phải đổi mới một loại công pháp, tu luyện lại từ đầu!”
Lộ trưởng lão cầm lấy trái tim khôi lỗi, dựa theo phương pháp mà Lâm Huyền nói, thu lại nguyên khí, lại lần nữa khắc lên.
Lúc hắn khắc xong một nét cuối cùng, sau khi đặt nguyên thạch vào, trái tim khôi lỗi phát ra ánh vàng.
Vậy mà đã thành công rồi!
Lộ trưởng lão rơi vào trầm tư, từ khi hắn bắt đầu tu luyện, đã tu luyện công pháp thuộc tính băng, nếu như sửa thành tu luyện công pháp thuộc tính khác, không chỉ có khó khăn, hơn nữa còn dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Huyền đoán được Lộ trưởng lão đang suy nghĩ cái gì, lên tiếng: “Trưởng lão đừng lo lắng, ngươi chỉ cần tìm một quyển công pháp tu luyện không có thuộc tính cấp bậc cao hơn là được, công pháp không có thuộc tính tu luyện ra nguyên khí có thuộc tính ôn hòa, sẽ không khiến nguyên khí có thuộc tính tương khắc, đến mức tẩu hỏa nhập ma.”
Nghe được lời nói của Lâm Huyền, Lộ trưởng lão sáng tỏ thông suốt, công pháp không có thuộc tính trong Tàng Kinh Các có cả đống lớn, bản thân tìm một quyển không phải là được rồi sao.
Hắn thông suốt đứng dậy, hai tay duỗi ra cung tay làm lễ, cúi đầu một cái thật sâu với Lâm Huyền.
“Tạ ơn lão sư chỉ bảo!”
Lễ bái sư!
Chương 14 Lão sư mặt dạn mày dày
Chương 14: Lão sư mặt dạn mày dày
Lúc này đây, đến lượt Lâm Huyền hoảng sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Lộ trưởng lão sẽ hành lễ lớn như vậy với mình.
Ở Nguyên Võ đại lục, ngoại trừ lấy võ làm tôn, tôn sùng cường giả ra, còn có một tập tục duy trì mấy vạn năm.
Tôn sư trọng đạo!
Trở thành cường giả, ngoại trừ cố gắng của bản thân ra, còn cần truyền thừa, đứng ở trên vai người khổng lồ mới có thể nhìn được xa hơn!
Ở Nguyên Võ đại lục, bái sư là chuyện vô cùng trịnh trọng, có thể nói là một ngày làm thầy thì cả đời làm cha, một khi đã coi người nào là sư phụ, chắc chắn phải đối đãi với ân sư giống như phụ thân.
Ân tình như vậy, tất nhiên lễ nghi không thể thiếu, hành lễ với thầy, cần ba lần dập đầu, trịnh trọng một chút, còn cần chín lạy.
Nhưng nhiều lúc, một vị cường giả, trưởng bối nào đó cũng không phải muốn tiếp nhận ngươi làm thầy, nhưng mà xuất phát từ cơ duyên nào đó, bằng lòng chỉ bảo một chiêu nửa thức cho ngươi, lúc này có thể bái bán sư.
Mặc dù là bán sư, ân tình cũng cực kỳ sâu nặng, nếu như sau này lão sư có chuyện cần tìm, người bái lễ nhất định không được từ chối, nếu không sẽ bị người ta coi là trơ trẽn, coi là tiểu nhân quên ơn phụ nghĩa.
Nghe đồn ba vạn năm trước, có một vị võ giả họ Dương tình cờ có được một công pháp thần bí, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, gần như cứ mỗi ba năm lại vượt qua một cảnh giới lớn.
Nhưng mà công pháp này có sai sót, võ giả họ Dương cưỡng ép tu luyện, nội thương dần dần nặng hơn, hầu như sắp tẩu hỏa nhập ma.
Hắn may mắn được một gã Đại Đế chỉ vẽ, sửa lại một chữ trong công pháp, loại trừ sai lầm, trong vòng ba mươi năm, đã trực tiếp tiến vào cảnh giới chí tôn.
Mặc dù đã trở thành chí tôn, hắn vẫn càng tôn kính Đại Đế đã từng chỉ bảo cho mình như trước, tự cho mình là bán đồ đệ, để lại mỹ danh “Nhất tự chi sư”.
“Lộ trưởng lão, ngươi làm cái gì vậy?” Vẻ mặt Lộ trưởng lão nghiêm túc: “Cái gọi là hiểu đạo lý thì có trước có sau, có học là có thầy, ta bị vây khốn ở thuật khôi lỗi cấp một đỉnh phong ba mươi năm, hôm nay có may mắn được lão sư chỉ vẽ sai lầm, phá rồi sau đó lập lại, nên hành đại lễ này!”
Lâm Huyền không chịu nổi, đành phải nói sang chuyện khác.
“Vậy thì... ta tính là thông qua khảo hạch rồi chứ?”
Khoé miệng của Lộ trưởng lão run rẩy, vượt qua tất cả mười tầng của Khôi Lỗi tháp, tiếng chuông thông qua đã vang vọng toàn bộ tông môn, tất nhiên là thông qua rồi.
“Vậy phần thưởng cho ta...”
Nói được một nửa, Lâm Huyền cười ngây dại, đó là một ngàn đồng bạc, cộng thêm phần thưởng thông quan đó!
“Lão sư chờ một chút.”
Lộ trưởng lão vừa lật tay, một túi tiền thật lớn đã xuất hiện trong tay hắn.
“Đây là một ngàn đồng bạc.”
Lâm Huyền vui vẻ nhận lấy túi tiền, cái túi vô cùng nặng trĩu.
Một đồng bạc nặng nửa lạng, mười đồng nặng nửa cân, ngàn đồng nặng năm mươi cân.
“Cuối cùng cũng có tiền rồi!”
Trong lòng Lâm Huyền vui đến nở hoa, lúc trước làm nô bộc quét dọn, một tháng chỉ có tiền công ba đồng bạc, bây giờ thoáng cái đã có được ngàn đồng bạc, khiến hắn sao không thể vui vẻ được.
“Phần thưởng vượt cửa ải đâu?”
Lộ trưởng lão lên tiếng: “Phần thưởng vượt cửa ải là một quyển công pháp Hoàng Giai cấp bốn, hoặc là hai bản võ kỹ cùng cấp bậc.”
Công pháp, võ kỹ tương ứng với cảnh giới Luyện Thể là Hoàng Giai cấp một đến cấp chín, Lâm Huyền là cảnh giới Luyện Thể tầng ba, phần thưởng công pháp hoặc võ kỹ cấp bốn sẽ sớm dùng tới.
Đối với võ giả có cảnh giới Luyện Thể tầng ba bình thường mà nói, công pháp và võ kỹ Hoàng Giai cấp bốn là phần thưởng cực kỳ không tệ.
Nhưng Lâm Huyền ở trong cơ thể của Thần Sơn, có một trăm triệu ba nghìn bản bí tịch, đừng nói là Hoàng Giai cấp bốn, ngay cả Thiên Giai cấp chín cũng nhiều không đếm xuể.
Công pháp võ kỹ đối với Lâm Huyền mà nói, còn không đáng giá bằng tiền bạc.
“Không muốn, không muốn, đổi cái khác đi.”
Lộ trưởng lão choáng váng, phần thưởng của tông môn là ban ơn cho ngươi, nên nhận lấy rồi đội ơn, vẻ mặt ghét bỏ này của ngươi xem như có ý tứ gì?
Nếu đổi thành đệ tử khác, hắn đã sớm chửi ầm lên, nhưng đối mặt với Lâm Huyền lại không thể, cho dù là ân huệ bán sư cũng hoàn toàn không thể biểu hiện ra chút vô lễ nào.
“Đổi thành công pháp Hoàng Giai cấp năm thì sao?”
Lâm Huyền vẫn xua tay như cũ: “Không muốn, không muốn, có cái khác không?”
Lộ trưởng lão cảm thấy khóe miệng mình có chút co rút, công pháp võ kỹ Hoàng Giai cấp năm cũng không cần, chẳng lẽ lại muốn cấp sáu sao?
Cấp bậc của Võ Đạo nghiêm khắc, cảnh giới không đến, công pháp có tốt mấy cũng không thể tu luyện được, cần thì có tác dụng gì.
Hắn vừa định giải thích đạo lý này cho Lâm Huyền, lại nghe thấy Lâm Huyền nói: “Ý của ta là, không cần công pháp hay võ kỹ, có thể đổi thành thứ thực tế hơn, chẳng hạn... cái này?”
Ngón tay của Lâm Huyền chỉ về phía giới chỉ trên tay Lộ trưởng lão.
Hắn thấy rõ, vừa rồi Lộ trưởng lão mới lật tay, túi tiền đúng là lấy ra từ trong giới chỉ.
Loại giới chỉ có thể đựng đồ vật này, tên là nguyên giới.
Trong nguyên giới có không gian độc lập, hoặc lớn hoặc nhỏ, chỉ có thể đựng vật chết, tất cả tài nguyên cần thiết thường ngày của võ giả đều có thể đựng trong đó, có thể nói là thứ cần thiết cho nhà lữ hành.
Trong thời đại mạt pháp, bởi vì nguyên khí trong trời đất yếu dần, nguyên giới đã là vật hiếm lạ, kiếp trước, Lâm Huyền cũng chưa từng thấy.
“Lão sư muốn nguyên giới?”
Lâm Huyền gật đầu, hắn đúng là muốn cái này.
Lộ trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, tuy nói nguyên giới cũng rất quý giá, nhưng so với giá trị của công pháp Hoàng Giai cấp sáu còn kém hơn một chút, tặng một cái nguyên giới đi, trong quyền hạn của hắn, tông môn cũng sẽ không truy cứu.
“Đây.”
Lộ trưởng lão lại trở tay, trong lòng bàn tay có thể một cái giới chỉ với dáng vẻ cổ xưa.
“nguyên giới này là cái ta dùng trước kia, bên trong có không gian bằng một gian phòng nhỏ, ta đã xóa bỏ cấm chế rồi, ngươi chỉ cần dùng máu thiết lập cấm chế mới là được.”
Lâm Huyền nhận lấy giới chỉ, mang vào tay trái, hắn nhỏ một giọt máu lên, giới chỉ đã nhận chủ.
Ý niệm hắn khẽ động, túi tiền trong tay đã biến mất không còn bóng dáng, tiến vào trong nguyên giới, ý niệm của hắn lại thay đổi, túi tiền lại lần nữa xuất hiện.
“Đúng là thuận tiện!”
Lộ trưởng lão lại lấy ra một tấm lệnh bài rồi giao cho Lâm Huyền, lệnh bài được chế tạo từ cổ đồng, trên mặt chính diện có khắc ba chữ “Càn Long Tông”.
“Đây là lệnh bài thân phận của đệ tử ngoại môn, lúc nhận tài nguyên ở trong tông môn cần đưa ra thứ này.”
Lâm Huyền treo lệnh bài ở bên hông, chính thức trở thành một thành viên trong Càn Long Tông.
“Lộ trưởng lão...”
“Lão sư còn có chuyện gì?”
“Không có, không có... phần thưởng khác sao?”
Nếu không phải vừa rồi hắn mới bái hắn làm bán sư, Lộ trưởng lão rất muốn dùng một chưởng đánh chết Lâm Huyền.
Một ngàn đồng bạc cộng thêm một cái nguyên giới đã vượt qua phần thưởng được quyết định ban đầu.
“Không có.”
“Ôi chao, đừng như vậy nữa, ta vừa mới dạy ngươi thăng cấp thành khôi lỗi sư cấp hai sao, như thế nào cũng nên có chút báo đáp, ngươi đường đường là một trưởng lão, da mặt không thể quá dày, không làm mà hưởng chứ...”
Da mặt không thể quá dày...
Không làm mà hưởng...
Lộ trưởng lão suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu già, ta đã bái ngươi làm bán sư, cái này còn không tính là báo đáp sao?
Sau này, hễ ngươi có chuyện phiền toái bên ngoài tông môn, có gì mà ta không thể hỗ trợ giải quyết chứ?
Tên vô lại này!
Nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Lộ trưởng lão, Lâm Huyền cũng biết bản thân có hơi quá đáng, có điều hắn vẫn không từ bỏ như cũ.
“Như vậy đi... lão sư tương đối hào phóng, không ham tiền tài của đệ tử, nếu không ngươi tặng cho ta... mấy trái tim khôi lỗi này đi?”
...
Cuối cùng, Lâm Huyền vẫn toại nguyện, lấy đi bốn trái tim khôi lỗi.
Hắn cần thứ này, cũng không phải là muốn trang bị cho khôi lỗi Tụ Khí cảnh, mà là vì nguyên thạch trong đó.
Nguyên thạch là thứ hội tụ tinh hoa của nguyên khí, có thể trợ giúp võ giả tu luyện!
Chương 15 Lão mập
Chương 15: Lão mập
Bước chân ra khỏi mật thất tu luyện của Lộ trưởng lão, Lâm Huyền đã phát hiện ra một vấn đề.
Hình như lộ trưởng lão vẫn chưa nói với hắn là nên đi báo cáo ở đâu, ở đâu, rồi tu luyện thế nào.
“Hay là đi hỏi thử nhỉ?”
Vừa nghĩ đến lúc bản thân phục tùng như một con rối, da mặt của Lộ trưởng lão bỗng trở nên tái mét, Lâm Huyền liền gạt bỏ ý nghĩ này đi.
“Hay cứ tìm đến một đồng môn hỏi vậy.”
Lâm Huyền đi đến nơi có nhiều người qua lại, hắn kéo lấy tay của một thiếu niên trạc tuổi mình, trông người đó có vẻ mập mạp, hệt như một quả bóng vậy, khiến người ta rất khó tiun rằng hắn là một người luyện võ.
“Xin hỏi vị bằng hữu này có thể giúp đỡ ta chút được hay không?”
Tên mập đó quay đầu lại nhìn về phía Lâm Huyền, gương mặt hắn tràn ngập sự phòng bị.
“Ngươi là ai?”
Lâm Huyền lên tiếng giải thích nói: “Ta là đệ tử ngoại môn, hôm nay vừa thông qua bài kiểm tra, trưởng lão chỉ đưa cho ta một tấm lệnh bài, chứ không hề nói gì với ta cả, ngươi có thể dẫn ta đến chỗ ở để báo cáo hay không?”
Tên mập dò xét Lâm Huyền hồi lâu, hình như hắn đã tin rồi.
“Chuyện này cũng không thể trách trưởng lão được đâu,nghe bảo hôm nay có người mới đã qua được của của tháp Khôi Lỗi, có lẽ ngươi cũng đã đi xem rồi nhỉ?”
“Người đó cũng biến thái quá đó chứ, lúc làm bài kiểm tra nhập môn không chỉ qua được cửa của tháp Khôi Lỗi, mà còn tạo ra một cái kỉ lục không thể nào phá vỡ được, ngươi nên biết rằng, có rất nhiều đệ tử đến ngày rời khỏi môn phái vẫn chưa thể đạt đến tầng mười đó.”
“Ha ha… ta thấy trời đất bên ngoài môn phái đã thay đổi cả rồi!”
Nghe thấy tên mập khen ngợi như thế, bản thân Lâm Huyền cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Cái đó…”
“Ừ ừ, ta quên mất ngươi luôn, đi theo ông mập đây, hôm nay ta đây không có chuyện gì làm, nên làm chút chuyện tốt vậy, dẫn ngươi đến chỗ ở nhé.”
“Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều, ta tên là Lâm Huyền, không biết tên của sư huynh đây là gì?”
Tên mập nhoẻn miệng cười toe toét: “Ta tên là Phạm Hổ, bình thường thì mọi người vẫn gọi ta là Hổ Mập, ta nhập môn trước ngươi cũng chưa đến nửa năm, không cần phải gọi ta là sư huynh đâu.”
Nghe thấy lời giới thiệu của Phạm Hổ, Lâm Huyền liền ngẩng người cả ra, Hổ Mập, đúng là một cách xưng hô dựa trên hình dáng mà.
Hổ Mập dẫn Lâm Huyền đi vòng vòng bên ngoài môn phái, bên ngoài môn phái tổng cộng có ba khu vực, ba khu vực đó lần lượt là chỗ ở, Bạch Hổ Đường và Thanh Long Đường.
Khu chỗ ở ngoại môn là nơi lưu trú cho các đệ tử, Bạch Hổ Đường là nơi đến để nhận tài nguyên tu luyện, còn Thanh Long Đường là nơi đến để nhận nhiệm vụ trong môn phái.
“Lâm Huyền, ngươi có phát hiện ra hay không, tuy nói rằng Ngoại Môn hiện có hơn ngàn đệ tử, nhưng trong Ngoại Môn lại hiếm khi thấy bóng người?”
“Quả thật là như thế.”
Ngoài lúc kiểm tra, có hơn trăm đệ tử vây quanh lại dòm ngó ra thì cho đến bây giờ, hắn nhìn thấy không đến hai mươi bóng người.
Hổ Mập cất lời giải thích nói: “Người luyện võ như chúng ta, sẽ không có nhiều thành tựu lớn đây. Muốn nâng cấp thực lực của bản thân, ngoài việc cố gắng luyện tập cực khổ ra thì còn phải tham gia thực luyện, thực chiến, thì việc nâng cấp cảnh giới mới được đẩy nhanh được.”
Lâm Huyền đồng ý với câu nói này của Hổ Mập, con đường võ đạo này, ba phần là dựa vào việc tu luyện, bảy phần phải dựa vào thời cơ.
Võ công có mạnh đến đâu, không tham gia vào thực chiến thì cũng là thứ để trưng mà thôi, dù công pháp có tốt đến mấy, không trải qua sự gian nan, thì cuối cùng sẽ gặp phải chướng ngại khó vượt qua được, càng không có khả năng tiến bộ.
“Với lại Ngoại Môn của chúng ta có nhiều đệ tử đến thế, cho dù trong môn phái có nhiều tài nguyên cỡ nào thì cũng không đủ phân phát đâu.”
“Bởi vậy bất luận là Ngoại môn hay là Nội Môn, muốn có được tài nguyên tu luyện thì phải dùng điểm tích lũy để đổi lấy cả.”
Lâm Huyền ngẩn người đôi chút: “Tích điểm hả?”
Hổ Mập lấy tấm lệnh bài được treo trên thắt eo mình xuống, hắn lật lại rồi đưa cho Lâm Huyền xem.
Trên mặt của tấm lệnh bài có một con số nhỏ, ba bảy mười tám.
Lâm Huyền lấy tấm lệnh bài của mình ra, trên mặt tấm lệnh bài không có lấy một con số nào.
“Đợi sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ của Thanh long Đường xong, ngươi sẽ có điểm tích lũy.”
Lâm Huyền đã hiểu ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được thanh long đường giao, sẽ có được điểm tích lũy, cầm lấy mớ điểm tích lũy đó thì có thể đổi được tài nguyên để tu luyện.
Người có năng lực thì sẽ lao động nhiều hơn, người lao động nhiều hơn thì sẽ có được nhiều hơn, chuyện này cũng xem như công bằng đó chứ.
Hổ Mập dẫn Lâm Huyền vào chỗ ở, sau khi đem lệnh bài giao cho trưởng lão thì Lâm Huyền được phân đến một căn phòng.
Căn phòng vô cùng đơn giản, ngoài một chiếc giường và một tấm đệm để ngồi thiền ra thì không còn thứ gì khác nữa.
Lâm Huyền cũng không ra vẻ chán ghét, hoàn cảnh cực khổ vốn dĩ chính là sự khổ luyện với cơ thể vào tính tình của mình, người ham lối sống xa hoa làm sao có thể chịu nổi sự khổ luyện này chứ.
“Về đồ ăn, thì cứ đến nhà ăn ở phía nam khu chỗ ở này để mua.”
“Lâm Huyền nhìn thời gian, lúc này mặt trời đã treo tít tận trời cao, giờ đã là buổi trưa rồi.
“Hổ Mập, hôm nay cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi làm quen với ngoại môn, giờ đã đến giờ cơm, ta mời ngươi ăn cơm để cảm ơn ngươi nhé!”
Nghe thấy lời mời gọi của Lâm Huyền, Hổ Mập nhoẻn miệng toe toét cười, vui vẻ chấp nhận.
“Được thôi! Nếu như ngươi đã mở miệng mời gọi thì ông mập đây cũng không ngại ăn của ngươi một bữa.”
Lâm Huyền nở nụ cười vui vẻ, tình tình của tên Hổ Mập này cởi mở, không làm bộ làm tích, rất đáng để kết giao bằng hữu.
Hắn cũng không phải là kẻ keo kiệt, hôm nay lại được thưởng hơn ngàn lượng bạc, một bữa cơm thôi mà, cũng không làm hắn nghèo đi được.
Lâm Huyền cứ ôm ấp suy nghĩ như thế, sau khi hai người họ đi đến nhà ăn, nhìn thấy bảng giá thực đơn, Lâm Huyền xém bị giật mình đến cắn lưỡi.
Một bát cơm một lượng bạc, một đĩa rau ba lượng bạc, một đĩa thịt mươi lượng bạc, về rượu các thứ thì lại càng đắt đỏ hơn nữa.
Lâm Huyền nhìn dáng người của Hổ Mập rồi lại nuốt một ngụm nước bọt.
“Hèn gì Hổ Mập lại nói không ngại ăn của hắn một bữa, xem ra thì bữa cơm này, ít nhất cũng phải tiêu mất hơn trăm lượng bạc mất.”
Nhưng mà thứ mà Lâm Huyền không ngờ đến chính là, Hổ Mập chỉ gọi một dĩa thịt, ba đĩa rau và ba chén cơm thêm.
Dĩ nhiên là hắn đã ăn hai bát.
Nhìn thấy Lâm Huyền có vẻ không hiểu, Hổ Mập cầm lấy hai chén cơm rồi mở miệng nói: “Nhìn cách ăn mặc của ngươi thì liền biết ngươi cũng không phải con cái nhà giàu có gì, sao ta lại có thể ăn một bữa của ngươi thật chứ.”
Lâm Huyền chỉ mỉm cười, ấn tượng về Hổ Mập trong lòng hắn lại càng trở nên tốt hơn nữa.
“Hổ Mập, lúc kiểm tra ta thấy cũng cớ không ít các đệ tử, mà đồ ăn trong nhà ăn này lại đắt đỏ thế, há chẳng phải nhiều người đều sẽ bỏ bụng nhịn đói hay sao?”
“Ngươi cứ ăn thử thì liền biết ngay.”
“Lâm Huyền nửa tin nửa ngờ, hắn gấp một đũa thức ăn rồi bỏ vào miệng.
Mùi vị thức ăn cũng rất bình thường, chứ cũng không ngon đến mức ngạc nhiên, nhưng lúc Lâm Huyền vừa nuốt xuống thì cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Khi thức ăn vừa đi vào trong dạ dày, hắn cảm nhận thấy có một luồng sức sống tinh khiết đang chảy tràn vào, làm ấm cơ thể của mình.
“Ngươi hiểu rồi chứ? Những thức ăn do nhà ăn này sử dụng đều có người chuyên trồng, chăm bón, dùng nguyên khí luyện hóa để bồi dưỡng sinh khí đó.”
“Đúng thật là… xa xỉ quá!”
Cuối cùng Lâm Huyền Cũng đã hiểu ra, đồ ăn trong nhà ăn này không hề đắt đỏ, mà chỉ là tiền nào của đó thôi!
Trên con đường của võ đại, ngoài việc thiên phú ra thì càng phải xem nỗ lực nữa, ai có thể nỗ lực hơn chút thì sẽ đi nhanh hơn chút.
Đến lúc ăn cơm cũng là đang tu luyện, thì còn lo gì đến việc không thể hơn kẻ khác nữa?
“Cái nhà ăn này, bình thường chỉ có các đệ tử có xuất thân từ danh môn đến đây mà thôi, các đệ tử nhà nghèo khó đều tự chuẩn bị cơm riêng, hoặc là ăn cơm lúc đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài.”
“Tuy rằng môn phái đã xây dựng chế độ tích điểm, nhưng mà ở các mặt khác thì các đệ tử nhà nghèo khó khi so với các đệ tử xuất thân danh gia vọng tộc đó vẫn có những bất lợi trời sinh mà thôi.”
“Đều ở trong ngoại môn, các đệ tử con nhà nghèo khó dùng điểm tích lũy cực khổ có được để đổi lấy tài nguyên luyện tập, trong khi đệ tử giàu có có thể có được từ trong chính gia tộc mình!”
“Lâm Huyền, lão mập ta nói cho ngươi biết, các đệ tử nghèo khó phải luyện tập khắc khổ, hoàn thành được nhiều nhiệm vụ, bỏ công sức gấp mười lần các đệ tử giàu có thì mới mong có ngày thành công!”
Lâm Huyền biết Hổ Mập đang chỉ bảo bản thân hắn, hắn đã lắng nghe.
“Cảm ơn nhắc nhở!”
Gương mặt của Hổ Mập lại trở nên vui vẻ trở lại: “Mau ăn đi, ăn nhanh thôi, cơm sắp nguội cả rồi.”
Lúc hắn chuẩn bị động đũa thì có tiếng nói truyền đến từ nơi không xa.
“Ây, đây là phạm hổ con riêng của Phạm gia đây mà, thế mà lại có tiền đến nhà ăn ăn cơm à, không lẽ mẹ già héo sắc năm đó của người lại ra ngoài bán thân rồi hay sao?”