“Đợi đã! Ông Hoa, xin ông hãy cứu con gái tôi…”
Lúc ông Hoa gần đi, Diệp Khinh Nhan lại đuổi kịp, ngăn ông ấy lại.
Cô trở về nhà họ Diệp, đau khổ cầu xin chỉ vì con gái mình.
Ông Hoa lại tỏ ra ngạc nhiên.
Ông ấy quay lại nhìn Tần Tranh, gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng giải thích: “Bệnh của con gái cô đã được khống chế rồi, không cần phải lo lắng, đợi sau này đúng thời cơ, tôi sẽ chữa cho”.
Ông ấy cũng hoang mang.
Có thầy Tần ở đây còn cần ông ấy ra tay sao?
Nhưng nhìn Tần Tranh không lên tiếng, ông ấy cũng sẵn lòng nói giúp cho Tần Tranh.
“Cảm ơn ông Hoa, cảm ơn mọi người, mọi người đều là người tốt…”
Diệp Khinh Nhan vô cùng cảm động, cúi lạy thật sâu theo hướng nhóm ông Hoa rời đi.
Đây đều là những người tốt!
Nhất là ông Hoa đã giúp cô hết lần này đến lần khác.
Không chỉ chữa bệnh cho con gái cô, mà còn lo Tần Tranh bị trả thù, hết lần này đến lần khác hạ thấp thân phận gọi Tần Tranh là thầy Tần. Bây giờ còn tặng thiệp mời quý giá như vậy!
Lương y như từ mẫu cũng chỉ thế này mà thôi!
Người nhà họ Diệp lại không ai quan tâm đến Diệp Khinh Nhan.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Tranh, nghiến răng, chỉ muốn xé xác anh ra.
Hôm nay bọn họ đã mất hết mặt mũi!
Chỉ tại Tần Tranh!
Hơn nữa, giờ phút này, bọn họ nhìn thiệp mời trong tay Tần Tranh, trong lòng đều cảm thấy hụt hẫng.
Bọn họ cực khổ khó khăn lắm mới lấy được thiệp mời, vậy mà Tần Tranh chỉ chớp mắt đã lấy được bốn cái?
Dựa vào đâu?
Không công bằng!
“Tần Tranh! Cậu thật là to gan!”
Diệp Lâm Sâm tối sầm mặt: “Cậu năm lần bảy lượt hại nhà họ Diệp chúng tôi mất hết thể diện, cậu thật sự cho rằng nhà họ Diệp chúng tôi không dám động vào cậu sao? Người đâu! Đánh gãy hai chân của thằng súc vật này cho tôi!”
Diệp Chí Hồng cũng hết sức tức giận, lạnh lùng quát: “Đánh gãy hết hai tay hai chân cậu ta cho tôi! Bảy năm trước nhà họ Diệp chúng tôi có thể đánh gãy hai tay hai chân cậu, bây giờ cũng có thể!”
Vì Tần Tranh mà ông ta phải chịu hai cái bạt tai, ánh mắt ông ta nhìn Tần Tranh quả thật không đội trời chung!
“Nhanh vậy đã lộ bản chất rồi à?”
Tần Tranh lại không hoảng loạn, thản nhiên mở lời: “Các ông thật sự khẳng định tôi và ông Hoa bọn họ không có quan hệ gì à? Thật sự khẳng định ban nãy chỉ là trò đùa thôi sao?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người nhà họ Diệp bỗng chốc nghẹn lời.
Im lặng như tờ.
Không ai dám đắc tội với bác sĩ, nhất là bác sĩ nổi tiếng có sức ảnh hưởng cực lớn ở Giang Bắc như ông Hoa.
Gây xích mích với bác sĩ nổi tiếng thì sau này có chuyện gì sẽ không ai chữa bệnh cho mình, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
“Tần Tranh! Cậu đưa thiệp mời ra đây!”
Ngô Li Quyên đột nhiên lên tiếng. Bà ta nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay Tần Tranh: “Tiệc quan trọng ở Giang Bắc ngày mai, người tham gia đều là nhân vật lớn có uy tín ở Giang Bắc, các cậu cầm thiệp mời có ích gì? Đi cũng chỉ làm mất mặt nhà họ Diệp!”
Bà ta không quan tâm Tần Tranh có quen biết ông Hoa hay không, bà ta chỉ quan tâm thiệp mời trong tay Tần Tranh.
Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều đã có thiệp mời, chỉ có Diệp Chí Khoan và bà ta là không có, vậy chẳng phải chứng tỏ địa vị của bà ta ở nhà họ Diệp còn thấp hơn Diệp Khinh Nhan hay sao?
Sao có thể như vậy được?
Diệp Chí Khoan cũng nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay Tần Tranh: “Tần Tranh, cậu và Khinh Nhan có hai tấm thiệp mời là đủ, còn lại hai tấm để cho tôi đi”.
Tần Tranh ngây ra.
Anh không nhịn được cười khẩy: “Thiệp mời là của nhóm ông Hoa cho tôi, vì sao phải đưa các người hai tấm?”
Anh bị sự vô liêm sỉ của Diệp Chí Khoan và Ngô Li Quyên làm kinh ngạc.
Bản thân là bố mẹ của Diệp Khinh Nhan, vừa rồi Diệp Khinh Nhan bị nhà họ Diệp trách cứ như vậy mà hai người lại không đứng ra nói một câu công bằng cho cô.
Bây giờ còn đưa tay đòi thiệp.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà cho ông bà?
“Hai tấm? Dựa vào đâu mà chỉ lấy hai tấm?”
Diệp Lâm Sâm lại vung tay: “Tần Tranh, bốn tấm thiệp mời đưa hết ra đây, nhà họ Diệp chúng tôi có thể nể mặt ông Hoa mà bỏ qua chuyện cũ!”
Ông ta càng ghê gớm hơn!
Mở miệng đòi luôn bốn tấm thiệp, một tấm cũng không để lại cho Tần Tranh.
Một tấm thiệp mời có thể bán hai, ba triệu tệ, để lại cho Tần Tranh cũng lãng phí.
“Còn nữa, đây là chuyện của nhà họ Diệp, cậu không cần nhắc tới ông Hoa để uy hiếp tôi. Nhà họ Diệp chúng tôi nể mặt ông Hoa, nhưng không có nghĩa chúng tôi sợ ông ấy! Càng không có nghĩa chúng tôi sẽ bị Tần Tranh cậu đe dọa!”
Ông ta sợ Tần Tranh lại nhắc tới ông Hoa lần nữa.
Diệp Thu Vân cười nhạt: “Tần Tranh, cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu, tôi không tin cậu quen biết ông Hoa thật. Nếu cậu quen biết ông ấy thì sao còn đến cầu xin nhà họ Diệp?”
Diệp Tuyết Lan cũng nói một cách quái gở: “Em ba, nghe chị hai nói một câu, mau đưa thiệp mời ra đây. Lẽ nào em không nhìn ra sao? Nhà họ Diệp không thiếu thiệp mời, ông nội chỉ đang thử thách lòng hiếu thảo của em mà thôi. Em bất hiếu à!”
Mọi người tôi một câu, anh một câu. Đứng trên góc độ đạo đức buộc Tần Tranh và Diệp Khinh Nhan phải giao thiệp mời ra.
Diệp Khinh Nhan cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Cô cũng không muốn giao thiệp mời ra.
Tần Tranh ngăn trước mặt Diệp Khinh Nhan, lạnh giọng nói: “Chắc tôi phải dạy cho các người biết, cầu xin người khác thì phải có thái độ cầu xin. Muốn có thiệp mời phải không? Quỳ xuống cầu xin tôi đi!”
Còn chơi trò này nữa à?
Rầm!
Diệp Lâm Sâm đập tay lên bàn, tức giận đứng dậy: “Tần Tranh! Cậu đừng quá đáng!”
Hôm nay ông ta bị Tần Tranh đùa giỡn như khỉ, mất mặt vô cùng, sao có thể mắc bẫy lần nữa được chứ?
“Tần Tranh! Diệp Khinh Nhan là con gái tôi, cậu đưa thiệp mời cho tôi là điều hiển nhiên!”
Ngô Li Quyên càng mất kiên nhẫn, lao lên giơ tay định cướp lấy.
Soạt!
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Bốn tấm thiệp mời bị Tần Tranh xé vụn không chút do dự.
Sau đó, anh vung tay lên, vụn giấy bay lả tả.
“Tần Tranh! Cậu! Cậu điên rồi sao? Cậu dám xé thiệp mời của tôi?”
Ngô Li Quyên ôm đầu khóc lóc.
Bà ta đã coi thiệp mời như vật trong túi mình, nhưng bây giờ lại mất rồi.
“Tần Tranh, cậu có biết một tấm thiệp mời có giá bao nhiêu tiền không? Cậu vừa xé mất mười triệu tệ đấy!”
Lưu Dương vô cùng đau lòng.
Anh ta cảm thấy đau lòng thay Tần Tranh.
Nhà quê đúng là nhà quê, tiền đến tay mình mà cũng không biết là tiền, lại xé đi mất!
“Ông nội! Cậu ta thà xé thiệp mời cũng không muốn đưa thiệp mời cho nhà họ Diệp chúng ta, ông nội còn không nhìn ra sao? Cậu ta là một đứa ăn cháo đá bát!”
Diệp Thu Vân ở bên quạt gió thổi lửa.
Còn Diệp Lâm Sâm thì phẫn nộ tột cùng.
“Tần Tranh! Đây là cậu tự chuốc lấy, cậu đừng hối hận! Ngày mai tham gia xong tiệc trọng đại, nhà họ Diệp sẽ gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba!”
Ông ta đã bị Tần Tranh chọc giận thật sự!
Đường đường là nhà họ Diệp mà thiếu hai tấm thiệp mời sao? Gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba đổi hai tấm thiệp mời không phải nhẹ nhàng hơn sao?
Ông ta chỉ cảm thấy thiệp mời ở trong tay Tần Tranh thì quá lãng phí mà thôi, nhưng Tần Tranh lại bất chấp lý lẽ, thà xé nó đi cũng không cho nhà họ Diệp.
Ông ta sẽ khiến Tần Tranh phải hối hận!
“Hoàng Vạn Ba?”
Tần Tranh lại cười nhạt: “Đừng nói tới Hoàng Vạn Ba, sau này các người không thể gặp được hắn nữa đâu! Còn nữa, các người cũng không cần đến bữa tiệc, không ai vào được đâu, tôi không muốn nhìn thấy các người ở bữa tiệc”.
Nhà họ Diệp trừng to hai mắt.
“Tần Tranh, không phải cậu nghĩ bữa tiệc ngày mai là tổ chức cho cậu đấy chứ? Không thể gặp được Hoàng Vạn Ba nữa, cậu định khiến Hoàng Vạn Ba biến mất à?”
“Cậu chỉ là đứa ngồi tù bảy năm mới được thả ra mà thôi, cậu tưởng mình là ông hoàng trở về à?”
“Cậu quen biết ông Hoa rồi cảm thấy cả Giang Thành đều là của cậu hay sao? Cậu có biết bữa tiệc ngày mai cao cấp như thế nào không? Đừng nói là ông Hoa, cho dù là chủ tịch thành phố, người giàu nhất thành phố cũng không dám có sai sót ở bữa tiệc này đâu!”Chương 12: Nể mặt nhà họ Diệp chúng tôi!
Người nhà họ Diệp đều đầy vẻ giễu cợt, bọn họ hoàn toàn không tin lời Tần Tranh.
Hoàng Vạn Ba là nhân vật đáng sợ ở Giang Bắc, Tần Tranh còn không có tư cách để xách giày cho hắn. Nếu để những lời nói ngày hôm nay lọt vào tai Hoàng Vạn Ba, Tần Tranh thậm chí sẽ bị dìm sông làm mồi cho cá ngay!
Nhưng dù là Hoàng Vạn Ba thì trong bữa tiệc ngày mai cũng chỉ là một nhân vật nhỏ tầm thường.
Có thể thấy quy cách của bữa tiệc cao đến thế nào.
“Vậy thì chống mắt lên coi đi”.
Tần Tranh cười nhạt, dẫn Diệp Khinh Nhan rời đi.
Ngày hôm sau.
Bên ngoài trang viên Bích Hải, người nhà họ Diệp đến thật sớm.
Nhìn vào từng dãy xe sang dừng ở bên ngoài trang viên, Diệp Thu Vân hết sức kinh ngạc.
“Đây là xe của người giàu nhất Giang Bắc - Trịnh Hữu Vi! Maserati bản giới hạn, cả Giang Bắc chỉ có một chiếc!”
“Đây là Audi A6 của chủ tịch Khang!”
“Đây là Mercedes-Benz S600 của ông trùm bất động sản La Dũng!”
“Đây là Bentley của bà hoàng châu báu Ngô Hi!”
“…”
“Má ơi, đây là sức mạnh của nhân vật đẳng cấp đây sao? Chỉ một câu nói, tất cả các nhân vật có máu mặt ở Giang Bắc đều đến tâng bốc!”
Cô ta chưa từng được thấy trường hợp này, cảm thấy kích động vô cùng.
Diệp Lâm Sâm cực kì hăng hái, phất tay nói: “Bữa tiệc lần này với nhà họ Diệp mà nói là cơ hội tốt nghìn năm khó gặp, đợi lát nữa chúng ta vào trong nhất định phải biểu hiện thật tốt, cố gắng để được nhân vật lớn đó yêu thích, xem trọng!”
Người nhà họ Diệp đều lộ ra vẻ mặt phấn khởi, bọn họ muốn nắm chắc cơ hội lần này, một bước lên trời.
Cho dù không nịnh bợ được nhân vật lớn đó, kết giao với những người như chủ tịch thành phố, hay người giàu nhất thành phố cũng là chuyện rất tốt đối với nhà họ Diệp.
“Đúng rồi, mọi người nói xem Tần Tranh có đến không?”
Diệp Tuyết Lan bỗng lên tiếng.
Tất cả người nhà họ Diệp lập tức phá lên cười.
“Được rồi đấy! Cậu ta chỉ khoác lác mà thôi, đến tham gia bữa tiệc thật thì không phải tự vả mặt mình hay sao?”
Diệp Thu Vân đầy vẻ khinh thường.
Lưu Dương cũng cười nói: “Cậu ta chỉ là thằng hề mua vui cho thiên hạ mà thôi, không phải người trong giới, cho dù có mặt dày chen vào được thì cũng chỉ tự rước nhục mà thôi!”
Nhưng đúng lúc đó, từ xa xa có hai bóng người chậm rãi đi tới, chính là Tần Tranh và Diệp Khinh Nhan.
Trong nháy mắt, người nhà họ Diệp đều nhíu mày.
“Tần Tranh! Cậu đến đây làm gì?”
Ngô Li Quyên là người đầu tiên đứng ra quát mắng: “Đây không phải chỗ cho cậu đến, cậu đừng qua đây, đừng làm nhà họ Diệp chúng tôi mất mặt!”
Sắc mặt bà ta rất khó coi.
Hoàng Vạn Ba chỉ gửi đến một thiệp mời, giao cho Diệp Chí Khoan. Cả nhà họ Diệp chỉ có bà ta không lấy được thiệp mời, chỉ có bà ta không có tư cách vào bữa tiệc, tâm trạng bà ta đang vô cùng tệ.
“Làm mất mặt nhà họ Diệp à?”
Tần Tranh dẫn Diệp Khinh Nhan chậm rãi đi tới, vẻ mặt hiếu kì: “Tôi chỉ đến tham gia bữa tiệc mà thôi, sao lại làm mất mặt nhà họ Diệp? Mặt mũi của nhà họ Diệp đã bị các người tự làm mất lâu rồi, cần đến lượt tôi làm mất thay sao?”
Anh vừa dứt lời, người nhà họ Diệp đều nổi giận.
“Đừng mắc bẫy cậu ta!”.
Diệp Lâm Sâm đột nhiên lên tiếng, ngăn đám người nhà họ Diệp đang định mắng chửi lại.
Lúc này, ông ta nhìn quanh, nói thật to: “Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, người này không phải người nhà họ Diệp chúng tôi, cậu ta không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Diệp chúng tôi cả! Cậu ta không có thiệp mời không vào được bữa tiệc, không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi!”
Hai mắt ông ta sáng ngời, bộ dạng nhìn thấu tất cả.
Nhà họ Diệp là nhà giàu có, ở đây tranh luận với Tần Tranh chỉ khiến người ngoài chê cười, không để ý tới Tần Tranh là được.
Không có thiệp mời, không vào được bữa tiệc, người mất mặt sẽ là Tần Tranh chứ không phải bọn họ.
Người nhà họ Diệp cũng phản ứng lại, gật đầu với nhau.
“Thằng súc vật này quả nhiên quỷ quyệt, suýt chút nữa là mắc bẫy cậu ta rồi, may là ông nội sáng suốt!”
“Đợi bọn tôi tham gia bữa tiệc xong sẽ gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba, cho cậu khóc cũng không có chỗ mà khóc!”
Tần Tranh bật cười.
Mắc bẫy anh sao?
Anh đối phó với nhà họ Diệp mà cần dùng đến thủ đoạn thấp kém vậy sao?
Lúc này, anh không muốn dây dưa nhiều với người nhà họ Diệp, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các người có vào không? Vào thì vào, không vào thì cút về đi, đâu ra nhiều lời vô ích vậy?”
“Hừ!”
Diệp Lâm Sâm lại hừ một tiếng: “Lát nữa tính sổ với cậu sau! Tham gia tiệc quan trọng hơn… Chúng ta vào trước đi!”
Ông ta phất tay, dẫn người nhà họ Diệp đi về phía cổng vào.
“Các vị, nể mặt nhà họ Diệp chúng tôi, cho chúng tôi vào trước đi!”
“Có người dây dưa với nhà họ Diệp chúng tôi, chúng tôi không chịu nổi, đành phải mau chóng vào trong. Cho chúng tôi vào trước, nhà họ Diệp chúng tôi cảm kích vô cùng!”
Với sự dẫn dắt của Diệp Lâm Sâm, người nhà họ Diệp chen ngang đi đến lối vào bữa tiệc.
Diệp Thu Vân đắc ý liếc Tần Tranh, dẫn đầu đưa thiệp mời ra.
“Vào đi… Đợi đã!”
Hai người cảnh vệ ở trước cửa nhìn lướt qua thiệp mời, chuẩn bị cho vào, nhưng sau khi nhìn kĩ người nhà họ Diệp thì vẻ mặt lại thay đổi, chặn bọn họ lại.
Bị chặn lại trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt của đám người nhà họ Diệp đều không dễ coi cho lắm.
Diệp Lâm Sâm nặn ra một nụ cười: “Hai vị đồng chí, tôi là gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Lâm Sâm. Thiệp mời là thành phố phát cho chúng tôi, không có vấn đề gì cả”.
Ông ta còn tưởng là thiệp mời có vấn đề.
Hai người cảnh vệ lại bày ra vẻ mặt lạnh băng: “Thiệp mời không có vấn đề, nhưng các ông thì không được vào”.
Hả?
Người nhà họ Diệp đều sững sờ.
Thiệp mời không có vấn đề, vì sao lại không được vào?
Xem thường nhà họ Diệp à?
Diệp Thu Vân lập tức nổi nóng: “Các anh có ý gì? Một chút mặt mũi cũng không cho nhà họ Diệp chúng tôi à? Có tin tôi quậy đến chỗ lãnh đạo của các anh, lột da các anh ra không?”
“Nhà họ Diệp chó má gì? Chưa nghe qua!”
Hai người cảnh vệ cầm súng nhắm thẳng vào Diệp Thu Vân đang gây rối: “Cút đi! Còn gây rối tôi sẽ bắn chết cô!”
Diệp Thu Vân lập tức im miệng.
Người nhà họ Diệp cúi đầu, tiu nghỉu đi ra, ai nấy đều có vẻ buồn rầu.
Một lòng hăng hái nhiệt tình của họ còn chưa vào cửa đã bị dập tắt.
Thiệp mời không có vấn đề gì, vì sao không cho bọn họ vào?
Nhất là còn ở trước mặt tất cả mọi người, hại nhà họ Diệp mất hết mặt mũi!
“Có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không?”
Diệp Thu Vân không cam lòng: “Không được, chúng ta không thể đi, tôi không phục. Rõ ràng có thiệp mời, dựa vào đâu mà không để chúng ta vào trong?”
Ở một bên khác, Tần Tranh lạnh lùng giễu cợt: “Có thể là lớp trang điểm trên mặt chị đậm quá, người ta nghi ngờ mặt chị giấu vũ khí hóa học, định khủng bố tập kích!”
Người nhà họ Diệp đều vô thức gật đầu.
Có lẽ đúng là vậy thật, nếu không thì chẳng có lý nào lại không để bọn họ vào trong!
Diệp Thu Vân tức đến mức người phát run: “Mọi người điên rồi à? Nghe cậu ta nói bậy bạ! Lớp trang điểm chứa vũ khí hóa học? Tôi không cần mặt mũi à?”
Cô ta sắp tức điên rồi!
Người nhà họ Diệp cũng phản ứng lại, tức giận nhìn về phía Tần Tranh.
Tên Tần Tranh này!
Mình không vào được còn dám đứng đây khiêu khích bọn họ! Đúng là đáng ghét!
“Chị là người có mặt mũi sao?”
Tần Tranh lại chẳng thèm nói gì thêm, cười khẩy, dẫn Diệp Khinh Nhan từ từ đi về phía cửa. Chương 13: Bỏ đá xuống giếng!
Nhìn cảnh này, người nhà họ Diệp đều mở to hai mắt.
Rõ ràng Tần Tranh không có thiệp mời, vậy mà còn định vào trang viên? Không nhìn thấy vừa rồi bọn họ bị chĩa súng vào đầu buộc phải đi ra à?
Vẫn muốn tự rước nhục hay sao?
Tên Tần Tranh này đúng là thằng ngu!
Bọn họ phá lên cười.
Nỗi buồn vì bị đuổi ra ngoài lúc nãy bỗng tan biến, bọn họ chuẩn bị xem trò cười của Tần Tranh.
“Tần Tranh, hay là chúng ta về đi…”
Ngay cả Diệp Khinh Nhan cũng muốn lùi bước theo.
Tần Tranh lại mỉm cười, khẽ giọng an ủi: “Em tin anh là được”.
Mấy năm qua hai mẹ con cô sống dựa vào nhau, vì sinh tồn mà Diệp Khinh Nhan đã chịu bao cực khổ, từ lâu đã trở nên yếu đuối hèn mọn.
Nhưng bây giờ anh đã quay trở lại!
Anh sẽ giúp Diệp Khinh Nhan đứng lên lại lần nữa, tìm lại sự tôn nghiêm và kiêu ngạo đường đường chính chính.
“Đúng rồi, ông Hoa từng nói với anh, mặc dù bệnh của Tiểu Mạn đã được ngăn chặn nhưng muốn trị khỏi hoàn toàn thì phải có dược liệu quý hiếm…”
“Chúng ta tham gia tiệc, tất cả nhân vật lớn ở Giang Bắc đều tề tựu, nói không chừng sẽ gặp được may mắn”.
Nghe thấy câu nói này, cuối cùng Diệp Khinh Nhan cũng gật đầu, lấy dũng khí, nắm tay Tần Tranh đi đến cửa vào.
Soạt!
Đến trước cửa, hai người cảnh vệ tỏ ra cung kính, đột nhiên hành lễ quân đội.
Diệp Khinh Nhan giật mình.
Tần Tranh vẫn bình tĩnh, dẫn Diệp Khinh Nhan đi vào trang viên.
Người nhà họ Diệp đang đợi xem trò cười ở sau lưng đều sững sờ.
“Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà cậu ta có thể vào đó?”
Diệp Lâm Sâm kích động, tức giận thở phì phò.
Ông ta không thể chấp nhận việc Tần Tranh có thể vào trong đó!
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà tất cả người nhà họ Diệp đều không thể vào, mà Tần Tranh lại vào được?
Tần Tranh còn không cầm thiệp mời!
Hai người cảnh vệ còn hành lễ với Tần Tranh!
“Được lắm! Có phải các người đã nhận hối lộ không? Có phải Diệp Khinh Nhan đã dùng cơ thể hối lộ các người không?”
Diệp Thu Vân lại xông lên như một ả đàn bà chua ngoa, đưa tay ra định cấu xé hai người cảnh vệ.
Cô ta sắp tức điên rồi!
Bảy năm qua, cô ta luôn ăn trên ngồi trước, bây giờ dựa vào đâu mà Diệp Khinh Nhan lại đè đầu cô ta?
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Diệp Thu Vân ngây ra tại chỗ.
Trên mặt đất, một luồng khói xanh bốc lên.
Gương mặt hai người cảnh vệ lạnh băng: “Chúng tôi được lệnh canh gác! Cảnh cáo cô lần thứ hai! Còn dám gây rối sẽ bắn chết tại chỗ!”
Phịch!
Diệp Thu Vân bủn rủn tay chân, tê liệt ngã ra đất.
Cô ta sợ khiếp vía, không đứng lên nổi nữa.
Cô ta liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho người nhà họ Diệp, cầu xin được giúp đỡ.
Nhưng người nhà họ Diệp cũng đang kinh hoàng, sợ qua đó sẽ bị hai người nọ dùng súng quật ngã, không ai dám tới đỡ Diệp Thu Vân.
“Nhà họ Diệp điên rồi sao? Kiêu căng vì mình có chút tiền thì thôi đi, lại còn dám chạy đến đây gây sự?”
“Mọi người có ai nghe nói tới nhà họ Diệp chưa? Đúng là ngu ngốc!”
“Trước nay chưa từng nghe qua, cánh rừng Giang Bắc rộng quá, loại chim gì cũng có!”
Đám đông vây xem không nhịn được chế nhạo.
Bọn họ chưa từng thấy ai lỗ mãng như vậy, dám gây rối trước họng súng, chê mình sống lâu quá hay sao?
Trong tiếng chế giễu, Diệp Thu Vân cố nén cơn sợ hãi đứng lên, cúi thấp đầu, run rẩy trở về.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
“Tần Tranh! Chỉ tại tên Tần Tranh kia! Tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết mặt!”
Người nhà họ Diệp cũng cảm thấy xấu hổ, lúc này đều gật đầu hưởng ứng.
“Thu Vân nói không sai, nhất định là Tần Tranh âm thầm giở trò!”
“Tần Tranh đắc ý không lâu đâu, Hoàng Vạn Ba đã vào trong rồi, nhìn thấy cậu ta thì nhất định sẽ cho cậu ta đẹp mặt!”
“Chúng ta cứ đứng đây đợi là được, đợi lát nữa Tần Tranh chật vật ra đây sẽ còn mất mặt hơn cả chúng ta!”
…
Trong trang viên, khách quý đông đảo.
Nhân vật lớn còn chưa xuất hiện, tất cả mọi người đều sôi sục háo hức, vẻ mặt đầy mong chờ.
Nhìn thấy hai người Tần Tranh, Diệp Khinh Nhan bước vào, một người đàn ông trung niên béo tốt tỏ ra sửng sốt, khóe miệng cong lên nụ cười sâu xa, đứng dậy đi về phía này.
“Tao còn tưởng là ai mà kiêu căng như vậy, dám động tới Hoàng Vạn Ba tao ở Giang Bắc, hóa ra là tên vô dụng mày!”
Sắc mặt hắn thâm trầm, ánh mắt hung ác, chính là Hoàng Vạn Ba.
“Tần Tranh, hôm qua ở Hoàng Gia Nhất Hào, mày đánh tao sướng tay lắm nhỉ?”
Hoàng Vạn Ba bước từng bước đến trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Tần Tranh đầy hung ác: “Oai thật đấy! Vừa mới ra tù đã nhắm vào Hoàng Vạn Ba tao à? Mày tưởng mày vẫn còn là cậu chủ Tần của bảy năm trước sao? Mày cũng không nghe ngóng xem cả Giang Bắc này có mấy ai dám động vào tao?”
Ngày hôm qua ở Hoàng Gia Nhất Hào, hắn mưu đồ bất chính với Diệp Khinh Nhan, bị Tần Tranh đánh một trận tơi bời. Trong cơn hoảng loạn, hắn không nhận ra thân phận của Tần Tranh, chỉ lo chật vật chạy trốn.
Còn ngày hôm nay, nhìn thấy hai người đi cùng nhau, hắn nhận ra được ngay.
Tần Tranh!
Người suýt chút nữa đã hại chết hắn ngày hôm qua lại là Tần Tranh!
“Tổng giám đốc Hoàng, chuyện này là hiểu lầm…”
Diệp Khinh Nhan sợ đến mức mặt trắng bệch: “Tần Tranh không phải cố ý…”
“Ha ha ha!”
Hoàng Vạn Ba cười lớn, cười đến mức ra cả nước mắt, gương mặt nhăn nhó dữ tợn.
Choang!
Hắn ném ly rượu trong tay xuống đất, rượu trong ly bắn tung tóe trên mặt đất cùng với mảnh vỡ thủy tinh.
“Không phải cố ý à? Ngày hôm qua suýt chút nữa đã đánh ông đây tàn phế, bây giờ lại nói là không cố ý?”
“Con ả dơ bẩn, không ngại nói cho cô biết, tối hôm qua tôi đã gửi sính lễ đến nhà họ Diệp. Tham gia bữa tiệc xong, cô sẽ là người của Hoàng Vạn Ba này!”
Gương mặt hắn đầy dữ tợn: “Còn nữa, Tần Tranh, tao sẽ không để mày chết dễ dàng vậy đâu, tao sẽ bắt mày mở to mắt nhìn tao chơi đùa người phụ nữ bên cạnh mày!”
Diệp Khinh Nhan sợ đến mức sắp khóc, nắm chặt tay Tần Tranh, run lẩy bẩy.
Cô rất hối hận, đáng lẽ không nên tham gia bữa tiệc lần này, đến đây lại gặp Hoàng Vạn Ba, khiến Tần Tranh rơi vào đường cùng.
May là tiếng cười điên cuồng của Hoàng Vạn Ba thu hút ánh nhìn của nhiều người, trong lòng cô lại dâng lên tia hi vọng, hi vọng có nhân vật lớn nào đó có thể đứng ra giúp đỡ Tần Tranh.
Thế nhưng, không có ai đứng ra can ngăn.
Mục đích của mọi người tham gia bữa tiệc hôm nay đều là để kết giao với nhân vật lớn đó. Bây giờ nhân vật lớn còn chưa xuất hiện, bọn họ không dám lo chuyện bao đồng.
Trong đám đông, có người tỏ ra hả hê.
“Mọi người đừng thương hại hắn. Hắn là Tần Tranh, tên vô dụng Tần Tranh của bảy năm trước đấy!”
Trần Phi đứng dậy, oán hận nhìn Tần Tranh: “Năm xưa nhà hắn phá sản, được nhà họ Trần cưu mang, chẳng qua chỉ là con chó của nhà họ Trần mà thôi. Nhưng hắn lại lấy oán báo ân, vừa mới ra tù ngày đầu tiên đã đến phá rối đám cưới của nhà họ Trần, bây giờ còn đụng tới cả ông chủ Hoàng, hắn là đúng người đúng tội!”
“Còn Diệp Khinh Nhan, mấy năm qua cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, để sống cuộc sống sĩ diện ăn chơi đàng điếm đã biến thành con đàn bà lẳng lơ từ lâu rồi!”
Trần Thiến cũng đứng dậy theo: “Hai kẻ hạ đẳng, hoàn toàn không xứng tham gia bữa tiệc. Đây là sự sỉ nhục đối với nhân vật lớn kia! Ông chủ Hoàng đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
“Bọn họ không xứng tham gia bữa tiệc, đuổi bọn họ ra ngoài!”
“Ông chủ Hoàng ra tay nghĩa khí, nhân vật lớn đó không những sẽ không trách anh, mà còn khen ngợi anh nữa!”
Người nhà họ Trần đều lớn tiếng hô hào, để mọi người ở đây cùng bỏ đá xuống giếng với hai người Tần Tranh.
Trước cảnh này, sắc mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệch, lảo đảo sắp ngã.Chương 14: Giết anh sao? Không được!
“Khinh Nhan, có anh đây, không cần phải sợ!”
Tần Tranh nắm bàn tay lạnh lẽo của Diệp Khinh Nhan, nhìn chằm chằm Hoàng Vạn Ba, lạnh lùng nói: “Hoàng Vạn Ba, có câu người sắp chết đều nói lời thật lòng, trước khi anh chết, anh cần trả lời tôi một câu hỏi. Đáp án của câu hỏi này sẽ quyết định anh sẽ chết như thế nào”.
Anh thẳng thừng phán quyết số mệnh của Hoàng Vạn Ba.
Chắc chắn sẽ chết!
Nhưng anh vẫn có thể cho Hoàng Vạn Ba một cơ hội, một cơ hội quyết định cái chết của chính hắn.
“Tần Tranh, tao biết mày muốn hỏi gì”.
Trước những ánh nhìn chăm chú, Hoàng Vạn Ba lại càng trắng trợn: “Không sai, bảy năm trước là ông đây lái xe tông chết bố mẹ mày, ai bảo bố mẹ mày lái xe không nhìn trước nhìn sau, chắn đường của tao? Nếu để tao chọn lại, tao vẫn đạp ga tông chết bọn họ!”
Hắn hoàn toàn không thèm phủ nhận!
Hắn đường đường là Hoàng Vạn Ba, ông trùm Giang Bắc, gây chết người thì có là gì?
Chuyện bảy năm trước đã qua đi, cho dù Tần Tranh biết được thì đã sao? Dám động vào một cọng tóc của Hoàng Vạn Ba hắn không?
Tham gia xong bữa tiệc này, ngay cả Diệp Khinh Nhan cũng sẽ trở thành người phụ nữ của hắn.
Tần Tranh… chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi!
“Vậy à…”
Tần Tranh gật đầu, lúc này sát ý vô tận dần lấp đầy mắt anh.
“Thời gian bảy năm, anh vốn có một thời gian dài để trốn khỏi Giang Bắc, nhưng anh lại không”.
“Bây giờ tôi đã trở lại, anh vốn có cơ hội hối lỗi khiêm tốn làm người, tôi chưa chắc sẽ tìm đến một kẻ nhỏ bé như anh để tính sổ, nhưng anh cũng không”.
“Anh không chỉ không khiêm tốn, ngược lại hết lần này đến lần khác nhảy nhót trước mặt tôi, không giết anh… thật sự là không nói nổi”.
Giọng nói của Tần Tranh trầm thấp mà lạnh băng.
Anh đã điều tra về cái chết của bố mẹ, nhưng anh vẫn không tin bố mẹ chết bởi tay Hoàng Vạn Ba.
Hắn không đủ tư cách!
Năm xưa bố mẹ anh tay trắng lập nghiệp ở Giang Bắc, nhanh chóng phất lên trong mấy năm ngắn ngủi, dựa vào thực lực vượt trội kiếm được mười tỷ tệ, vươn lên trở thành nhà giàu nổi tiếng, chấn động cả Giang Bắc.
Còn Hoàng Vạn Ba chỉ là một tên côn đồ tầm thường, sao hắn dám ra tay với bố mẹ anh?
Nhưng Hoàng Vạn Ba đã đưa ra lựa chọn cho số mệnh của mình, việc anh cần làm là cho hắn toại nguyện.
Một bàn tay bóp chặt cổ Hoàng Vạn Ba.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang vọng.
Anh xách Hoàng Vạn Ba lên, ném mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo cứng chắc.
Sàn nhà cũng rung chuyển.
Hoàng Vạn Ba chảy máu thất khiếu, vẻ mặt đầy sợ hãi, vừa định mở miệng nói gì đó…
Nhưng Tần Tranh lại không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Rầm!
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, Hoàng Vạn Ba đã nát như tương, bộ dạng hít thở khó khăn.
“Mới vậy đã không chịu được rồi à? Vừa rồi không phải anh cứng lắm sao?”
Tần Tranh cười cười, một ngón tay nhẹ nhàng chỉ xuống, kéo Hoàng Vạn Ba từ chỗ chết trở về.
Tiếp đó, anh giẫm lên tay của Hoàng Vạn Ba.
“Á!”
Một tiếng hét thê thảm vang lên.
Hoàng Vạn Ba ôm bàn tay nát bét máu thịt, mặt mày suy sụp, nơi đũng quần đã thấm ướt.
“Một kẻ như anh mà cũng xứng động vào bố mẹ tôi? Đây là sự sỉ nhục đối với bố mẹ tôi!”
Tần Tranh cười, giẫm lên lưng Hoàng Vạn Ba, chậm rãi bẻ gãy hai tay hai chân của hắn.
“Á!”
Hoàng Vạn Ba kêu khóc thảm thiết: “Cậu Tần, tôi sai rồi, tôi không có tông bố mẹ cậu, là bố mẹ cậu tông tôi, cậu mau giết tôi đi…”
Giọng nói hắn run rẩy, toàn thân chảy máu ròng ròng.
Hắn hối hận rồi!
Đau đớn quá rồi!
Ngón tay của Tần Tranh điểm xuống, cảm giác đau đớn của hắn càng tăng thêm gấp trăm lần. Trong cơn đau đớn kịch liệt, hắn muốn ngất đi nhưng đầu óc vẫn cứ tỉnh táo vô cùng. Sống không bằng chết!
Bây giờ, hắn chỉ muốn chết đi cho xong.
Chết đi cho mau, không còn bị cơn đau đớn đáng sợ giày vò nữa.
“Giết anh sao? Không được!”
Tần Tranh cười thật tươi: “Đây là con đường mà anh tự chọn, có quỳ cũng phải lê cho hết đường!”
Rầm!
Một chân anh đạp mạnh xuống, từ đầu gối hắn trở xuống đều nứt cả ra.
Máu bắn tung tóe.
Hoàng Vạn Ba không còn đủ sức để hét nữa.
“Đánh nhau rồi, có ai không tới đây mau đi!”
“Mau dừng tay lại! Còn đánh nữa hắn sẽ chết mất!”
Cuối cùng, những người tham gia bữa tiệc đang kinh ngạc há hốc miệng cũng như sực tỉnh cơn mơ, ai nấy đều hoảng loạn.
Trần Phi lại sáng mắt lên, nhân lúc rối loạn mà khập khiễng chạy đến chỗ cảnh vệ.
Hắn muốn gọi cảnh vệ tới bắn chết Tần Tranh!
Dám làm loạn bữa tiệc ngày hôm nay à?
Muốn chết!
…
Ở xa xa, trong một căn biệt thự.
Một người đàn ông trung niên khoác áo tướng đang ngồi ngay ngắn, trên mặt đầy vẻ cung kính: “Cô Chu Tước, tôi là Thượng tướng Đỗ Nguyên Vũ, lần này tôi đến Giang Bắc phụ trách việc đàm phán”.
Ở đối diện, Chu Tước nhanh nhẹn mạnh mẽ, mau chóng gật đầu nói: “Tôi biết các ông muốn bày tỏ thiện ý với chúng tôi. Lần này đại ca của chúng tôi trở về cũng có ý về phương diện này thật, theo lời đại ca nói, lá khô cuối cùng cũng phải về cội”.
“Vâng vâng vâng!”
Đỗ Nguyên Vũ mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Đúng là tốt quá! Thiên Thần điện trở về là chuyện vô cùng tốt! Đất nước sẽ không quên những cống hiến của Thiên Thần điện trong mấy năm qua, cũng sẽ không phụ lòng Thiên Thần điện muốn hướng về quê hương. Chỉ cần điện chủ Tần đồng ý, tôi có thể đưa điện chủ Tần về Thủ đô ngay, Thủ trưởng tối cao sẽ đích thân trao tặng vinh dự và quyền lợi cao nhất cho điện chủ Tần…”
Ông ta hiểu rõ ba chữ Thiên Thần điện đại diện cho cái gì.
Một khi Thiên Thần điện trở về, sức mạnh quân sự quốc gia sẽ tiến thêm một bước, đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Bố cục của thế giới chỉ trong một thoáng suy nghĩ của người đó mà thôi.
Chuyện này không hề khoa trương!
“Không vội”.
Chu Tước lại xua tay: “Đại ca của chúng tôi vẫn còn việc riêng phải giải quyết, tôi nói vài chỗ có thể sẽ cần các ông phối hợp…”
“Không hay rồi! Có người chết rồi! Có ai không mau tới đây xem đi!”
Đúng lúc đó lại có tiếng la chói tai vang lên.
Trong biệt thự, Đỗ Nguyên Vũ biến sắc.
…
“Tần Tranh, tôi đã gọi người tới rồi, anh còn không mau dừng tay?”
Trần Phi khập khiễng chạy trở về, miệng hô hào, vẻ mặt phấn khởi hết mức.
Sau lưng, một nhóm cảnh vệ mang theo súng đạn nhanh chóng chạy tới phía này.
Trong đó, một người đàn ông trung niên mặc áo tướng, khuôn mặt không giận mà uy, lúc bước đi mang lại áp lực làm người ta nghẹt thở, toàn thân tỏa ra sát ý ngút trời.
Đó chính là Đỗ Nguyên Vũ.
“Là Thượng tướng Đỗ! Là Thượng tướng Đỗ!”
Trong đám đông có người nhận ra thân phận của Đỗ Nguyên Vũ, không khỏi la lên kinh ngạc.
“Quả nhiên là nhân vật lớn quyền năng! Thượng tướng Đỗ lại đích thân đến Giang Bắc!”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Bọn họ từng suy đoán thân phận của nhân vật lớn thần bí, nhưng không ngờ nhân vật lớn ấy lại là một vị Thượng tướng.
Thượng tướng đến rồi!
Chấn động!
“Tần Tranh, đánh mạnh vào! Đánh tiếp đi! Không phải cậu ngông cuồng lắm sao? Trước mặt Thượng tướng Đỗ, cậu thử ngông cuồng nữa xem nào”.
Trần Huy đứng dậy cười lớn, dường như đã đoán được số phận kế tiếp của Tần Tranh.
Trần Thiến ở bên cũng lạnh lùng cười: “Tần Tranh, kết thúc rồi, xuống dưới đó gặp bố mẹ anh đi! Nhớ kiếp sau đừng dây dưa với tôi nữa, anh không xứng!”
Ngay cả Hoàng Vạn Ba cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận nhìn Tần Tranh.
Hết lần này đến lần khác bị giày vò sống không bằng chết, cuối cùng hắn cũng đã đợi được thời khắc này!
Hoàng Vạn Ba hắn đã thắng!
Trước ánh mắt của bao nhiêu người, Tần Tranh lại vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Nguyên Vũ.
Khi ánh mắt giao nhau, Đỗ Nguyên Vũ run rẩy cả người.
Từng giọt mồ hôi như hạt đậu lăn xuống, thoáng chốc đã thấm ướt lưng áo. Chương 15: Đậu má ông Trần Huy!
Đỗ Nguyên Vũ đang bàn tới chuyện quan trọng với Chu Tước, cứ tưởng là ai không nể mặt mũi ông ta dám gây sự vào lúc này, sợ Tần Tranh nhìn thấy sẽ không vui nên vội vàng chạy đến hỏi tội.
Nhưng không ngờ người gây ra xung đột lại là Tần Tranh.
Ở Giang Bắc nho nhỏ này lại có người dám động đến điện chủ của Thiên Thần điện!
Ông ta ngây người ra, đầu óc trống rỗng, kêu ong ong.
Cả hiện trường đột nhiên trở nên im ắng.
Chỉ có Trần Phi phấn khởi nói: “Thượng tướng Đỗ, ông còn ngây ra đấy làm gì? Chính tên Tần Tranh này đang làm loạn, mau bắn chết hắn đi! Các anh em, nghe hiệu lệnh của tôi, cùng nhau bắn chết hắn!”
Đỗ Nguyên Vũ run rẩy cả người.
Bốp!
Một cái bạt tai giáng thật mạnh lên mặt Trần Phi.
“Câm miệng! Ông đây cần cậu dạy phải làm việc thế nào sao?”
Ông ta sắp điên lên rồi!
Một bữa tiệc vốn để bày tỏ thiện ý với Tần Tranh lại bị bọn họ quậy thành thế này.
Trần Phi còn lớn giọng ra lệnh cho ông ta bắn chết Tần Tranh.
Ông ta chỉ muốn bắn chết Trần Phi ngay tại chỗ.
“Vâng, vâng ạ”.
Trần Phi bưng mặt không dám lên tiếng nữa.
Đỗ Nguyên Vũ tức giận, sát ý nổi lên khiến hắn khiếp đảm, toàn thân run lẩy bẩy. Cuối cùng hắn cũng ý thức được người đứng trước mặt hắn là một vị Thượng tướng.
Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng yên lặng, sợ bị liên lụy.
Đỗ Nguyên Vũ lạnh lùng bước từng bước tới bục cao.
Ông ta phải có lời giải thích cho Tần Tranh.
“Tôi có hai chuyện cần nói!”
Ông ta lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Chuyện thứ nhất, bữa tiệc này là tôi chiêu đãi một nhân vật lớn. Nhân vật đó không phải tôi, mà là người quan trọng hơn tôi gấp trăm, gấp nghìn lần!”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người ồ lên.
Bọn họ đều cho rằng Đỗ Nguyên Vũ chính là nhân vật lớn của ngày hôm nay, nhưng không ngờ nhân vật lớn thật sự lại là một người khác.
Ngay cả một vị Thượng tướng cũng phải kính nể.
Chấn động!
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn quanh, muốn nhìn xem rốt cuộc nhân vật lớn đó trông như thế nào.
“Không cần nhìn nữa, nhân vật lớn đó đã đi rồi”.
Vẻ mặt Đỗ Nguyên Vũ lạnh như băng: “Người đó rất thất vọng về các người, thậm chí cũng rất thất vọng về tôi. Xảy ra chuyện như vậy… Hôm nay phải có một lời giải thích”.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, trong lòng kinh hãi xen lẫn tiếc nuối tột cùng.
Một nhân vật lớn quyền năng như vậy mà không có cơ hội gặp! Tiếc quá!
Chỉ trách… tên Tần Tranh gây ra chuyện!
Một loạt ánh mắt đổ dồn về phía Tần Tranh, hả hê trên nỗi đau của người khác.
Thượng tướng Đỗ tức giận đến vậy, tên Tần Tranh này chết chắc rồi!
“Vì sao nhân vật lớn đó lại rời đi ắt hẳn mọi người cũng rõ. Bởi vì có người gây chuyện, bởi vì có người không nên xuất hiện ở bữa tiệc này!”
Đỗ Nguyên Vũ liếc nhìn Trần Phi, lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện này Trần Phi đã kể lại rõ ràng cho tôi nghe. Tôi đã nhận được lời tố cáo của gia chủ nhà họ Trần - Trần Huy, bảy năm trước Hoàng Vạn Ba từng gây ra tai nạn, hắn là một kẻ giết người! Sở dĩ nhân vật lớn đó rời đi chính là vì Hoàng Vạn Ba!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hoàng Vạn Ba?
Không phải là Tần Tranh sao? Sao lại thành Hoàng Vạn Ba?
Hơn nữa, nhận được lời tố cáo của gia chủ nhà họ Trần - Trần Huy là sao? Trần Phi đã nói bậy bạ gì với Thượng tướng Đỗ?
Hoàng Vạn Ba cũng hoang mang: “Thượng tướng Đỗ, chuyện… chuyện này không liên quan đến tôi! Chuyện bảy năm trước chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn bình thường mà thôi!”
Tai nạn giao thông ngoài ý muốn thôi mà!
Sao nhân vật lớn kia lại vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận rời đi?
“Không cần biện minh nữa, bắn chết anh thì quá dễ dàng cho anh! Người đâu, lôi hắn xuống! Nói với bên tòa án là tôi ra lệnh, lật lại vụ án, điều tra chuyện này, giam hắn tới chung thân cho tôi! Sau khi vào tù cũng đừng quên chăm sóc hắn thật tốt!”
Hai người cảnh vệ xông lên, kéo Hoàng Vạn Ba như kéo một con chó chết ra ngoài.
“Có nhầm lẫn gì rồi phải không?”
Sắc mặt Hoàng Vạn Ba trắng bệch: “Những lời tôi nói đều là thật! Vì sao các người lại không tin tôi? Tai nạn giao thông ngoài ý muốn đó không phải tôi tông bọn họ, mà là bọn họ chủ động tông tôi, hoàn toàn không liên quan đến tôi. Má nó Trần Phi! Cậu đã nói gì với Thượng tướng Đỗ? Đậu má ông Trần Huy! Ông sẽ không được chết yên đâu…”
Hắn xong đời rồi!
Người như hắn không thể bị điều tra, một khi điều tra là chết chắc.
Tiếng la thảm thiết xa dần.
Một loạt ánh mắt lại quay sang người nhà họ Trần.
Kinh ngạc!
Khó hiểu!
Khinh thường!
Có người đứng bên cạnh bọn họ vội vàng tránh sang bên, sợ bị nhà họ Trần lây nhiễm.
Bọn họ đều cảm thấy oan uổng thay cho Hoàng Vạn Ba.
Hoàng Vạn Ba đáng chết, nhưng không chết trong tay Tần Tranh, mà lại chết bởi lời tố cáo bằng tên thật của nhà họ Trần.
Nhất là vừa rồi người nhà họ Trần còn luôn miệng Hoàng Vạn Ba, quay lưng đã đưa người ta vào chỗ chết.
Đúng là tiểu nhân nham hiểm!
Đồ hai mặt!
Người nhà họ Trần lại sắp khóc đến nơi.
Bọn họ càng kinh ngạc, càng khó hiểu, càng cảm thấy oan uổng!
“Thượng tướng Đỗ, có phải ông nhầm lẫn rồi không? Tôi không tố cáo Hoàng Vạn Ba…”
Sắc mặt Trần Huy trắng bệch.
Cho dù có chọc giận Thượng tướng Đỗ, ông ta cũng phải đứng ra thanh minh, nếu không ở Giang Bắc này sẽ không còn chỗ cho nhà họ Trần dung thân nữa.
“Ông im miệng đi!”
Đỗ Nguyên Vũ lại ghét bỏ liếc Trần Huy: “Nhân vật lớn đó rời đi, người thứ hai phải chịu trách nhiệm chính là nhà họ Trần các ông! Các ông quạt gió thổi lửa làm ồn ở bữa tiệc đã đủ rồi, bây giờ còn dám hai lòng trước mặt tôi?”
Trần Huy không nói nữa.
Cả nhà cùng nhau ngồi xuống ngay ngắn, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Ở bên cạnh, Chu Đào âm thầm nhích sang chỗ khác, tránh xa bốn người nhà họ Trần.
“Chuyện thứ hai”.
Đỗ Nguyên Vũ lạnh lùng nói: “Để nhận lỗi với nhân vật lớn đó, Giang Bắc sẽ quy hoạch một mảnh đất, đầu tư một trăm tỷ, chuẩn bị một dự án lớn. Là dự án gì không quan trọng, làm thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là dự án này giao cho ai hợp tác”.
Ông ta trực tiếp bỏ ra trăm tỷ tệ!
Đương nhiên, chỉ trăm tỷ tệ đối với Thiên Thần điện mà nói không tính là gì. Nhưng số tiền này không phải để cho Tần Tranh.
Đỗ Nguyên Vũ lộ ra nụ cười, nhìn về phía Diệp Khinh Nhan bên cạnh Tần Tranh: “Cô Diệp, sau khi suy xét cẩn thận, tôi nghĩ dự án này nên giao cho cô làm”.
Diệp Khinh Nhan sửng sốt.
Đâu chỉ có Diệp Khinh Nhan sửng sốt, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngưỡng mộ!
Đố kị!
Lại càng không hiểu được!
Dự án trăm tỷ tệ sao lại giao cho Diệp Khinh Nhan chẳng có tiếng tăm gì đi làm?
“Chuyện… Chuyện này tôi sợ là không thể đảm đương…”
Sắc mặt Diệp Khinh Nhan tái nhợt, vội vàng xua tay từ chối.
Cô sợ mất hồn rồi.
Vừa rồi Tần Tranh đánh người ta thành như vậy, cô ở bên cạnh nhìn mà khiếp hãi. Bây giờ lại có hợp đồng một trăm tỷ rơi xuống đầu cô, hết chuyện này đến chuyện khác khiến cô gần như sắp ngất xỉu.
Đỗ Nguyên Vũ lại khuyến khích: “Cô Diệp, cô đừng đặt áp lực, coi như cô giúp tôi, làm chơi chơi là được…”
Dự án trăm tỷ tệ mà làm chơi chơi?
Nói gì vậy?
Diệp Khinh Nhan sợ đến mức không dám trả lời.
Tần Tranh đột nhiên lên tiếng: “Thượng tướng Đỗ, dù gì dự án một trăm tỷ cũng phải có lý do chứ?”
“Vâng vâng vâng! Đương nhiên có lý do, lý do đó chính là…”
Đỗ Nguyên Vũ sốt ruột đến mức đổ mồ hôi: “Nhân vật lớn đó không ưa Hoàng Vạn Ba nên tiện tay bồi thường một ít cho cô Diệp”.