Mục lục
Võ Đạo Đại Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Sát phạt quyết đoán.

Chương 6: Sát phạt quyết đoán.

“Rắc rắc!”

Cửa vào Tàng Kinh Các bị cạy mở, chậm rãi đẩy ra, Hồ Tông cẩn thận từng li từng tí bước vào.

Lâm Huyền đã đợi sẵn từ lâu, lắc mình đi tới trước mặt Hồ Tông, siết chặt nắm tay, đấm thẳng vào huyệt Khí Hải nơi bụng Hồ Tông.

Lần đánh nhau trước, Lâm Huyền đã rõ mệnh môn của Hồ Tông như lòng bàn tay, hôm nay ra tay là một kích trí mạng.

“Lâm Huyền!”

Hồ Tông hoảng sợ hét lên, chưa kịp vận chuyển nguyên khí đã bị đánh trúng mệnh môn.

Hôm qua Lâm Huyền không phải là võ giả đã có thể đánh Hồ Tông kêu cha gọi mẹ, hôm nay hắn đã đạt đến Luyện Thể tầng ba, một quyền này gần như muốn mạng của Hồ Tông.

Hồ Tông há hốc miệng, phun máu tươi bay ra ngoài ba thước.

Lâm Huyền đứng ở cửa lớn, ánh trăng ngoài cửa rơi trên người hắn, toát lên vẻ uy vũ không nói nên lời.

Hắn híp mắt, nhìn thanh niên đứng yên trước mặt.

Người này lớn hơn Hồ Tông chừng hai tuổi, đang mặc đồng phục của đệ tử ngoại môn, bên trong treo một thanh loan đao.

Đệ tử ngoại môn Càn Long Tông, Trương Phong.

Trương Phong răn dạy Hồ Tông đang nằm rên đau đớn bên cạnh: “Cả tu vi của địch nhân như thế nào cũng không biết rõ, đồ đần!”

Hắn dò xét Lâm Huyền: “Nô bộc Luyện Thể tầng ba? Lúc nào thì Tàng Kinh Các tàng long ngọa hổ như vậy rồi hả?”

“Ngươi cũng biết hễ có nửa phần tu vi sẽ không được ở lại Tàng Kinh Các lâu dài nhỉ?”

Trong lòng Lâm Huyền rét run, vậy mà kẻ trước mắt lại làm kẻ ác cáo trạng trước.

Dựa theo quy củ của Càn Long Tông, trong Tàng Kinh Các chỉ cho phép nô bộc không có bất cứ tu vi gì ngủ lại quét dọn, không có tu vi sẽ không thể học trộm công pháp và võ kỹ trong Tàng Kinh Các.

Trương Phong muốn áp đảo Lâm Huyền trên khí thế, Lâm Huyền sẽ không để hắn được như ý.

“Trương Phong, dù các trưởng lão có biết được chuyện ta giấu diếm tu vĩ, tối đa cũng chỉ phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.”

“Nhưng ngươi và Hồ Tông lẻn vào Tàng Kinh Các trộm sách ngay trong đêm khi chưa được cho phép, ngươi cũng biết tội sao mà đúng không?”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Trương Phong lập tức thay đổi, kẻ trộm sách, chết!

Hắn biết chuyện này hết đường chối cãi, nếu bị trưởng lão biết rõ, chắc chắn kết cục của hắn và Hồ Tông sẽ thê thảm hơn Lâm Huyền gấp trăm lần!

Hiện tại hắn hận chết Hồ Tông, hắn nhận của Hồ Tông một trăm ngân tệ tới lấy mạng Lâm Huyền. Vốn tưởng chỉ là chuyện dễ dàng, không ngờ Lâm Huyền trong miệng Hồ Tông lại không phải người bình thường không có tu vi!

“Nếu như chúng ta đều có chứng cứ phạm tội của đối phương, không ngại bàn một chút...”

Chưa kịp dứt lời, Trương Phong bất ngờ bùng nổ, bước về phía trước, tay phải nắm chặt chuôi đao bên hông, chém một tia sáng về phía yết hầu của Lâm Huyền.

Khí thế mênh mông bộc phát từ trên người Trương Phong.

Luyện Thể cảnh, tầng bốn!

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ có người chết mới giữ bí mật!

Lâm Huyền đã nhìn chằm chằm từng động tác của Trương Phong từ lâu, lúc giọng điệu hắn xảy ra thay đổi đã đoán được ý tưởng của Trương Phong.

Trong tay Lâm Huyền không tấc sắt, mặc dù hắn đã Kim Phu Thiết Cốt nhưng cũng không thể đỡ lấy dao sắc bằng tay không.

Khoảng cách giữa hai ngươi chưa đến ba bước chân, gần như thế, Lâm Huyền không thể tránh thoát.

“Nếu đã không tránh được thì không cần tránh!”

“Để ta xem một chút, rốt cuộc nguyên khí rèn luyện từ Thần Đạo Công Pháp mạnh như thế nào!”

Lâm Huyền vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, đánh một quyền về phía cổ tay cầm đao của Trương Phong.

Thấy cảnh này, Trương Phong cười thầm: “Luyện Thể cảnh, mỗi khi lên một tầng đều gia tăng một trăm cân lực lượng.”

“Ta là Luyện Thể tầng bốn, lực lượng chừng bốn trăm cân, một quyền này của Lâm Huyền cùng lắm chỉ ba trăm cân. Dù hắn có đánh trúng ta cũng không thể ngăn cản một đao kia!”

Chỉ trong chốc lát, Lâm Huyền đã nắm lấy cổ tay của Trương Phong.

Trương Phong chỉ cảm thấy có một lực lượng lớn truyền vào cổ tay, vậy mà đao trong tay hắn không thể chém xuống!

Hắn sợ hãi: “Không thể nào!”

Lâm Huyền kém hắn một cảnh giới, sao lại có lực lượng có thể sánh vai với hắn?

Trương Phong chợt nhớ tới bản thân từng nghe trưởng lão ngoại môn nói qua, lực lượng của võ giả ngoại trừ liên quan đến cảnh giới còn có quan hệ với việc nguyên khí trong cơ thể có tinh khiết hay không.

Càng là nguyên khí tinh khiết càng mang lại lực lượng hùng mạnh cho võ giả!

Nếu như nguyên khí trong cơ thể tinh khiết không bị lẫn tạp chất, Luyện Thể tầng ba có được lực lượng năm trăm cân không phải là chuyện không thể.

“Lẽ nào nguyên khí trong cơ thể hắn còn tinh khiết hơn cả mình?”

“Điều này không có khả năng, ta tu luyện công pháp Hoàng Giai cấp hai đấy!”

Trương Phong không đoán sai, Lâm Huyền tu luyện Thần Đạo Công Pháp, tuy phẩm chất chỉ có Hoàng Giai cấp ba nhưng được tạo thành từ cuộc luận đạo của mấy nghìn Đại Đế.

Nguyên khí rèn được từ tu luyện Thần Đạo Công Pháp không có một tia tạp chất!

Ngăn cản một đao của Trương Phong, Lâm Huyền cũng rất ngạc nhiên.

“Ta còn giữ lại ba phần lực đã ngăn cản được một đao toàn lực của Trương Phong, quả nhiên Thần Đạo Công Pháp thật bá đạo!”

“Vốn dĩ ta định mượn Chúng Thần Đỉnh phân tích công pháp, võ kỹ Trương Phong luyện tập. Hiên tại xem ra đã dùng đao mổ trâu giết gà rồi.”

Lâm Huyền dùng một quyền đẩy tay Trương Phong, quyền khác lại đánh về phía ngực hắn.

Trước khi quả đấm của hắn tới, nó ma sát không khí, phá ra tiếng nổ đùng đùng.

“Ầm!”

Lâm Huyền chưa tu luyện võ kỹ, một quyền này không có kết cấu gì nhưng tốc độ cực nhanh, khiến mắt Trương Phong choáng váng.

“Nhanh quá!”

Trương Phong không kịp ngăn cản, chỉ có thể tập trung nguyên khí cả người trước ngực, cứng rắn chống đỡ một quyền của Lâm Huyền.

“Dù nguyên khí của hắn có tinh khiết như thế nào, cuối cùng vẫn thấp hơn ta một cảnh giới, đừng hòng làm ta bị thương!”

Trương Phong tràn đầy tự tin, thậm chí hắn còn nghĩ lúc chống đỡ một quyền này, nhân lúc Lâm Huyền vừa dứt lực cũ, lực mới chưa sinh ra thì chém một đao lấy đầu Lâm Huyền.

Nhưng một khắc sau, hai con ngươi của hắn trợn to, bên trong tràn đầy tơ máu.

“Ầm!”

Nắm đấm của Lâm Huyền nặng nề rơi xuống ngực Trương Phong, ngực hắn lập tức lõm xuống dưới!

“Rắc rắc!”

Tiếng xương nứt vang lên rõ ràng, Trương Phong phun máu tươi đến tận Hồ Tông bên cạnh. Hắn đau đớn nắm cổ mình nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.

Lâm Huyền vẫn đứng thẳng đầy kiêu ngạo, hắn nhìn nắm đấm của mình, quay lại chỗ vừa tung ra một quyền kia.”

“Lực lượng sáu trăm cân!”

Thần Đạo Công Pháp rèn luyện ra nguyên khí, mang lại cho Lâm Huyền lực lượng gấp đôi võ giả cùng cảnh giới.

Nếu như Lâm Huyền bổ sung thêm một quyền nữa, Trương Phong đã là người chết rồi.

Đối chiến với cường giả cao hơn mình một cảnh giới còn dễ hơn cả đánh chó.

Lâm Huyền đi tới trước mặt Trương Phong, Trương Phong hoảng sợ bò về phía sau.

“Không được... Giết ta... Không được!”

Trương Phong ngoài mạnh trong yếu gào rú: “Ta là đệ tử ngoại môn, nếu như ngươi giết ta, tông môn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

“Ồn quá!”

Lâm Huyên giẫm một cước lên vết thương lõm xuống trên ngực Trương Phong, Trương Phong lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Huyền không che giấu sát khí của bản thân, nếu không phải hôm nay hắn liên tục đột phá, e rằng hiện tại người chết chính là hắn.

Giết hay không giết? Lâm Huyền lọt vào trong hai câu hỏi khó.

Không giết, Trương Phong rất có thể sẽ giống như Hồ Tông, tìm võ giả mạnh hơn đến báo thù cho mình.

Giết, ngoại môn bất ngờ thiếu đi hai người, chắc chắn tông môn sẽ điều tra nghiêm ngặt, làm sao để vượt qua kiểm tra đây?

Trong đầu Lâm Huyền vang lên lời nói vang vọng khắp chân trời khi Đại Đế luận đạo.

“Võ giả chỉ nghe theo tâm ý, nghịch thiên mà đi, bó tay bó chân thì sao có thể sáng ngang trời đất?”

“Võ giả phải sát phạt quyết đoán, làm việc quyết không bó tay bó chân!”

Lâm Huyền nghĩ thông, nếu hôm nay hắn e ngại tông môn truy xét, không giết hai người Trương Phong và Hồ Tông, sau này trên con đường tu hành, chắc chắn tâm cảnh sẽ không ổn định, khó thể tiến thêm nửa bước tu vi.

“Chết!”
Chương 7 Khảo hạch của ngoại môn

Chương 07: Khảo hạch của ngoại môn

Nguyên khí của Lâm Huyền tụ lại nơi lòng bàn chân, đạp một phát móp ngực Trương Phong, nghiền nát tim hắn.

Trương Phong mở to hai mắt, đến chết hắn vẫn không tin nổi, người hầu quét rác của Tàng Kinh Các cũng dám giết một đệ tử ngoại môn như mình.

Hồ Tông vốn đang đứng bên cạnh gào lên, chợt nhìn thấy Trương Phong bị giết, miệng mở to nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào.

Hắn vô cùng hoảng sợ bò ra phía ngoài, bò được hai bước, cuối cùng không động đậy được nữa.

Lâm Huyền giẫm lên người hắn giống hệt như Thái Sơn đè xuống.

Hồ Tông khóc lóc đầy nước mắt nước mũi, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Lâm Huyền đại ca... Ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi, ta không dám lại tìm ngươi gây phiền phức nữa. Ta trở về sẽ lập tức lấy tiền cho ngươi!"

"Xin ngươi, tha cho ta đi!"

Sắc mặt Lâm Huyền bình tĩnh, hắn đã hiểu thấu đáo võ đạo, nội tâm kiên cố, đã giết chết Trương Phong, sao có thể sinh lòng thương hại đối với Hồ Tông chứ?

"Chết đi!"

Tiếng cầu xin tha thứ của Hồ Tông bỗng chốc không còn vang lên nữa, Tàng Kinh Các trở lại vẻ yên tĩnh lần nữa.

"Bây giờ đang là buổi tối, người không có phận sự bị cấm lại gần Tàng Kinh Các, chắc sẽ không có ai phát hiện ra cảnh tượng này đâu."

"Nhưng mà theo như lời Hồ Tông đã nói, ngoại môn vô cớ có hai đệ tử biến mất, chắc chắn sẽ tra rõ đến cùng, nhất định ta phải tránh thoát khỏi nghi ngờ."

"Trước tiên cứ xử lý xong xuôi thi thể hai người này đã."

Phương pháp xử lý thi thể rất đơn giản, phía hậu viện của Tàng Kinh Các có một ngọn núi đá nhỏ, núi đá không lớn, vài mét vuông, chỉ để làm cảnh.

Lâm Huyền đẩy một tảng đá lớn từ trong núi đá ra, đào một cái hố to dưới tảng đá, chôn vùi thi thể Trương Phong và Hồ Tông sâu xuống đó, sau đó vê tảng đá lớn lại về vị trí ban đầu.

Lâm Huyền làm vô cùng hoàn hảo, không chê vào đâu được, mặc dù có người đi ngang qua nơi này nhưng rất khó nhận ra được mặt đất nằm dưới tảng đá đã bị thay đổi.

Làm xong những việc này, phía chân trời đã le lói ánh sáng, Lâm Huyền đưa ra quyết định.

"Bây giờ ta đã là võ giả, nếu cứ tiếp tục tu luyện ở Tàng Kinh Các thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện."

"Chúng Thần Đỉnh chỉ có bí tịch, tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện của võ giả lại không có, muốn trở nên mạnh hơn thì chắc chắn phải có được tài nguyên tu luyện từ tông môn mới được."

"Đây chính là lúc tham gia khảo hạch của ngoại môn!"

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Huyền chủ động tìm tới trưởng lão phụ trách công việc của người hầu của tông môn, không làm người hầu của Tàng Kinh Các nữa.

Lý do rất đơn giản, việc tu luyện của hắn có tiến bộ, đã đạt đến Luyện Thể Cảnh, việc tiếp tục chờ đợi ở Tàng Kinh Các đã không còn thích hợp nữa, muốn đi đến ngoại môn tham gia khảo hạch của tông môn.

Đứng trước mặt trưởng lão, Lâm Huyền vẫn còn hơi lo lắng, hắn cố tình áp chế tu vi xuống còn Luyện Thể tầng một để tránh khiến cho người khác nảy sinh nghi ngờ.

Chuyện khiến Lâm Huyền không ngờ đến được đó là trưởng lão cũng không phát hiện hắn ẩn giấu tu vi, nhanh chóng viết xong chỉ thị viết tay cho hắn.

"Nguyên khí càng thuần khiết thì càng dễ dàng che giấu tu vi."

"Nguyên khí mà ta có được nhờ tu luyện Thần Đạo Công Pháp thuần khiết không một hạt bụi, chỉ cần ta muốn thì không ai có thể nhận ra được tu vi của bản thân ta!"

Thuận lợi từ chức người hầu quét rác, Lâm Huyền đi thẳng đến chỗ ngoại môn.

Càn Long Tông chia làm hai bên nội ngoại, đệ tử Luyện Thể Cảnh tu luyện ở ngoại môn, còn đệ tử Tụ Khí Cảnh tu luyện ở nội môn.

Còn nếu là Hóa Nguyên Cảnh thì đã có tư cách trở thành trưởng lão của Càn Long Tông.

Càn Long Tông nằm ở Càn Châu, một trong tám châu lớn của Thánh Long Đế Quốc, địa phận của Càn Châu rộng bao la, dân số gần một triệu người, gia tộc lớn nhỏ có tên tuổi, có uy tín danh dự không dưới một vạn.

Thân là tông môn đứng đầu Càn Châu, Càn Long Tông vang danh khắp chốn.

Mỗi một gia tộc sẽ luôn nghĩ hết tất cả biện pháp để con em nhà mình gia nhập vào Càn Long Tông, tính đến thời điểm hiện tại, ngoại môn đã có một nghìn tám trăm người, nhưng mỗi ngày đều có con em trẻ tuổi không ngại xa xôi ngàn dặm để đến đây tham gia khảo hạch của ngoại môn.

Nhớ lại ký ức của chính thân thể này, Lâm Huyền không nhịn được mà bùi ngùi mãi thôi.

"Đúng không hổ là thời đại hưng thịnh nhất của võ đạo. Ở kiếp trước của ta, võ giả của ba trăm đại thiên thế giới mới chỉ có mười vạn, vậy mà bây giờ, một môn phái nhỏ không hề thu hút trên Thiên Nguyên đại lục đã có mấy ngàn võ giả!"

Ngoại môn của tông môn, ngày nào cũng có ba mươi chín tên đệ tử đứng đây hộ vệ, yếu nhất là cảnh giới Luyện Thể tầng ba, mạnh nhất là cảnh giới Luyện Thể tầng tám.

Khí thế mà trên người của đám hộ vệ này tản ra khiến Lâm Huyền cảm thấy hưng phấn.

"Không bao lâu nữa, ta cũng có thể mạnh giống như bọn họ, không, còn mạnh hơn cả bọn họ!"

Vừa mới đi ra phía trước, Lâm Huyền đã bị chặn lại.

"Ngươi là ai? Tới đây làm cái gì?"

Lâm Huyền không kiêu ngạo cũng không tự ti, đáp: "Ta vốn là người hầu quét rác của Tàng Kinh Các ở tông môn, trưởng lão đã đồng ý cho ta đến ngoại môn để tham gia khảo hạch, đây là chỉ thị viết tay của trưởng lão."

Sau khi đệ tử hộ vệ kiểm tra chỉ thị viết tay xong, không nhịn được mà chỉ sang bên cạnh: "Qua bên kia xếp hàng, góp đủ một trăm người sẽ có người dẫn ngươi đi khảo hạch."

Lâm Huyền nghiêng người nhìn thoáng qua, cách đó không xa có một nhóm thanh niên có tuổi tác tương tự mình đang xếp hàng chờ.

"Hiểu rồi."

Lâm Huyền quay người đi đến chỗ xếp hàng, chợt nghe thấy hộ vệ vừa nói chuyện với mình phàn nàn với đồng bạn đứng bên cạnh.

"Ngày nào cũng có nhiều phế vật đến tham gia khảo hạch của Càn Long Tông chúng ta như vậy, đúng thật là phiền phức thật mà."

"Đúng đấy, mặc dù chỉ là ngoại môn nhưng cũng không phải Càn Long Tông ta dễ vào như vậy, mỗi ngày có hơn trăm người tới tham gia khảo hạch, nhưng số người thông qua vô cùng thưa thớt, có khi mười ngày nửa tháng cũng không thấy một ai thông qua."

Trong lòng Lâm Huyền hơi kinh hãi: "Trăm người lấy một? Xem ra khảo hạch của ngoại môn cũng không đơn giản!"

Hắn đứng trong đội ngũ, quan sát hàng dài xếp rồng rắn trước mặt, rất nhiều thanh niên ăn mặc hoa lệ, nhìn thoáng qua có vẻ là người của những gia tộc phú quý.

Mà con em bần hàn trong đội ngũ đều hơi lớn tuổi.

Lý do rất đơn giản, cảnh giới võ giả càng cao, tài nguyên tu luyện cần thiết sẽ càng nhiều, con em gia đình phú quý không thiếu tài nguyên tu luyện, đương nhiên cảnh giới sẽ tăng lên nhanh chóng.

"Nếu không phải ta có truyền thừa của Chúng Thần Đỉnh, dưới sự không đồng tình của gia tộc mà tự tu luyện từng bước thì có mà ba trăm năm sau mới đạt tới cảnh giới bây giờ."

"Nghe nói người đứng đầu khảo hạch của ngoại môn sẽ có phần thưởng rất phong phú, bây giờ trên người ta không còn đồng nào, cho dù gia nhập ngoại môn cũng sẽ phải đứng dưới vạch xuất phát, nhất định ta phải có được phần thưởng!"

Một canh giờ sau, một ông lão mặc áo trắng, chậm rãi đi về phía hàng dài.

Nhịp thở của Lâm Huyền ngưng lại, nguyên khí trong cơ thể hắn thanh thuần không một hạt bụi, hắn có thể cảm nhận được nhiều chi tiết hơn người khác.

Hắn có thể cảm nhận được, nguyên khí của lão giả này rất hùng hậu, hệt như một dòng sông lớn chảy mênh mông cuồn cuộn.

Chỉ cần mình nhìn chằm chằm vào lão giả là đã có thể cảm nhận được luồng áp lực cực kỳ lớn.

Lão giả cũng phát hiện ra Lâm Huyền đang nhìn mình chằm chằm, sinh lòng hứng thú.

"Dựa vào tu vi Tụ Khí tầng chín của ta, dù không cố ý để lộ khí thế, những thiếu niên khác đến khảo hạch cũng không dám liếc nhìn ta lấy một một cái mà thiếu niên này lại dám thăm dò ta, thú vị!"

Hắn cố ý phóng ra một luồng khí thế, bay thẳng đến chỗ Lâm Huyền!

Lâm Huyền không hề có sự chuẩn bị trước, tránh cũng không thể tránh, hắn vội vàng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể bảo vệ quanh thân.

"Hừ!"

Hắn gắng gượng chống đỡ, thân thể chỉ run lên một cái.

Lão giả càng thêm ngạc nhiên: "Mặc dù ta chỉ dùng một thành công lực, nhưng cũng không phải là thứ mà thiếu niên có thể ngăn cản được, nói không chừng khảo hạch ngày hôm nay sẽ có kinh hỉ đây."

Lão giả quản lý khảo hạch không một ngàn thì cũng tám trăm, cũng không phải hiếm hoi lắm mới gặp được thiếu niên thú vị cho nên hắn chỉ âm thầm ghi nhớ tướng mạo của Lâm Huyền, sau đó không còn để tâm nữa.

Ngược lại là Lâm Huyền lại có vô vàn thắc mắc: "Lão già này có bệnh à? Ta không oán không hận gì với hắn, sao tự dưng hắn lại ra tay với ta chứ?"

Lúc này, hắn nhìn thấy thanh niên trước mặt, sắc mặt như tro tàn, tự lẩm bẩm.

"Xong đời rồi... Xong đời rồi... Là do Lộ trưởng lão được mệnh danh là 'Thiết Diện Phán Quan' canh thi, lần này tám phần là không qua được rồi..."
Chương 8 Khảo hạch có độ khó cao nhất

Chương 08: Khảo hạch có độ khó cao nhất

Nghe người thanh niên đằng trước nói như vậy, Lâm Huyền hết sức tò mò.

"Huynh đệ, ngươi nói Lộ trưởng lão chính là lão đầu áo trắng vừa nãy đó hả?"

Thanh niên quay đầu, nước mắt tuôn ào ạt như suối.

"Ngươi tham gia khảo hạch ngoại môn lần đầu tiên à? Ngoại môn Càn Long Tông có mười hai vị trưởng lão khảo hạch, chuyên môn phụ trách công việc khảo hạch của ngoại môn."

"Đề bài của mười hai người này ra không hoàn toàn giống nhau, người ra đề có độ khó cao nhất trong số đó chính là Lộ trưởng lão."

"Nhưng hễ là Lộ trưởng lão quản lý khảo hạch thì mỗi lần đều chỉ có rải rác mấy người thông qua, năm nay đã có sáu trận khảo hạch do Lộ trưởng lão quản lý mà không có lấy một ai thông qua!"

Lâm Huyền tặc lưỡi: "Năm nay mới hơn phân nửa, nếu như mười hai vị trưởng lão thay phiên nhau canh thi, tính bình quân ra thì mỗi người cũng chỉ canh thi mười bốn, mười lăm trận. Vậy mà đã có sáu trận khảo hạch không có ai thông qua, đề bài của Lộ trưởng lão này đúng thật là rất đánh đố người khác!"

"Còn không phải hay sao, nghe nói lần trước có một người Luyện Thể tầng bốn mà còn không thông qua đấy!"

Luyện Thể tầng bốn mà cũng không thông qua? Lâm Huyền không hiểu, nhưng phàm là người trở thành võ giả thì đều có tư cách gia nhập ngoại môn, theo lý mà nói thì cảnh giới càng cao, càng dễ dàng gia nhập.

Hồ Tông chỉ đạt đến cảnh giới Luyện Thể tầng một mà đã trở thành đệ tử ngoại môn, vì sao võ giả Luyện Thể tầng bốn lại không thể thông qua khảo hạch được chứ?

"Huynh đệ, ngươi không biết đấy thôi, khảo hạch của ngoại môn không phải kiểm tra cảnh giới, mà là tiềm lực tu hành!"

"Huynh đệ, ngươi cứ thử tưởng tượng xem, Càn Châu lớn như thế, võ giả trẻ tuổi tới tham gia khảo hạch mỗi ngày, nói ít thì cũng hàng trăm, vì sao đến nay ngoại môn chỉ có hơn một ngàn người?"

"Những gia tộc có tiếng tăm ở Càn Châu gần đến con số hàng vạn, tất cả mọi người không thiếu tài nguyên tu luyện để con em học trò đạt đến cảnh giới Luyện Thể tầng ba, tầng bốn hay thậm chí là tầng năm cũng không tính là quá khó."

"Cái khó ở đây chính là nâng cao tiềm lực của một người!"

"Tiềm lực là trời sinh, chỉ cần bước vào Càn Long Tông, tài nguyên tu luyện gần như là vô cùng vô tận, cho dù lúc khảo hạch mới chỉ có Luyện Thể tầng một, chỉ cần thông qua khảo hạch, dưới sự đảm bảo của tông môn, việc đột phá cảnh giới Tụ Khí cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn của thời gian mà thôi."

"Càn Long Tông nhận thiên tài có tiềm lực đột phá Tụ Khí Cảnh, thậm chí là Hóa Nguyên Cảnh!"

Lâm Huyền đã hiểu, chín cảnh giới của võ đạo, mỗi một cảnh giới đều là một ngưỡng cửa, muốn nhảy lên được thì tiềm lực là yếu tố quan trọng nhất.

Không biết có bao nhiêu võ giả, cả một đời đều kẹt ở cảnh giới Luyện Thể tầng chín, cả đời không thể Tụ Khí được.

"Đề bài của Lộ trưởng lão kia thường về phương diện nào vậy?"

"Hầy, nghe nói Lộ trưởng lão chẳng những có tu vi Tụ Khí tầng chín cường đại mà còn là một vị Khôi Lỗi Sư lợi hại, chỉ sợ khảo hạch của hắn sẽ có liên quan đến khôi lỗi."

Thiên Nguyên đại lục, võ đạo hưng thịnh, nhưng ngoại trừ con đường chính là võ đạo thì còn có rất nhiều chức nghiệp phụ trợ khác ra đời, có thể nâng cao chiến lực của võ giả, thậm chí có thể phụ trợ cho việc tu luyện của võ giả.

Chức nghiệp phụ trợ có rất nhiều loại, có thể nói là đủ loại trường phái, trong đó có y, đan, khí, phù, thậm chí là cả cầm, kỳ, thư, họa.

Để phân chia những chức nghiệp phụ trợ này, mọi người gom những nghề nghiệp này lại, dựa vào sự ảnh hưởng lớn hay nhỏ đối với thực lực của võ giả mà phân thành thượng cửu lưu chức nghiệp, trung cửu lưu chức nghiệp và hạ cửu lưu chức nghiệp.

Khôi Lỗi Sư có thể gián tiếp nâng cao thực lực võ giả, chính là một trong hạ cửu lưu chức nghiệp.

Hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên Lộ trưởng lão phát ra một tiếng quát nhẹ.

"Tất cả im miệng!"

Uy danh nghiêm nghị, tiếng quát như nước thủy triều, cuồn cuộn mênh mông.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt các thiếu niên tới tham gia khảo hạch đều trắng bệch, dương như nhận được sự đả kích không nhỏ.

Lộ trưởng lão hết sức hài lòng với hiệu quả này, đã đến Càn Long Tông tham gia khảo hạch, mặc kệ thân phận của ngươi cao quý đến mức nào, cũng đều phải ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn nhìn về phía Lâm Huyền theo bản năng, lại giật mình phát hiện, mặt mày thiếu niên này vẫn không đổi sắc như cũ.

Nhưng hắn lại không biết, Lâm Huyền đã mắng thầm hắn ở trong lòng từ lâu.

"Quả nhiên lão già này có bệnh, chẳng lẽ sáng nay lại có người đào mộ tổ tiên của nhà hắn hay sao chứ?"

Lộ trưởng lão tạo vẻ nghiêm trạng: "Chư vị đều tới tham gia khảo hạch của Càn Long Tông, chắc có lẽ đã hiểu rõ quy tắc từ lâu rồi, ở đây ta cũng không nhắc lại nhiều lời làm gì nữa."

"Từ Phong!"

Lộ trưởng lão gọi một tiếng, bên trong hàng ngũ của ngoại môn hộ vệ, lập tức có một đệ tử trẻ tuổi đứng ra.

"Đệ tử có mặt!"

"Dẫn bọn họ đến Khôi Lỗi tháp tham gia khảo hạch."

Ba chữ Khôi Lỗi tháp vừa được thốt ra, không chỉ có những thiếu niên tham gia khảo hạch trợn mắt mà ngay cả ngoại môn đệ tử ở đó cũng đều lộ vẻ mặt kinh hãi.

Lâm Huyền thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Khôi Lỗi tháp rất đáng sợ sao?"

"Vị huynh đệ kia, không biết là phúc đấy! Khôi Lỗi tháp này chính là tuyệt tác kinh điển nhất của Lộ trưởng lão, tổng cộng có mười tầng, mỗi tầng có mười khôi lỗi có cảnh giới ngang hàng với ngươi, chỉ có người bước lên được tầng thứ ba thì mới có thể thông qua được khảo hạch!"

Lâm Huyền hơi sững sờ, nói như thế thì có khác gì lấy một địch mười, ít nhất còn phải chiến đấu liên tục hai vòng mới được xem là thông qua.

Cho dù khôi lỗi không có suy nghĩ nhưng cảnh giới giống nhau, số lượng chiếm ưu thế, chắc chắn lấy một địch mười sẽ khó khăn vô cùng.

"Huynh đệ, coi như chúng ta không may, trong tất cả khảo hạch nhập môn, Khôi Lỗi tháp chính là một thứ thuộc hàng khó xơi nhất!"

Dưới sự dẫn đầu của đệ tử ngoại môn Từ Phong, đoàn người của Lâm Huyền đi đến trước Khôi Lỗi tháp.

Khắp mình Khôi Lỗi tháp có màu đen, được chế tạo từ huyền thiết, gió thổi trên thân tháp phát ra tiếng rít gào mãnh liệt, khiến cho người khác cảm nhận được một vẻ xơ xác tiêu điều nghiêm trọng.

Lộ trưởng lão mở miệng: "Cứ hễ là người có thể bước vào được tầng thứ ba thì đều có thể thông qua khảo hạch!"

"Để cổ vũ cho các ngươi dùng sức trèo lên trên, chỉ cần là người bước lên được tầng thứ bốn, sẽ được ban thưởng bốn trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ năm, năm trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ sáu, sáu trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ bảy, bảy trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ tám, tám trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ chín, chín trăm ngân tệ!"

"Tầng thứ mười... Nếu có ai có thể bước vào được tầng thứ mười thì sẽ có kinh hỉ chờ đợi người đó!"

Câu nói này của Lộ trưởng lão đã khiến từng thiếu niên đợi khảo hạch hưng phấn lên, thi nhau hằm hè làm nóng người.

Mấy trăm ngân tệ, đối với con em quý tộc mà nói thì không được xem là gì cả nhưng đối với con em nhà bần hàn mà nói, đó lại là một số tiền lớn.

Nhất là đối với người không có đồng nào như Lâm Huyền mà nói, đơn giản chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

"Tầng thứ mười sao? Ta nhất định phải leo lên được!"

Nghe nói khảo hạch ngày hôm nay là Khôi Lỗi tháp cho nên có không ít đệ tử ngoại môn chính thức đến đây vây xem.

"Hôm nay đám gà con tham gia khảo hạch này, xem như xui xẻo."

"Đúng đấy, xem dáng vẻ hưng phấn của bọn họ kìa, cứ như có thể cầm được ngân tệ không bằng ấy."

"Khôi Lỗi tháp này vốn là xây để khảo hạch đệ tử chính thức, nhưng từ sau khi đã xây xong, người có thể trèo lên đến tầng thứ mười, chỉ lác đác chẳng được mấy ai, một đám lông bông lông còn chưa mọc đủ, sợ rằng tầng thứ nhất cũng không qua được."

Lộ trưởng lão mở miệng hỏi thăm: "Ai tới trước?"

"Ta lên!"

Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, dẫn đầu đứng dậy, hắn ăn mặc phục sức hoa lệ, nạm vàng đeo bạc, cầm trong tay một cây quạt giấy có họa một bức tranh cảnh sắc non nước, phong độ nhẹ nhàng, hay cho một mỹ thiếu niên.

Trong đám người đang đợi khảo hạch, có người trầm giọng ngạc nhiên kêu lên: "Là Thất công tử của Hồ gia, đại gia tộc đứng thứ hai Càn Châu, năm nay hắn cũng tới tham gia khảo hạch sao?"

"Nghe nói con cháu Hổ gia ai nấy đều bất phàm, Thất công tử lại càng dày công tôi luyện Hổ Gia Quyền, ta thấy chắc chắn hắn sẽ có thể nhẹ nhàng thông qua khảo hạch!"

"Đương nhiên, nếu như ngay cả Thất công tử cũng không thông qua được, vậy thì chúng ta dứt khoát đừng nên nếm thử làm gì, dẹp đường hồi phủ luôn cho xong."

Dưới sự chú ý của muôn người, Thất công tử ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Khôi Lỗi tháp.

Cánh cửa sắt nặng nề của Khôi Lỗi tháp chậm rãi đóng kín lại, ngay sau đó, bên trong tầng thứ nhất vang lên âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Nhưng chỉ vẻn vẹn chừng ba mươi hơi thở trôi qua, tiếng đánh nhau đã ngừng lại.

"Không hổ là Thất công tử, còn chưa hết thời gian uống cạn nửa chén trà đã thông qua được tầng thứ nhất!"

"Đúng vậy đó, xem ra cái Khôi Lỗi tháp này cũng không giống trong truyền thuyết đồn đại lắm!"

"Chúng ta có hy vọng gia nhập Càn Long Tông rồi!"

Két một tiếng, cửa lớn của Khôi Lỗi tháp lại mở ra một lần nữa, một người bị đánh thành đầu heo, dấu vết máu me đầy mặt, đầu tóc rối bời, quần áo toàn thân rách rưới lảo đảo đi ra, hắn vừa ra khỏi Khôi Lỗi tháp đã ngã thẳng xuống mặt đất.

Phía bên ngoài Khôi Lỗi tháp lặng ngắt như tờ, đầu heo vừa bước ra đó, không phải là Thất công tử vừa nãy đi vào thì còn là ai được nữa?
Chương 9 Lộ trưởng lão tức đến nổ phổi

Chương 09: Lộ trưởng lão tức đến nổ phổi

Đám người nhìn sang người bê bết máu vừa đi ra từ trong Khôi Lỗi tháp với vẻ mặt không dám tin, mỹ thiếu niên vừa nãy còn phong độ nhẹ nhàng, sao trong chớp mắt đã bị đánh thành đầu heo nửa chết nửa sống rồi?

Mấy người vừa ca ngợi lệ Thất công tử hết lời như vịt đực bị người ta bóp lấy cổ, nghẹn đỏ mặt, không mảy may nói được lời nào.

Các đệ tử ngoại môn vây xem đã biết kết quả sẽ như thế từ lâu, lập tức cười vang.

"Ta nói gì chứ, cái đám ngu xuẩn này, tầng thứ nhất thôi mà cũng không vượt qua được!"

Sắc mặt Lộ trưởng lão không thay đổi: "Người đâu, khiêng hắn đi."

Mấy tên đệ tử ngoại môn bước lên trước, vác Thất công tử lên đi như nhấc lợn chết.

"Người tiếp theo."

Những thiếu niên đang chờ khảo hạch quay đầu nhìn nhau, không một ai dám hó hé câu nào.

Thất công tử của Hổ gia đại danh đỉnh đỉnh, tinh thông Hổ Gia Quyền, thế mà chỉ trôi qua thời gian nửa chén trà đã bị đánh đến mức nửa chết nửa sống, chỉ có hít vào mà không có thở ra.

Trong những người ở đây, có ai tự nhận mình mạnh hơn Thất công tử chứ?

Sự tĩnh lặng kéo dài một hồi lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng.

"Ta từ bỏ..."

Dứt lời, người này lấy tay che mặt, rời đi không hề quay đầu lại.

Thế mà lại... đầu hàng!

Việc này vừa chỉ mới bắt đầu, có người thứ nhất đầu hàng thì sẽ lập tức có người thứ hai.

"Ta cũng từ bỏ."

"Ta từ bỏ."

"Các vị, đi trước một bước..."

Không lâu sau đó, hàng dài trăm người đã đi hơn phân nửa, đại đa số những người còn lại đều là những đệ tử bần hàn.

Người vừa mới đứng ở phía trước Lâm Huyền đây, sau khi oán than ba câu "Xúi quẩy" rồi cũng che mặt rời đi.

Càn Long Tông cũng không phải chỗ muốn thi là thi, không muốn thi là không thi nữa, phàm là người chưa thông qua và từ bỏ khảo hạch, trong vòng nửa năm sẽ đều không được đến tham gia khảo hạch nữa.

Lộ trưởng lão mở miệng mỉa mai: "Võ giả, đối mặt với chông gai gập ghềnh thì phải dũng cảm tiến lên, vậy mà đây đến cả can đảm khiêu chiến cũng không có, Càn Long Tông không cần cá cảnh chỉ biết sợ!"

Một thanh niên gần hai mươi tuổi, mặt đỏ lên: "Vì trận khảo hạch này mà ta đã chuẩn bị trọn vẹn ba năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ, ta đi thử xem!"

Thanh niên lưng hùm vai gấu, da thịt lộ màu vàng đồng, hai mắt sắc bén lóe ra ánh sáng như muốn tước đoạt hồn phách người khác, khí thế tản ra trên người đã đạt đến cảnh giới luyện thể tầng ba.

"Ta biết người này, hắn tên là Hùng Đồ, tuy là tử đệ bần hàn nhưng lại luyện được toàn thân công phu khí phách mạnh mẽ, đã từng luận võ cùng với võ giả cùng cảnh giới, đối phương cầm lưỡi dao bảo kiếm trong tay nhưng chỉ có thể để lại một vết trắng nhạt trên da thịt hắn mà thôi!"

"Mạnh đến thế à? Vậy chẳng phải là nói, hắn có khả năng chịu đòn rất giỏi sao?"

"Trưởng bối trong nhà ta đã từng nói rằng người luyện võ phải rèn luyện khả năng chịu đòn trước tiên, người khác không đánh ngươi ngã ngửa được thì ngươi mới có thể đánh ngã được đối phương!"

"So với Thất công tử, kinh nghiệm chiến đấu của Hùng Đồ phong phú hơn, tu vi cũng cao hơn không ít, nói không chừng có thể vượt qua được khảo hạch!"

Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Hùng Đồ bước vào trong Khôi Lỗi tháp với vẻ mặt nghiêm túc, sau khi cửa sắt của Khôi Lỗi tháp khép lại, bên trong tầng thứ nhất lại vang lên tiếng đánh nhau một lần nữa.

Tiếng đánh nhau vang lên từ trong tháp lúc bấy giờ còn kịch liệt, vang dội hơn rất nhiều so với lúc Thất công tử vào tháp, thậm chí có thể nói là như tiếng sấm rền vang.

Lúc này đám người mới nhớ lại một chuyện, đó là khôi lỗi trong tháp khôi lỗi có cảnh giới ngang với người tham gia khảo hạch!

Người tham gia khảo hạch có cảnh giới càng cao thì chiến đấu càng kịch liệt.

Tiếng đánh nhau kéo dài đến hết thời gian một chén trà mới ngừng lại được, đám người sốt ruột chờ đợi kết quả.

Sau mười hơi thở mới có tiếng đánh nhau vang lên lần nữa, lần này... âm thanh vang lên từ trong tầng thứ hai của Khôi Lỗi tháp!

"Hùng Đồ làm được rồi! Hắn đã vượt qua được khảo hạch của tầng thứ nhất!"

"Chỉ cần thông qua được tầng thứ hai nữa là có thể gia nhập Càn Long Tông..."

Tiếng nghị luận vừa mới vang lên đã lập tức im bặt. Tiếng đánh nhau vang lên từ tầng thứ hai của Khôi Lỗi tháp, chỉ kéo dài vẻn vẹn thời gian mười hơi thở đã biến mất.

Cửa sắt của Khôi Lỗi tháp mở ra, Hùng Đồ bị một con khôi lỗi khiêng xuống tầng, ném ra ngoài cửa!

Dáng vẻ của gấu còn thảm hại hơn nhiều so với Thất công tử, chẳng những máu me be bét khắp người mà cánh tay còn bị đánh gãy, lộ ra một phần xương trắng xám xịt.

Lộ trưởng lão vẫn mặt không biểu tình như trước: "Khiêng đi, người Kế tiếp."

"Bỗng nhiên ta lại nhớ ra trong nhà còn có chuyện, ta xin phép đi trước..."

"Vị huynh đệ kia chờ ta một chút, chúng ta cùng đường hồi hương, kết bạn đi cùng chứ?"

"Ôi da, ta đau bụng quá, không thể tham gia khảo hạch được, thật đúng là tiếc nuối quá!"

...

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ hàng ngũ chỉ còn lại một mình Lâm Huyền, đám người còn lại đều tự tìm một cái cớ để rời đi.

Đến nửa năm sau, cơ hội tham gia khảo hạch của Càn Long Tông lại có tiếp nhưng nếu để biến thành dáng vẻ kia của Hùng Đồ thì xem như thật sự phế luôn.

Lộ trưởng lão nhìn về phía Lâm Huyền đầy hứng thú.

"Ngươi không đi à?"

Trên mặt Lâm Huyền cũng không có vẻ gì là lo lắng: "Đến cũng đã đến rồi, nếu không thử một chút mà đã đi thì chẳng phải là đáng tiếc sao?"

Lộ trưởng lão hỏi lại: "Ngươi cũng nhìn thấy dáng vẻ của hai người kia rồi, ngươi cho rằng mình mạnh hơn bọn họ ư?"

Lâm Huyền vô cùng tự tin: "Đấy là đương nhiên."

"Lão đầu, ngươi nói mỗi lần lên được một tầng thì sẽ ban thưởng thêm một trăm ngân tệ, thông qua mười tầng có thể có được phần thưởng thêm, nói lời giữ lời được chứ?"

Lộ trưởng lão giật mình, hắn được mấy ngàn đệ tử tôn kính ở ngoại môn, lần đầu tiên bị người khác gọi là lão đầu ngay trước mặt, đúng là bị chọc giận quá mà cười vang lên.

"Lộ Bác Dương ta đường đường là trưởng lão ngoại môn của Càn Long Tông, một lời đã nói ra chắc chắn như đinh đóng cột, sao lại nuốt lời được chứ?"

"Vậy là tốt rồi, thời gian ta xông vào tháp có lẽ là đã đủ cho ngươi chuẩn bị phần thưởng kỹ càng rồi."

"Thằng nhóc ăn nói ngông cuồng này... Ngươi!"

Lộ trưởng lão giận đến mức không kìm được, vốn dĩ hắn có một chút hứng thú và hảo cảm với Lâm Huyền, không ngờ được rằng lại là tên nhóc ngông cuồng ngạo mạn như vậy, hắn chuẩn bị ra tay, dạy dỗ Lâm Huyền thật tốt một chút mới được, để hắn hiểu được nên tôn kính cường giả như thế nào!

Nhưng đợi đến lúc hắn chuẩn bị động thủ thì lại không thấy tăm hơi Lâm Huyền đâu nữa.

"Người đâu rồi?"

"Lộ trưởng lão... Hắn đã đi vào rồi."

Lộ trưởng lão bình tĩnh lại quan sát, cửa sắt của Khôi Lỗi tháp đúng thật là đã đóng lại.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật đúng là tức chết ta rồi, nâng độ khó của Khôi Lỗi tháp lên cao hơn một cấp cho ta!"

Các đệ tử ngoại môn đứng bên cạnh Lộ trưởng lão xây xẩm mặt mày, nâng... nâng độ khó lên cao hơn một cấp?

Độ khó trước mắt của Khôi Lỗi tháp là khôi lỗi có cảnh giới ngang bằng với người tham gia khảo hạch, nâng độ khó lên cao hơn một cấp chính là cảnh giới của khôi lỗi cao hơn một tầng so với cảnh giới của người tham gia khảo hạch.

Vốn đã là lấy một đấu mười, nay đối thủ lại còn cao hơn cảnh giới của mình một tầng, vậy thì còn đánh thế nào nữa?

Không thấy thiếu niên thiên tài như Thất công tử và khắp người có khí phách hộ thể mạnh mẽ như Hùng Đồ, suýt nữa đều đã bị đánh chết hay sao, giờ còn nâng độ khó lên cao hơn một cấp, chẳng phải là muốn chết người à?

"Lộ trưởng lão, suy nghĩ lại đi..."

Giọng điệu của Lộ trưởng lão lạnh lùng: "Sao đấy, không nghe theo mệnh lệnh của ta nữa rồi à?"

"Không dám không dám, đệ tử lập tức đi làm theo!" Đệ tử bị quở mắng không nhịn được mà rùng mình một cái, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng cho Lâm Huyền, "Tiểu tử, ngươi chọc ai không chọc, cứ nhất định phải chọc vào Lộ trưởng lão tính khí nóng nảy, hi vọng ngươi sẽ không chết quá khó nhìn."

Lâm Huyền đã tiến vào Khôi Lỗi tháp, hoàn toàn không biết gì cả về tình hình bên ngoài tháp.

Cũng không phải là hắn cố ý bất kính đối với trưởng lão, mà là kiếp trước lúc hắn đối mặt với tám vị đại đế đạt đến sức mạnh đỉnh cao, thái độ còn ác liệt hơn, thường hay lấy "súc sinh" làm cách xưng hô, tính cách đã định hình như thế từ lâu.

Hắn để Lộ trưởng lão chuẩn bị kỹ càng phần thưởng bí mật và phần thưởng vượt qua mười tầng chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

Lâm Huyền vô cùng tự tin rằng mình có thể xông phá được Khôi Lỗi tháp!

Người tham gia khảo hạch vào tháp, khôi lỗi trong tháp được kích hoạt, mười khôi lỗi hình người chế tạo từ huyền thiết, toàn thân đều màu đen, nện từng bước chân nặng nề, vây quanh Lâm Huyền ở chính giữa.

"Đây chính là khôi lỗi sao? Nhìn đúng là kềnh càng!"
Chương 10 Ăn cơm uống nước thoải mái

Chương 10: Ăn cơm uống nước thoải mái

Nếu như Lộ trưởng lão nghe thấy lời nhận xét của Lâm Huyền đối với khôi lỗi, nhất định sẽ tức giận đến râu cũng dựng lên.

Khôi lỗi trong tháp đều là tác phẩm sáng tạo của hắn, mỗi một con khôi lỗi đều được trải qua trăm lần mài giũa, không chỉ có khả năng công kích gấp đôi, thân hình càng nhẹ hơn so với khôi lỗi bình thường, hễ là động tác mà võ giả Luyện Thể cảnh thì khôi lỗi đều có thể làm ra từng cái một.

Điều này cũng chẳng trách Lâm Huyền, kiếp trước, Lâm Huyền đứng trên Chúng Thần Đỉnh, đã gặp qua khôi lỗi hộ vệ cấp cao gấp trăm lần, thậm chí có thể nói là khéo léo tuyệt vời bên cạnh tám vị Đại Đế.

Mỗi một tấc thân thể của con hộ vệ này đều được Thần Kim đúc ra, uyển chuyển như chim yến, thậm chí có thể nhảy múa nhẹ nhàng trong lòng bàn tay của người khác.

Người đã nhìn thấy thiên trân dị bảo, nào có thể vừa mắt đồng nát sắt vụn, cũng như người đã từng ăn sơn hào hải vị, sao có thể nuốt nổi đồ ăn tạp nham.

Lâm Huyền vận hành nguyên lực, tản ra khí thế của Luyện Thể tầng ba.

Ban đầu, khôi lỗi không hề có cảnh giới, khí thế đúng là đã tăng lên nhanh chóng, tu vi cũng tăng lên đến Luyện Thể tầng ba!

“Quả nhiên là cùng cảnh giới với ta sao?”

Trong lúc Lâm Huyền chuẩn bị ra tay, đột nhiên khí thế của mười khôi lỗi lại tăng lên, rõ ràng là tu vi bày ra đã đạt tới Luyện Thể tầng bốn!

Lâm Huyền hơi sửng sốt: “Chẳng lẽ là bởi vì Thần Đạo Công Pháp mà ta tu luyện đã khiến nguyên khí trong cơ thể quá mức tinh thuần, khiến khôi lỗi đoán sai tu vi của ta?”

Hắn vẫn chưa đoán được, tu vi của khôi lỗi tăng lên là do trong lúc vô tình hắn đã chọc tới Lộ trưởng lão trông coi khảo hạch.

“Mà thôi, bất kể là Luyện Thể tầng ba hay là tầng bốn, một đám phế liệu, đừng hòng ngăn cản ta đạt được phần thưởng!”

Con khôi lỗi ở trước mặt Lâm Huyền xung phong giết tới, một quyền mạnh mẽ nặng nề đánh thẳng vào mặt của Lâm Huyền.

“Để ta thử xem sức mạnh của khôi lỗi mạnh bao nhiêu!”

Lâm Huyền hoàn toàn không né tránh, hắn vận hành nguyên khí, phát lực từ bên hông, sức mạnh tập trung vào giữa nắm tay rồi đánh ra một quyền.

“Ầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang vọng khắp tầng thứ nhất của Khôi Lỗi tháp.

Đệ tử ngoại môn đang chờ ở bên ngoài, mọi người đều líu lưỡi.

“Bên trong đánh nhau rồi, động tĩnh lớn như vậy sao?”

“Xem chừng khôi lỗi đã phát huy sức mạnh của Luyện Thể tầng bốn!”

“Luyện Thể tầng ba đánh với mười khôi lỗi Luyện Thể tầng bốn liên hợp, chỉ sợ tiểu tử này dữ nhiều lành ít rồi!”

“Mọi người nhớ lấy, sau này tuyệt đối đừng trêu chọc Lộ trưởng lão!”

Bên ngoài tháp bàn tán sôi nổi, Lâm Huyền ở bên trong tháp vẫn đang bày ra động tác vung quyền như trước, có điều biểu cảm trên mặt hắn chỉ có thể dùng một từ để hình dung.

Trợn mắt há hốc mồm.

Trước người hắn, dấu vết của khôi lỗi đã biến mất, lại nhìn về mười thước phía trước, một khôi lỗi có cổ tay méo mó đang dựa vào vách tường, không thể động đậy.

Một quyền của Lâm Huyền đã hạ gục khôi lỗi!

Hắn thu tay về trước mặt, da cũng không rách chút nào.

“Không phải khôi lỗi này bị trục trặc gì đó, yếu như vậy sao?”

“Lại thử xem một lần nữa?”

Lâm Huyền quay người lại, đưa tay ra nhanh như chớp đã bắt được một khôi lỗi, hắn xoay khuỷu tay, đánh vào trên cổ khôi lỗi.

“Ầm!”

Lâm Huyền lại trợn mắt há hốc mồm, con khôi lỗi trong tay hắn, cổ đã bị vặn vẹo ngửa ra sau.

Nếu đổi thành nhân loại có thân thể máu thịt, chỉ sợ đầu đã bị đánh bay rồi.

“Không đúng, những con khôi lỗi này đúng là cảnh giới Luyện Thể tầng bốn, là sức mạnh của ta quá hung mãnh!”

Lâm Huyền suy nghĩ cẩn thận, khôi lỗi đã bày ra sức mạnh của võ giả cảnh giới Luyện Thể tầng bốn bình thường, cũng là bốn trăm cân.

Mà hắn tu luyện Thần Đạo Công Pháp, sức mạnh gấp đôi võ giả bình thường, một quyền toàn lực đánh ra cũng có sáu trăm cân! Sao khôi lỗi có thể chịu đựng được.

“Vốn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, bây giờ xem ra lại có phần quá nhàm chán.”

Sức mạnh sáu trăm cân đánh với sức mạnh bốn trăm cân, không hề có khó khăn đáng kể, giải quyết những khôi lỗi này giống như ăn cơm uống nước thoải mái.

Nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, Lâm Huyền không hề chần chừ, hắn giống như một con mãnh hổ xông vào đàn dê, điên cuồng đánh tám con khôi lỗi còn lại.

“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”

Tiếng gào thét của khôi lỗi trong tháp không dứt, ở bên ngoài, đệ tử ngoại môn vây xem, âm thầm đổ mồ hôi giúp Lâm Huyền.

“Chỉ sợ tiểu tử này sắp bị đánh chết rồi?”

“Nghe đi... tiếng gào thét dừng lại rồi!”

“Kỳ quái, sao cửa sắt của Khôi Lỗi tháp vẫn chưa mở ra, chẳng lẽ là cơ quan bị hỏng rồi?”

“Dù sao cũng không thể là tiểu tử này vượt cửa ải thành công, đang đi lên tầng hai chứ?”

“Không thể nào! Vừa rồi ta đã đếm, âm thanh đánh nhau tổng cộng vang lên mười lần, trừ khi tiểu tử này dùng một chiêu giải quyết một khôi lỗi!”

“Một chiêu giải quyết một con? Còn là khôi lỗi có cảnh giới cao hơn bản thân một tầng... cho dù là đệ tử nội môn vượt tháp cũng không thể làm được!”

“Ta thấy tiểu tử này chắc là đã bị đánh chết rồi, mấy người chúng ta chuẩn bị đi vào nhặt xác đi.”

“Khụ khụ!” Lộ trưởng lão hắng giọng quát lên: “Hai người đến đây, khiêng hắn đi ra, khôi lỗi trong tháp được ta bố trí cấm chế, không chết người được, chỗ ta có một lọ đan dược chữa thương, cho hắn ăn vào đi.”

“Lộ trưởng lão đúng là lòng dạ rộng rãi, không những không tổn thương đến tính mạng của tiểu tử đó, còn muốn cho hắn đan dược chữa thương.”

“Đúng vậy, nếu đổi lại là những trưởng lão khác, đã sớm dùng một chưởng đánh chết rồi.”

Giữa tiếng nịnh nọt, một tiếng nổ vang mới, vang lên bên tai mọi người.

“Ầm ầm!”

Nơi truyền ra tiếng động rõ ràng là tầng thứ hai của Khôi Lỗi tháp!

Bỗng nhiên tiếng bàn tán sôi nổi im bặt, biểu tình trên mặt mọi người khác lạ, nhưng đều vô cùng đặc sắc.

Nhất là Lộ trưởng lão, sắc mặt đã xanh mét.

Vừa rồi ta định xây dựng uy phong, lại bày ra sự hào phóng của mình, nâng cao hình tượng trong lòng các đệ tử, ngươi đã chạy đến tầng thứ hai, đây không phải là đang vả mặt ta sao?

Lộ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng quát với đệ tử vừa mới đi tăng độ khó của Khôi Lỗi tháp: “Không phải ta bảo ngươi nâng cao độ khó của khảo hạch sao?”

Tên đệ tử này hơi run rẩy, đưa bàn thao tác của Khôi Lỗi tháp cho Lộ trưởng lão.

“Bẩm báo trưởng lão... ta thật sự đã nâng lên...”

Lộ trưởng lão vung tay áo, nhận lấy bàn thao tác lên nhìn thì choáng váng ngay lập tức.

Độ khó của khảo hạch thật sự đã nâng cao rồi.

“Tiểu tử này, chẳng lẽ đúng là dùng một quyền giải quyết xong một khôi lỗi có cảnh giới cao hơn một tầng so với mình sao?”

Trong lúc Lộ trưởng lão tự hỏi, tiếng đánh nhau ở tầng thứ hai của Khôi Lỗi tháp đã dừng lại.

Lộ trưởng lão giật mình, vội vàng hỏi đệ tử bên cạnh.

“Vang mấy tiếng?”

Đệ tử lắp bắp trả lời: “Hình như là... mười tiếng!”

Lại là mười tiếng!

Bên ngoài Khôi Lỗi tháp còn yên tĩnh hơn bên trong Khôi Lỗi tháp, một gã đệ tử không nhịn được lên tiếng, phá vỡ không khí quỷ quái này.

“Hắn vừa... vượt cửa ải rồi?”

Không ai phản bác, những người cười nhạo Lâm Huyền không chống đỡ nổi mười con lúc trước, lúc này đều ngậm chặt miệng, để tránh lại bị bẽ mặt.

“Qua tầng thứ hai, hắn coi như đã thông qua khảo hạch rồi phải không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người mới lấy lại tinh thần, chỉ cần Lâm Huyền có thể đi lên tầng thứ ba, bất kể có thể vượt qua khảo nghiệm của tầng thứ ba hay không, cũng xem như đã thông qua khảo hạch rồi.

Không ai dám nhìn mặt Lộ trưởng lão, chắc chắn là vô cùng khó coi.

Cố ý tăng độ khó của khảo hạch lại bị Lâm Huyền thoải mái vượt qua, chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ trở thành trò cười khó quên của Lộ trưởng lão.

“Kỳ lạ, tiếng đánh nhau của tầng thứ ba, sao vẫn chưa vang lên?”

Tiếng đánh nhau của tầng thứ hai đã ngừng lại rất lâu rồi, nhưng tiếng đánh nhau của tầng thứ ba vẫn chậm chạp chưa vang lên.

“Là khôi lỗi của tầng thứ ba bị hỏng rồi sao?”

“Khôi lỗi biết sửa chữa tự động, tất nhiên sẽ không bị hỏng, chẳng lẽ tiểu tử đó và khôi lỗi của tầng thứ hai đều bị thua thiệt, bất tỉnh rồi?”

“Một chiêu đánh bại một khôi lỗi, quá mức khoa trương rồi, hắn chắn chắn đã dùng bí thuật tăng tu vi nhất thời nào đó, bây giờ hết sức không lên nổi tầng thứ ba nữa.”

Các đệ tử vây xem, mỗi người đều có suy đoán riêng, nhưng cũng không hề đoán đúng tình hình thực sự bên trong tháp.

Sở dĩ tiếng đánh nhau ở tầng thứ ba không vang lên, là Lâm Huyền vẫn đang dừng lại ở tầng thứ hai như trước.

Hắn cũng không phải cạn kiệt sức lực, mà là cảm thấy khảo hạch rất nhàm chán, dứt khoát nghiên cứu khôi lỗi bị mình đánh bại.

“Khôi lỗi này... gỡ ra như thế nào chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK