Khi về đến nhà, Diệp Khinh Nhan vẫn không thể tin được.
Cô tò mò nhìn Tần Tranh, hỏi: "Tần Tranh, vì sao ông Hoa lại gọi anh là thầy Tần?"
Tần Tranh ôm con gái, giải thích bừa: "Lúc anh chữa bệnh cho Tiểu Mạn đã dùng một số châm pháp, có lẽ ông ấy thấy thế nên muốn nhận anh làm thầy".
"Ý anh là Tiểu Mạn được anh chữa ư?"
Diệp Khinh Nhan thì lại không tin, cô nghiêm mặt nhìn Tần Tranh: "Tần Tranh, sao anh có thể nói như vậy? Ông Hoa có ơn cứu mạng với chúng ta, hơn nữa ông ấy còn lo lắng giám đốc Lý báo thù nên cố ý hạ thấp thân phận để diễn kịch với chúng ta, chúng ta phải cảm kích ông ấy mới đúng!"
Cô đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
Một chuyên gia tài giỏi giới Y học đức cao vọng trọng không nhẫn tâm nhìn cô bị Lý Phúc An uy hiếp, nhưng lại không thể lúc nào cũng quan tâm được, chỉ đành bịa ra một lời nói dối đầy thiện ý. Thế nên ông ấy cố ý gọi Tần Tranh là thầy Tần để Lý Phúc An không dám làm xằng bậy.
Quả thật là một con người tốt bụng!
Thế mà Tần Tranh lại không hiểu sự tỉ mỉ tận tâm của ông Hoa mà lại còn muốn cướp công của ông Hoa, thế nên cô phải uốn nắn lại anh.
"Được rồi, đúng là như vậy, không ngờ em đã nhìn thấu..."
Tần Tranh lười chẳng muốn tranh luận.
Ngay sau đó, anh nhìn con gái, đột nhiên hỏi: "Khinh Nhan, em có nhớ Tiểu Mạn bắt đầu bị bệnh từ khi nào không?"
Trong bệnh viện anh chỉ cứu cho con gái tỉnh lại mà thôi, đơn giản là dùng Cửu Long Hoàn Hồn Châm để giữ lại sức sống của cô bé chứ chưa hề loại bỏ tận gốc căn bệnh này.
Con gái còn quá nhỏ, nếu cưỡng ép chữa trị thì con gái anh phải chịu nỗi đau đớn khó mà tưởng tượng nổi, anh không nhẫn tâm.
Trong lòng anh đang kìm nén sự tức giận điên cuồng!
Con gái anh chỉ là một đứa bé mấy tuổi thôi, ai lại nhẫn tâm hạ độc cô bé như vậy?
Anh phải điều tra chuyện này để tìm ra được kẻ hạ độc, bắt kẻ đó phải hứng chịu gấp trăm lần nỗi đau khổ của con gái anh.
Diệp Khinh Nhan thấy sắc mặt Tần Tranh khó coi thì cũng sợ hãi: "Ba năm trước nhà họ Diệp đón Tiểu Mạn đi một khoảng thời gian, sau khi quay về thì con bé bị bệnh".
Sắc mặt Tần Tranh càng khó coi hơn: "Sau đó thì họ có quan tâm đến con bé không?"
Diệp Khinh Nhan lắc đầu: "Họ nói là Tiểu Mạn không chịu nghe lời, không xứng làm người nhà họ Diệp nên họ không quan tâm nữa..."
Ầm!
Tần Tranh nắm chặt hai tay, một luồng sát ý cuồn cuộn nổi lên trong lòng anh.
Nhà họ Diệp!
Hay cho một nhà họ Diệp!
Năm đó, anh bị nhà họ Diệp thừa nước đục thả câu hãm hại, tống vào trong tù. Diệp Khinh Nhan lúc đó đang mang thai còn bị nhà họ Diệp đuổi đi suốt bảy năm không ngó ngàng đến, giờ họ còn không buông tha cho con gái anh nữa!
"Những chuyện lúc trước đều đã trôi qua rồi..."
Diệp Khinh Nhan an ủi Tần Tranh một câu, cô nhìn Diệp Tiểu Mạn đang ngủ say, nói: "Tiểu Mạn dù sao cũng là con cháu nhà họ Diệp, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Em sẽ đưa Tiểu Mạn đến xin ông nội chữa bệnh cho con bé, chắc chắn ông nội sẽ không bỏ mặc".
Cô không hề nghi ngờ nhà họ Diệp mà lại còn gửi gắm hy vọng vào họ!
"Xin nhà họ Diệp chữa bệnh cho con gái sao?"
Tần Tranh bị tức tới nỗi bật cười: "Khinh Nhan, năm đó nhà họ Diệp đối xử với em như vậy, tại sao em lại còn đi cầu xin bọn họ?"
"Tần Tranh! Anh làm loạn đã đủ chưa hả?"
Diệp Khinh Nhan tức giận, cô ngân ngấn nước mắt: "Ngay cả bệnh viện cũng không chữa được bệnh của Tiểu Mạn, chúng ta không cầu xin nhà họ Diệp thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ mở to mắt nhìn Tiểu Mạn chết sao? Hay là anh sẽ chữa khỏi bệnh cho con bé?"
Cô cũng không muốn phải cúi mình đi cầu xin người khác, nhưng cô không còn cách nào khác!
Là một người mẹ, cô không thể mở to mắt nhìn con gái bị bệnh tật giày vò mà không làm gì cả!
"Xin lỗi Khinh Nhan, anh hơi quá khích".
Tần Tranh hít sâu một hơi, đè nén sát ý trong lòng xuống.
Anh quá kích động.
Đây không phải là lỗi của Diệp Khinh Nhan, anh không nên tức giận với cô.
"Khinh Nhan, không phải em muốn đến nhà họ Diệp sao? Anh đi với em!"
Anh phải đến nhà họ Diệp điều tra xem ai là người đã hạ độc con gái anh.
....
Lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Diệp, một đám người đang ngồi trong đó.
Người ngồi ở ghế chủ tọa là một ông già, ông ta chính là gia chủ nhà họ Diệp - Diệp Lâm Sâm.
"Ông nội, đây là quà của bọn cháu dành tặng ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!"
Một đôi nam nữ hành lễ chúc phúc với Diệp Lâm Sâm.
Họ chính là chị hai Diệp Tuyết Lan và anh rể Lý Đông.
"Tốt lắm!"
Diệp Lâm Sâm mừng rỡ liên tục gật đầu, ông ta đưa tay nhận lấy bức tranh chữ đắt tiền, yêu thích không nỡ buông tay.
"Ông nội, đây là món quà bọn cháu dành tặng ông, chúc cho nhà họ Diệp chúng ta ngày càng phát triển!"
Một đôi nam nữ lại bước ra chúc Diệp Lâm Sâm.
Họ chính là chị cả Diệp Thu Vân và anh rể Lưu Dương.
Nhìn món quà được đưa lên, Diệp Lâm Sâm kinh ngạc: "Đây là..."
"Đúng vậy!"
Lưu Dương rất đắc ý: "Hôm nay có một nhân vật tầm cỡ đến Giang Bắc, ngày mai người đó sẽ đến dự tiệc tại trang viên Bích Hải, mà năm tấm thiệp mời vào tiệc này chính là món quà mà cháu tặng ông nội!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh hãi!
Cả Giang Bắc này tin tức vô cùng nhanh chóng, có ai mà không biết một nhân vật tầm cỡ vừa đến Giang Bắc?
Nghe nói biến động trên sàn chứng khoán có liên quan đến nhân vật đó, những cổ phiếu người đó không thích thì giá sụt mạnh, có công ty thậm chí còn bốc hơi mấy tỷ tệ, mà những cổ phiếu người đó thích thì giá lại tăng vọt.
Có thể thấy sức ảnh hưởng khổng lồ của nhân vật đó!
Vì thế mà vô số gia tộc khắp Giang Bắc này đều tranh sứt đầu mẻ trán để tham gia bữa tiệc muốn làm quen với nhân vật đó, một bước lên trời.
Nhưng số lượng khách mời có hạn, nhà họ Diệp cũng chỉ lấy được bốn tấm thiệp mời thôi, giờ Lưu Dương lại lấy ra được những năm tấm.
Có thể thấy anh ta vô cùng bản lĩnh.
Mọi người đều nhìn Lưu Dương với ánh mắt ngưỡng mộ.
Diệp Thu Vân cười phất tay: "Lưu Dương nhà cháu làm việc trong thành phố, vừa hay nghe ngóng được chuyện này nên vận dụng quan hệ lấy được mấy tấm. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cũng chẳng có gì to tát mấy..."
Tuy nói có vẻ khiêm tốn nhưng giọng điệu cô ta không thể nào che giấu được sự đắc ý.
Vẻ mặt Diệp Lâm Sâm vô cùng vui mừng, vỗ tay cười lớn: "Được lắm, thế thì vừa đủ. Trừ nhà thằng ba thì tất cả mọi người trong nhà họ Diệp chúng ta đều có thể tham dự bữa tiệc! Nếu làm quen được với nhân vật đó thì nhà chúng ta sẽ một bước lên trời!"
Cả đám người đều bật cười.
Chỉ có hai người là xấu hổ cúi đầu xuống.
Họ là bố và mẹ kế của Diệp Khinh Nhan - Diệp Chí Khoan và Ngô Li Quyên.
Kể từ bảy năm trước khi Diệp Khinh Nhan bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, họ đều không thể nào ngẩng mặt lên trong mỗi buổi tụ họp gia đình.
"Ông nội, cháu quay về rồi..."
Một giọng nói hơi căng thẳng vang lên.
Diệp Khinh Nhan đưa Tần Tranh đi vào.
Thoáng cái, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Một buổi tiệc gia đình vô cùng náo nhiệt chợt im phăng phắc, tĩnh lặng vô cùng.
"Tần Tranh?"
Diệp Lâm Sâm không nhận quà, thậm chí không thèm nhìn Diệp Khinh Nhan mà chỉ lạnh lùng nhìn Tần Tranh: "Tần Tranh, ai cho cậu bước vào nhà họ Diệp?"
Diệp Khinh Nhan biến sắc, vội nói: "Ông nội..."
Rầm!
Diệp Lâm Sâm vỗ mạnh lên bàn, quát lớn: "Im mồm! Ai cho cháu nói chuyện! Cháu làm mất mặt nhà họ Diệp còn chưa đủ sao?"Chương 7: Bán con gái!
Diệp Lâm Sâm vô cùng tức giận.
Bố của Diệp Khinh Nhan là Diệp Chí Khoan đỏ ngầu hai mắt, nhìn Tần Tranh với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Tần Tranh, cậu hại Khinh Nhan còn chưa đủ sao? Nếu không phải do cậu thì Khinh Nhan đã được gả vào nhà quý tộc rồi!"
Mẹ kế Ngô Li Quyên cũng chỉ thẳng vào Tần Tranh quát mắng: "Tần Tranh, cút ra khỏi nhà họ Diệp ngay! Cậu không xứng để xuất hiện ở đây, càng không xứng để ở bên Khinh Nhan, mau cút đi!"
Người họ hận nhất chính là Tần Tranh!
Nếu không phải do Tần Tranh thì mấy năm nay họ đã không phải sống những ngày tháng không thể nào ngẩng mặt lên được!
Tần Tranh chỉ cười lạnh, anh nhìn chằm chằm Diệp Chí Khoan và Ngô Li Quyên: "Không thể gả vào nhà quý tộc thì Khinh Nhan liền trở thành kẻ có tội sao? Không thể gả vào nhà quý tộc thì cô ấy phải bị đuổi ra ngoài trong khi đang mang thai, các người suốt bảy năm còn không thèm ngó ngàng đến cô ấy sao? Ngay cả đứa con gái cô ấy sinh ra cũng bị các người đuổi đi?"
"Bảy năm nay quả thực tôi có lỗi với Khinh Nhan, nhưng bây giờ tôi đã trở về, tôi sẽ cho cô ấy một tương lai tươi đẹp nhất! Mà các người không có tư cách đứng đó kiêu căng chỉ trích tôi!"
Anh nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Diệp Khinh Nhan, nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bị anh nhìn như vậy, mặt Diệp Chí Khoan trắng bệch.
Ngô Li Quyên há mồm ra mấy lần nhưng không thốt nổi câu nào.
Họ là bố mẹ mà suốt bảy năm không hề ngó ngàng đến Diệp Khinh Nhan, hoàn toàn không có tư cách đứng đó chỉ trích!
"Tần Tranh, xem ra bảy năm nay cậu sống trong tù có vẻ cũng không tồi nhỉ, dám chạy tới nhà họ Diệp chúng tôi ăn nói ngông cuồng. Chỉ dựa vào cậu mà cũng có thể cho Khinh Nhan một tương lai tươi sáng sao?"
Chị cả Diệp Thu Vân đứng bên cạnh khoanh tay, cô ta cười lạnh: "Nói xem, cậu có được cái gì rồi? Hay là sau này chúng tôi đi theo cậu bưng trà rót nước nhé?"
Tần Tranh liếc nhìn Diệp Thu Vân, nói với giọng lạnh nhạt: "Sống cũng tạm ổn. Mấy năm nay tôi đánh bại vô số thế lực lớn nhỏ, còn xây dựng Thiên Thần điện. Mọi người cũng khá nể mặt tôi, đều gọi tôi là điện chủ".
Phụt!
Diệp Thu Vân che miệng cười ngặt nghẽo: "Thiên Thần điện? Cậu là điện chủ sao? Tần Tranh, cậu đến nhà họ Diệp để pha trò cười đấy à?"
Lưu Dương còn cười ra nước mắt: "Tần Tranh! Cậu là người lớn rồi mà còn đùa cái kiểu gì vậy? Cả Giang Bắc này có ai không biết cậu là ai chứ?"
"Ha ha ha..."
Mọi người đều bật cười.
"Không được rồi, tôi cười vỡ bụng mất!"
Chị hai Diệp Tuyết Lan cười rũ rượi: "Tần Tranh, nếu nhà chúng tôi không đồng ý để Khinh Nhan gả cho cậu mà gả Khinh Nhan vào nhà quý tộc thì cậu có thể làm gì chúng tôi chứ? Triệu tập một trăm nghìn tướng sĩ san bằng nhà họ Diệp chúng tôi sao?"
Tần Tranh cũng bật cười: "Chỉ là một nhà họ Diệp cỏn con mà thôi, chẳng cần phải triệu tập từng ấy tướng sĩ, tôi búng tay một cái là có thể diệt sạch!"
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người nhà họ Diệp đều cười ha hả.
"Nghe thấy chưa? Cậu ta búng tay một cái là có thể hủy diệt nhà chúng ta!"
"Ngồi tù bảy năm cứ tưởng sẽ thông minh lên chút, không ngờ bị thần kinh luôn rồi!"
"Này, sao anh nói thế với điện chủ của Thiên Thần điện hả? Anh không sợ người ta hạ lệnh triệu tập một trăm nghìn tướng sĩ san bằng nhà chúng ta sao?"
Từng câu châm chọc cười nhạo khiến mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệch.
Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng!
"Đủ rồi!"
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: "Tần Tranh, anh đừng nói nữa, tôi còn chưa đủ mất mặt sao?"
Cô không tin Tần Tranh là điện chủ Thiên Thần điện gì đó, cô cũng không mong Tần Tranh có thể cho cô một tương lai tươi sáng, cô chỉ mong Tần Tranh có thể sống đàng hoàng, tương lai có thể trở thành một người bố tốt.
"Khinh Nhan, anh..."
Tần Tranh nhìn Diệp, ánh mắt anh lóe lên sự đau đớn. Anh im bặt, không nói gì nữa.
"Ông nội, lần này cháu quay về là để xin ông chữa bệnh cho Tiểu Mạn. Bệnh của Tiểu Mạn rất nghiêm trọng, chỉ có ông mới có thể cứu con bé. Cháu xin ông hãy cứu nó!"
Diệp Khinh Nhan quỳ xuống, mong rằng Diệp Lâm Sâm có thể mở lòng từ bi.
Nhưng nét mặt Diệp Lâm Sâm vô cùng lạnh nhạt.
Đối với ông ta, Diệp Khinh Nhan hoàn toàn không có chút giá trị nào mà chỉ khiến nhà họ Diệp mất mặt. Tại sao nhà họ Diệp lại phải phí sức cứu Diệp Tiểu Mạn chứ?
Diệp Thu Vân cười lạnh đứng lên: "Diệp Khinh Nhan, giờ cô đi vào đường cùng rồi mới nhớ đến nhà họ Diệp sao? Nhà họ Diệp không nuôi kẻ vô dụng, tại sao nhà họ Diệp lại phải chữa bệnh cho đứa con gái vô dụng của cô?"
Cô ta từ nhỏ đã ghen ghét với Diệp Khinh Nhan!
Bây giờ Diệp Khinh Nhan càng nhục nhã thì cô ta càng đắc ý!
Diệp Tuyết Lan đứng bên cạnh cũng nói với vẻ quái gở: "Em ba, hai năm trước bọn chị khuyên em giao Tiểu Mạn cho nhà họ Diệp thì em không đồng ý, còn ngấm ngầm xúi giục Tiểu Mạn thành đứa trẻ không nghe lời lại hay làm loạn, khiến Tiểu Mạn cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp. Giờ chị hai muốn giúp em cũng không thể giúp được!"
Diệp Khinh Nhan không phản bác mà chỉ không ngừng cầu xin: "Ông nội, cháu cầu xin ông, xin hãy cứu lấy Tiểu Mạn, cứu lấy con gái cháu!"
Rầm!
Rầm!
Cô dập đầu từng cái một xuống nền nhà lạnh lẽo.
Vì cứu con gái, cô có thể không màng tất cả!
Ông nội không đồng ý thì cô sẽ quỳ đến khi nào ông đồng ý mới thôi!
Nhưng những người nhà họ Diệp chỉ lạnh lùng đứng đó.
Có người thì khinh thường, có người thì đắc ý, nhưng chẳng ai đồng tình hay thương xót cô.
Không một ai đứng ra nói đỡ cho cô.
Thấy cái trán trắng nõn của cô sắp chảy máu đến nơi, Tần Tranh kéo Diệp Khinh Nhan sắp phát điên lại, anh lạnh lùng nhìn lướt qua từng người nhà họ Diệp.
Anh nhìn Diệp Lâm Sâm, gằn từng chữ một: "Cô ấy gọi ông là ông nội, ông cũng xứng sao?"
"Cô ấy coi các người là người thân, các người cũng xứng sao?"
"Nhà họ Diệp bỏ rơi cô ấy bảy năm, giờ đây cô ấy vẫn nghĩ là một giọt máu đào hơn ao nước lã, vẫn coi các người là tia hy vọng cuối cùng, các người cũng xứng sao?"
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tranh, mọi người im bặt.
Sắc mặt ai nấy đều khó coi.
"Tần Tranh, cậu có ý gì hả? Ý cậu là nhà chúng tôi không có lương tâm sao? Diệp Khinh Nhan có ngày hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy! Thế mà còn đi oán trách chúng tôi à?"
Diệp Thu Vân tức điên lên: "Hơn nữa, cậu làm gì có quyền lớn tiếng chỉ trích chúng tôi?"
"Được rồi, đừng quỳ nữa, đứng dậy đi!"
Diệp Lâm Sâm phất tay, lạnh lùng nói: "Để người ngoài nhìn thấy còn tưởng nhà họ Diệp này lạnh lùng vô tình đấy!"
"Ông nội, ông đồng ý rồi sao?"
Diệp Khinh Nhan mừng rỡ ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảm kích. Cô liên tục cảm ơn: "Cảm ơn ơn cứu mạng của ông nội, sau này cháu và Tần Tranh sẽ cố gắng kiếm tiền để hiếu thảo với ông nội!"
"Ha ha, ông không cần hai đứa hiếu thảo, cháu cũng đừng vui mừng quá sớm".
Diệp Lâm Sâm cười lạnh: "Nhà họ Diệp có thể mời bác sĩ đến chữa bệnh cho Diệp Tiểu Mạn, nhưng cháu cũng phải biết nhà này không nuôi kẻ ăn hại, tất cả đều có điều kiện! Thứ nhất, cháu phải giao quyền thừa kế của Diệp Tiểu Mạn cho nhà họ Diệp, không được sự đồng ý của nhà họ Diệp thì cháu không thể gặp riêng con bé".
"Thứ hai, cháu phải gả cho Hoàng Vạn Ba!"
"Nhà họ Diệp thiếu hai tấm thiệp mời đến dự bữa tiệc ngày mai, tuy Hoàng Vạn Ba không phải nhân vật tầm cỡ gì nhưng cũng coi là có chút thế Chương 8: Anh không đồng ý!
"Ông nội, ông..."
Diệp Khinh Nhan ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: "Cháu đã có Tần Tranh, sao ông còn muốn cháu lấy Hoàng Vạn Ba? Đối với ông, cháu còn không quan trọng bằng hai tấm thiệp mời sao?"
Trái tim cô hoàn toàn nguội lạnh.
Chỉ vì hai tấm thiệp mời mà muốn cô phải lấy lão già Hoàng Vạn Ba hơn bốn mươi tuổi, cô là thứ rẻ tiền như vậy trong mắt nhà họ Diệp sao?
"Hỗn láo! Sao cô dám ăn nói như vậy với gia chủ!"
Ngô Li Quyên là người đầu tiên đứng lên, bà ta đanh giọng quát mắng Diệp Khinh Nhan: "Nhà họ Diệp không nuôi kẻ ăn hại. Nhà này đã nuôi cô hơn hai mươi năm, giờ bảo cô cống hiến một chút cho nhà họ Diệp thì đã sao? Thiệt thòi cho cô lắm à?"
Bà ta là mẹ kế của Diệp Khinh Nhan, khó khăn lắm mới gả được vào nhà họ Diệp, thế mà lại bị nhà họ Diệp chèn ép cùng với Diệp Chí Khoan.
Mà tất cả những thứ bà ta phải chịu đều là do năm đó Diệp Khinh Nhan làm ra chuyện mất mặt nhà họ Diệp. Giờ đây hy sinh Diệp Khinh Nhan để đổi lấy hai tấm thiệp mời, bà ta vô cùng sẵn lòng!
"Đúng vậy, cô cũng nên cống hiến chút gì đó cho nhà họ Diệp đi!"
Diệp Thu Vân cũng đứng lên, vẻ mặt châm chọc: "Hoàng Vạn Ba tuy hơi lớn tuổi, trông hơi xấu nhưng dù sao cũng là nhân vật có máu mặt ở Giang Bắc này, đi theo Hoàng Vạn Ba không phải tốt hơn nhiều so với đi theo Tần Tranh sao?"
Diệp Tuyết Lan đang đứng cạnh chắp tay cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Em ba, bọn chị cũng chỉ vì tốt cho em thôi! Em còn trẻ nên có thể không hiểu, sau này em sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của nhà họ Diệp!"
Ngay cả Diệp Chí Khoan cũng khuyên: "Khinh Nhan, con, con đồng ý đi!"
Ông ta rất cần hai tấm thiệp mời đó!
Ông ta đã bị chèn ép ở cái nhà này suốt bảy năm nay rồi!
Thiệp mời không quan trọng, nhưng ý nghĩa của tấm thiệp mời đó vô cùng quan trọng. Ngày mai là bữa tiệc quan trọng bậc nhất Giang Bắc này, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp này sẽ đến tham gia bữa tiệc, chỉ có hai vợ chồng ông ta là bị cho ra rìa, làm sao có thể như thế được?
Vì củng cố địa vị ở nhà họ Diệp, ông ta phải lấy được hai tấm thiệp mời đó!
Ầm!
Diệp Khinh Nhan loạng choạng lùi về sau hai bước. Cô nhìn Diệp Chí Khoan với vẻ mặt khó tin, khuôn mặt cô trắng bệch.
Cô không thể nào ngờ được rằng ngay cả bố ruột cũng muốn đổi cô lấy hai tấm thiệp mời.
Ngay sau đó, cô nở nụ cười đầy đau đớn: "Được! Con đồng ý!"
Cô mệt mỏi lắm rồi!
Lòng dạ của những người này khiến lòng cô nguội lạnh.
Nếu không phải do con gái cần đến sự chữa trị của nhà họ Diệp thì cô đã không muốn nhìn mặt đám người này nữa rồi.
Bảo cô phải gả cho Hoàng Vạn Ba?
Cô thà chết còn hơn!
Giờ đây người duy nhất khiến cô tiếc nuối chỉ còn lại Tần Tranh.
"Tần Tranh, xin lỗi".
Diệp Khinh Nhan quay người lại nhìn Tần Tranh, đôi mắt lấp lánh ánh lệ: "Tuy em tin lời anh, tin anh nhất định có thể cho em một tương lai tươi sáng, tin anh nhất định có thể trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt, nhưng bây giờ...chúng ta có duyên mà không có phận!"
"Ha ha ha!"
Thấy Diệp Khinh Nhan nói vậy, đám người nhà họ Diệp cười như điên.
Đắc ý!
Hả hê!
Sung sướng!
Có thể tùy ý quyết định vận mệnh của Diệp Khinh Nhan, có thể thoải mái chà đạp lòng tự trọng của Tần Tranh, cảm giác quyền lực này khiến họ vô cùng thích thú!
"Anh không đồng ý!"
Một giọng nói kiên định vang lên, lấn áp tiếng cười của đám người nhà họ Diệp.
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệp Khinh Nhan. Tần Tranh dịu giọng nói: "Khinh Nhan, em là người phụ nữ của anh, không ai có thể cướp em đi, cũng không ai có thể thay đổi được điều đó!"
Diệp Khinh Nhan vẫn luôn căng thẳng giờ đây không nhịn được mà bật khóc.
Cô ôm lấy Tần Tranh, rơi lệ như mưa.
Thấy thế, đám người nhà họ Diệp liền bực bội.
"Tần Tranh! Cậu không hiểu à? Diệp Khinh Nhan đã đồng ý gả cho Hoàng Vạn Ba rồi, một người ngoài như cậu có tư cách gì mà không đồng ý?"
Vẻ mặt Ngô Li Quyên vô cùng cay nghiệt, bà ta chỉ sợ tấm thiệp mời sắp đến tay rồi lại bay mất.
Diệp Thu Vân cũng mất hứng: "Tần Tranh, cậu đừng có nhầm, không phải nhà chúng tôi bán con gái mà là do các người cầu xin nhà chúng tôi giúp đỡ!"
Vừa dứt lời, cả đám người nhao nhao gật đầu.
Đúng vậy, nhà họ không phải kẻ xấu!
Là do Diệp Khinh Nhan tìm đến tận cửa xin họ giúp đỡ. Họ mở lòng từ bi đáp ứng, chỉ ra một điều kiện nhỏ thôi, Diệp Khinh Nhan nên cảm động rơi nước mắt mới đúng!
Giả vờ đáng thương cho ai xem cơ chứ?
"Nực cười!"
Tần Tranh cười lạnh: "Con gái tôi bị bệnh lúc đang ở nhà họ Diệp, nhà các người nên ra tay giúp đỡ chữa bệnh cho con bé! Giờ tôi còn chưa tính sổ với các người mà các người dám lấy bệnh của con gái tôi ra uy hiếp Khinh Nhan sao?"
"Dù các người có bao nhiêu tấm thiệp mời đi chăng nữa, ngày mai chỉ cần một người nhà họ Diệp được tham gia bữa tiệc thôi thì coi như tôi thua!"
Phụt!
Lưu Dương không khỏi bật cười: "Tần Tranh, cậu có biết bữa tiệc ngày mai vô cùng cao cấp không? Những nhân vật có máu mặt ở Giang Bắc đều đến, một tấm thiệp mời có thể bị hét giá lên đến hai ba triệu tệ, hơn nữa vô cùng quý giá! Trong tay chúng tôi có thiệp mời, cậu nói không được vào là chúng tôi không được vào sao? Cậu nghĩ rằng cậu là nhân vật lớn có bản lĩnh phi thường sao?"
Diệp Thu Vân thì không che giấu được sự khinh thường: "Tôi thấy cậu ta thực sự coi mình là điện chủ Thiên Thần điện gì đó rồi! Cậu ta không còn tỉnh táo nữa rồi!"
Ha ha ha!
Một đám người bật cười.
Tần Tranh vẫn cười lạnh.
Cứ cười đi!
Giờ cười càng hả hê thì ngày mai đám người này sẽ khóc càng khó coi.
"Được rồi!"
Diệp Lâm Sâm ngồi ở ghế chủ tọa lạnh lùng phất tay át tiếng cười xuống: "Không phải muốn chữa bệnh cho con bé kia sao? Vừa hay hôm nay ông mời một bác sĩ nổi tiếng đến kiểm tra sức khỏe cho ông, thuận tiện chữa bệnh cho con bé là được! Chữa xong thì bảo cậu ta nhanh chóng cút đi!"
Hôm nay là ngày mừng thọ của ông ta, là một ngày vui vẻ, ông ta không muốn nhìn thấy Tần Tranh nữa!
Cộp cộp cộp.
Ngay sau đó, từng tiếng bước chân vang lên.
Có mấy người đi vào, ông già râu tóc bạc trắng đi đầu chính là ông Hoa!
Diệp Lâm Sâm vội vàng đứng dậy nghênh đón, vẻ mặt vô cùng cung kính: "Ông Hoa, đã làm phiền ông rồi, những người này rồi..."
Ông ta chỉ mời một mình ông Hoa, không ngờ lại có những mấy người đến.
Vẻ mặt ông Hoa kiêu ngạo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi giới thiệu những người bên cạnh: "Những người này là bạn tôi, đều là chuyên gia Y học của Giang Bắc. Họ nghe nói tôi mới học được một bộ châm pháp mới nên cứ quấn lấy tôi mãi để được chiêm ngưỡng, mong gia chủ không để bụng".
Diệp Lâm Sâm vô cùng chấn động, ông ta vội nắm lấy tay ông Hoa hàn huyên.
Mọi người nhà họ Diệp cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào.
Nhìn xem! Thế này mới gọi là nể mày nở mặt!
Gia chủ chỉ kiểm tra sức khỏe thôi mà chuyên gia Y học của Giang Bắc đích thân đến thăm, hơn nữa không chỉ một người!
Họ vô cùng tự hào, khuôn mặt sáng bừng.
"Được rồi, tôi rất bận, trực tiếp châm cứu đi".
Ông Hoa hơi mất kiên nhẫn, liền thúc giục Diệp Lâm Sâm nằm xuống.
Hôm nay ông ấy học được một bộ châm pháp thời thượng cổ, cảm giác như vừa khám phá ra được một thế giới mới, thế nên vội vàng muốn dùng thử, cũng để cho mấy ông bạn già bên cạnh được mở mang tầm mắt.
Những chuyên gia cũng nhìn ông Hoa với ánh mắt chờ đợi, họ đang chờ ông Hoa thể hiện châm pháp.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Lâm Sâm vừa vui vẻ vừa căng thẳng, vội vàng nằm xuống.
Phụt!
Một cây kim cắm vào.
Diệp Lâm Sâm giật bắn mình, không khỏi kêu lên.
"A! Quá thoải mái! Không hổ là ông Hoa..."lực ở Giang Bắc này, vẫn có thể lấy được hai tấm thiệp mời..."
Diệp Khinh Nhan sững sờ.
Vẻ mặt cô tràn đầy sự khó tin! Chương 9: Không nén được cơn giận
"Im mồm!"
Ông Hoa lại lạnh giọng quát khiến Diệp Lâm Sâm không dám ho he gì nữa.
Ông ấy chỉ mới mò mẫm được chút ít, tuy rằng cũng khá nắm chắc nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy sử dụng châm pháp, không thể phân tâm.
Phập phập!
Lại một cây kim được cắm vào.
Diệp Lâm Sâm giật bắn mình, lại không nhịn được mà rên lên.
Ông ta thực sự vô cùng thoải mái.
Cây kim này tựa như có ma lực vậy, mấy cây kim cắm xuống khiến những căn bệnh lâu năm của ông ta đều không cánh mà bay. Một dòng nước ấm đang hội tụ, dường như ông ta đang được ngâm trong suối nước nóng, toàn thân vô cùng thoải mái.
Đám người nhà họ Diệp cẩn thận đứng bên cạnh, họ vô cùng ngưỡng mộ.
Họ cũng muốn được hưởng thụ bộ châm pháp này để giải tỏa mệt mỏi, tăng cường sức khỏe.
Đáng tiếc là họ không đủ tư cách.
Cả Giang Bắc này có rất ít người có thể mời được ông Hoa. Hôm nay ông Hoa chịu hạ mình đến nhà họ Diệp đã khiến nhà họ Diệp vô cùng kích động và vinh hạnh rồi. Nếu bảo ông Hoa châm cứu cho họ thì không cần nghĩ cũng biết đó là chuyện không thể nào!
Những chuyên gia cũng vô cùng chấn động.
Trước đó họ nghe còn tưởng ông Hoa khoác lác, họ hoàn toàn không tin.
Bây giờ Y học phát triển như vậy mà còn bỏ gần tìm xa nghiên cứu châm pháp gì chứ? Đúng là chuyện vô căn cứ!
Nhưng bây giờ họ đã tin rồi.
Đều là chuyên gia Y học nên tất nhiên họ có thể nhìn thấy những cây kim bạc cắm xuống đều có thể hội tụ sức sống. Bản lĩnh cao siêu như vậy quả thực là đáng kinh ngạc!
Nhưng khi từng cây kim được cắm xuống, trên trán ông Hoa cũng lấm tấm mồ hôi.
Ông ấy luôn nghiên cứu sâu về châm pháp, vì thế nên sau khi nhìn thấy Tần Tranh châm cứu ở bệnh viện ông ấy đã học hỏi được nhiều điều, mò mẫm được một số thứ. Hôm nay khi đến đây thử châm ông ấy cũng vô cùng nắm chắc.
Nhưng khi từng cây kim không ngừng cắm xuống thì ông ấy đã cảm nhận được sự mênh mông vô tận của bộ châm pháp này.
Cứ như có hàng ngàn hàng vạn sự biến hóa vậy!
Mỗi một cây kim cắm xuống là dường như ông ấy lại lĩnh hội được điều mới.
Một bác sĩ có sự lĩnh hội là chuyện tốt, nhưng khi đang chữa bệnh thì đó là điều tối kỵ!
Chỉ hiểu được một nửa sự việc!
Không đủ kiên định!
Tự mình hoài nghi!
Đó là điều tối kỵ của một bác sĩ!
Tốc độ châm cứu của ông Hoa càng lúc càng chậm, trong lòng ông ấy càng sốt ruột, sắc mặt thì trắng bệch, lung lay chực đổ...
"Mấy kim trước bị châm sai rồi! Kim này cắm lệch huyệt Cực Tuyền ba tấc thì có thể cứu chữa được!"
Đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tần Tranh.
Diệp Lâm Sâm tức giận quát mắng: "Im mồm! Tần Tranh, cậu không có tư cách lên tiếng ở đây!"
Diệp Thu Vân thì chỉ thẳng vào mặt Tần Tranh chửi ầm lên: "Cậu hiểu cái gì là châm cứu mà dám lên tiếng làm mất mặt hả? Dám nói nữa thì cút ra ngoài!"
Ngay cả chuyên gia cũng không ngừng quát mắng Tần Tranh.
"Bộ châm pháp này vô cùng ảo diệu, người ngoài đâu có thể hiểu được?"
"Trong khi chữa bệnh kỵ nhất là người ngoài nhúng tay vào, sẽ xảy ra sự cố, có hiểu không hả?"
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt giận dữ.
Ngay cả Diệp Khinh Nhan cũng vội vàng kéo tay Tần Tranh lại, nhắc anh đừng ăn nói lung tung.
Nhưng mắt ông Hoa lại sáng rực, nhanh chóng cắm kim vào huyệt Cực Tuyền.
Phụt!
Khi cây kim vừa cắm vào, sắc mặt Diệp Lâm Sâm liền thay đổi. Ông ta phun một ngụm máu ra, người ông ta nhanh chóng trở nên rũ rượi.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
"Tần, Tần Tranh, cái đồ hại người, tất cả đều là do cậu!"
Diệp Thu Vân trừng mắt nhìn Tần Tranh, cứ như anh đã phạm phải tội ác tày trời.
Diệp Tuyết Lan cũng nghiến răng nghiến lợi: "Em ba gả cho Hoàng Vạn Ba cũng là do nó tự quyết định. Bản thân cậu không có bản lĩnh lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để hại ông nội, cậu đáng chết!"
Ngô Li Quyên sợ tới nỗi người run lẩy bẩy: "Tôi đã bảo là cậu cút đi! Mau cút đi!"
Bà ta chỉ sợ bị Tần Tranh liên lụy.
"Lúc này mới lo cút sao? Nghĩ hay lắm!"
Đôi mắt bác cả Diệp Chí Hồng lóe lên sự mong chờ, nhưng rất nhanh sau đó đã giấu đi. Ông ta lạnh lùng nhìn Tần Tranh: "Giờ muốn đi cũng đã muộn. Nếu bố tôi mà xảy ra chuyện gì thì mười cái mạng của cậu cũng không đền nổi!"
Vẻ mặt Tần Tranh lại rất bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ nhắc nhở ông Hoa cách châm cứu thôi. Kim tiếp theo cắm vào huyệt Phong Trì một tấc, huyệt Thiên Trụ một tấc, huyệt Du Trì ba tấc, sau đó... thu kim!"
"Cậu! Cậu vẫn dám ăn nói lung tung à!"
Những người trong nhà họ Diệp đều tức giận.
Các chuyên gia cũng khó nén sự tức giận.
Họ chưa bao giờ thấy ai không biết điều như vậy.
Ông Hoa là chuyên gia Y học của Giang Bắc, một câu nói của Tần Tranh đã ảnh hưởng đến ông Hoa khiến Diệp Lâm Sâm bị hộc máu, vậy mà giờ Tần Tranh vẫn dám chỉ huy linh tinh!
Nhưng đôi mắt ông Hoa lại rực sáng.
Cửu Long Hoàn Hồn Châm đứng đầu trong số chín bộ châm pháp hàng đầu thời thượng cổ, vô cùng ảo diệu, thế nên ông ấy đã sớm lạc đường trong đó, mà giọng nói vang lên lúc này lại giúp ông ấy thoát khỏi mây mù.
Soạt soạt soạt!
Từng cây kim bạc dứt khoát cắm xuống.
Ông Hoa thu kim, rơi vào trầm tư.
Ông ấy đang ngẫm lại những điều ngộ ra khi châm cứu ban nãy.
Mà Diệp Lâm Sâm thì đứng dậy, nhìn Tần Tranh với sắc mặt tối tăm, ánh mắt ông ta như bốc lửa: "Tần Tranh, cậu to gan lắm, cậu muốn mưu sát tôi ư?"
Một đám người hoảng loạn chạy ra chỗ Diệp Lâm Sâm. Sau khi kiểm tra kỹ càng, họ thấy Diệp Lâm Sâm không có việc gì mà lại còn tràn trề sức lực, tinh thần phấn chấn, ánh mắt kỳ vọng của một số người tối sầm đi.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn về phía Tần Tranh, đám người nhà họ Diệp lại tỏ vẻ vô cùng tức giận.
"Tần Tranh! Nhà họ Diệp tốt bụng chữa bệnh cho con gái cậu mà cậu lại lấy oán báo ơn, lòng lang dạ sói! Nếu không phải ông Hoa có y thuật cao siêu thì cậu đã thực hiện được âm mưu rồi!"
"Tần Tranh! Đồ đáng chết!"
Các chuyên gia cũng liên tục cười lạnh, lạnh lùng đứng nhìn.
Họ cũng coi thường Tần Tranh!
Nhưng Tần Tranh lại chẳng hề quan tâm: "Tôi nói rồi, chỉ một nhà họ Diệp cỏn con tôi búng tay là có thể tiêu diệt, tôi không cần dùng đến thủ đoạn này để đối phó các người!"
Anh đang nói đúng sự thật.
Khi chưa tra ra được kẻ đứng đằng sau hạ độc con gái anh, ai trong nhà họ Diệp cũng đáng chết!
Ầm!
Tất cả mọi người đều kinh hãi bởi lời nói của Tần Tranh.
Họ vô cùng tức tối, lửa giận ngập trời.
Đã đến nước này rồi mà Tần Tranh vẫn láo xược như vậy! Quả thực không coi nhà họ Diệp ra gì!
"Đồ súc sinh, bao nhiêu lần hỗn láo với nhà họ Diệp, hôm nay tôi phải đánh gãy hai chân cậu!"
Diệp Chí Hồng quát lên giận dữ, ông ta giơ cao hai tay định tát Tần Tranh.
Nhưng ngay lúc này, ông Hoa lại nhíu mày mở bừng mắt ra.
Quá ồn ào!
Dòng suy nghĩ của ông ấy đã bị cắt đứt.
Nhưng dù như thế thì ông ấy cũng thu hoạch được khá nhiều.
Lúc này ông ấy mở mắt ra nhìn lướt qua mọi người. Nhưng đột nhiên, ông ấy chợt trợn to mắt.
Có người dám hỗn xược với thầy Tần!
"Dừng tay!"
Ông ấy quát lên một tiếng như sấm rền.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Họ đổ dồn ánh mắt về phía ông Hoa, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông Hoa vọt người ra như bay, tát một cái đau điếng vào mặt Diệp Chí Hồng.
Bốp!
Một cái tát khiến Diệp Chí Hồng ngã sõng soài ra đất.
Mắt ông ấy đỏ ngầu, không thể kìm được cơn giận.
"Diệp Lâm Sâm! Tôi châm cứu kéo dài tuổi thọ cho ông ba năm mà nhà họ Diệp các người dám lấy oán báo ơn à? Hôm nay nhà họ Diệp dám động vào một sợi tóc của thầy Tần thì tôi bảo đảm cả Giang Bắc này sẽ không còn chỗ dung thân cho các người đâu!"Chương 10: Tức phát điên!
Ông Hoa vô cùng tức giận.
Thầy Tần là cao nhân tuyệt thế, tư tưởng cũng không hề bảo thủ, khinh thường việc giấu riêng châm pháp kỳ diệu thời thượng cổ cho riêng mình, phô bày ra không hề giấu giếm.
Hơn nữa vừa nãy thầy Tần còn tự mình chỉ dạy ông ấy châm cứu!
Ân tình như vậy không thể nào báo đáp, thậm chí làm trâu làm ngựa cho thầy Tần ông ấy cũng vui lòng!
Thế mà bây giờ người nhà họ Diệp dám ra tay với thầy Tần trước mặt ông ấy.
Sao ông ấy có thể không tức giận được?
"Ông Hoa, điều, điều này chỉ là hiểu lầm thôi... Cậu ta chỉ là một tên vô dụng thôi!"
Những người nhà họ Diệp đều sững sờ.
Tần Tranh chỉ là một tên vô dụng vừa ra tù thôi, sao có thể là thầy Tần gì đó được?
Những chuyên gia cũng ngơ ngác nhìn ông Hoa.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Với danh tiếng của ông Hoa tại sao lại phải gọi một thanh niên là thầy?
"Hừ! Diệp Lâm Sâm, tôi cũng không giấu gì ông, hôm nay tôi chỉ thử châm cứu, tiếp theo còn phải điều chỉnh khí huyết, nếu không khí huyết sẽ xung khắc, ít nhất giảm thọ ba năm!"
Ông Hoa vẫn vô cùng tức giận, liền chỉ vào Diệp Lâm Sâm mắng té tát: "Ông chỉ biết coi thường người khác thôi à? Thầy Tần là cao nhân tuyệt thế, ngay cả châm pháp của tôi cũng là do thầy Tần tiện tay truyền dạy! Hôm nay nhà họ Diệp các người dám đắc tội thầy Tần mà còn muốn tôi điều chỉnh khí huyết cho ông sao? Nằm mơ!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tần Tranh là cao nhân tuyệt thế sao?
Hơn nữa nhìn thái độ của ông Hoa thì nếu Tần Tranh không tha thứ cho họ thì Diệp Lâm Sâm ít nhất sẽ giảm thọ ba năm?
Diệp Lâm Sâm vô cùng hoảng loạn.
Vốn ông ta đã cao tuổi, giờ còn giảm thọ ba năm thì còn sống được bao lâu chứ?
Ông ta vội vàng đưa mắt ra hiệu cho người nhà họ Diệp.
Diệp Chí Hồng nhanh chóng đứng ra quở trách: "Tần Tranh! Cậu mau bảo ông Hoa ra tay đi, chúng tôi sẽ không nhắc đến chuyện xưa nữa!"
Diệp Thu Vân cũng cười lạnh đứng ra: "Tần Tranh, cậu thắng rồi! Cậu dùng thủ đoạn này để ép nhà chúng tôi phải nghe lời cậu, đúng là buồn nôn! Mau bảo ông Hoa ra tay cứu ông nội, sau đó cậu cút ra khỏi nhà họ Diệp cho tôi!"
Mọi người kẻ tung người hứng. Tuy họ đều không hiểu tại sao Tần Tranh lại trở thành Thầy Tần, nhưng họ vẫn coi thường Tần Tranh, trong ánh mắt cao ngạo tràn ngập sự khinh thường.
"Ngu xuẩn!"
Tần Tranh chỉ cười lạnh, anh chẳng buồn nói thêm gì mà quay người rời đi.
"Tần Tranh! Cậu!"
Sắc mặt đám người đều thay đổi.
"Mau chặn cậu ta lại! Không cho cậu ta đi!"
Vẻ mặt Diệp Chí Hồng tức giận, ông ta nhìn bóng lưng Tần Tranh rồi cười lạnh: "Mọi người không cần căng thẳng, cậu ta chỉ đang giả vờ giả vịt thôi! Tần Tranh! Cậu dám đi thì đừng hòng quay lại!"
"Cậu thử đi một bước xem?"
"Được! Cậu giỏi lắm! Cả đời này cậu đừng hòng bước chân vào nhà họ Diệp nửa bước!"
Khi thấy Tần Tranh và Diệp Khinh Nhan sắp đi ra khỏi nhà họ Diệp...
Bốp!
Mặt Diệp Lâm Sâm tái xanh, ông ta tát một cái thật mạnh lên mặt Diệp Chí Hồng.
Ông ta bảo Diệp Chí Hồng giữ người lại chứ không bảo đuổi người đi. Nếu đuổi Tần Tranh đi thật thì ông ta sẽ giảm thọ ba năm!
"Tần Tranh... Diệp Khinh Nhan! Cháu đứng lại cho ông!"
Diệp Lâm Sâm hít sâu một hơi, ông ta gọi Diệp Khinh Nhan lại.
Dù đến nước này rồi ông ta vẫn không muốn hạ mình trước Tần Tranh mà lại trách mắng Diệp Khinh Nhan: "Diệp Khinh Nhan! Bảy năm trước cháu khiến nhà họ Diệp mất sạch thể diện, nhà họ Diệp chăm sóc con gái cháu một thời gian, cũng coi như đã tận tình tận nghĩa. Hôm nay ông còn mời những chuyên gia Y học của Giang Bắc đến chữa bệnh cho con gái cháu, chẳng lẽ nhà họ Diệp đối xử với cháu còn chưa đủ tốt sao?"
"Nhưng cháu báo đáp nhà họ Diệp như thế này sao?"
"Cháu cứ mở to mắt nhìn ông chết đi à?"
Giọng nói đau đớn như thể ông ta là một đóa sen trắng, rất vô tội.
Diệp Khinh Nhan không khỏi dừng bước.
Thấy cô dừng lại, mắt đám người kia đều sáng rực lên.
Họ nhao nhao mở miệng chỉ trích Diệp Khinh Nhan.
"Diệp Khinh Nhan! Làm người phải có lương tâm, cô thử hỏi mình đi, nhà họ Diệp đã làm gì có lỗi với cô chưa?"
"Đồ vong ân bội nghĩa, còn không mau chạy tới xin lỗi ông nội?"
Từng tiếng chửi mắng khiến sắc mặt Diệp Khinh Nhan trắng bệch, cô cúi đầu xuống.
Diệp Lâm Sâm dù sao cũng là ông nội cô, tất nhiên cô không nhẫn tâm mở to mắt nhìn Diệp Lâm Sâm chết đi.
Tần Tranh chỉ cười lạnh, anh chắn trước mặt Diệp Khinh Nhan.
"Cầu xin người khác thì cũng phải có thái độ thành khẩn của người đi cầu xin!"
"Các người xin tha thứ mà lại bắt chúng tôi quỳ xuống cầu xin các người? Đây là đạo lý gì vậy?"
"Diệp Lâm Sâm, cầu xin tôi đi, tôi có thể bảo ông Hoa ra tay cứu ông!"
Mặt Diệp Lâm Sâm trắng bệch.
Sắc mặt đám người nhà họ Diệp càng khó coi hơn.
Bảo bọn họ cúi đầu cầu xin Tần Tranh?
Họ không làm được!
Nhưng dưới ánh mắt ép buộc của Diệp Lâm Sâm, đám người nhà họ Diệp chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cúi đầu xin lỗi Tần Tranh: "Xin lỗi..."
Giọng họ rất nhỏ, mơ hồ không rõ.
"Chưa ăn cơm à? Các người nói gì tôi không nghe rõ!"
Sắc mặt họ vô cùng khó coi, họ thấy vô cùng mất mặt, nhưng không thể không nói to lên: "Xin lỗi!"
"To hơn! Tôi không nghe thấy!"
"Xin lỗi!"
Đám người nhà họ tức giận hét to, ai nấy đều đỏ mặt tía tai, họ nhìn Tần Tranh như thể muốn xé anh ra thành từng mảnh.
Vẻ mặt Tần Tranh tràn đầy sự châm chọc: "Các người xin lỗi tôi làm gì? Tôi muốn Diệp Lâm Sâm cầu xin tôi, không phải bảo các người xin lỗi tôi!"
Phụt!
Đám người nhà họ Diệp tức suýt hộc máu!
Diệp Lâm Sâm tức tới nỗi toàn thân run lẩy bẩy: "Tần Tranh! Tôi có thể thừa nhận thân phận người nhà họ Diệp của Diệp Khinh Nhan, ngày mai Diệp Khinh Nhan có thể tới công ty làm việc. Cầu xin cậu, hãy bảo ông Hoa ra tay đi!"
Ông ta sắp bị Tần Tranh giày vò tới nỗi phát điên rồi!
Tần Tranh chỉ cười lạnh lắc đầu: "Ông xin tôi cũng vô dụng, tôi chẳng phải thầy Tần gì cả, hôm nay tôi mới gặp ông Hoa lần thứ hai mà thôi... Cho dù tôi cầu xin thay ông thì ông Hoa chưa chắc đã nể mặt tôi!"
Ông Hoa đứng cạnh hiểu được tình hình cũng gật đầu: "Đúng vậy! Tôi chỉ đơn giản là không thích nhà họ Diệp các người, cái danh hiệu thầy Tần chỉ là một trò đùa thôi!"
Phụt!
Diệp Lâm Sâm cuối cũng cũng không nhịn được, ông ta phun ra một ngụm máu.
Ông ta sắp tức phát điên rồi!
Nhưng lúc này ông ta không thể không khép nép cầu xin: "Ông Hoa, trước đây là do nhà họ Diệp chúng tôi tiếp đón không được chu đáo, xin ông hãy cứu tôi đi!"
Ông Hoa cười lạnh.
Nhưng khi thấy Tần Tranh khẽ gật đầu với mình, ông ấy phất tay, lạnh lùng nói: "Ba lạng Phục Linh, một lạng Cam Thảo, ba lạng Đương Quy, ba lạng Bạch Thược, nấu lên uống".
Nói xong thì ông Hoa không thèm nhìn Diệp Lâm Sâm nữa, liền đưa mấy chuyên gia đi lên trước chắp tay tạm biệt Tần Tranh.
"Thầy Tần, trước đây chúng tôi có mắt không tròng, mong thầy rộng lượng bỏ quá cho!"
"Ngày mai Giang Bắc có bữa tiệc lớn, đây là mấy tấm thiệp mời, coi như là quà bồi thường chúng tôi dành tặng thầy Tần, mong thầy không chê!"
"Sau này thầy Tần có việc gì chỉ cần gọi một tiếng, chúng tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ, cố gắng phụng sự!"
Tần Tranh nhận lấy thiệp mời, lạnh nhạt gật đầu.
Mấy chuyên gia hưng phấn rời đi.
Chỉ mấy tấm thiệp mời cỏn con đã được thầy Tần tha thứ, họ quá hời! Sau này họ có thể theo ông Hoa học tập châm pháp rồi!
Nhưng khi nhìn thấy thiệp mời trong tay Tần Tranh, đám người nhà họ Diệp đều sững sờ.