• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Bất ngờ

Tô Vũ không quan tâm, hắn dựa lưng vào vách xe, cũng chả buồn nhìn mặt tên ngốc Từ Vĩ này nữa, ánh mắt hắn trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Ô tô chạy đến nhà ga tỉnh, những tân binh ở các thành phố và thị trấn khác cũng tập trung tại đây. Bọn họ được phân đến quân khu phía Bắc, phải đổi tàu hai lần, mất hơn ba mươi sáu tiếng đồng hồ mới đến nơi, đối với những người chưa từng đi xa nhà mà nói, ngồi tàu hỏa chính là một loại cực hình.

“Nhanh lên, nhanh lên nào, lên xe, tìm được chỗ trống rồi thì nhanh chóng ngồi xuống đi, tới Từ Châu, chúng ta sẽ đổi sang chuyến tàu khác, mọi người chịu khó một chút, chúng ta sẽ tới đó nhanh thôi”.

Ngũ Bân thấy vẫn có người còn đang chạy qua chạy lại trong toa tàu, anh ta vỗ tay, hô to: “Ngồi xuống hết đi, đừng di chuyển nữa, tôi điểm danh, ai có mặt thì hô lên một tiếng có”.

“Trương Khắc Cần!”

“Có!”

“Lí Tường Dương!”

“Có!”



Ngũ Bân điểm danh, nhìn thấy Tô Vũ ở bên cạnh đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta liếc mắt nhìn hắn: “Tô Vũ”.

Tô Vũ dường như không nghe thấy anh ta gọi tên mình, hắn không phản ứng lại mà cũng không trả lời anh ta.

“Tô Vũ?”, Ngũ Bân lại gọi tên hắn thêm một lần nữa, giọng cao lên vài tông.

Tô Vũ quay đầu lại nhìn anh ta, nhận ra được anh ta chính là người nọ, người đã dùng một câu không đạt tiêu chuẩn để đuổi hắn đi, hắn không trả lời mà thản nhiên hỏi lại: “Có việc gì không?”

Dù tính tình của Ngũ Bân có tốt đến mấy cũng không thể nào nhịn nổi, tay anh ta vỗ vào cuốn sổ điểm danh rồi quát lớn: “Tôi bảo cậu hô có!”

“Có”, Tô Vũ hô cho có lệ rồi lại tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngũ Bân cảm thấy máu toàn thân như đang dồn thẳng lên não, anh ta cảm thấy tức giận, đây mà là lính sao? Cái điệu bộ này của Tô Vũ mà cũng được coi là một người lính sao? Không có một chút ý thức kỷ luật nào cả!

Người như vậy giỏi lắm là không quá ba tháng ở trong quân đội, nhất định là không trụ nổi ba tháng!

Anh ta không nói gì nữa, chỉ cười một cách lạnh lùng, đợi đến lúc tới quân khu còn không trị được Tô Vũ sao? Đừng nói là cậu ta, ngay cả bản thân anh ta còn chịu không nổi nữa là, quân đội… cũng không phải là chốn thiên đường!

“Từ Vĩ!”

“Có!”, Từ Vĩ hô rất to, anh ta vô cùng lo lắng, lén nhìn trộm Tô Vũ rồi ngẩng đầu lên, lén lút lấy hai gói thuốc lá Trung Hoa từ trong túi ra, nhân lúc Ngũ Bân đi tới trước mặt mình, anh ta im lặng nhét vào túi quần của Ngũ Bân, anh ta cười bí hiểm nói: “Vất vả cho tiểu đội trưởng rồi, ha ha”.

Ngũ Bân ngớ người, sắc mặt anh ta tối sầm lại, đưa tay vào túi lấy gói thuốc lá Trung Hoa ra, trực tiếp ném vào mặt Từ Vĩ, anh ta mắng to: “Con mẹ nó, cậu làm như vậy là có ý gì? Nói cho ông đây nghe thử, cậu có ý gì hả? Thuốc lá Trung Hoa, cậu giỏi lắm rồi!”

Mặt của anh ta kề sát vào mặt của Từ Vĩ, hai mắt trừng lớn, dáng vẻ rất hung dữ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Từ Vĩ, làm cho anh ta sợ tái mặt, ấp úng không nói nên lời.

Dáng vẻ gào thét đầy hung ác của Ngũ Bân làm cho Từ Vĩ sợ hãi, anh ta ngồi yên tại chỗ, không dám động đậy.

Ngũ Bân vứt bao thuốc lá xuống dưới chân, dùng đôi giày da bóng loáng dẫm lên một cách hung ác, nghiền đến lúc bao thuốc lá nát nhừ thì anh ta mới dừng lại, ngón tay chỉ vào mặt Từ Vĩ, sau đó liếc sang Tô Vũ, cười một cách lạnh lẽo, giống như một tên ác ma, làm cho những tân binh ở xung quanh sợ tới mức không dám thở mạnh.

“Giỏi, đúng là rất giỏi! Mẹ nó, toàn là nhân tài!”, Ngũ Bân thét lớn: “Trên người ai còn có vật cấm nữa không? Lấy hết ra đây cho tôi! Nếu như bị tôi phát hiện thì ông đây sẽ không nương tay cho đâu!”

Nói xong, anh ta kêu những người lính cũ đi lục soát, tìm ra được một số thứ khác, trong ống quần của một tên béo nọ còn giấu được hai bao chân giò hun khói, Ngũ Bân bắt tên mập kia ăn hết toàn bộ hai bao chân giò ngay tại chỗ.

“Ăn ngon không? Còn muốn ăn nữa không, lát nữa có cần ông đây mua thêm cho cậu không hả, ăn đến khi nào cậu muốn nôn ra mới thôi”, Ngũ Bân trừng mắt nhìn cậu ta một cách hung tợn, hừ một tiếng rồi cảnh cáo bọn họ: “Bây giờ, các cậu đã không còn là dân thường nữa rồi, các cậu là lính, là một người lính trong quân đội, phải có ý thức kỷ luật, có tính tổ chức, có việc thì phải hô báo cáo, không được tự tiện hành động, có nghe thấy không!”

Anh ta quát to, đặc biệt dành tặng cho Tô Vũ và Từ Vĩ một cái liếc mắt.

“Báo cáo!”

“Nói!”, Ngũ Bân quay đầu lại.

“Tôi, tôi muốn đi tiểu…”, một cậu tân binh khép nép, không dám nói lớn tiếng.

“Nhịn đi!”, Ngũ Bân thật sự tức giận, sao lại tuyển nhiều… tân binh kiểu này vậy, đây cũng coi là lính sao? Đây mà là lính à, nhất là Tô Vũ và Từ Vĩ, làm anh ta tức đến mức muốn đánh người.

Một người thì thích làm trung tâm vũ trụ, vừa nóng nảy vừa ngang bướng, không chịu tuân theo kỷ luật, còn một tên khác thì sao? Còn chưa vào được quân đội mà đã bắt đầu học được cách tặng quà cáp, a dua nịnh bợ người khác, con mẹ nó, đây là loại tân binh gì vậy hả!

Nhất là Tô Vũ, còn là do Phương Như Sơn tự mình chọn ra, anh ta khuyên nửa ngày trời, Phương Như Sơn cũng không nói ra là vì sao lại chọn Tô Vũ, chỉ nói là trông có cá tính, đợi đến lúc Tô Vũ gây ra chuyện ở trong quân đội thử xem, như vậy mới đúng thật có cá tính!

Suốt cả quãng đường, bầu không khí có chút nặng nề, qua lần đổi tàu đầu tiên mới dễ chịu hơn một chút, bọn họ cũng biết những lính cũ như Ngũ Bân thật ra cũng không khắt khe lắm, gặp một số tân binh vẫn còn nhớ nhà, bọn họ cũng sẽ an ủi, suốt dọc đường cũng chăm sóc bọn họ tận tình.

“Mau nhìn xem, xe tăng kìa! Xem thử đi!”, bỗng nhiên có người ghé vào lan can, hô lớn.

Nghe được tiếng la, cả đám người vô cùng phấn chấn, toàn bộ đều ùa lên, phía sau ép tới phía trước, bọn họ đều muốn xem xe tăng.

“Là xe tăng thật kìa, thật là lớn quá đi!”

“Trời ạ, cái ống pháo kia còn thô hơn cả chân của tôi luôn á!”

“Đó là pháo binh, đám dế nhũi như các cậu biết pháo binh là gì không?”

Một đám người dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào những binh sĩ đang đứng trên chiếc xe tăng kia, lòng ngập tràn sự nhiệt huyết, trong lòng bọn họ đầy khát khao, đến khi nào thì mình mới có thể đi lên chiếc xe tăng kia đây, thật là uy phong!

Tô Vũ ngồi ở kia, nhìn thấy xe tăng đi ngang qua bên người, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, nhìn chằm chằm binh sĩ trên chiếc xe tăng kia, lòng dâng trào cảm xúc.
Chương 12: Đến quân khu

“Đây là binh…Đây là bộ đội…”, Tô Vũ nhìn chằm chằm chiếc xe tăng, ánh sáng trong mắt ngày càng trở nên mãnh liệt, giống như có thể bắn luôn ra ngoài.

“Tới rồi tới rồi, mọi người nhanh cầm lấy túi hành quân của mình, xuống xe xếp hàng!”

Trên thùng xe, người phụ trách cao giọng hô lên, thúc dục tân binh xuống xe tập trung, đã đến sân ga cuối cùng, tuyên bố chuyến hành trình này đã kết thúc.

Tất cả mọi người cầm theo túi hành quân, rộn ràng nhốn nháo bước xuống xe rồi lập tức xếp thành hàng, Tô Vũ cũng đi theo đám người, đứng vào trong đội, liếc mắt nhìn lại, hắn thấy biển người đông đúc, hiển nhiên, lần tuyển quân này có rất nhiều người, ngoại trừ tỉnh bọn họ còn có người ở các nơi khác đến đây, hầu như mọi người đều đồng thời đến nơi này cùng lúc.

Tô Vũ nhìn thoáng qua, trong lòng tràn đầy chấn động, hắn nhìn thấy được dáng vẻ chờ mong trên mặt rất nhiều người, cũng thấy được biểu cảm bất an, cảm xúc hỗn độn, dường như là tất cả đều có thể nhìn rõ.

Tới nơi này rồi, cảm xúc của mỗi người không giống nhau, lý tưởng của mỗi người cũng khác nhau, hắn không biết, điều gì đang chờ đón mỗi người ở phía trước.

“Tất cả lên xe, nhanh lên!”

“Nhanh lên nhanh lên, ốc sên à, khẩn trương lên!”

Mấy chục lính cũ thúc giục, đưa đám người Tô Vũ lên xe quân đội, bọn họ còn phải ngồi xe một đoạn đường nữa mới tới quân khu, đường xá có chút xa xôi.

“Lão Phương, có phải lần này anh lại đào được mấy binh lính tốt hay không?”, một người đàn ông cắt tóc mười phân, trên lông mày có một nốt ruồi vô cùng rõ ràng, nói một loạt tiếng Tứ Xuyên: “Mỗi lần cấp trên đều phái anh đi, còn không phải là nhìn trúng mắt nhìn người của anh hay sao, toàn đào ra được binh lính tốt”.

Phương Như Sơn mỉm cười thần bí, anh ta cười ha ha hai tiếng, từ trong túi tiền lấy ra một bao thuốc lá Trung Hoa, rút ra một điếu đưa cho người đàn ông kia: “Này, đây là đồ tôi thắng được từ chỗ tiểu đội trưởng đấy”.

“Cho một điếu nữa, một điếu nữa đi, thật đúng là keo kiệt!”, người đàn ông kia không chút khách sáo, trực tiếp cướp lấy hai điếu, một điếu nhét vào miệng, một điếu đưa lên trước mũi, dùng sức hít sâu hai hơi rồi vội nhét vào túi: “Thế nào? Thật sự gặp được binh lính tốt?”

“Đại đội trưởng Cao, binh lính tốt cái gì, anh không biết…”, Ngũ Bân đứng một bên, dáng vẻ không phục, nhìn thấy bao thuốc lá Trung Hoa của mình lại bị nhét vào trong túi của Phương Như Sơn, anh ta đau lòng một hồi: “Người binh lính kia, tôi không phục, bao thuốc này, sớm muộn gì tôi cũng thắng rồi lấy về!”

“Ây da, ây da! Có chút thú vị, lão Phương, binh lính kia như thế nào, nhìn tiểu đội trưởng của anh tức giận như vậy, sẽ không phải là một tên nhát gan đấy chứ?”

“Nhát gan hay không, sau này anh sẽ biết, đến lúc đó, anh cũng đừng cướp người của tôi”, Phương Như Sơn ra vẻ thần bí nói.

“Thôi dẹp đi, có người muốn là tốt rồi, còn cướp…”, Ngũ Bân liếc mắt khinh bỉ, thấy Phương Như Sơn trừng mắt nhìn mình thì liên tục xua tay: “Được được được, em không nói nữa, em không nói nữa, em phục rồi được chưa? Không phải chỉ là một bao thuốc lá Trung Hoa thôi sao!”

Anh ta phất tay lùi lại hai bước, sau đó trở lại lấy bao thuốc trong túi Phương Như Sơn ra, rút ra hai điếu rồi nhanh chóng co chân bỏ chạy.

“Tên nhóc này! Vô liêm sỉ!”, Phương Như Sơn mỉm cười mắng, anh ta nhìn thoáng qua Tô Vũ đang ngồi trên chiếc xe kia, con ngươi dần trở nên thâm thuý.

“Binh lính, như thế nào mới là một binh lính tốt? Tân binh có thể trải qua gọt giũa mới là một binh lính tốt!”, Phương Như Sơn thì thầm trong lòng.

Ô tô di chuyển hơn một giờ đồng hồ, đi qua rất nhiều đoạn đường núi, xe xóc nảy làm cho không ít người say xe, một đám sắc mặt trắng bệch, cắn chặt khớp hàm, sợ bản thân sẽ nôn ra.

Tô Vũ nhìn thấy người bên cạnh giống như muốn nôn thì quan tâm hỏi: “Không thoải mái sao? Nếu không thì nôn ra đi, rất nhanh sẽ tới thôi”.

“Không, không sao…A!”, người nọ mở miệng nói một câu, nhất thời có chút không nhịn được, nhưng cố gắng kìm nén, sắc mặt cũng đỏ lên.

Tô Vũ cũng không biết nên nói gì, thật ra hắn không có phản ứng gì cả, ngồi trên xe đi tới đi lui, hắn cảm thấy rất thoải mái, bình thường bị Tô Dương phạt treo ngược lên cây, mỗi lần đều là treo một giờ đồng hồ, hắn đã sớm quen cảm giác lắc lư này.

Qua một lúc lâu, đường đã trở nên bằng phẳng, bên tai, ngoại trừ tiếng gầm rú của động cơ ô tô, còn có những tiếng hô to.

“Nghiêm!”

“Nghỉ!”

“Quay bên phải, đi đều bước!”

Âm thanh như sấm, vô cùng vang dội, đánh sâu vào lòng mỗi người tân binh, làm cho bọn họ cảm nhận được – đây là bộ đội!

Hơn mười chiếc ô tô dừng ở trong sân thể dục rộng lớn, xe vừa mới ổn định, lính cũ đã đuổi tất cả mọi người xuống xe, hô lên: “Tất cả xuống xe hết cho tôi, nhanh lên, xuống xe!”

Bọn họ giống như là đi đòi mạng, thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nếu như nói lúc trước ở trên xe lửa, bọn họ giống như anh trai nhà bên, quan tâm chăm sóc lính mới, thì giờ phút này, một đám người đều nghiêm mặt hô to, làm cho người ta cảm nhận được dáng vẻ vô cùng hung ác.

“Nhanh lên, đang bò sao, đi xuống đây!”

Một vài tân binh hoảng sợ, bối rối tay chân từ trên xe đi xuống dưới.

Tô Vũ không nói lời nào, từ trên xe nhảy xuống, đi theo đám người xếp thành hàng.

“Tất cả dừng lại, tập hợp thành hàng!”

Một câu hiệu lệnh vang lên, dồn dập mà bén nhọn, làm cho da đầu bọn họ có chút run rẩy, cả đám đều trở nên căng thẳng.

Xa xa, một chiếc xe Jeep việt dã của quân đội phóng nhanh đến, trông vô cùng khí thế, bên trên là lá cờ xí màu đỏ tung bay, hết sức bắt mắt.

“Sao lại là anh ta? Không nhầm chứ, huấn luyện viên tân binh lần này là anh ta?”

“Không sai, anh không biết sao? Anh ta thua cá cược với đại đội trưởng, tiền đặt cược chính là đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên tân binh! Đoán chừng còn đang tức giận đấy!”

“Xong rồi, đám lính mới này chịu khổ rồi, đoán chừng phải khóc lớn cho xem”.

Mấy người lính cũ vui sướng khi người khác gặp hoạ, bọn họ cũng không cảm thấy đồng tình, chỉ thấy chơi rất vui, vào bộ đội, không tồn tại hai chữ đồng tình, thấy cửa xe Jeep việt dã mở ra, bọn họ lập tức thu lại cảm xúc, đứng nghiêm túc, không dám thả lỏng chút nào.

“Két két!”, xe việt dã phanh gấp, một người đàn ông mặc trang phục tác chiến nhảy xuống xe, khuôn mặt thon gầy, dáng vẻ lạnh lùng, trên đầu hắn ta đội một chiếc mũ nồi, hai tay vắt chéo ở sau lưng, trên chân là đôi giày quân đội, hắn ta trực tiếp cao giọng hét lên.
Chương 13: Quà gặp mặt

“Chào mừng các tân binh, tôi là huấn luyện viên của các cậu, các cậu có thể gọi tôi là huấn luyện viên, cũng có thể gọi tôi là ác ma giống như mấy lão kia! Bây giờ nghe lệnh, tất cả mọi người, bỏ túi hành quân xuống, bắt đầu chạy bộ 20km! Bắt đầu!”, hắn ta hô lớn, đôi mắt giống như chim ưng, tàn nhẫn, hung bạo, không ít tân binh không dám đối diện với hắn ta, quay đầu…lảng tránh.

“A? 20km? Chúng tôi…chúng tôi còn chưa ăn cơm”.

“Mới vừa rồi ngồi trên xe lâu như vậy, bây giờ đầu tôi còn choáng váng, sao có thể chạy được 20km, tôi…”

“Không chạy được 20km thì không có cơm ăn! Bắt đầu!”

Hắn ta hét lên một câu, khóe miệng xuất hiện nụ cười xấu xa, nhẹ giọng nói: “Nhóm lính mới, hoan nghênh các cậu vào bộ đội!”

Viên Thành nhìn đám lính mới, biểu cảm xấu xa trên mặt làm cho người ta cảm thấy có chút kinh hãi, khuôn mặt thon gầy kia của hắn ta lộ ra vẻ cương nghị cùng lạnh lùng, làm cho người khác không tự chủ được mà sinh ra sự sợ hãi.

Có người chậm rãi cởi túi hành lý, mặc dù có chút không phục nhưng cũng không dám nói gì, vừa mới đến, ai dám nhảy ra chống đối người chỉ huy.

Một đám bọn họ bỏ túi hành quân xuống, đi tới sân thể dục, bắt đầu chạy, một người nối tiếp một người, vẫn oán giận như trước, vẫn than thở như trước, nhưng tới bộ đội rồi, nhìn thấy mấy lính cũ xung quanh, bọn họ biết, ngoại trừ chạy bộ, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Tô Vũ không nói gì thêm, chỉ là hắn có chút tò mò liếc nhìn ác ma Viên Thành kia một cái rồi thả túi hành quân xuống, chạy theo đội ngũ.

Đối với hắn, chạy bộ 20km không phải là việc khó, trước đây, lúc bị ông bố nhà mình dạy dỗ, hắn đã sớm luyện được kỹ năng chạy cự li dài, hành quân đường dài, hắn cũng không cảm thấy có chút mệt mỏi nào, chạy vài bước, ngược lại cảm thấy xương cốt được thả lỏng, lúc lên xe lửa còn thấy ngột ngạt, khó chịu hơn.

“Huấn luyện viên!”

Mấy người lính cũ chạy bộ đến, tới trước mặt Viên Thành, đứng ở tư thế nghỉ, lần này, bọn họ được cấp trên lệnh cho làm tiểu đội trưởng của nhóm tân binh này, mỗi lần có lính mới đến đây đều cần có người dạy dỗ các kiến thức cơ bản.

Nhìn thấy Viên Thành, trong lòng bọn họ hô to hai tiếng ác ma, ai cũng biết, trong quân khu có một ác ma tồn tại, hung ác bá đạo, không nói lý lẽ, lại vô cùng tàn khốc, đừng nói là lính mới, nghe nói không ít lính cũ cũng bị anh ta tra tấn đến mức kêu cha gọi mẹ.

Trong lòng mấy lính cũ này đột nhiên có chút đồng tính với nhóm tân binh Tô Vũ.

“Khoá huấn luyện này sẽ do tôi quyết định, các cậu phụ trách, ai dám không nghe lời thì cứ huấn luyện nhiều vào cho tôi!”, Viên Thành liếc mắt nhìn mấy người nọ, ánh mắt dừng ở trên người Ngũ Bân một lúc, hừ một tiếng rồi không nói gì.

Hắn ta mắt cao hơn đầu, những binh lính bình thường căn bản là không vừa mắt hắn ta, vốn dĩ, hắn ta không cùng một đẳng cấp với bọn họ, nếu không phải là lần này đánh cược thua, sao có thể đến phiên hắn ta làm huấn luyện viên tân binh.

Ngũ Bân thấy Viên Thành liếc mắt nhìn mình, đầu vẫn ngẩng cao, ngực vẫn ưỡn thẳng như trước, anh ta biết Viên Thành, cũng đã va chạm với hắn ta hai lần, nhưng mà mỗi lần đều kết thúc trong thất bại, sau này, chắc chắn sẽ có cơ hội thành công!

“Vâng!”, nhóm Ngũ Bân hô to, đứng nghiêm chỉnh chờ đợi đám lính mới chạy xong.

Những người này đều là tân binh, là lính mới ngày đầu tiên đến với bộ đội, vừa xuống xe đã bắt bọn họ chạy đường dài, 20km, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, rất nhanh đã có tân binh không chịu nổi, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, đỉnh đầu lại bị phơi nắng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Vô dụng!”, Viên Thành thấy vậy thì chửi ầm lên: “Lôi ra đi, lôi ra đi!”

Hắn ta ngồi trong xe, trên đầu đội mũ nồi, chỉ tay vào tên lính mới kia, rồi lại dùng mũ che mặt mình.

Tô Vũ chạy bộ, cả người ướt nhẹp mồ hôi, đã qua mấy kilomet, vài người đã không chạy nổi nữa, mệt đến mức đặt mông ngồi xuống đất luôn.

Có một tên mập mạp, mới chạy được 2km thôi đã mệt đến mức thở hồng hộc, nói gì cũng không chịu đứng lên, ngồi một bên thở hổn hển.

Nghe được hai tiếng “vô dụng” kia của Viên Thành, trong mắt cậu ta xuất hiện một tia giận dữ, dựa vào đâu mà bị nói là vô dụng.

Nhưng mà cậu ta cũng không nói gì, tiếp tục chạy.

Đường chạy đông đúc người, tân binh càng ngày càng ít, những người không chạy nổi nữa bị lính cũ kéo xuống, đứng ở một bên, nhưng không cho phép bọn họ ngồi.

Những người còn lại tiếp tục chạy 20km, ước chừng sau hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng có người chạy xong, nhưng đã mệt không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch.

Tốc độ của Tô Vũ cũng được coi là nhanh, chạy đến điểm kết thúc thì đứng ở một bên nghỉ ngơi, bọn họ không cho phép ngồi, chỉ có thể đứng, nhìn thấy phía sau còn một đám người sắp không kiên trì nổi, hắn cũng chỉ có thể quan sát.

Hai giờ tiếp theo, có không ít người không hoàn thành được chặng đường 20km, mấy người lính cũ thổi còi, ra hiệu kết thúc, bắt đầu điểm danh.

“Xếp thành hàng!”, trong đám người, Ngũ Bân hô to, tất cả tân binh lập tức chạy đến, cho dù hai chân đã phát run nhưng cũng phải nhanh chóng tập hợp.

Viên Thành từ trên xe nhảy xuống, đội mũ cẩn thận, hắn ta mỉm cười như gió xuân, cùng dáng vẻ ác ma lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Tô Vũ nhìn hắn ta, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, người này, rốt cuộc là tại sao lại như thế, lúc thì xụ mặt, lúc lại mỉm cười xấu xa, thật sự là khiến cho người ta khó có thể nắm bắt.

“Tôi còn nghĩ năm nay tuyển được nhóm binh lính gì cơ, thì ra là chỉ có vậy? Rác rưởi! Vô dụng!”

Hắn ta đột nhiên trầm mặt, tức giận mắng: “20km mà cũng không chạy được thì làm binh lính cái gì? Ha! Đều là đồ vô dụng!”

Hắn ta lớn tiếng quát mắng, cho dù trong đấy có cả người đã hoàn thành.
Chương 14: Bất mãn

Trong lòng Tô Vũ dâng lên một tia tức giận, không ít ánh mắt mang theo buồn bực nhìn về phía Viên Thành, dựa vào đâu mà nói bọn họ vô dụng!

“Thế nào, không phục à?”, Viên Thành cười lạnh nói: “Tôi nói các cậu là đồ vô dụng thì các cậu chính là đồ vô dụng, nếu như muốn chứng minh bản thân thì cũng có thể, tạo ra thành tích đi, nếu không, sau kỳ tân binh, không có liên đội nào muốn nhận, vậy thì con mẹ nó thật sự rất đáng xấu hổ!”

Hắn to nói to, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn: “Đối với biểu hiện của nhóm các cậu, tôi rất không vừa lòng, cho nên, đêm nay tất cả mọi người đều không có cơm ăn, hẳn là các cậu nên cảm ơn những người không chạy được đủ 20km, cảm ơn bọn họ đã cho các cậu cơ hội được đói bụng”.

“Huấn luyện viên!”

Hắn ta vừa dứt lời đã có người hô lên.

“Nói báo cáo!”, Viên Thành rống giận, sắc mặt lạnh lùng.

“Báo cáo huấn luyện viên!”, người kia ưỡn thẳng ngực, nói lớn.

“Nói”, Viên Thành nhìn cậu ta, không chút để ý nói.

“Anh vừa mới nói là không chạy xong thì không được ăn cơm chiều, nhưng chúng tôi đã chạy xong rồi, tại sao cũng không được ăn cơm!”, người kia gào lên, âm thanh như sấm, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe rõ.

“Tôi có nói sao? Ai nghe thấy? Tôi có nói à, ai nghe được thì đứng ra đây”, Viên Thành nở nụ cười, biểu cảm trên mặt làm cho người ta khó có thể miêu tả.

Tất cả lính cũ, không một người nào dám đứng ra, nói đùa, ai mà muốn đắc tội ác ma này, Viên Thành nói không có thì chính là không có, mấy lính mới này cũng nên chấp nhận dần đi.

Trong đám tân binh, nhất thời có chút xôn xao, vài người há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến cái tính tình kia của Viên Thành, bọn họ vẫn lựa chọn cam chịu.

Bọn họ biết, nếu như người kia có biệt hiệu là ác ma thì nhất định không dễ chọc, hắn ta là huấn luyện viên, hiện tại nắm giữ vận mệnh của mọi người, ai dám đắc tội, những người biết điều đều hiểu, đắc tội với huấn luyện viên không phải là hành động sáng suốt, chỉ là trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy bất mãn vì bị liên lụy.

Không ai đứng ra, binh lính kia quay đầu nhìn bốn phía, sắc mặt có chút bối rối: “Rõ ràng vừa rồi anh ta có nói, các cậu đều không nghe được? Tại sao không đứng ra, chẳng lẽ muốn bị bỏ đói thật à!”

Cậu ta có chút căm tức, tại sao không có ai đứng ra.

“Báo cáo!”

Tô Vũ bước lên phía trước, mắt nhìn thẳng, nói lớn: “Tôi nghe được!”

Thân thể hắn thẳng tắp, giọng nói lại lớn, tựa như là dùng hết tất cả sức lực: “Tôi nghe được, huấn luyện viên nói chạy xong là có thể ăn cơm!”

Sắc mặt Viên Thành lập tức thay đổi, nụ cười dần dần hạ xuống, sau đó khuôn mặt trở nên lạnh lùng, hắn ta đột nhiên kéo mũ xuống, bước nhanh đến trước mặt Tô Vũ, ánh mắt kia giống như là có thể đâm thủng mấy lỗ trên cơ thể hắn vậy!

“Cậu tên gì?”, âm thanh của Viên Thành tựa như là rít ra từ trong kẽ răng, hung ác mà lạnh lùng.

“Báo cáo, tôi tên Tô Vũ!”, Tô Vũ lớn tiếng nói.

“Tô Vũ, được, tôi nhớ kỹ cậu”, Viên Thành nhìn chằm chằm Tô Vũ, trong con ngươi phát ra ánh sáng, giống như muốn nuốt chửng.

Nhưng Tô Vũ không chút lùi bước, hai khuôn mặt áp sát nhau, khoảng cách ước chừng chỉ có mười centimet, hắn cũng nhìn chằm chằm Viên Thành như thế, trong mắt tràn đầy bất mãn.

Từ Vĩ đứng ở cách đó không xa, trong lòng thầm mắng Tô Vũ là đồ ngốc, rõ ràng là Viên Thành muốn lập uy, để sau này thuận tiện cho việc quản lý người, thế mà tên nhóc Tô Vũ này còn cố ý chống đối, không để cho Viên Thành chút mặt mũi nào, như thế này không phải là đồ ngốc sao!

“Nói chuyện không giữ lời thì chính là cháu trai!”, Tô Vũ có chút bực bội, hắn không thích bị người khác tuỳ ý vũ nhục, Viên Thành kia cứ mở miệng là nói hai chữ “vô dụng”, làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Sắc mặt Viên Thành không thay đổi, chỉ dùng ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Tô Vũ vài giây, khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng.

Hắn ta hừ một tiếng, sau đó bước nhanh đến trước mặt mọi người, nói to: “Có can đảm, bên trong đám các cậu còn hai người có can đảm, còn ai muốn đứng ra không?”

Âm thanh của hắn ta trở nên nghiêm túc, dường như đã ẩn ẩn tức giận, làm cho một vài người sợ tới mức không dám mở miệng.

Hôm nay, bọn họ vừa vào bộ đội, vừa mới xuống xe, ngay cả không khí trong quân đội cũng chưa kịp làm quen đã gặp được một ác ma như Viên Thành, đòn đánh phủ đầu này, bọn họ đều cảm nhận được, nếu như tiếp theo có người nào đó muốn nhảy ra thì rõ ràng là đang gây chuyện.

Ngoại trừ người cao lớn kia và Tô Vũ, những người khác đều ngậm miệng, không ai mở miệng nói lúc trước nghe thấy lời Viên Thành nói, bọn họ đều là người thông minh, biết quan sát sắc mặt của người khác, nhìn thấy phản ứng của nhóm lính cũ là sẽ biết, ác ma này không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc được.

“Không có phải không?”, Viên Thành nở nụ cười, không nhìn ra hắn ta có ý gì, nhưng trong mắt vẫn duy trì sự tàn nhẫn, giống như một con kền kền, hung ác tàn bạo, người bị ánh mắt hắn ta đảo qua đều không nhịn được mà run rẩy: “Đều là đồ hèn nhát!”.

Giọng hắn ta như sấm, khiến cho lỗ tai mọi người đều có chút ong ong, Viên Thành lại nhìn về phía Tô Vũ và cái người cao lớn kia, cười lạnh nói: “Xem ra, lỗ tai của hai người các cậu có vấn đề rồi”.

Viên Thành xoay người, nhìn quét qua những người khác, cố ý mỉm cười nhìn về phía Tô Vũ: “Bọn họ đều không nghe được, tại sao cậu lại nghe được?”

Tô Vũ vẫn lớn tiếng như trước: “Nói chuyện không giữ lời chính là cháu trai!”

Không ít lính cũ đều nhịn cười, không ngờ trong đám tân binh này lại có một tên bướng bỉnh như vậy, rõ ràng là Viên Thành muốn ra oai phủ đầu, kết quả là tên nhóc này lại nhảy ra chống đối, xem ra những ngày tiếp theo của cậu ta sẽ không được dễ chịu cho lắm đây.

Người cao to kia cũng nhìn về phía Tô Vũ, không nghĩ tới Tô Vũ lại kiên cường như vậy, cậu ta có thể hiểu được, vì ngay cả những lính cũ kia cũng không dám đắc tội với huấn luyện viên, nhưng cậu ta không phục.

“Đúng vậy, nói chuyện không giữ lời thì chính là cháu trai!”, cậu ta cũng rống theo.

“Có can đảm”, Viên Thành ngoài cười nhưng trong không cười: “Đi, chạy xong 20km, buổi tối có thể ăn cơm, không chạy xong thì bị đói. Giải tán!”

Nói xong, hắn ta xoay người bước đi, nhưng tất cả mọi người đều biết, lần này, Tô Vũ và cái người cao to kia đã kết thù với Viên Thành, đắc tội ai cũng không thể đắc tội huấn luyện viên, đợi giai đoạn huấn luyện tân binh chấm dứt, hắn ta có thể điều bọn họ đến bộ đội nuôi lợn, hoặc là canh gác ở nơi xa xôi nào đó, vậy thì còn làm binh lính cái rắm!

Từ Vĩ lắc lắc đầu, trong lòng đã sớm xem Tô Vũ là tên ngốc, cậu ta không để ý đến tương lai của mình như vậy, trêu chọc huấn luyện viên, đây căn bản chính là hành động ngu muội.
Chương 15: Làm quen

“Cậu ta cũng thật ngu, đã không học hành được rồi, ngay cả làm binh lính cũng không xong”, khoé miệng Từ Vĩ xuất hiện một tia khinh thường.

“Báo cáo huấn luyện viên!”, Tô Vũ hô to.

Viên Thành bất mãn quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cậu còn có chuyện gì?”

“Báo cáo huấn luyện viên, tất cả mọi người vừa mới đi một đoạn đường dài tới bộ đội, vừa mệt mỏi vừa không có sức, còn có những người chưa quen khí hậu, nếu như không ăn cơm, cơ thể sao chịu được…”

Tô Vũ cắn chặt răng, trong lòng vẫn cảm thấy huấn luyện viên không hợp tình hợp lý, đối đãi với tân binh như vậy, người bình thường sao có thể chịu đựng được, vất vả mệt mỏi đi tới đây, còn chưa cảm nhận được lòng nhiệt huyết của bộ đội đã bị vị huấn luyện viên này bắt nạt, hắn nhìn không quen, thật sự nhìn không quen được!

“A, thật lương thiện, các cậu có nghe thấy không? Vị tân binh này thật thú vị!”, Viên Thành cười lớn, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, hắn ta đột nhiên trầm mặt, rống to: “Ngũ Bân!”

“Có!”, Ngũ Bân lập tức hô, bước ra khỏi hàng, chạy chậm đến trước mặt Viên Thành.

“Có bao nhiêu người không chạy được hai mươi kilomet?”

“Tổng cộng có một nghìn hai trăm năm mươi ba tân binh, trong đó có ba trăm sáu mươi bảy người không chạy xong 20km trong vòng hai giờ!”, Ngũ Bân liếc mắt nhìn Tô Vũ, mở miệng trả lời.

Viên Thành mỉm cười xấu xa, hắn ta đi đến trước mặt Tô Vũ, rồi quay đầu liếc nhìn người cao to kia một cái: “Cậu cảm thấy tên nhóc này nói rất đúng phải không?”

Người cao to kia há miệng thở dốc, nhưng không mở miệng nói gì, Viên Thành càng ra vẻ đắc ý, hắn chỉ chỉ ngón tay vào trước ngực Tô Vũ, cố ý cười nói: “Sáu mươi bảy người, nếu như cậu có thể giúp bọn họ hoàn thành, tôi sẽ chấp nhận cho bọn họ ăn cơm, không phải là cậu muốn ra mặt sao? Ông đây cho cậu một cơ hội, nếu như cậu không làm được thì con mẹ nó thành thật một chút cho tôi!”

Các tân binh khác nhìn chằm chằm Tô Vũ, có người trong mắt đầy trào phúng, cũng có người cảm thấy khó hiểu, còn một vài người thì đầy cảm kích.

Bọn họ biết, Tô Vũ vì bọn họ không chạy nổi 20km nên mới ra mặt, bọn họ cũng muốn hoàn thành, nhưng thân thể lại ăn không tiêu, có người là do tố chất thân thể không tốt, có người là do chưa thích nghi được với khí hậu, nhìn Tô Vũ như vậy, bọn họ vô cùng cảm động, nhưng đã tới nước này rồi nếu như Tô Vũ vẫn tiếp tục kiên trì thì sẽ thực sự đắc tội với huấn luyện viên.

“Người nói chuyện không giữ lời thì chính là cháu trai!”

Tô Vũ vẫn nói những lời này như trước, không chút yếu thế trừng mắt nhìn Viên Thành, sau đó trực tiếp xoay người chạy ra sân thể dục, bắt đầu chạy vòng quanh.

Ánh mắt Viên Thành khẽ biến đổi, hắn ta nhìn chằm chằm Tô Vũ, không nói gì.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Vũ, mấy tân binh đã mệt đến mức không đứng thẳng nổi cũng giữ vững tinh thần, thấy Tô Vũ, hốc mắt họ đều đỏ lên.

Người cao to nhìn chằm chằm Tô Vũ, cắn răng nắm chặt tay: “Tôi cũng giúp bọn họ chạy!”

Nói xong, người cao to lập tức vọt vào sân thể dục, đuổi theo Tô Vũ, một vài người có thể chất không tồi, vẫn còn sức lực thấy tình huống như vậy cũng không nhịn được, hét lớn một tiếng rồi gia nhập.

Rất nhanh trên sân thể dục lại nhiều thêm một đám người, có hơn hai trăm người gia nhập, thay những người không thể chạy hết hai mươi kilomet hoàn thành chặng đường.

“Một đám ngốc”, Từ Vĩ không hề di chuyển, trong lòng trào phúng, không thừa dịp này nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhất định phải bắt đầu huấn luyện, nếu như không có thể lực thì sao có thể biểu hiện tốt, đến lúc đó lại không được phân vào liên đội tốt, vậy không phải là vô ích sao.

Lồng ngực Tô Vũ giống như một cái ống thổi, phập phồng lên xuống kịch liệt, ánh mắt hắn kiên định, không có một tia mờ ám, mở ra hai đùi điên cuồng chạy bộ, giống như muốn đem tất cả bất mãn đối với Viên Thành vung ra đường chạy phía trước.

Ngũ Bân cùng mấy lính cũ nhìn chằm chằm đám tân binh, trầm mặc không nói gì.

“Con mẹ nó, ông đây còn có thể chạy!”, một tên mập mạp đập một cái lên đùi của mình, hai mắt đỏ bừng, gào thét chạy về phía sân thể dục, cậu ta chưa chạy xong, nhưng bây giờ cũng không thể nhìn người khác giúp mình chạy như thế, trong khi cậu ta chỉ có thể đứng nhìn!

Viên Thành nhìn những người này, rồi lại nhìn Tô Vũ, đột nhiên hừ một tiếng, xoay người rời đi: “Có chút thú vị”.

Hắn ta nói nhóm Ngũ Bân sắp xếp tốt cho đám tân binh, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu huấn luyện, hôm nay - cùng lắm chỉ là quà gặp mặt mà thôi.

Hơn một nghìn tân binh, khi tất cả chạy xong, đã có không ít người chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, hai cái đùi giống như bị đổ chì.

Ngũ Bân và những người khác nhìn đám người này cũng có chút đồng tình, nhưng bọn họ hiểu rõ, ý của Viên Thành chỉ có một, đó là bọn họ đã vào bộ đội rồi thì mạng của họ cũng là của quân đội!

“Bạn hiền, tôi là Quản Bưu, Bưu Tử!”, người cao lớn kia cả người toàn mồ hôi, nước da ngăm đen, trên mặt đầy vẻ tươi cười, cậu ta vươn tay ra, nhìn về phía Tô Vũ cũng ướt sũng.

“Ha, tôi biết cậu tên Tô Vũ rồi”, Quản Bưu nhếch môi, lộ ra tám cái răng trắng sáng, nở nụ cười thành thật.

Tô Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta, bắt lấy bàn tay trước mặt, lại nhìn thấy cơ thể cơ bắp cuồn cuộn của Quản Bưu, thân thể dày như vách tường, hắn không khỏi líu lưỡi: “Cậu thật khoẻ mạnh”.

Hai người liếc nhìn nhau cười phá lên, sau đi theo mấy lính cũ, chờ bọn họ sắp xếp ký túc xá.

Không ít tân binh đi tới chào hỏi Tô Vũ, bạn bè năm châu bốn bể dường như lập tức kéo gần khoảng cách lại với nhau, nếu không có Tô Vũ tranh thủ cơ hội, rất nhiều người trong số bọn họ ngay cả cơm chiều cũng không được ăn.

Cơm chiều rất phong phú, bọn họ đều giống như quỷ đói đầu thai, nhét mấy cái bánh màn thầu lớn vào miệng, mọi người thoải mái trò chuyện, trời nam đất bắc, rất nhanh đã trở nên náo nhiệt.

“Tôi nói với các cậu, ở quê tôi, cho tới bây giờ không có ai có thành tích học tập tốt hơn tôi, nếu như tôi không tham gia quân ngũ thì nhất định có thể thi vào trường đại học!”

Từ Vĩ vỗ ngực, ra vẻ đắc ý.

“Vậy thì cậu đến đây làm gì? Không đi mà làm sinh viên, làm binh lính chi”, một tân binh giọng Hồ Nam chế nhạo nói: “Chúng tôi đều không thi được đại học, chỉ có thể đi làm lính”.

“Tôi muốn tham gia quân ngũ, tôi còn muốn trở thành binh lính lợi hại nhất!”, Từ Vĩ quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt liếc qua Tô Vũ, kiêu ngạo nói: “Các cậu ấy à, vừa nhìn đã biết không có khí thế, không có khí thế, khí thế ấy, hiểu không?”

Một vài tân binh cười nhạt, đối với giọng điệu của Từ Vĩ có chút khó chịu, bọn họ đều quay đầu lại nói chuyện với Tô Vũ, một đám đều xưng anh gọi em, giống như chỉ mới qua một buổi chiều đã trở thành chiến hữu thân thiết.

Nhìn thấy Tô Vũ được hoan nghênh, sắc mặt Từ Vĩ xị xuống, anh ta hừ một tiếng, khinh thường nói: “Hừ, không phải là chỉ chạy thôi sao, có lợi ích gì chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK