• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Hắn thật sự muốn đấu với Ngũ Bân

Vài tân binh nhịn không được liền đứng dậy hò hét: “Mẹ nó, Tô Vũ, cậu thật là lợi hại, suýt chút nữa đã bắn trúng hồng tâm rồi?”

“Cậu quả là một tay súng thiện xạ!”, Quản Bưu cũng vô cùng kích động.

Tất cả mọi người đều mới tiếp xúc với bắn súng lần đầu tiên, vậy mà Tô Vũ lại có trình độ cao như vậy, không phải là do hắn may mắn, nhắm bừa mà trúng thật đó chứ.

Tô Vũ chỉ cười cười, hắn cũng không biết vì sao, nhưng mà lúc ánh mắt hắn nhìn về nơi đó, cái bia ngắm kia giống như có một mối liên hệ đặc biệt với hắn vậy, chỉ cần ngắm bắn, sau đó viên đạn sẽ bay đến đúng vị trí kia.

“Có lẽ là ăn may thôi”, Tô Vũ cười nói.

Ngũ Bân đi tới, nhìn vào lỗ thủng ở trên hồng tâm, anh ta nheo mắt lại, Tô Vũ bắn súng rất chuẩn, chẳng lẽ thật sự là do may mắn thôi sao?

“Hai người các cậu tạm dừng bắn một lát, Tô Vũ, cậu đổi một băng đạn khác”, Ngũ Bân nhìn Tô Vũ, anh ta nói: “Bắn hết một băng đạn thử xem sao”.

Tô Vũ liếc Ngũ Bân một cái, không nói gì thêm, hắn nhận lấy băng đạn từ trong tay của một người lính cũ, nhanh nhẹn thay đổi đạn, hắn hạ thấp người xuống, hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua những cây cỏ dại ở bên cạnh, chúng nó đang lay động ở trong gió, dường như hắn đang tính toán mức độ ảnh hưởng của gió tới viên đạn được bắn ra.

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”



Tô Vũ không hề do dự, ngón tay bóp cò, viên đạn nhanh chóng được bắn ra ngoài, để lại những lỗ thủng ở trên bia ngắm, những vết đạn này đứng san sát nhau, hầu hết đều nằm ở hồng tâm, đừng nói là tân binh, cho dù là những người lính cũ cũng đều phải trố mắt kinh ngạc.

Đây mà là tân binh à? Đây là tân binh mới tập bắn lần đầu tiên sao?

Quản Bưu và Từ Vĩ đứng ở bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc, tài năng bẩm sinh của Tô Vũ đã làm cho bọn họ cảm nhận được sự đáng sợ.

“Thằng nhóc này, trước đây không lâu, mình mới vừa cảm thán cậu ta đánh nhau rất lợi hại, bây giờ tới bắn súng cũng giỏi như thế, chẳng lẽ là đã luyện tập trước ở nhà rồi hay sao?”

Từ Vĩ nói thầm, có một chút ghen tị nhen lên trong lòng anh ta, bỗng nhiên, anh ta nhớ đến bố của Tô Vũ từng là lính xuất ngũ, chắc là lúc hắn còn nhỏ, ông đã dạy cho hắn.

Tô Vũ bắn xong, lạnh lùng gỡ khẩu súng xuống, đặt ở bên cạnh đúng như yêu cầu, đứng dậy, nghiêm, ánh mắt hắn cố ý lướt qua chỗ Ngũ Bân, mang theo một chút khiêu khích.

“Không tồi, cậu nhóc này còn biết giấu nghề cơ đấy, nhưng cậu đừng nghĩ rằng bắn chuẩn vào bia ngắm cố định là giỏi, cậu cho rằng kẻ địch sẽ đứng yên một chỗ chờ cậu bắn sao?”, Ngũ Bân hừ một tiếng, nghiêm khắc quát: “Một chút tài mọn mà thôi”.

“Vậy anh cứ thử xem?”, Tô Vũ có chút không phục, hắn cũng hừ một tiếng, nói lại: “Nói thật ra tôi bắn súng còn chuẩn hơn cả anh đấy”.

Hắn vừa mở miệng nói, những người xung quanh đều vểnh tai lên để hóng chuyện, thằng nhóc này thật sự muốn đấu với Ngũ Bân tới cùng à!

Mấy người lính cũ nhịn không được liền bật cười, bọn họ biết Tô Vũ và Ngũ Bân không vừa mắt nhau, bọn họ cũng biết Tô Vũ là một tân binh cứng đầu cứng cổ, không biết là vì lý do gì mà Tô Vũ và Ngũ Bân lại như vậy, nhưng cuối cùng thì ngày bọn họ bùng nổ chiến tranh cũng đã tới rồi.

“Tiểu đội trưởng Ngũ, không thể nhẫn nhịn được nữa, mau dạy cho cậu tân binh này một bài học đi chứ”.

Mặt Tô Vũ rất bình tĩnh, có vẻ như hắn cũng không để ý đến những lời nói đó, nhưng ánh mắt hắn như đang nói cho Ngũ Bân rằng hắn đang chờ anh ta đến dạy.

“Các cậu có một phút đồng hồ để chuẩn bị đến sân bắn bia di động”, Ngũ Bân liếc Tô Vũ một cái, sau đó anh ta nhìn sang những tân binh khác, nói bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Kẻ địch sẽ không ngây ngốc đứng ở một chỗ chờ các cậu bắn, ngắm bắn bia di động cũng là một kỹ năng mà các cậu cần phải nắm giữ, lát nữa tôi sẽ thị phạm cho mọi người một chút”.

Nói xong, anh ta lại đi đến trước mặt Tô Vũ, giọng hơi lạnh xuống: “Cậu hãy xem cho rõ, tổng cộng có hai mươi bốn bia ngắm di động sẽ xuất hiện, trong lúc đó, cậu cần phải di chuyển tới sáu mươi mét trong một phút đồng hồ, hơn nữa, phải dùng hết khả năng bắn trúng càng nhiều bia ngắm càng tốt, cậu nhóc, đây không phải là chuyện dễ đâu”.

Ngũ Bân nói một cách thản nhiên, bắn bia ngắm di động trong vòng một phút đồng hồ có yêu cầu rất cao, đối với một tân binh mà nói, đây có thể được cho là một bài toán khó, đừng nói là Tô Vũ, cho dù là những người lính kì cựu cũng không có khả năng làm tốt hết được, đây là một trong những kỹ năng của lính trinh sát, những liên đội khác cũng rất xem trọng phần nội dung huấn luyện này.

“Vậy nếu như anh thua thì như thế nào?”, Tô Vũ không chịu cam lòng yếu thế, thậm chí hắn còn chưa từng suy ngẫm lại, hắn chỉ là vì không ưa Ngũ Bân, bị anh ta thao luyện quá khắc khổ, nhất là vào lần đầu tiên gặp mặt, Ngũ Bân đã để lại cho hắn một ấn tượng không mấy tốt đẹp và sự khó chịu này khiến Tô Vũ tức giận, hắn chỉ muốn thắng được Ngũ Bân!

“Nếu tôi thua thì tôi sẽ mang túi hành quân nặng 30kg chạy 5km!”, Ngũ Bân nhìn hắn một cái rồi cất cao giọng, sau đó, anh ta ngay lập tức tiến tới sân ngắm, nắm chặt cây súng ống trong tay, chuẩn bị tốt tư thế.

“Chuẩn bị, bắt đầu!”, Ngũ Bân khẽ quát một tiếng, một phút đồng hồ ngắm bắn bia di động chính thức bắt đầu.

Anh ta giống như một con khỉ, mạnh mẽ và linh hoạt, nhanh chóng di chuyển ở trong sân ngắm, một cái bia ngắm đột nhiên dựng đứng lên, Ngũ Bân chỉ mới nhìn thoáng qua liền nâng súng bắn ngay một phát, viên đạn trúng ngay giữa hồng tâm!

“Thật nhanh!”

“Không hổ danh là tiểu đội trưởng cũ của đội trinh sát, thật là lợi hại!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Tốc độ của Ngũ Bân cực nhanh, anh ta lăn một vòng trên mặt đất, nổ súng liên hồi, liên tiếp bắn trúng giữa hồng tâm, sau đó, anh ta lại vội vàng di chuyển sang chỗ khác, một băng đạn bắn xong, anh ta lại nhanh chóng thay đổi một băng đạn khác, khẩu súng ở trên tay anh ta xoay một vòng, phun ra lửa, đùng, đùng, hai tiếng vang nhỏ phát ra, hai cái bia ngắm cuối cùng cũng đã bị bắn trúng.

“Bốn mươi mốt giây bảy! Trúng toàn bộ mục tiêu! Quá lợi hại !”, mấy người lính cũ bắt đầu hô hào, Ngũ Bân ném khẩu súng vào lòng Tô Vũ, nhìn hắn một chút rồi hỏi: “Cậu còn muốn thi nữa không?”

Tô Vũ nhận lấy khẩu súng, không nói gì thêm, vừa nãy, khi xem Ngũ Bân thị phạm, hắn đã học được tất cả các động tác kỹ thuật rồi, dường như có một cuộn phim đang phát lại trong đầu hắn, ghi nhớ kỹ những động tác mà Ngũ Bân vừa mới thực hiện.

Hắn từ nhỏ đã có một ưu điểm, đó chính là chỉ cần nhìn qua một lần là đã có thể ghi nhớ rất nhanh, cho nên nếu hắn thật sự muốn học bài, muốn thi đỗ đại học cũng không phải là vấn đề gì to tát cả.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Tô Vũ, lần này, hắn thật sự muốn đấu với Ngũ Bân tới cùng, nếu thua, vậy thì cũng chẳng mất gì cả, dù sao thì hắn cũng chỉ là tân binh vừa mới tiếp xúc với kỹ năng bắn súng mà thôi, nhưng Ngũ Bân lại là một người lính lão luyện, nếu như anh ta thua thì mới làm cho mọi người phải khiếp sợ.
Chương 27: Có chơi có chịu

Tuy rằng những người lính cũ hiểu được rằng đây là chuyện không thể, nhưng bây giờ, bọn họ muốn ngăn cản thì cũng đã chậm mất rồi, đương nhiên, bọn họ không hề cho rằng Tô Vũ có thể thắng được Ngũ Bân, kỹ thuật bắn bia di động trong vòng một phút yêu cầu trình độ chuyên môn rất cao, đối với một tân binh mà nói, đây chính là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được.

“Cậu nhóc này cũng nên chịu chút ít đau khổ, để kìm hãm bớt sự nóng nảy và cái tính ngang bướng của cậu ta lại”.

“Cũng đúng, dạo gần đây danh tiếng của cậu ta lan rộng cả doanh trại huấn luyện tân binh, tương lai có khả năng tiến xa ở một liên đội nào đó, nên áp chế một chút”.

“Yên tâm đi, kỹ thuật bắn bia di động này cũng không có dễ như vậy, tôi cũng chỉ mới miễn cưỡng hoàn thành trong năm mươi giây mà thôi, thằng nhóc này… Mẹ nó!”

Người lính cũ kia còn chưa kịp nói xong thì Tô Vũ đã hô một tiếng bắt đầu, sau đó, cả người hắn giống như một mũi tên nhọn phóng nhanh ra ngoài, ánh mắt của hắn chuyển động, nhìn thấy một bia ngắm dựng lên liền nâng súng bắn một phát, ba tiếng vang liên tiếp, bia ngắm đã bị nứt ra, viên đạn trúng ngay ở giữa hồng tâm!

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, không hề thua Ngũ Bân một chút nào, ngay cả động tác kỹ thuật so với anh ta cũng không kém là bao.

“Con mẹ nó, đây mà là con người à!”

“Hắn là tân binh hả? Ông đây không tin đâu!”

Đám người Từ Vĩ và Quản Bưu trợn mắt há mồm, không dám tin người đang ở trước mắt bọn họ chính là Tô Vũ, sao cậu ta có thể có trình độ cao như vậy được chứ? Đây chính là chuyện không thể!

Ngũ Bân cũng sững sờ mà đứng ở nơi đó, mặt anh ta không có chút thay đổi nào, nhìn chằm chằm vào Tô Vũ còn đang không ngừng di chuyển trên sân.

“Đùng!”

“Đùng!”

Tô Vũ vẫn duy trì tốc độ di chuyển cao, khẩu súng trong tay không ngừng thay đổi góc độ, nó nhanh chóng hướng tới bia ngắm, hắn giống như một người thợ săn lành nghề, mỗi một viên đạn đều bắn trúng hồng tâm một cách chuẩn xác, còn giỏi hơn một số lính cũ.

“Đùng!”

Thân hình Tô Vũ lăn trên mặt đất, viên đạn cuối cùng đã được bắn ra, bắn trúng vào bia ngắm.

“Nhanh lên Tô Vũ, nhanh lên!”

Từ Vĩ nhịn không nổi nữa liền hét to: “Còn sáu bia ngắm nữa, nhanh lên!”

Tô Vũ thay đổi băng đạn, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén, vào giờ phút này, hắn giống như đã biến thành một con người khác, trên người có một loại khí chất rất lạ lùng!

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Tô Vũ nằm xuống, thuận thế bóp cò, lại có thêm ba bia ngắm nữa bị bắn nát, hắn không dừng lại một giây phút nào, ôm lấy khẩu súng, nhanh chóng di chuyển, chạy tới vạch cuối, ba cái bia ngắm cuối cũng đều bị bắn trúng!

“Bốn mươi mốt giây sáu! Tôi…”, người lính cũ kia nhìn chiếc đồng hồ bấm giây trong tay, há miệng, không thốt nên lời, Tô Vũ thắng!

Vậy mà Tô Vũ lại thắng? Hắn thắng một người lính trinh sát lão luyện như Ngũ Bân?

Tất cả mọi người đều sửng sốt, hai người lính cũ nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, mà đám tân binh như Từ Vĩ và Quản Bưu lại vô cùng phấn khích, phấn khích đến mức điên cuồng.

Bọn họ thắng rồi, bọn họ thắng lính cũ, trong lòng tất cả mọi người đều đang lâng lâng, giống như kẻ điên vọt tới bên cạnh Tô Vũ, nâng hắn, ném lên không trung.

“Tô Vũ thắng rồi, cậu thật lợi hại!”

“Cậu chính là tay súng thiện xạ trời sinh, thánh thần ơi, sao tôi lại có thể gặp được một người như vậy được chứ!”



Tô Vũ vẫn giống như cũ, sắc mặt không hề thay đổi, hắn bị mọi người ném lên giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Ngũ Bân, anh ta không nói gì cả, cũng không thay đổi sắc mặt, yên lặng đeo túi hành quân lên, chạy tới sân thể dục, anh ta đồng ý thi đấu được thì sẽ chấp nhận thua cuộc được.

Tô Vũ nhìn Ngũ Bân, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm xúc khác thường.

Hắn nghĩ lại tất cả mọi chuyện trước đây, cho dù hắn có khiêu khích như thế nào đi chăng nữa thì Ngũ Bân cũng chưa từng so đo với hắn, Ngũ Bân nghiêm khắc đối tân binh giống như là nghiêm khắc với chính bản thân mình vậy, bản thân anh ta chính là một con người nghiêm khắc, từ trước đến nay vẫn chưa hề thay đổi.

Đám Quản Bưu có ý nói Ngũ Bân cố ý nhằm vào bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rằng Ngũ Bân nghiêm khắc như vậy, chính là vì giúp bọn họ có thể thi được thành tích tốt hơn trong kì thi cuối cùng, và sau đó được phân vào một liên đội tốt.

Vào giờ phút này, một thứ cảm xúc khó tả lặng lẽ trào dâng ở trong lòng Tô Vũ, hắn không hề vui vẻ vì đã thắng được Ngũ Bân, ngược lại, hắn có một chút áy náy, dường như đã làm sai điều gì đó rồi.

Sắc mặt của những người lính cũ có chút khó coi, thấy một đám tân binh phấn khích quá độ, bọn họ vội quát lớn.

“Yên lặng! Tập hợp!”

“Mọi người tự tập hợp theo tiểu đội của mình!”

Ngũ Bân bại liên tiếp dưới tay Tô Vũ, trong lòng anh ta cũng bị đả kích rất mạnh, nhưng anh ta không nói gì cả, cuối cùng thì anh ta cũng đã hiểu được vì sao Phương Như Sơn lại kiên quyết đến vậy, nhất định phải đưa Tô Vũ vào quân đội, anh ta thật không ngờ Phương Như Sơn lại có ánh mắt sáng suốt như thế, chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được tiềm năng của Tô Vũ.

Trên sân thể dục, Ngũ Bân mang túi hành quân trên lưng, chạy liên tục nhiều vòng quanh sân thể dục, anh ta có chơi có chịu, nhưng một lát sau, anh ta bỗng nhiên cảm giác được có người chạy ở sau lưng mình.

Là Tô Vũ!

Hắn cũng mang túi hành quân trên lưng, không nói một lời, chạy theo sau Ngũ Bân, ánh mắt kiên định, mang theo chút bướng bỉnh, ở sau lưng hắn là Từ Vĩ và Quản Bưu, còn có những người khác, bọn họ cũng đều mang túi hành quân trên lưng, chạy bộ cùng với Ngũ Bân.

Ngũ Bân là tiểu đội trưởng của bọn họ, nếu để anh ta chạy một mình thì thật là mất mặt, Tô Vũ không phải là một người cố tình gây sự, hắn chỉ hơi nóng tính một chút, chỉ vì một chút ngang bướng mà muốn chứng minh cho Ngũ Bân thấy rằng hắn không phải là phế vật, Ngũ Bân có thể làm được thì hắn cũng có thể làm được!

Thấy cả đám Tô Vũ chạy theo mình, Ngũ Bân cũng vẫn im lặng như trước, anh ta không nói một lời, nhưng mà sự bất mãn đối với Tô Vũ ở trong lòng cũng dần phai nhạt, quả thật là thằng nhóc này rất thú vị.

Ở trong phòng làm việc, Phương Như Sơn buông chiếc kính viễn vọng ở trên tay xuống, vì mừng rỡ mà cười to.

Bên kia, Viên Thành ngậm một cây cỏ đuôi chó ở trong miệng, ngón tay xoa quanh kính râm của mình, nhìn bộ dạng cười ngây ngô kia của Phương Như Sơn, hắn ta nhịn không được bèn nói: “Mấy hôm nay, ông cứ đến chỗ tôi làm gì, sao nào, không muốn nhìn tiểu đội trưởng của ông bị tân binh bắt nạt hả?”

Ngũ Bân bại bởi Tô Vũ, Viên Thành đều biết hết, nhưng hắn ta mặc kệ, hắn ta có chút tò mò về Tô Vũ, xem ra đám tân binh này vẫn có một, hai người có tố chất không tệ.

“Thằng nhóc Ngũ Bân này là tiểu đội trưởng cũ của đội trinh sát bọn tôi, chưa bàn đến tố chất quân sự, nhưng bại bởi Tô Vũ cũng là điều bất ngờ, cậu nhóc kia không hề tầm thường một chút nào”, Phương Như Sơn cười ha hả.
Chương 28: Bài kiểm tra cuối cùng

“Đó chính là một tên cứng đầu, lúc còn ở trong doanh trại huấn luyện tân binh mà đã dám đấu đá với tiểu đội trưởng rồi, liên đội nào muốn nhận hắn chứ?”, Viên Thành trở mình, tặng cho Phương Như Sơn một ánh mắt khinh thường, hắn ta nói thầm.

Phương Như Sơn quay đầu liếc Viên Thành một cái, cười mà không nói.

“Không phải là ông muốn nhận hắn vào đội trinh sát đó chứ?”, thấy biểu cảm của Phương Như Sơn, Viên Thành bật dậy: “Ông đừng có đùa tôi, làm một trinh sát, kỷ luật là thứ quan trọng nhất, phục tùng mệnh lệnh cũng vô cùng quan trọng, thằng nhóc này không thích hợp làm trinh sát đâu!”

Hắn ta thấy có vẻ như Phương Như Sơn đã quyết tâm nhận Tô Vũ, nhịn không được bèn khuyên can: “Ông đừng có hại hắn, cũng đừng nên hại những người anh em khác trong liên đội, đây không phải là chuyện đùa”.

Phương Như Sơn híp mắt lại, trong ánh mắt ánh lên vẻ mưu mô, anh ta nhìn về phía Viên Thành, thản nhiên nói: “Tính cách của thằng nhóc Tô Vũ này đúng thật là còn kém, vậy ông giúp tôi đi”.

Chạy xong 5km, tất cả mọi người đều đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

“Mệt quá, mệt chết tôi rồi…”

“Đúng là tôi đang tự tìm đường chết mà, sao tôi lại phải chạy theo một đám không giống người bình thường như vậy để làm cái gì chứ…”

Quản Bưu thều thào, để lộ chiếc răng nanh trắng bóng, cậu ta đặt mông ngồi xuống đất, kéo áo lên, phơi bụng ra, thở hổn hển.

“Cậu thôi đi, cậu làm như cậu là người bình thường vậy ấy”, Từ Vĩ trợn trắng mắt, anh ta lau mồ hôi, cũng thở hồng hộc.

Ở đằng kia, Tô Vũ ngồi bên cạnh Ngũ Bân, hắn nhìn anh ta chốc lát rồi nói: “Tôi không phải là phế vật”.

“Tôi biết rồi”, Ngũ Bân mở miệng nói: “Cậu còn muốn chứng minh bằng cách nào nữa?”

Hắn đã liên tiếp thắng Ngũ Bân vài môn huấn luyện, phải biết rằng Ngũ Bân là lính cũ, anh ta đã làm huấn luyện viên nhiều năm rồi, lại còn rất nghiêm khắc với chính bản thân mình, Tô Vũ thì sao, hắn mới chỉ là một tân binh mà thôi, chỉ dựa vào thiên phú mà đã có thể thắng được Ngũ Bân vài lần, tuy nói rằng Ngũ Bân không thật sự so đo thiệt hơn, nhưng nhiêu đó cũng đủ để thấy được thiên phú hắn rất vượt trội.

Bây giờ, Tô Vũ cần gì phải chứng minh nữa, đương nhiên hắn không phải là phế vật, người mà Phương Như Sơn chỉ đích danh muốn đưa vào quân đội sao có thể là phế vật được.

Hai người nhìn nhau, đều nhịn không được mà nở nụ cười.

“Cậu nên sửa lại tính tình của mình đi”, Ngũ Bân nhìn hắn, cuối cùng anh ta cũng không nhịn được khuyên.

Tính tình của Tô Vũ quá bướng bỉnh và cứng đầu, ở trong quân đội, hết thảy mọi chuyện đều phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm gốc, cái tính hành động độc lập trời sinh của Tô Vũ được thể hiện vô cùng rõ ràng, dường như trên thế giới này, không có cái gì có thể ngăn cản được hắn, với cái tính cách này, sợ là sẽ gây ra nhiều phiền phức trong quân đội.

Tô Vũ không nói gì, hắn quay đầu nhìn lên không trung, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Dường như mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã có chút thay đổi, Ngũ Bân vẫn nghiêm khắc như cũ, hận không thể cầm roi quất bọn họ, làm cho bọn họ càng cố gắng huấn luyện hơn nữa, Tô Vũ có vẻ trầm tĩnh hơn trước, nhưng mà đụng tới chuyện mà hắn cảm thấy không phục thì vẫn sẽ đứng ra phản đối, làm cho vài người lính cũ không biết phải ứng đối như thế nào, bọn họ cũng không biết nói gì với cậu tân binh cứng đầu cứng cổ như Tô Vũ.

Những thứ như tính cách con người, không phải nói sửa là có thể sửa ngay được.

Doanh trại huấn luyện tân binh chỉ còn một tháng nữa là sẽ kết thúc, một tháng này chính là quá trình thay đổi một người dân bình thường trở thành một người lính.

Trong khoảng thời gian một tháng này, bọn họ phải sửa lại rất nhiều thói quen cũ và tập dần những thói quen mới, mọi người từ trời nam đất bắc đến đây, từ người xa lạ mà thành đồng chí, cùng nhau ăn ở, cùng nhau huấn luyện, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đã có những sự thay đổi rõ ràng.

Người ta nói rằng quân đội là một lò luyện lớn, có thể tôi luyện hàng vạn, hàng ngàn tân binh, làm cho bọn họ trưởng thành, để lại những dấu ấn không thể phai nhòa trong lòng mỗi người. Có không ít người, sau khi xuất ngũ nhiều năm cũng vẫn duy trì những thói quen cũ lúc còn tham gia quân ngũ.

Trải qua một tháng huấn luyện, mọi người dần dần làm quen với thân phận mới của mình, bọn họ là lính, là quân nhân, là quân nhân của Hoa Haj, là thần hộ mệnh của quốc gia và nhân dân!

Doanh trại huấn luyện tân binh cũng sắp kết thúc rồi, các môn huấn luyện cũng đã hoàn thành, rất nhanh thôi, bọn họ phải làm bài kiểm tra tổng kết của đợt huấn luyện này.

Thành tích của kỳ huấn luyện gồm có hai nội dung, mục quan trọng nhất là mỗi tân binh đều cần phải thể hiện được thành quả huấn luyện của bản thân, một nội dung khác chính là quan sát quá trình huấn luyện thường ngày của tân binh, sau đó tiến hành tổng hợp lại điểm số và đánh giá.

Viên Thành ngồi ở trên xe việt dã, hắn ta vẫn ngậm cây cỏ đuôi chó trong miệng như cũ, ánh mắt quét ngang qua tất cả mọi người, hắn ta cầm loa hét.

“Đứng ngay ngắn vào cho ông!”

Hắn ta hô to: “Tổng cộng có một ngàn hai trăm năm mươi ba tân binh, cho tới hôm nay, đã có sáu mươi bảy người bị loại, phải rời khỏi đây, tôi thật sự rất vui! Tôi rất vui vì đã giúp mấy tên ngốc này cút khỏi quân đội, bởi tôi không hy vọng về sau, ở trên chiến trường, phải đỡ đạn thay những đồng đội như vậy! Bọn họ không có tư cách đó!”

Viên Thành gào thét, máu trên người những kẻ đang đứng ở phía dưới đều đang sôi trào, trải qua huấn luyện, bọn họ đã không còn là những người dân thường như trước nữa, bọn họ là quân nhân, là một người quân nhân chân chính!

Trong khoảng thời gian này, bọn họ nhận thức sâu sắc được rằng quân đội là một chỉnh thể, mà mỗi người trong số bọn họ đều là bộ phận của cỗ máy chiến tranh mang tên quân đội, mọi người vừa là đồng đội, vừa là anh em, là những người tình nguyện đỡ đạn cho nhau ở trên chiến trường!

“Một tháng huấn luyện tân binh sắp sửa kết thúc, kế tiếp chính là bài thi kết thúc kỳ huấn luyện, hy vọng tất cả mọi người có thể thể hiện hết năng lực thật sự của mình, đạt được thành tích tốt thì mới có tư cách lựa chọn liên đội mà mình muốn tiến vào, mỗi một vị trí trong quân đội đều cần các cậu, cho dù tương lai có đi nơi nào thì các cậu đều là những người lính đi ra từ doanh trại huấn luyện tân binh của tôi, không được làm mất mặt tôi đâu đấy! Nếu không, dù phải đi tìm hết cả quân khu thì tôi cũng sẽ lôi các cậu ra đánh cho một trận!”

Viên Thành nói năng vô cùng khí phách, không có một chút khoan nhượng: “Chuẩn bị kiểm tra!”

Hắn ta sẽ không đích thân ra tay, nếu không phải vì cá cược thua thì chắc chắn hắn ta đã không đến đây rồi, tân binh thì có cái gì thú vị đâu chứ, luyện tập mấy thứ chẳng có tính khiêu chiến gì cả.

Phân chia công việc xong xuôi, Viên Thành đi đến bên cạnh nghỉ ngơi, để cho vài người lính cũ ở lại giám sát, tiến hành bài kiểm tra.
Chương 29: Phân chia đại đội

Nội dung khảo sát chính là những nội dung huấn luyện cơ bản, trải qua một tháng huấn luyện, cơ bản là mọi người đều đã nắm được tất cả các kỹ năng cần thiết, người có năng lực cao hơn một chút thì nắm giữ tốt, còn người có năng lực kém hơn thì nắm giữ được ít hơn, cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Đây là doanh trại huấn luyện tân binh, khi vào được đại đội, sẽ có các bài huấn luyện càng thêm nghiêm khắc và chuẩn mực đang chờ đợi bọn họ, huấn luyện tân binh chẳng qua chỉ là nơi để bọn họ thay đổi thân thận của mình.

“Mọi người nên nâng cao tinh thần, thể hiện cho tốt, nghe nói lần này có cải cách mới, rất nhiều đại đội đã bắt đầu chọn người, dựa vào thành tích huấn luyện tân binh này đấy”, Từ Vĩ nhắc nhở mọi người, anh ta đã sớm chuẩn bị, tin tưởng rằng bản thân có thể đạt được thành tích tốt.

Mấy ngày nay, anh ta và một số lính cũ có quan hệ không tồi, đây vốn là chuyện mà anh ta am hiểu nhất, sau khi tham khảo thật lâu, anh ta cũng đã biết được đâu là đại đội mà mình muốn tới, hiện tại, chỉ hy vọng có thể đạt được thành tích tốt.

Cả đám xoa xoa tay, hận không thể mang thực lực của bản thân phát huy thật tốt, xa xa, đại đội trưởng của một số đại đội cũng đến đây, từ xa quan sát biểu hiện của đám tân binh.

“Lão Phương, nhìn trúng người nào rồi?”, đại đội trưởng Cao phun ra một loạt tiếng Tứ Xuyên lưu loát.

Phương Như Sơn nhìn anh ta, híp mắt lắc đầu nói: “Tôi cũng không dám tranh với anh, anh nhìn trúng người nào chưa?”

Hai người chỉ vào tân binh này tân binh kia rồi thảo luận, các đại đội trưởng khác cũng nghiêm túc xem xét, có thể lựa chọn ra mấy tân binh có tố chất không tồi là một chuyện đáng mừng, dù sao, đối với bọn họ mà nói, nâng cao thành tích của đại đội là chuyện vô cùng quan trọng.

Hằng năm, trong quân đội đều có bình xét, thậm chí, mỗi tháng đều có, ai cũng không muốn thua người khác một bậc, quân nhân nhiệt huyết lại hiếu chiến, không chỉ ở trên chiến trường, đừng nhìn bình thường mọi người khiêm nhường, lễ độ, nhưng trong lòng vẫn hay so đo, không chịu thua ai.

Tô Vũ dựa theo chỉ thị, liên tục tiến hành từng hạng mục khảo sát, thành tích của hắn vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là cực kỳ xuất sắc, trước khi kiểm tra, đã có rất nhiều lính cũ biết đến hắn.

Tên lính cứng đầu, ai mà không biết?

“Ha, Tô Vũ, cậu cũng muốn vào bộ đội tác chiến hả? Muốn vào đại đội trinh sát không?”, Quản Bưu nhếch môi, hai hàm răng lộ rõ nói, thời điểm điền nguyện vọng, cậu ta đã chắc chắn, bản thân nhất định phải vào trinh sát, trở thành đồng đội của Ngũ Bân!

Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì.

Khi điền nguyện vọng vào đại đội, Tô Vũ cũng không viết yêu cầu đặc biệt gì, hắn làm lính, chính là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của bố, trở thành một người quân nhân, nhưng tới bộ đội rồi, hắn mới phát hiện ra, nơi này không thích hợp với hắn, một chút cũng không thích hợp.

Hắn giống như một giọt dầu, không thể dung hợp với làn nước xung quanh, nếu như không quen biết Quản Bưu và mấy người bạn cũ, hắn thật sự không biết bản thân mình đứng ở nơi này có ý nghĩa gì.

Hắn thích tự do, không thích cảm giác bị người khác quản lý.

“Cậu muốn làm lính trinh sát sao?”, Tô Vũ không nhịn được hỏi.

“Điều đó là đương nhiên, tôi phải làm lính trinh sát, tôi muốn vào bộ đội tác chiến, trở thành người lính cực kỳ mạnh mẽ!”, Quản Bưu nhếch miệng, cười hì hì nói, trong mắt cậu ta có sự kiên quyết, cũng có quyết tâm không thể nghi ngờ.

Tô Vũ nhún vai nói: “Hình như Ngũ Bân cũng trong đại đội trinh sát, cậu nói với anh ta chưa?”

“Ha ha, nói rồi, tiểu đội trưởng Ngũ bảo tôi không cần lo lắng, chỉ cần thể hiện cho tốt là có thể tiến vào đại đội”, Quản Bưu nhéo nhéo cổ tay mình, vừa mới bắn súng xong sức giật của nó làm cho cổ tay của cậu ta có chút đau: “Cậu thì sao? Lấy thành tích của cậu, muốn vào đại đội trinh sát càng dễ dàng”.

Tô Vũ có thể thắng được Ngũ Bân ở không ít hạng mục, vậy nên hôm nay không cần phải nói, sợ rằng ngay cả đại đội trưởng của đại đội trinh sát cũng hận không thể đem Tô Vũ về đại đội ngay lập tức, hắn là một lính trinh sát trời sinh đó nha.

“Tôi không biết”, Tô Vũ thực sự không biết, hắn muốn làm lính, nhưng hắn lại không muốn tham gia quân ngũ, hắn vì bố mà làm lính, vì Ngọc Nhi mà làm lính, nhưng không vì chính bản thân mình mà làm lính, càng không giống như người khác, vì vinh dự vì tổ quốc mà làm lính.

Hắn cảm thấy mê man, dường như đột nhiên không xác định được phương hướng cho chính mình. Lúc này, hắn cảm thấy cái nhìn của người khác không còn quan trọng nữa, thầy giáo và bạn học, còn có hàng xóm trong thôn, bọn họ muốn nói gì thì nói, hắn để ý làm gì?

Nhưng mà hắn lại không phục, dù sao cũng phải trở thành một người quân nhân.

Cuộc khảo sát nhanh chóng diễn ra theo trình tự, hơn một nghìn người đã khảo sát xong, thành tích cũng rất nhanh được đưa ra, Ngũ Bân và một số lính cũ đứng ở phía trước, đem thành tích đã được tổng hợp tốt cho người phụ trách các đại đội, chờ bọn họ chọn người, sau khi bàn bạc xong sẽ bắt đầu tuyên bố.

“Mọi người tập hợp!”

Ngũ Bân hô lớn: “Nhanh lên nhanh lên, tập hợp!”

Nhóm tân binh đông đúc nhanh chóng đứng nghiêm, giống như một khối lập phương, duy trì tư thế đội ngũ chỉnh tề.

“Các đại đội đã lựa chọn tân binh xong, tiếp theo, khi nghe được tên của đại đội mà mình được phân công thì đến chỗ bảng tin tương ứng với đại đội đó, đợi lát nữa sẽ có xe quân đội đến đón các cậu đến đại đội”.

Ngũ Bân nói, ánh mắt quét về phía đám tân binh, trong lòng có chút không nỡ, kỳ huấn luyện tân binh kết thúc, rất nhiều người có thể cả đời này sẽ không gặp lại, mọi người thường có ấn tượng sâu sắc nhất ở kỳ tân binh, thậm chí, không ít người sau đó trở thành anh em tốt.

“Cao Kim Thâm, đại đội tăng bảy!”

“Từ Chí Lâm, đại đội pháo binh!”



Anh ta đọc từng cái tên một, những tân binh nghe được tên mình cũng nhanh chóng chạy tới đại đội mà mình được phân chia, thời điểm điền nguyện vọng, bọn họ đã khai báo đại đội mà mình muốn đi, nhưng vẫn phải dựa theo thành tích để tiến hành điều chỉnh.

“Quản Bưu! Đại đội trinh sát!”, Ngũ Bân đọc tên, Quản Bưu lập tức trở nên kích động, gật đầu một cái với Ngũ Bân, anh ta cũng mỉm cười.

“Từ Vĩ, đại đội trinh sát!”, Từ Vĩ nắm chặt tay, cười ha ha, chào Ngũ Bân theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, rồi lập tức nhấc túi hành quân của mình lên, chạy về phía Phương Như Sơn, trước khi đi, anh ta không nhịn được mà liếc nhìn Tô Vũ, còn chưa thấy hắn được gọi tên, anh ta không nhịn được nói: “Mày đừng vội, nhất định là mày cũng được đại đội trinh sát coi trọng”.

Nói xong, Từ Vĩ cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩ nữa, nhanh chóng rời đi.
Chương 30: Không ai muốn nhận

Không ít người bỏ lỡ đại đội mà mình muốn đi, nhưng cũng không thể nói gì thêm, đây là quân đội, ở đâu cần bọn họ thì bọn họ sẽ đi chỗ đó, cũng có người thất vọng, cũng có người chán nản, còn có một số người không nhịn được mà cảm thấy buồn bã trong lòng.

Đọc xong tất cả cái tên, Tô Vũ vẫn không nghe được tên của mình, hắn một mình đứng đó, nhìn thấy đám người Quản Bưu và Từ Vĩ đá được phân chia xong, đi đến đại đội trinh sát mà bọn họ muốn đi, vậy mà đến bây giờ bản thân hắn vẫn không được đại đội nào muốn?

Không khí dường như có chút kỳ lạ, Tô Vũ đứng đó, hai tay không nhịn được mà nắm chặt, thành tích của hắn được xếp hàng đầu, thuộc loại xuất sắc nhất, thế mà không có đại đội nào đồng ý nhận hắn?

Thời điểm hắn ở quê nhà, thành tích của hắn không tốt cho nên thầy cô chướng mắt hắn, nói hắn không thi được đại học, hàng xóm hắn còn nói hắn không thể nào làm lính được, chỉ có thể đi học một món nghề để kiếm ăn.

Hắn tới bộ đội, trong kỳ huấn luyện lấy được thành tích tốt, nhưng vẫn không có đại đội nào muốn hắn?

Lấy thành tích của hắn, đại đội nào cũng có thể đi mới phải.

Tô Vũ nhìn mấy đại đội trưởng ở xa xa, trong lòng càng cảm thấy không phục, vốn tưởng rằng tới bộ đội rồi sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng tại sao…

“A, vẫn còn một tân binh”, Viên Thành ngậm cọng cỏ trong miệng, hắn ta đi đến, cầm lấy danh sách trong tay Ngũ Bân, nhìn qua rồi nói: “Tô Vũ, tên nhóc nhà cậu thành tích cũng không tệ lắm, tại sao lại không có ai muốn”.

Viên Thành quay đầu nhìn về phía nhóm đại đội trưởng, hô lên: “Lính nhà ai đây còn không đến nhận đi?”

Mấy đại đội trưởng cười cười, nhưng không một ai mở miệng.

“Lão Cao, có phải lính tăng bảy của anh không? Mang đi đi”, Viên Thành nói.

“Không phải không phải, đại đội tăng bảy của tôi không cần một binh lính như vậy, không thể dẫn theo”, giọng nói của đại đội trưởng mang theo khẩu âm địa phương, lời nói ra làm cho tất cả mọi người bật cười.

“Lão Lý?”

“Đại đội chúng tôi đủ người rồi, bỏ đi”, đại đội trưởng kia trực tiếp từ chối.

Viên Thành nhướng mày, liên tục hỏi vài đại đội trưởng, tất cả đều không nhận Tô Vũ, hắn có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu mình, đi đến trước mặt Tô Vũ, thở dài nói: “Cậu xem, không phải là tôi làm khó cậu, nhưng không có ai muốn nhận cậu cả, dựa theo quy định, tôi chỉ có thể trả cậu về quê nhà, trực xuất cậu trở về”.

Viên Thành nhe răng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: “Dù sao thì cậu cũng không thích ở trong quân đội, như thế này cũng coi như là thoả mãn yêu cầu của cậu”.

Tô Vũ cắn rằng, nắm chặt đôi tay, trên cổ tay hiện lên từng đường gân xanh, ánh mắt tràn đầy vẻ thô bạo, hận không thể tiến lên đánh cho Viên Thành một trận tơi bời, hắn không muốn vào bộ đội, nhưng phải là do hắn lựa chọn, còn bây giờ thì sao, là không ai muốn nhận hắn!

Nếu như bản thân cứ như vậy mà trở về, hắn nên giải thích với bố hắn như thế nào? Hắn đã đồng ý với Tô Dương, nhất định sẽ ở lại trong quân đội.

Tô Vũ chính là như vậy, kiêu ngạo, không chịu khuất phục, hắn có thể chấp nhận thất bại, nhưng không thể chấp nhận được việc bị người khác khinh thường như vậy, đáy lòng hắn bùng lên một ngọn lửa, lời nói của thầy cô, lời nói của hàng xóm, vốn dĩ, hắn cho rằng bản thân có thể làm như không thấy, có thể hoàn toàn không để ý tới, nhưng Tô Vũ không ngờ là, hắn căn bản không làm được!

“Đừng nóng vội, nhìn biểu cảm này của cậu là tức giận rồi sao? Vẫn cảm thấy bất mãn à?”, Viên Thành cũng không để ý tới biểu cảm của Tô Vũ, không chút để ý nói: “Ai, cũng không sao, cậu cũng không kém hơn người khác, đừng để trong lòng, không làm lính được cũng không sao, trở về học một món nghề, lo liệu cho cuộc sống vẫn là chuyện rất dễ dàng, nếu không thì tôi có mấy người bạn làm việc buôn bán ở bên ngoài, thiếu một chân lái xe, cậu có biết lái xe không?”

Sắc mặt Tô Vũ càng trở nên khó coi.

“Thừa lại một mình cậu, thật đúng là có chút khó xử”, Viên Thành vỗ đầu mình, đột nhiên hạ thấp giọng đi đến trước mặt Tô Vũ, kỳ quái nói: “Nghe nói bố cậu cũng từng làm lính, hình như cũng rời khỏi quân đội rồi, xem ra cậu và bố cậu giống nhau, đều không thể làm lính!”

“Ầm!”

Dường như là trong nháy mắt, Tô Vũ trở nên kích động, một nắm đấm nhắm thẳng mặt Viên Thành, chuyện gì hắn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng tuyệt đối không cho phép có người vũ nhục bố hắn!

Tốc độ của hắn cực nhanh, giống như một tia chớp, cặp mắt kia giống như đóng băng, hắn quát lớn: “Câm miệng!”

Tô Vũ vừa ra tay, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Tô Vũ lại dám tấn công huấn luyện viên, đây là sai lầm lớn!

Chỉ có Phương Như Sơn ở phía xa xa là khóe miệng hơi hơi giương lên, dường như là có chút đắc ý.

“Bốp!”

Thấy Tô Vũ ra tay, Viên Thành cũng không chút khiêm nhường, tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn gấp đôi Tô Vũ!

Thủ đoạn của Viên Thành sắc bén, thấy nắm tay mạnh mẽ của Tô Vũ, hắn ta thuận thế giơ tay lên, đè lại nắm đấm của Tô Vũ, sau đó, cổ tay hắn ta giống như rồng nước, chen vào bên dưới cánh tay Tô Vũ, mạnh mẽ nhấc lên, lật tay áp xuống!

Một tiếng rầm vang lên, Tô Vũ bị hắn ta quật ngã trên mặt đất, không thể động đậy được, tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức mắt thường không thể nào thấy rõ được.

“Sao thế, còn muốn đánh nhau? Cậu vẫn còn quá kém!”, Viên Thành cười một tiếng: “Còn tưởng rằng có cái năng lực gì, hừ, rác rưởi! Chẳng trách không có đại đội nào muốn nhận cậu, người như cậu, căn bản không có tư cách tham gia quân ngũ!”

Viên Thành không chút nể tình trào phúng, một bàn tay giữ lấy cánh tay Tô Vũ, đè hắn trên mặt đất, cho dù Tô Vũ có giãy giụa như thế nào cũng đều không thể thoát khỏi.

“Buông ra!”, Tô Vũ tức giận rống lên.

“Còn muốn đánh à, cho dù có mười cậu cũng không phải là đối thủ của tôi, nhanh chóng trở về đi thôi, chỉ bằng bản lĩnh này của cậu, có phải là cảm thấy mình rất lợi hại không? Có phải là cảm thấy bản thân thắng được lính cũ ở mấy hạng mục mà không coi ai ra gì không? Hả!”

Những người xung quanh đều đứng quan sát, Ngũ Bân không ngờ sự việc sẽ xảy ra đến mức này, anh ta liếc mắt nhìn Phương Như Sơn một cái, đây chính là người mà đại đội trưởng Phương muốn, tại sao anh ta lại không có chút động tĩnh nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK